Phiến Tội

Quyển 7 - Chương 20: Cái hộp



Chín giờ sáng, trực thăng đáp xuống một thị trấn nhỏ ở phía nam Đường Sơn, đó là trấn Liễu.

Trước đó tiểu đội điều tra do Quý Thừa phái đi đã khảo sát phạm vi mấy trăm mét chung quanh điểm đáp xuống, không phát hiện người nào khả nghi, trên thực tế ngay cả người cũng rất hiếm thấy.

Trấn Liễu này cuối năm ngoái vừa gặp phải thiên tai, sau khi đê biển bị vỡ, gần như cả trấn đều bị nước biển bao phủ, chết gần ngàn người. Công tác cứu trợ kéo dài gần một tháng, mới dần dần chuyển sang xây dựng lại sau thảm họa. Hiện giờ còn rất nhiều người bản xứ không có nhà để về, ở trong những gian nhà gỗ được xây dựng tạm thời, ăn mặc đều phải dựa vào vật tư cứu trợ từ nơi khác đưa đến.

Nói đến thảm họa này, trước tiên phải giải thích một chút về mấy vấn đề mà Địa Cầu trong vũ trụ song song đang gặp phải.

Từ sau năm 2060, người Địa Cầu gặp phải bốn vấn đề cấp bách nhất, đó là dân số bành trướng, khủng hoảng năng lượng, mực nước biển tăng cao, sự nóng lên toàn cầu. Xếp hàng từ trước đến sau, từ nhẹ đến nặng, từ chậm đến gấp.

Năm 2000 sau khi đế quốc thống nhất chiến tranh, vấn đề thứ nhất đã được xoa dịu. Nhưng gần ba mươi năm sau, vấn đề này lại nổi lên, được đưa ra trong chương trình hội nghị cấp cao của Thiên Đô. Sau khi đế quốc nghiên cứu mấy năm, đã lập ra chính sách “thu thế con thứ hai” rất đắt đỏ, tạm thời xem như khống chế dân số tăng trưởng ở một mức ổn định.

Mà ba vấn đề phía sau có thể đặt chung một chỗ. Từ cuộc cách mạng công nghiệp đến nay, loài người bắt đầu dựa vào số lượng lớn “chất đốt” để thu được nguồn năng lượng chủ yếu. Đối với xã hội hiện đại văn minh, dầu mỏ là máu, khí thiên nhiên là oxy, than đá là tế bào tổ chức. Lựa chọn loại năng lượng này tất sẽ gia tăng hiệu ứng nhà kính, dẫn đến sự nóng lên toàn cầu. Toàn cầu nóng lên lại khiến cho băng ở hai cực tan chảy, tiếp đó mực nước biển tăng lên. Đây là kiến thức mà học sinh trung học đều biết.

Về mặt cải cách nguồn năng lượng, đế quốc quả thật đã cố gắng rất nhiều, lần lượt nghiên cứu chế tạo thành công mấy loại năng lượng tinh khiết, đáng tin, mạnh mẽ. Nhưng nguồn năng lượng có đủ ba loại đặc tính tự nhiên nêu trên, đều kèm theo ba đặc tính khác của con người, đó là giá cả đắt đỏ, kỹ thuật bí mật, đế quốc độc chiếm.

Những nguồn năng lượng này không để dân chúng sử dụng, mà là do quân đội và cao tầng đế quốc chuyên dụng. Nhưng chỉ cần có người dùng, cho dù là bớt một phần gánh nặng năng lượng của địa cầu, chung quy vẫn là chuyện tốt, vấn đề khủng hoảng năng lượng kèm theo giá dầu nhảy vọt đã được giải quyết.

Còn về vấn đề nóng lên của toàn cầu và mực nước biển gia tăng, các ngươi có phát hiện hay không, Thiên Đô là một hòn đảo nổi giữa không trung. Từ góc độ của bọn họ mà nói, mực nước biển còn có không gian rất lớn để gia tăng...

Đương nhiên triều đình cũng không thể làm ngơ trước hai vấn đề này, vì vậy phương pháp giải quyết là nâng cao đê biển. Trải qua mấy chục năm xây dựng, vào năm 2101, tất cả khu vực duyên hải toàn cầu, chỉ cần là địa phương có thành trấn, đại khái đều có đê biển cao hơn mặt đường từ mấy mét cho đến mấy chục mét.

Đê biển của trấn Liễu được nâng cao vào năm năm trước. Theo mực nước nhiều năm liên tục tăng lên, đê biển ban đầu đã khó chống đỡ được, cho nên thượng tầng quận Long đã chi tiền nâng cấp, ai ngờ mới được mấy năm ngắn ngủi đã bị vỡ.

Lý Duy từ trên trực thăng bước xuống, trong gió mạnh mái tóc ngắn vuốt dầu ô liu vẫn không rối loạn. Hắn mặc một bộ áo sơ mi màu đen, cổ áo mở rộng, cùng với chiếc quần vận động, đôi giày thể thao trong chân giá trị bằng cả tháng lương của phi công trực thăng. Bên ngoài áo sơ mi được bọc áo khoác chống đạn, bên trong có gắn thiết bị theo dõi và nghe lén.

Gần như ngay khi đám người Lý Duy và Quý Thừa bước xuống trực thăng, điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn của Thiên Nhất:

- Lý công tử, từ giờ trở đi xin ngươi hãy hành động một mình, đi về hướng nam. Quý trưởng quan, xin gọi nhân thủ mà ngươi an bài chung quanh trở về. Các ngươi có thể chờ ở đây, hoặc là trực tiếp rút lui, nhưng đừng nên đi theo Lý Duy.

- Yêu cầu phía trên, xin nghiêm túc hoàn thành.

Lý Duy và Quý Thừa cùng nhau xem tin nhắn. Sau khi xem xong Lý Duy hỏi:

- Làm sao đây?

Quý Thừa nói:

- Chỉ có thể làm theo lời hắn.

Hắn dừng một chút lại bổ sung:

- Kẻ này không thích bàn luận về con tin, hắn cảm thấy chán ghét khi chúng ta hỏi thăm vấn đề an toàn của con tin, cho nên hắn cũng không giống bọn bắt cóc bình thường nhiều lần dùng con tin để uy hiếp chúng ta. Hắn chỉ thêm một câu vào cuối tin nhắn là “xin nghiêm túc hoàn thành”, năm chữ này chính là bảo chúng ta nhất định phải làm theo lời hắn, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Không có cách nào... không thể để con tin mạo hiểm được.

Lý Duy gật đầu, hắn suy nghĩ mấy giây, lại đi tới nói vào bên tai Quý Thừa:

- Quý trưởng quan, ngài có cảm thấy hắn biết rõ tình hình của chúng ta hay không? Giống như có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chúng ta...

Hắn đang ám chỉ điều gì đó với Quý Thừa.

Quý Thừa không biến sắc trả lời:

- Ta tự có chừng mực.

Hắn lập tức cố ý lớn tiếng một chút, giống như muốn nói cho người bên cạnh nghe:

- Yên tâm đi, áo chống đạn chỉ là để bảo hiểm. Nếu bọn bắt cóc này muốn gây bất lợi với cậu, hoàn toàn có thể đặt thiết bị gây nổ vào trong máy pha cà phê kia. Cậu yên tâm đi đi, chúng tôi sẽ thông qua thiết bị theo dõi để nghe lén, lỡ có chuyện thì sẽ đến trong hai phút.

Lý Duy đáp một tiếng, một mình đi về hướng nam.

Trực thăng dừng lại trên một mảnh đất trống ở ngoại ô, người của HL rất nhanh điều đến mấy chiếc xe giám sát, đưa thiết bị mang theo lên xe, tiếp tục theo dõi hành động của Lý Duy.

Lý Duy đi dọc theo một con đường rộng nhất. Con đường này hiển nhiên đã được sửa chữa sau thiên tai, mặt đường vô cùng bằng phẳng, chắc là để cho xe cỡ lớn thuận tiện chạy vào, tiến hành vận chuyển vật tư và xây dựng lại.

Không lâu sau, kiến trúc chung quanh bắt đầu nhiều hơn, nhưng đều là một số kiến trúc bị nước lũ phá vỡ. Nơi này đã từng là một khu cư trú, nhưng hôm nay đi trong đó, cảm giác giống như đang đi qua một mảnh phế tích trong thời tàn vậy.

Chuông điện thoại di động lại vang lên, Lý Duy tiếp máy nói:

- Bây giờ ngươi muốn thế nào?

Thiên Nhất nói:

- Dây bluetooth ở dưới góc trái điện thoại, tháo xuống đeo vào.

Lý Duy đưa điện thoại ra trước mặt, tháo một bộ phận dưới góc trái lớn khoảng bằng mảnh xếp hình, đeo lên tai, sau đó bỏ điện thoại di động vào túi áo sơ mi bên trong áo chống đạn.

- Được rồi.

Thiên Nhất nói:

- Địa phương này có khiến ngươi nhớ tới cái gì không?

Lý Duy đảo mắt một vòng chung quanh:

- Ta chưa từng đến đây.

- Ta biết, nhưng dân chúng ở đây lại người người đều biết ngươi.

- Hừ... người quận Long biết ta nhiều lắm, chỉ là ta không biết bọn họ mà thôi.

- Ài... xem ra ngươi rất mau quên, thật sự cần ta nhắc nhở ngươi mới có thể nhớ được sao?

Lời nói của Thiên Nhất khiến Lý Duy cảm thấy mê hoặc, hắn trả lời:

- Ta không biết ngươi đang giở trò gì, mục đích của ngươi rốt cuộc là gì? Khương Quân đang ở đâu?

- Sáu năm trước, ngươi, thanh niên doanh nhân thiên tài Lý công tử, nhận được một khoản tiền công trình do cao tầng quận Long chi xuống.

Thiên Nhất không trả lời câu hỏi, lại bắt đầu tự thuật:

- Khoản tiền này trên lý thuyết là chia làm năm kỳ chi xuống. Nhưng khi đó thống đốc Đường Sơn quản lý vụ này vì muốn lấy lòng công tử quý tộc phái thực quyền là ngươi, vì muốn thể hiện sự “tín nhiệm” và “ủng hộ” của hắn đối với ngươi, đã trực tiếp giao toàn bộ số tiền cho ngươi.

- Ngươi tốn mất một tháng, không làm bất cứ chuyện gì, không động một gạch một ngói. Trước tiên đi rửa 30% số tiền này, cấp vốn cho công ty bù nhìn mới mở dưới tên của mình.

- Sau đó đem phần còn lại ném cho một nhà thầu thường ngày có quan hệ lợi ích với mình, làm một ông chủ ngồi chơi. Mà sau khi đối phương nhận được vụ làm ăn này, lại dựa theo lệ thường tặng cho ngươi một khoản tiền hoa hồng kếch xù.

- Sau hơn một năm công trình này đã hoàn thành. Ngươi lấy lý do thân thể không khỏe, từ chối lời mời cắt băng khánh thành của thống đốc. Thực ra ngày đó ngươi chỉ ở trong biệt thự hào hoa tại Quảng Châu vui vẻ với một ngôi sao nữ mà thôi.

Lý Duy càng nghe càng kinh hãi, sắc mặt đột nhiên biến đổi:

- Ngươi làm sao có thể...

Hắn thật không nghĩ ra làm sao Thiên Nhất biết được những chuyện này. Người biết hắn động vào khoản tiền kia, biết hắn và nhà thầu giao dịch, biết nội dung cuộc nói chuyện giữa hắn và thống đốc, biết hành tung của hắn khi đó, ngoại trừ bản thân Lý Duy, trên đời này không thể có người thứ hai.

- Ha ha ha ha...

Thiên Nhất ở đầu bên kia điện thoại cười lớn:

- Đến giờ ngươi còn lo lắng vấn đề riêng tư cá nhân sao? Ngươi nên lo lắng cho sự an toàn của mình mới đúng.

Lý Duy đột nhiên ý thức được điều gì, tại khoảnh khắc này cổ của hắn cũng cứng đờ.

Thiên Nhất tiếp tục nói:

- Xem ra ngươi đã nhớ đến, không sai, công trình kia chính là nâng cao đê biển ở nơi này.

Hắn ung dung nói:

- Rất hiển nhiên, bởi vì chi phí bị cắt xén, công trình này cuối cùng đã trở thành đậu hủ. Nhưng vì Lý công tử ngươi là người phụ trách, thống đốc nơi này cũng rất biết điều giúp ngươi che giấu sự tình. Theo suy nghĩ của hắn, cho dù mười mấy năm sau đê có vỡ, hắn cũng chưa chắc vẫn ở vị trí này, có thể truy cứu trách nhiệm gì.

- Đáng tiếc... đê này năm năm đã vỡ. Đương nhiên vị thống đốc tiên sinh này cũng không bị xử phạt quá nghiêm trọng gì, chỉ bị điều đến một khu vực xa xôi nghèo khó hơn làm phó thống đốc mà thôi.

- Đế quốc muốn âm thầm che giấu chuyện này, ý tứ chủ yếu... đê vỡ là do sóng biển dâng trào quá mạnh, thiên tai mà thôi, các vị xem như xui xẻo đi.

- Ha ha...

Nói đến đây, Thiên Nhất lại không nhịn được bật cười:

- Nhưng mà... năm đó thống đốc nơi này vì muốn nịnh hót ngươi, sau khi hoàn thành đã lợi dụng truyền thông bản xứ làm một chút công tác tuyên truyền, nếu ngươi tới cắt băng khánh thành thì sẽ thấy. Biểu ngữ khổ lớn, hình ảnh phóng to, trên báo chí, trên những bức tường ven đường, thậm chí trên biển quảng cáo, khắp nơi đều có thể nhìn thấy, ngươi là đại ân nhân của dân chúng trấn Liễu.

Sắc mặt Lý Duy trở nên rất khó coi, bây giờ hắn đã biết tại sao “dân chúng ở đây người người đều biết ngươi”. Một loại bản năng nói với Lý Duy, hắn phải rời khỏi đây, nơi này không an toàn.

Hắn xoay người, lại nhìn thấy trên đường cái phía sau, cách mấy chục mét đã đứng đầy người.

Bọn họ đa số là người già, phụ nữ và trẻ con, còn thanh niên và trung niên phần lớn đã rời khỏi địa phương này. Nhưng chính những người già, trẻ con và phụ nữ trung niên này, ánh mắt lộ ra lại khiến hai chân Lý Duy không tự chủ được run rẩy.

Giọng nói của Thiên Nhất từ đầu bên kia bluetooth vang lên:

- Cuối cùng, chuyện ta sắp nói là phần gây cười nhất. Công ty bù nhìn do ngươi đứng tên kia, sau khi giúp ngươi cuỗm một mớ tiền, còn thừa lại một chút tài sản. Ngươi tùy ý sát nhập nó vào thương hiệu dây chuyền thực phẩm của mình, sau đó công ty kia bắt đầu phụ trách nghiên cứu và sản xuất thực phẩm đóng hộp.

- Những đồ hộp kia thật sự quá khó ăn, trên mạng bị đánh giá là sản phẩm rác rưởi chất lượng kém nhất trong cả quận Long. Trên thực tế, bởi vì danh tiếng tồi tệ đến mức không tưởng tượng, ngay cả ta cũng không nhịn được hiếu kỳ mua một hộp, muốn thử xem rốt cuộc tệ thế nào...

- Tóm lại, quanh co khúc khuỷu, vòng tới vòng lui, cuối năm ngoái công ty kia bị tổng bộ tập đoàn của ngươi xác định là ung nhọt làm lỗ vốn, bị cắt giảm nhân sự và giải tán. Thế nhưng trong kho công xưởng còn trữ một mớ đồ hộp cuối cùng gần hết hạn, thế là đám cố vấn của ngươi nảy ra ý tưởng. Vì muốn làm vài chuyện mang lại thể diện cho công ty, nâng cao hình ảnh của xí nghiệp, bọn họ đã hiến tặng toàn bộ đồ hộp lừa đảo không bán được kia cho một khu vực vừa gặp thiên tai, hơn nữa còn trắng trợn tuyên truyền một phen.

- Mà khu vực thiên tai đó, chính là trấn Liễu.

Một tiếng “bang” vang lên, đầu của Lý Duy bị thứ gì đập trúng.

Trong đám người, cũng không biết trẻ con nghịch ngợm nhà ai ném một cái hộp, chuẩn xác đánh trúng đầu Lý Duy.

Lý Duy đau đến nghiến răng, máu trên trán chảy xuống, nhưng cả người hắn vốn đã cứng đờ, chỉ ngơ ngác ngồi xổm xuống, nhặt cái hộp kia lên. Chỉ thấy trên vỏ hộp còn in hình ông chủ rất thô tục, cũng chính là hắn...

Đón đọc chương mới nhất tại Tàng Thư Viện.