Phiến Tội

Quyển 7 - Chương 4: Âm mưu ngoài dự liệu



Trong rừng rất tối, nếu Thiên Nhất chỉ có một mình, căn bản sẽ không lo bị phát hiện. Nhưng hiện giờ bên cạnh còn có một thứ phiền phức khác, tình huống không dễ nói. Cho nên Thiên Nhất vươn một cánh tay vòng qua sau lưng Khương Quân, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai kia của nàng. Động tác này nhìn như rất tự nhiên sau khi ra hiệu cho đối phương ngồi xuống, thực ra là tùy thời chuẩn bị đưa tay bịt miệng cô gái kia lại.

Hai người đi vào rừng cây, nhìn bóng dáng liền biết là đàn ông. Một người vóc dáng rất cao lớn, trong bóng tối đỉnh đầu trụi lủi còn phản chiếu một chút ánh sáng, người này khẳng định là Karl. Còn một người khác lại nằm ngoài dự liệu của Khương Quân.

- Đến đây chắc là được rồi, phía sau hẳn là không có ai đi theo.

Giọng nói của Dương Cương khá nhẹ, nhưng vì buổi tối chung quanh rất yên tĩnh, vẫn rõ ràng truyền vào trong tai Thiên Nhất và Khương Quân.

Karl nói:

- Lúc rời khỏi bờ biển ta đã lưu ý một chút, không thấy tên mở tiệm sách và con bé kia.

- À... ban ngày đã thấy bọn chúng bám dính lấy nhau, có lẽ đã kiếm chỗ nào hoang vắng để vui vẻ rồi.

Dương Cương hừ lạnh nói.

Karl cười lạnh:

- Thế nào? Ngươi có hứng thú với tên mặt trắng kia?

Câu này vừa nói ra, bàn tay của Thiên Nhất lập tức phát huy tác dụng. Tay của hắn ở rất gần mặt Khương Quân, thuận thế đưa lên đã bịt chặt chiếc miệng đã há thành hình chữ O của nàng.

Khương Quân thấy ban ngày thái độ của hai người này vô cùng đối lập, hiện giờ lại lặng lẽ tiến vào rừng âm mưu gì đó, trong lòng đã rất kinh ngạc, không ngờ hứng thú của tên Dương Cương kia còn khác biệt với mọi người như vậy... Nếu không phải Thiên Nhất nhanh chóng chặn lại, suýt chút nữa nàng đã thất thanh kêu lên một tiếng “hả”.

Một giây kế tiếp, cảnh tượng lại khiến người ta kinh ngạc hơn. Dương Cương khinh thường trả lời:

- Hắn không phải đồ ăn của em.

Ánh trăng yếu ớt xuyên qua cánh rừng chiếu xuống, loáng thoáng có thể nhìn thấy đường nét của Dương Cương và Karl. Lúc này tay của Dương Cương đang vuốt cổ Karl:

- Hắn cũng không có loại khí khái đàn ông như anh.

Khương Quân hoàn toàn kinh ngạc, nàng quả thật “cả đời cũng chưa từng thấy qua”. Tuy nói nàng không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng vào thời gian, địa điểm này, cảnh tượng do hai nhân vật này tạo ra vẫn khiến đầu óc của nàng trong nháy mắt bị chập mạch.

Karl cũng không để ý đến tay của Dương Cương, chỉ trả lời:

- Ban ngày ngươi rất cơ trí, biết giả mạo cảnh sát, khống chế cục diện.

Dương Cương cười nói:

- Ha... không có mặt đen là anh đứng ra diễn kịch đối đầu với em, mặt đỏ em đây cũng sẽ không giả mạo được giống như vậy.

Karl nói:

- Ta cũng không hiểu mấy cái ví von của người quận Long các ngươi lắm, nhưng dưới tình huống không hề thương lượng trước, phản ứng của ngươi xem như rất tốt.

- Ban đầu em cũng giật mình, nhưng đại ca anh biểu hiện ra là một kẻ hữu dũng vô mưu, em liền biết là anh đang diễn, cho nên giả vờ như không quen biết, phối hợp một chút.

Dương Cương nói.

Karl nói:

- Hừ... con người chính là như vậy. Ngươi trực tiếp đứng ra muốn gánh vác trách nhiệm lãnh đạo, bọn họ quá nửa sẽ xì mũi coi thường, hoặc là vì lòng ghen tị khó hiểu mà chống đối lại ngươi. Nhưng nếu có một “mặt đen” mà ngươi nói đứng ra, diễn bài chống đối đến cùng, đám người kia sẽ chọn theo số đông. Thực ra bọn họ chỉ không muốn đứng về phía thiểu số, lại không dám trực tiếp xung đột với ta, cho nên trốn sau lưng “mặt đỏ” ngươi để hò hét.

- Ha ha... đại ca kiến thức rộng rãi.

Dương Cương nói:

- Đúng rồi, đại ca, anh thấy sao về hòn đảo này?

Karl nói:

- Có thể thấy sao đây, những gì ta biết cũng như ngươi thôi, lúc tỉnh lại đã ở chỗ này rồi. Hiện giờ xem ra, những người quen biết nhau trên đảo là hai người lao động Dell và Lambert, còn có lão già Rude và thằng bé tên là Jerry kia.

Dương Cương nói tiếp:

- Đại ca, nói đến Rude và thằng bé kia, anh có phát giác...

Karl trực tiếp nói:

- Ta đã sớm chú ý tới, Rude mới là quý tộc, hắn không phải quản gia gì, chỉ là một lão ấu dâm mà thôi. Hừ... đám quý tộc kia đều là lũ cặn bã, không có gì phải ngạc nhiên, chờ thời cơ đến làm thịt hắn là được.

Nghe đến chuyện giết người, thân thể Khương Quân rõ ràng bắt đầu run cầm cập. Thiên Nhất ôm nàng lại gần một chút, tránh để nàng phát ra tiếng động. Biên độ của tất cả động tác đều rất nhỏ, rất yên tĩnh, không có sơ hở nào.

Dương Cương nói:

- Vậy... đại ca, anh thấy những người khác trên đảo, còn ai đáng chú ý, hoặc là có giá trị lợi dụng không?

Karl trả lời:

- Theo như trước mắt, mỗi người bọn họ đều có giá trị lợi dụng. Chúng ta căn bản không biết là do ai, vì mục đích gì mới đưa chúng ta và đám người xa lạ này lên đảo.

- Hiện giờ tuyệt đối không thể để lộ thân phận và quan hệ của chúng ta. Tiếp tục sinh tồn và nắm giữ quyền khống chế, dẫn dắt hành động của mọi người, đây là chuyện cần thiết nhất. Lỡ may sau này có tình huống gì xảy ra, ngươi sẽ có thể lợi dụng thân phận người lãnh đạo để đạt được lợi ích.

- Nơi này và xã hội đen không có gì khác nhau, kẻ yếu sẽ bị loại bỏ. Người đầu tiên tìm chết, sẽ không ai ngu xuẩn đứng ra nói giúp hắn, trừ khi kẻ đó cũng không muốn sống. Người nắm giữ quyền thế và lực lượng, cho dù chết cũng là chết cuối cùng, tất cả mọi người đều là đệm lưng của hắn.

Nói đến đây, Karl dừng lại một chút:

- Nhắc tới trong đám người có ai đáng chú ý, chính là thằng nhóc tên Thiên Nhất kia.

- Hắn?

Dương Cương vốn tưởng rằng Karl sẽ nói đến kiến trúc sư Gavin, bởi vì Gavin luôn tỏ ra mình là phần tử trí thức, nói một số thuật ngữ mà người khác nghe không hiểu, bình phẩm về rất nhiều chuyện, biểu hiện giống như mình rất thông minh, chủ đề nào cũng có thể tham gia vào.

Karl lại nói:

- Ta cũng không thể nói tại sao, có lẽ là trực giác... Ta cảm thấy hắn không phải là người bình thường, ánh mắt kia của hắn... ta chỉ từng thấy ở một vài sát thủ giết người vô số.

Dương Cương nói:

- Em thấy thần sắc của hắn giống như mấy giờ không dùng thuốc, cơn nghiện đã lên rồi. Lúc trước chúng ta trông coi ở hộp đêm, cũng có mấy tên cô hồn bán thuốc vẻ mặt như vậy lượn qua lượn lại suốt ngày.

Karl nói:

- Được rồi, bỏ đi, dù sao mười một người khác ngoài chúng ta, trừ đi hai lão phế vật, ba nữ nhân, một thằng bé, chỉ còn lại năm tên đàn ông. Không cần quá đề phòng, chờ thêm mấy ngày, sau khi làm rõ rốt cuộc trên đảo này đang chơi trò gì, chúng ta sẽ tính toán tiếp. Bây giờ hãy quay về trước, tránh để người khác phát hiện sinh nghi.

Dương Cương đáp một tiếng, sau đó hai người cách ba bốn phút mới lần lượt rời khỏi. Vì để phòng ngừa, bọn họ đã chia nhau trở về, tránh gây thêm rắc rối.

Sau khi xác định hai người này đều đã đi xa, Thiên Nhất mới buông lỏng tay ra. Khương Quân vội vàng há mồm thở dốc, nhưng vẫn không dám nói quá lớn:

- Thiên Nhất tiên sinh, thiếu chút nữa tôi đã nghẹt thở rồi.

Thiên Nhất đứng lên, vận động cổ một chút:

- Vừa rồi nếu cô la lên, hoặc là có động tĩnh hơi lớn một chút, bọn họ sẽ không do dự qua đây bóp chết cô...

Một giây sau, hắn cảm thấy lời này không ổn, cho nên vội vàng thêm hai chữ:

- Và ta.

Khương Quân ổn định hơi thở lại, nói:

- Không ngờ lại như vậy, may mà ban ngày tôi không nói chuyện Dương Cương là tội phạm truy nã cho người khác biết, nếu không nói không chừng bọn họ đã lặng lẽ kéo tôi vào rừng giết chết rồi.

- Đúng vậy... đúng vậy...

Thiên Nhất uể oải trả lời, hắn cảm thấy cô gái này rất may mắn, bởi vì người đầu tiên mà nàng nói chuyện lại là mình.

Chính vì ban ngày nghe Thiên Nhất phân tích về đám người này, Khương Quân mới có đề phòng nhất định. Nếu nàng tố cáo với người khác đầu tiên, trước khi vào đêm sự tình trăm phần trăm sẽ truyền đến tai Karl, vậy tối nay e rằng sẽ không thái bình như vậy nữa. Hai tên kia cho dù không phải là người siêu năng lực gì, nhưng đối với việc giết người già phụ nữ vẫn có tự tin, dù sao bọn họ cũng không biết trong mười ba người còn có một nhân vật như Thiên Nhất.

- Chúng ta nên làm gì đây? Thiên Nhất tiên sinh, hay là nghĩ cách nhanh chóng thông báo cho những người khác, mọi người đoàn kết lại chắc sẽ...

Khương Quân nói.

- Chắc sẽ thế nào đây?

Thiên Nhất ngắt lời:

- Không phải ta đã nói rồi sao, biện pháp tốt nhất chính là tìm một chỗ không người, ra tay trước một bước.

Hắn đỡ Khương Quân dậy:

- Còn nữa, ta phải nói mấy lần cô mới có thể rút ra được bài học. Hai mươi phút trước, trong mắt cô thì Karl vẫn là một người tốt đối lập với Dương Cương, còn bây giờ thì sao, hai người bọn họ lại trở thành chiến hữu thân mật tình cảm khắng khít. Chẳng lẽ những người khác đều đáng tin sao?

- Xin lỗi...

Nàng lại xin lỗi, có lẽ bởi vì câu “phải nói mấy lần cô mới có thể rút ra được bài học”.

Thiên Nhất cảm thấy nhức đầu, không uống cà phê chỉ là phụ, nguyên nhân chủ yếu là vì cô gái này. Ngươi không thể ở trước mặt chỉ ra sự ngu xuẩn của nàng, thậm chí nói hơi nặng một chút cũng không được, bởi vì nàng sẽ lộ ra vẻ ủy khuất xin lỗi, khiến ngươi có cảm giác tội lỗi.

Thật con mẹ nó tưởng niệm loại người như Ikeda... cho dù là ngu xuẩn, hắn cũng ngu xuẩn rất có khí phách.

Thiên Nhất rất ghét loại cảm giác này. Theo cái nhìn của người bình thường, tội lỗi mà Thiên Nhất gánh chịu, đủ để xử bắn nhiều hơn số lần tử hình được chấp hành trong lịch sử. Nhưng bản thân hắn sẽ không quan tâm đến tội ác này, không phải vì hắn lãnh khốc tàn nhẫn, mà là thật sự không để ý.

Nhưng nữ nhân có thể khiến người vô tội sinh ra cảm giác tội lỗi phù phiếm, đây là thiên phú của bọn họ, một trong thiết kế bất lương nhất của Chúa sáng thế.

- Được rồi... được rồi.

Thiên Nhất không biết nên nói gì, hắn vốn định nói “không sao, bản đại gia tha thứ cho cô”, nhưng chính hắn cũng không biết tha thứ cho Khương Quân cái gì. Tha thứ cho sự ngây thơ của nàng? Hay là thiện lương? Bỏ đi, chỉ nghĩ tới mấy lời đó đã khiến Thiên Nhất nổi da gà, dưới tình huống không có cà phê thì không nên tiếp tục tìm phiền phức thì tốt hơn.

Khương Quân giống như suy nghĩ chuyện gì, một lát sau nàng hít thở sâu, nói:

- Thiên Nhất tiên sinh, cám ơn ngài, về tất cả mọi chuyện.

Nếu như trực giác của Karl nói cho hắn biết, Thiên Nhất là một phần tử nguy hiểm; vậy trực giác của Khương Quân nói cho nàng biết, Thiên Nhất là một người có thể dựa vào, chỉ cần đứng sau hắn thì mình sẽ rất an toàn.

- À...

Thiên Nhất không kiên nhẫn đáp một tiếng, nói tiếp:

- Trở về thôi, Noguchi hẳn là sốt ruột muốn chết rồi.

- Hử? Cái gì?

Nàng không hiểu ý câu này.

Thiên Nhất cười cười, vừa nghĩ tới bên cạnh bờ biển có người đang bị hành hạ về tinh thần, tâm tình của hắn lại vui vẻ hơn một chút, kéo Khương Quân trở về:

- Không có gì, đi thôi.