Phiến Tội

Quyển 7 - Chương 5: Hoài nghi



Ngày thứ hai, gần giữa trưa Thiên Nhất mới tỉnh lại, sau khi mở mắt hắn lập tức phát hiện một chuyện.

Noguchi Masao đã biến mất khỏi đảo. Thiên Nhất hoàn toàn không cảm giác được “tội” của lão, nói lên Noguchi đã rời khỏi hòn đảo này, hoặc là đã biến thành một thi thể.

Thiên Nhất cảm giác được bốn người Karl, Isaac, Dell và Lambert đang ở trong đảo, có thể bọn họ đang đi tìm thức ăn, những người còn lại đều ở bãi biễn, chỉ thiếu Noguchi.

Thiên Nhất đi thẳng đến chỗ Dương Cương, nói:

- Cảnh sát Dương!

Dương Cương đang tập trung đánh lửa, nhưng nhìn dáng vẻ đầu ướt mồ hôi của hắn, có lẽ công việc không thuận lợi lắm:

- Chuyện gì?

Hắn cũng không quay đầu, tiếp tục miệt mài làm chuyện của mình.

- Anh biết Noguchi đi đâu rồi không?

Thể trạng Dương Cương không có biến hóa rõ ràng, tim đập và hô hấp đều không dao động quá lớn, chỉ không kiên nhẫn trả lời:

- Hình như buổi sáng đã không thấy lão rồi, ta cũng không thể luôn trông coi mỗi người ở đây. Thế nào, anh tìm lão có chuyện à?

- À, không có gì, anh tiếp tục làm đi.

Thiên Nhất thuận miệng trả lời, lập tức rời đi.

Thiên Nhất thầm nghĩ, theo lý thuyết nếu như Noguchi bị người khác giết, vậy người có khả năng ra tay nhất là Dương Cương hoặc Karl. Tối qua khi Thiên Nhất và Khương Quân trở về, ít nhất Noguchi vẫn còn tỉnh táo, vì vậy chắc hẳn Noguchi đã biết chuyện hai người Dương Cương và Karl cùng nhau rời khỏi sau đó lần lượt trở về. Giả sử có hai thành khả năng, Noguchi đoán ra Karl và Dương Cương là đồng bọn, lại giả sử lão ta không thức thời đi gặp một trong hai người vạch trần chuyện này, vậy cái chết của lão có thể giải thích được.

Nhưng từ phản ứng của Dương Cương vừa rồi, lại biểu thị hắn không hề biết chuyện Noguchi mất tích. Từ tối hôm qua sau khi mình ngủ, đến trước sáng sớm có người tỉnh lại, thời gian chỉ cách nhau có vài giờ. Giả sử Karl đã giết Noguchi, đến giờ vẫn không có cơ hội nói chuyện này với Dương Cương, vậy khả năng lớn nhất là trong mấy giờ trước khi trời sáng, Noguchi đã tự mình đi tìm Karl vạch trần sự việc, sau đó gặp họa sát thân. Còn một khả năng khá nhỏ, Noguchi tố cáo chuyện này với một người khác, kết quả bị Karl phát hiện. Nếu là như vậy, Karl nên giết cả người biết chuyện kia mới đúng, thế thì sẽ không chỉ có “tội” của Noguchi biến mất khỏi đảo... Chẳng lẽ hắn chưa thể ra tay mà thôi, trong số Isaac, Dell và Lambert có một người hoặc nhiều người là mục tiêu của Karl, người đó hoặc bọn họ đã từ chỗ Noguchi biết được Karl và Dương Cương là đồng bọn?

Nghĩ đến đây, Thiên Nhất lại phủ định suy luận này. Noguchi căn bản không biết chuyện Dương Cương là tội phạm truy nã, hơn nữa tối hôm qua lão cũng không nghe được cuộc nói chuyện trong rừng. Với góc độ của lão, nhiều nhất có thể suy đoán được đến mức nào? Có thể Dương Cương và Karl chỉ đi vào rừng tranh luận gay gắt một phen mà thôi. Cũng có thể bọn họ thật sự là đồng bọn, vậy thì thế nào? Cho dù Noguchi có thể đoán ra thân phận cảnh sát của Dương Cương là giả, cũng không thể đoán ra hai người này đều là phần tử xã hội đen lão luyện.

Vì vậy Noguchi không nắm được bất kỳ bài tẩy nào, không tồn tại hành vi uy hiếp hoặc chất vấn. Khả năng duy nhất mà lão bị Karl giết, đó là nửa đêm lão đã lặng lẽ đi hỏi Karl, tại sao lại cùng Dương Cương rời khỏi, Karl cảm thấy không trả lời được nên giết người diệt khẩu.

Nhưng chuyện này lại có hai vấn đề. Thứ nhất, loại người giống như Noguchi nếu thật sự đi hỏi, cũng phải hỏi Dương Cương tự xưng là cảnh sát, chứ không phải hỏi Karl có tướng mạo hung ác. Thứ hai, lòng dạ của Karl khá sâu, cho dù bị hỏi hắn cũng có mấy lí do để thoái thác, ví dụ như hắn và Dương Cương chỉ đi nơi khác tranh luận, hoặc dứt khoát ngụy biện mình chỉ đi vệ sinh, không hề biết hành tung của Dương Cương, dù sao hai người bọn họ cũng không trở về cùng lúc. Karl không có lý do gì nóng nảy giết chết Noguchi, hắn không phải là người dễ mất bình tĩnh như vậy.

Khi Thiên Nhất từ chỗ Dương Cương đi đến gốc cây mình dựa vào để ngủ, trong đầu đã hoàn thành mấy lần suy đoán, nhưng đều không có kết luận hợp lý. Thế là vấn đề quay trở lại, Noguchi mất tích rốt cuộc là đã chết hay rời khỏi? Nếu như đã chết, vậy hung thủ là ai? Là một trong số mười ba người này? Tại sao người nọ lại muốn giết Noguchi? Hay là do người đã bắt bọn họ lên đảo hoang này gây ra? Hắn đang muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn chơi trò mỗi ngày có một người biến mất? Hay là kẻ tổ chức trò chơi đang trà trộn trong đám người này? Hoặc có thể đó chính là Noguchi?

Thiên Nhất dần dần bắt đầu cảm thấy sự việc trở nên thú vị, suy nghĩ mà không lý giải được, tạm thời cũng xem là một loại tiêu khiển đi.

Thiên Nhất có phương pháp rời khỏi hòn đảo này, nhưng tạm thời hắn còn không muốn dùng. Nếu muốn tìm hiểu mười một người còn lại có biết chuyện hay không, vậy cũng rất đơn giản, chỉ cần chế ngự tất cả, hành hạ tra hỏi một phen là biết, đương nhiên Thiên Nhất tạm thời cũng không định dùng phương án này.

Nếu đã có người muốn chơi, hắn sẽ tiến hành theo quy tắc. Sau khi chiến thắng đối phương một cách triệu để, sẽ liệt kê đủ loại sơ hở trong quy tắc của đối phương, cùng với trò chơi này cặn bã đến thế nào, đây mới là thắng lợi kiểu Thiên Nhất.

.....

Giữa trưa bốn người “săn bắt” đã trở về, bọn họ thật sự bắt được một con chồn chó. Đáng tiếc mặc dù người đánh lửa vẫn đang đánh lửa, nhưng chỉ toát ra mồ hôi đầy người.

Mười mấy người ngồi đó giương mắt nhìn, có lẽ đám người này lại muốn đưa ra phương án cuối cùng... ăn trái dừa.

Thiên Nhất thở dài một hơi, có lúc hắn sẽ biến thành một người rất coi trọng ẩm thực, nhưng phần lớn thời gian hắn ăn thực phẩm bỏ đi cũng rất ngon miệng. Mà trên hòn đảo này, điều duy nhất hắn không thể chịu được chính là dùng trái cây làm cơm ăn.

Hắn cầm một nhúm lá khô, đi đến bên cạnh Dương Cương:

- Cảnh sát Dương, không ngại thì để ta thử một chút!

Dương Cương đã sớm thở hổn hển như trâu, đúng là cầu cũng không được:

- Anh tới đi!

Trong lòng hắn thầm kêu khổ. Ngoại trừ bốn người từ sáng sớm đã vào rừng đi săn, lão dê xồm không biết tung tích, lão ấu dâm và thằng bé trai không có tác dụng, còn có một tên Gavin thích bàn luận viển vông, chỉ là lược của hòa thượng... vô dụng, bỏ qua đám phụ nữ, cũng chỉ còn lại tên mở tiệm sách này mà thôi.

Dương Cương nghĩ thầm, nhắc tới cái tên Thiên Nhất này da mặt cũng khá dày, đến giờ ngoại trừ việc tán gái cũng không thấy làm chuyện gì nghiêm túc. Không nói đến dáng vẻ suy sụp giống như chưa tỉnh, hắn còn ngủ giống như một con heo chết, mặt trời lên đến ba cây sào vẫn không hề cử động. Lúc sáng Karl nhìn thấy bộ dáng đó của hắn, cũng không tiện gọi hắn dậy. Chẳng lẽ một kẻ đức hạnh như vậy có thể trong thoáng chốc đánh ra lửa?

Thiên Nhất nhìn hai khúc gỗ mà Dương Cương khoan cả nửa ngày, hắn ngồi xổm xuống, vò nát lá khô trong tay, trộn đều một ít hạt cát, nhét vào trong lỗ đã khoan rất sâu trên khúc gỗ. Sau đó hắn cầm một khúc gỗ khác, nhanh chóng khoan mười mấy giây, lại cúi đầu xuống thổi vài cái vào lỗ, khói lập tức bốc lên...

Thiên Nhất lặp lại hành động này vài lần, khúc gỗ đã bốc lửa. Hắn tiện tay cầm mớ cành khô bên cạnh mà Dương Cương đã chuẩn bị trước đó, ném vào trong lửa, sau đó đứng lên, nói với Isaac đang cầm con mồi:

- Con chồn này cũng để ta xử lý đi, trong nội tạng thứ này không phải giun kiến thì cũng là phân...

Thế là giữa trưa ngày thứ hai, sau khi Thiên Nhất đã nhịn đói một ngày một đêm, cuối cùng cũng được ăn vài miếng thịt như mong muốn. Trong lòng hắn không có bất kỳ cảm giác thỏa mãn nào, chỉ cảm thấy đáng buồn, về tất cả mọi mặt...

Một đám người quây quần lại, cầm miếng thịt được chia ăn ngấu nghiến. Thiên Nhất lại nói:

- Không biết các vị có chú ý không, Noguchi đã biến mất rồi.

Nhìn vẻ mặt của mọi người, thật sự có người vừa mới ý thức được chuyện này. Thiên Nhất nói tiếp:

- Theo ta suy đoán, có thể lão đã đạp trúng một hố sâu không đáy trong rừng nên mất mạng, hoặc là nhảy xuống biển tự sát rồi.

Hắn không hề e dè nói thắng:

- Tin tức tốt là từ giờ trở đi, chúng ta có thể chia ít một phần thức ăn. Tin tức xấu là...

Hắn nhìn nhìn lên trời, dừng lại hai giây:

- Tạm thời không nghĩ tới.

Xét về mặt đạo đức, những lời này rất kinh hãi thế tục. Có mấy người trực tiếp nhìn Thiên Nhất với ánh mắt khác thường, giống như tỏ ra lạnh nhạt và không quan tâm đến cái chết của người khác là một hành vi rất tồi tệ.

Trông thấy dáng vẻ của bọn họ, Thiên Nhất chỉ cười lạnh. Vừa rồi các ngươi thậm chí còn không ý thức được lão dê xồm này đã mất tích, bây giờ lại lộ ra diện mạo như thánh nhân. Nói trắng ra suy nghĩ chân thực của đa số các ngươi, đó là chỉ mong sao trên đảo này chết thêm vài người, để lại một người khác phái tướng mạo dễ nhìn là được rồi, bởi vì nói không chừng còn chỗ “dùng”. Đương nhiên nếu xuất hiện tình huống không đủ thức ăn, vậy chết hết chỉ còn lại mình là tốt nhất.

Thiên Nhất không đếm xỉa đến ánh mắt của người khác, tiếp tục nói:

- Ngoài ra còn có một khả năng, Noguchi là bị người khác giết chết. Như vậy người giết hắn có thể là kẻ bắt chúng ta lên đảo, hoặc chính là một trong số chúng ta.

Câu này khiến mỗi người đều khẩn trương, tim của bọn họ rõ ràng đập nhanh hơn, nhưng điều này cũng không thể giúp Thiên Nhất loại trừ khả năng kẻ tổ chức trò chơi xen lẫn trong đám người.

- Còn như là khả năng nào, thực ra đều không quan trọng. Bởi vì cho dù hung thủ trà trộn trong chúng ta, hay là trốn ở một nơi nào đó trên đảo, chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Thiên Nhất nói:

- Đương nhiên ta chỉ nói là có thể, các người cũng có thể cho rằng Noguchi vẫn còn sống, đang đi dạo ở một nơi nào đó trên đảo, hoặc là tự mình nhảy xuống biển rồi.

Gavin ở bên cạnh bỗng nói với giọng lạnh như băng:

- Nếu Noguchi thật sự bị mưu sát, vậy không phải ngươi là hiềm nghi lớn nhất sao?

Thiên Nhất nhìn thẳng vào cặp mắt dưới kính của Gavin, đối phương lập tức tránh khỏi ánh mắt của hắn. Thiên Nhất cười lạnh hỏi:

- Làm sao biết được?

- Ngươi là người đầu tiên nhắc đến chuyện Noguchi mất tích, hơn nữa trong lời nói rõ ràng ám chỉ Noguchi nhiều khả năng đã chết. Dưới tình huống bình thường, bản thân hung thủ sẽ không vội vã nhắc nhở mọi người là có người bị giết. Ngươi đã lợi dụng loại ám thị tâm lý này, ra vẻ không hề e ngại nói hết toàn bộ, giống như thanh minh mình không liên quan đến chuyện này, lại khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau. Nhưng sẽ không ai hoài nghi đến ngươi, bởi vì trong tiềm thức chúng ta đều cho rằng ngươi đang “nhắc nhở” mọi người.

Thiên Nhất cười, dáng vẻ rất cao hứng, đây rõ ràng là cười nhạo:

- Kiến giải này của ngươi có hai điểm ngu xuẩn...

Hắn bắt đầu trực tiếp mắng người:

- Thứ nhất, dưới điều kiện như nhau, dựa theo logic gọi là “chuyển dời đối tượng hoài nghi” của ngươi, sẽ khiến bản thân ngươi càng khả nghi hơn ta. Bởi vì ta chỉ thanh minh cho mình, còn ngươi là thông qua việc giá họa người khác để thanh minh cho mình. Theo như ngươi nói, bình thường hung thủ sẽ không tự mình nhắc nhở mọi người là có người mất tích, như vậy bản thân ngươi phù hợp với điểm này. Mà sau khi ta nhắc nhở, dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào, ngươi lại lập tức kết luận ta là người hiềm nghi nhất, đây không phải có tật giật mình thì trên người dính phân rồi.

- Vừa rồi nguyên văn của ta là “một trong số chúng ta”, cũng không phải “một trong số các người”. Ta không hề đặt mình ra ngoài, nhưng ngươi lại đưa ra kết luận này, tại sao?

Gavin nhất thời không trả lời được. Thiên Nhất nói tiếp:

- Điểm ngu xuẩn thứ hai, ha ha...

Nụ cười của hắn khiến người khác không lạnh mà run:

- Nếu thật sự là ta giết chết Noguchi, như vậy... một tên điên giết người giống như ta, còn ung dung ở chỗ này tán gẫu với ngươi, biết đâu sẽ tìm một cơ hội, thừa lúc ngươi không chú ý, cầm cục đá đập chết ngươi...

Thói quen và sở thích nói chuyện của Thiên Nhất, đó là câu trên khiến ngươi cảm thấy hắn là người tốt, câu dưới lại khiến người ta cảm giác hắn là ma quỷ. Thực ra hắn vẫn không thay đổi, hắn chỉ là một mặt gương, chiếu rọi ra những suy nghĩ hèn mọn xấu xa của mỗi người, cùng với hoài nghi của con người đối với tội ác của chính mình.

Gavin tức giận, nhưng cũng sợ hãi. Hắn không dám phát tác, đành phải hừ lạnh một tiếng, ngậm miệng không nói, tiếp tục ăn miếng thịt của mình.

Thiên Nhất bỗng nói với Dương Cương:

- Cảnh sát Dương, dưới tình huống không có chứng cứ thực tế, kẻ hiềm nghi phạm tội lại dùng thủ đoạn hung ác, miệt thị pháp luật, chính là mối đe dọa tiềm ẩn đối với nhân chứng hoặc nhân viên xử án, đúng không?

Dương Cương bị hỏi đến sững sốt, chỉ trả lời theo bản năng:

- Hả? À... đúng... đúng vậy...

Thiên Nhất cười nói với mọi người:

- Do đó, xin mọi người không nên tùy tiện hoài nghi người bên cạnh, như vậy chẳng những không thể tìm ra hung thủ, ngược lại sẽ khiến các người càng gặp nguy hiểm. Nếu như ngươi nghi ngờ sai, sẽ mất đi một người bạn; còn nếu ngươi nghi ngờ chính xác, dưới tình huống không thể chứng minh, ngươi sẽ chết càng nhanh.

Lúc nói đến chữ “chết”, vẻ mặt của hắn đã không còn cười nữa.

......

Ăn xong một bữa thịt chồn không tệ, sĩ khí của mọi người hoàn toàn không tăng lên, ngược lại đắm chìm trong một bầu không khí âm trầm áp bức. Buổi chiều mọi người chia nhau ra nghỉ ngơi, chỉ có Jerry và Rude, Dell và Lambert là còn nói chuyện một chút.

Thiên Nhất biết, ngươi càng cảnh cáo, uy hiếp bọn họ, bọn họ sẽ càng suy nghĩ nhiều. Hắn đã gieo vào lòng mọi người mầm mống nghi ngờ lẫn nhau, qua lần này, nếu như trong đám người này có ai biết được gì đó, rất nhanh sẽ lộ ra sơ hở.

Trong lòng Dương Cương rất nóng nảy, hắn cho rằng mình có thể khống chế cục diện, giả mạo cảnh sát, làm vài chuyện giúp mọi người, ai ngờ lại không có sức ảnh hưởng bằng mấy câu do Thiên Nhất tùy tiện nói ra.

Trong xã hội loài người, ngoại trừ dùng lợi ích làm xu hướng, dùng an toàn để uy hiếp cũng có thể thao túng người khác.

Đáng tiếc Dương Cương đã diễn vai mặt đỏ, mà Karl cũng không dám làm giống như Thiên Nhất. Ban ngày hai người lại không thể trực tiếp giao lưu, cũng không biết hiện giờ trong lòng mọi người đang nghĩ gì.

Buổi chiều Khương Quân cũng không dám qua nói chuyện với Thiên Nhất. Thiên Nhất lại cảm thấy cô gái này cuối cùng đã thông minh hơn một chút, như vậy mình làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều.

Hắn lặng lẽ rời khỏi bãi biển, một mình đi vào trong đảo. Mọi người ở đây đều chú ý tới Thiên Nhất rời đi, nghi vấn trong lòng bọn họ càng lớn hơn. Tên này thật sự chỉ mở tiệm sách sao? Có phải hắn đã giết Noguchi không? Bây giờ hắn muốn làm gì? Đi xử lý thi thể sao?

Không ai hỏi, không ai dám đi theo, cũng không ai nghĩ đến khả năng Noguchi còn sống nữa...