Phiến Tội

Quyển 8 - Chương 3: Fish



Lúc Tả Đạo bị đưa đến đảo Địa Ngục là ban ngày, nhưng khi hắn chính thức tiến vào khu giam giữ thì đã là buổi tối. Trong thời gian vài tiếng này, hắn và đám phạm nhân cùng lên đảo với mình bị chia ra bắt nhốt, chờ đợi trong phòng giam chặt chẽ bốn bề đều là vách sắt, tay chân đều mang còng tay xích chân bằng tịnh hợp kim, không ai để ý tới, chỉ ngồi đần ra mà thôi.

Hắn có thể cảm giác được, trên bản chất khoảng thời gian này là đang đợi thần vụ Hades thực sự sản sinh tác dụng. Khi hắn và đám phạm nhân kia bị đưa ra khỏi những gian phòng nhỏ cách ly, bọn họ đã không còn chênh lệch quá lớn với người bình thường. Lúc này bọn giám ngục vũ trang đầy đủ, thân mặc đồng phục cơ giới có thể áp giải bọn họ đi tiến hành “khử trùng”.

Quá trình khử trùng rất đơn giản, cũng rất nhanh chóng, tương tự như nhảy vào bồn cầu xả nước. Đám phạm nhân bị ném vào một đường ống đầy dịch thể, từ đầu này trôi tới đầu khác. Dung dịch trong đường ống ngoại trừ có thể “khử trùng” giống như nghĩa đen, còn có thể trợ giúp máy móc kiểm tra xem đám phạm nhân có giấu đồ vật trong cơ thể hay không. Những chuyện như giấu dây thép dưới da giả làm mạch máu, bỏ dịch thể có tính ăn mòn trong đồ chứa nuốt vào dạ dày, hoặc là dứt khoát giấu người máy mini trong cơ thể, tóm lại bất kể là vật hữu cơ hay vật vô cơ, trong quá trình khử trùng đều sẽ bị tra ra được.

Sau khi khử trùng, đám tù phạm cũng trở nên “sạch sẽ”, nếu có người không sạch thì sẽ giúp hắn moi sạch. Ngoại trừ người cải tạo, những người khác trải qua quá trình này thì cơ bản không thể mang theo thứ gì nữa. Còn về những người cải tạo bất hạnh bị đưa đến nơi này, số mệnh lại tương đối khổ. Vào nhà tù Tide rồi, bình thường sẽ giúp ngươi tháo rời bộ phận cải tạo, trở thành người tàn tật. Gặp phải người cải tạo hiệu suất cao không thể tháo rời bộ phận máy móc, sẽ đưa đến khu giam giữ đặc biệt.

Khu giam giữ đặc biệt không có thời gian tự do hoạt động như khu giam giữ bình thường, mỗi ngày hai bữa cơm có người đưa đến phòng giam, cơm nước còn tốt hơn giám ngục. Không cần tắm rửa định kỳ, trong mỗi phòng giam đều có phòng tắm. Y phục cũng không cần tự giặt, đến ngày sẽ có người cầm đồ tù sạch sẽ đến đổi quần áo dơ trên người ngươi.

Nghe có vẻ rất thoải mái? Không sai, vì vậy phía sau chuyện tốt này đương nhiên có âm mưu.

Người ở khu giam giữ đặc biệt chỉ có hai loại, chín mươi phần trăm thuộc về loại thứ nhất, đấu sĩ.

Mỗi tháng những tù phạm này đều phải tiến hành một lần chiến đấu liều mạng một chọi một, tổ hợp chiến đấu cụ thể do trưởng cai ngục quyết định, phần lớn trường hợp chỉ là tùy tiện mà thôi.

Người chiến thắng sẽ giành được sinh mệnh của tháng sau, còn kẻ thua đương nhiên là chết.

Toàn bộ quá trình chiến đấu sẽ được phát sóng trực tiếp, đây là thể thao đỉnh cao dành riêng cho đám vương cung quý tộc ở Thiên Đô thưởng thức. Phía sau dĩ nhiên cũng có cá cược với số tiền khổng lồ, chỉ là loại thể thao này không có hiện tượng tuyển thủ giả vờ mà thôi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bức Màn Hôn Nhân
2. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
3. Dũng Sĩ Và Ma Pháp Sư
4. Tâm Niệm Em Đã Lâu
=====================================

Phía trên là loại người thứ nhất chiếm chín mươi phần trăm khu giam giữ đặc biệt, mỗi tháng trong bọn họ sẽ có nửa số người biến mất, nhưng qua tháng sau sẽ có càng nhiều người vì đủ loại nguyên nhân bị đưa vào. Ngoại trừ người cải tạo thì còn có một số tù phạm khác, bọn họ cho dù sống trong thần vụ vẫn có thể dựa vào một chút kỹ thuật hoặc năng lực, sản sinh uy hiếp rõ ràng với những phạm nhân khác, đám người này đều là chủ chốt trong khu giam giữ đặc biệt.

Còn về loại người thứ hai trong khu giam giữ đặc biệt, số lượng rất ít, bọn họ không cần tham gia chiến đấu cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc thù. Những người này rất có giá trị, nhưng đế quốc lại không thể sử dụng. Những chuyện mà bọn họ có thể làm được, hoặc là tư tưởng trong đầu, tuyệt đối không được phép xuất hiện ở thế giới bên ngoài. Đế quốc kiên quyết sẽ không thả bọn họ, nhưng giữ mạng của bọn họ vẫn có tác dụng, cho nên cứ nuôi như vậy.

Nói nhiều như thế, vẫn nên quay lại xem tình cảnh của Tả Đạo. Sau khi khử trùng, trên cổ tay hắn bị đeo lên một chiếc vòng có khắc tên của mình. Loại vòng điện này là dụng cụ chủ yếu để nhà tù Tide quản giáo phạm nhân, ngươi có thể tìm được cả trăm cách để khởi động nó, chẳng hạn như chạm vào giám ngục, rời khỏi khu vực quy định, ý đồ tháo bỏ, dù sao khó tìm nhất là cách làm xằng làm bậy mà không khởi động vòng điện.

Chờ sau khi đám tù phạm mới bị đeo vòng điện lên, bọn giám ngục mới thở phào một hơi. Hiện giờ năng lực chiến đấu của đám phần tử nguy hiểm này cơ bản giống như người thường, hơn nữa còn đeo vòng điện. Tiếp đó bọn họ được tháo còng tay xích chân bằng tịnh hợp kim, thay bằng xiềng xích bình thường, cột lại với nhau, xếp thành một hàng đưa đến khu giam giữ.

Sau đó Tả Đạo nghe được những lời nói kinh người của Jefferson, trong lòng hắn thật sự sợ hãi, nhưng đã lên thuyền giặc của Nghịch Thập Tự, chuyện cần làm thì vẫn phải làm.

Lúc bước vào khu giam giữ, thời gian tắt đèn đã qua, đám tù phạm đều ở trong phòng giam của mình. Trong phòng tối đen, không có ánh đèn, chỉ có lối đi bên ngoài cửa tù vẫn còn ánh sáng.

Khu giam giữ này có bảy tầng, chính giữa là cửa sổ mái nhà trống trải. Xích chân của Tả Đạo được tháo ra khỏi những phạm nhân khác, hắn là người đầu tiên rời đội, bị đưa đến tầng cao nhất. Giám ngục và đồng sự trong phòng theo dõi truyền tin mấy câu, mở cửa một phòng giam, tháo còng tay xích chân cho Tả Đạo, nửa đẩy nửa đạp ném hắn vào trong.

- Cho ngươi một lời khuyên chân thành, qua thời gian tắt đèn thì hãy im lặng.

Giám ngục nói xong liền rời đi.

Rào sắt cửa tù đóng chặt, mượn nguồn sáng bên ngoài, Tả Đạo tìm được giường trong phòng giam đen kịt. Giường này nói thật ra cũng không phải là giường, chỉ là một khối cứng như đá, cao hơn mặt đất một mét, rộng gấp đôi một người, chiều dài hai mét rưỡi, không có khăn trải giường, cũng không có gối. Khác biệt duy nhất giữa ngủ trên này và ngủ dưới đất là độ cao không giống nhau.

Cũng được, có còn hơn không. Tả Đạo nghĩ thầm, nghiêng người nằm xuống, đầu gối lên cánh tay của mình. Vòng điện trên cổ tay lấn cấn thật khó chịu, e rằng chuyện này cũng chỉ có thể từ từ làm quen.

Khoảng chừng nửa giờ trôi qua, hắn vẫn không buồn ngủ lắm. Dựa vào lời của hắn, hắn luôn luôn là “gối giáo chờ sáng”. Theo như Tả Đạo thấy, trong hoàn cảnh xa lạ, người khép mắt lại là có thể ngủ, chính là những kẻ chết như thế nào cũng không biết.

Vừa rồi lúc đi vào Tả Đạo cũng cảm giác được, trong những phòng giam tối đen kia ít nhất có mấy chục ánh mắt đang nhìn mình. Hắn cũng không biết tại sao lại đưa ra kết luận này, dù sao vẫn có loại cảm giác bị người khác dòm ngó.

Lúc này nghiêng tai lắng nghe, hắn phát hiện trong khu giam giữ này thật sự yên tĩnh đến đáng sợ. Mỗi tầng đều có giám ngục trực đêm đứng ở cuối hành lang, ngoại trừ bọn họ thường phát ra một chút tiếng động, còn lại trong các phòng giam tối đen đều giống như là người chết.

Nơi này từ trên xuống dưới nhiều đại lão gia như vậy, lại không nghe thấy một tiếng ngáy nào, chẳng lẽ... mỗi người đều giống như mình, mở mắt nghe ngóng động tĩnh? Những người ở đây đều gối giáo chờ sáng? Điên rồi à?

Lời khuyên chân thành của giám ngục kia khiến Tả Đạo trong lòng nghi hoặc, tại sao qua thời gian tắt đèn thì phải im lặng? Sợ ảnh hưởng phạm nhân khác nghỉ ngơi sao?

Dựa theo dòng suy nghĩ này, Tả Đạo cảm thấy cũng có chút đạo lý. Ở loại địa phương này, nửa đêm lúc yên tĩnh nghỉ ngơi như vậy, nếu ngươi nằm trong phòng giam lẩm bẩm bài hát gì đó, dựa theo kết cấu của kiến trúc bên ngoài, âm thanh truyền đi cũng không khác gì ca hát. Ngày hôm sau vừa ra hóng gió, khẳng định bị đám bạn tù thông chết mới thôi.

Suy nghĩ miên man như vậy, mí mắt Tả Đạo càng ngày càng nặng, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Khi hắn tỉnh dậy lại giật mình một cái, nhìn ra ngoài cửa tù. Tất cả vẫn như cũ, hắn không thể suy đoán mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu, có thể là năm phút, cũng có thể là năm giờ. Trong nhà tù dưới biển này, muốn phân biệt ngày đêm hoàn toàn phải dựa vào ánh đèn bên ngoài thay đổi, khái niệm thời gian và không gian hoàn toàn mơ hồ.

Đang suy nghĩ là nên chợp mắt ngủ tiếp, hay là tiếp tục ngóng nhìn, ánh đèn bên ngoài vừa lúc xảy ra biến hóa. Phía trên cửa sổ mái nhà, ánh đèn màu trắng sáng lên, đây là tín hiệu tám giờ sáng trong nhà tù Tide.

Tả Đạo không biết chuyện này, nhưng trong lòng cũng đoán đây là bên ngoài đã sáng. Hắn ngồi thẳng người, hoàn toàn không biết ngày thứ nhất chính thức sống trong nhà tù này sẽ xảy ra chuyện gì. Đây là lần đầu tiên hắn ngồi tù, thật không ngờ lại là nhà tù Tide ở đảo Địa Ngục, cũng xem là trực tiếp bước vào cung điện đỉnh cao.

Theo như tưởng tượng trước đó của Tả Đạo, bước ra khỏi phòng đơn này, bên ngoài chính là một khu vực vô trật tự tràn đầy đồng tính, bạo lực, kéo bè kết đảng, kỳ thị chủng tộc vv. Hắn phải giả vờ cứng rắn một chút mới có thể tiếp tục sinh tồn. Hơn nữa hắn còn gánh vác nhiệm vụ đầu tiên sau khi đặt chân lên thuyền giặc này của Nghịch Thập Tự, chậm nhất trong vòng một tháng phải liên hệ với Blood Owl, nếu không hậu quả khó lường.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thần kinh căng thẳng của hắn lại dần dần thả lỏng, bởi vì chẳng xảy ra chuyện gì cả. Cho đến mười giờ sáng, cửa tù mới tự động mở ra. Rào sắt kia vừa chuyển động, liền dọa cho Tả Đạo run cầm cập, thiếu chút nữa đã từ trên giường ngã xuống.

Rất nhanh những tù phạm khác lục tục đi qua trước cửa phòng Tả Đạo. Lúc bọn họ đi qua, không kìm được nhìn Tả Đạo một cái, trong lòng thầm nghĩ: “Lại là một tên mới tới, buổi trưa ở phòng ăn có trò hay để xem rồi.”

Tả Đạo đợi mọi người đi hết mới lén lút thò đầu ra khỏi tù, ngó trái nhìn phải, tiếp đó đi ra khỏi phòng giam, đứng trong hành lang nhìn xuống phía dưới. Tù phạm trong bảy tầng lầu đều đã đi hết, tụ tập ở tầng chót bên dưới cửa sổ mái nhà.

- Này! Ngươi!

Một tên giám ngục đi tới:

- Vừa rồi ngươi trốn trong phòng làm gì?

Tả Đạo giơ hai tay giống như đầu hàng:

- Không có không có! Tôi chỉ là... ừm... chưa tỉnh ngủ, nằm thêm một lát.

Giám ngục nhìn hắn một cái, biết là hắn mới tới, không để ý nói:

- Đi xuống điểm danh, mau lên một chút!

- Vâng, vâng thưa trưởng quan!

Tả Đạo gật đầu khom lưng chào một tiếng, sau đó nhanh như chớp theo thang lầu đi xuống.

Đám phạm nhân tụ tập dưới cửa sổ mái nhà cũng không trật tự như Tả Đạo tưởng tượng, bọn họ không phải đứng xếp hàng chờ điểm danh, mà lại đứng tùy ý, có rất ít tù phạm tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau.

Sau khi Tả Đạo đi xuống, liền chọn một góc đứng. Người chung quanh đều không chú ý đến hắn, phần lớn mọi người cũng tự tìm một chỗ đứng yên, bảo trì trầm mặc. Không lâu sau, Tả Đạo nhìn thấy một tên thủ lĩnh giám ngục mặc đồng phục cơ giới màu sắc hơi khác với giám ngục bình thường, đi đến hành lang lầu hai, nhìn xuống đám phạm nhân phía dưới cao giọng nói:

- Gọi đến tên người nào, đi thẳng qua cửa bên kia, hôm nay các ngươi đổi khu giam giữ.

Tiếp đó tên thủ lĩnh giám ngục kia đọc tên khoảng hai mươi người, trong đó không có Tả Đạo.

- Muốn đến phòng giặt ủi làm việc thì đi cửa bên kia, những người khác giải tán.

Hắn nói xong cũng rời đi.

Tả Đạo chú ý tới, có khoảng mười mấy người đi về phía cửa mà thủ lĩnh giám ngục đã chỉ. Hắn suy nghĩ một chút, quyết định cũng đi tới đó. Dù sao không phát hiện Blood Owl trong đám người này, chờ ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian, không bằng đi phòng giặt ủi thử vận may một chút. Cho dù không tìm được, có lẽ tham gia lao động sẽ đổi được một chút lợi ích, ví dụ như một cái gối? Hoặc là trong thức ăn nhiều thêm mấy miếng thịt? Ai biết được, ít nhất sẽ không uổng công.

- Này... ngươi xem, tên mới tới kia đi đến phòng giặt ủi rồi...

- Ha ha... lần này có trò hay để xem rồi. Những kẻ tự cho mình thông minh, không ít con cá bơi vào đến sáng hôm sau thì mắt đã trợn trắng rồi.

Hai phạm nhân ở phía xa thì thầm. Trong mắt bọn họ, thằng nhóc Tả Đạo vừa mới tới này đã tự mình chạy thẳng đến bi kịch rồi.