Phiến Tội

Quyển 9 - Chương 25: Trộm báu vật (hạ)



Đưa tròng mắt của Gallas ra trước máy quét hình, cửa điện tử thông đến khu vực chính liền mở ra.

Thiên Nhất bước ra khỏi cửa, hắn mặc một bộ đồ bó màu đen giống như kẻ trộm, hoàn toàn lộ ra dưới ống kính camera theo dõi. Hắn còn ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt bị mặt nạ màu đen che kín đối diện với ống kính, đưa tay ra dấu thắng lợi.

Cảnh vệ trong phòng theo dõi chính nhìn đến trợn mắt. Đây là cái gì? Diễn kịch? Ảo giác? Rất hiển nhiên gã đàn ông trong ống kính biết mình đã lọt vào camera theo dõi, nhưng tại sao hắn lại có hành động giống như chụp ảnh lưu niệm vậy, điên rồi à?

- Đội trưởng! Có biến! Có một kẻ xâm nhập đi vào trong hành lang của tòa nhà số hai bên kia! Đúng, tôi đương nhiên xác định, hắn mặc đồ bó màu đen, mang mũ trùm đầu và kính nhìn ban đêm, hắn còn...

Nhân viên quan sát nói vào điện thoại vô tuyến, đồng thời dùng biểu tình kinh ngạc nhìn biến cố trên màn hình theo dõi trước mắt.

Chỉ thấy Thiên Nhất từ trong đai lưng lấy ra một viên đạn khói, còn đặc biệt vung vẩy mấy cái trước camera theo dõi, giống như chỉ sợ đối phương không biết mình muốn làm gì. Sau đó hắn lại từ trong túi lấy ra một cái khẩu trang, phe phẩy một chút giống như vừa rồi, vén nửa dưới mặt nạ lên đeo khẩu trang vào. Tiếp theo hắn ngồi xổm người, đặt đạn khói xuống đất, kéo chốt an toàn, không tới năm giây trên màn hình theo dõi chỉ có thể nhìn thấy một màn khói.

- Hắn lấy ra thứ gì... là... hình như là đạn khói? Tôi không thấy rõ nữa, mất tung tích của hắn rồi!

Nhân viên theo dõi vừa báo cáo tình hình, vừa suy nghĩ xem đối phương làm thế nào xâm nhập vào khu vực chính. Nhưng Thiên Nhất hành động kỳ quái giống như biểu diễn ảo thuật cận cảnh, khiến cho đầu óc của tên cảnh vệ này bị chập mạch tạm thời.

Hành động ngoài dự đoán là một hành vi hữu hiệu để cắt ngang suy nghĩ của người khác. Ví dụ như ngươi nhìn thấy một đứa bé trai đang khóc trên đường, ngươi sẽ theo bản năng suy nghĩ, tại sao nó lại khóc, cha mẹ nó ở đâu, có phải nó lạc đường hay không... Nhưng nếu như lúc ngươi đang suy nghĩ, nước mắt chảy ra từ khóe mắt của đứa bé trai này lại biến thành màu đỏ tươi, sau đó khuôn mặt trở nên nhợt nhạt dữ tợn, vừa khóc vừa cười trợn mắt nhìn ngươi một cái, như vậy đại não của ngươi sẽ tạm thời đình công.

Đội trưởng cảnh vệ trực ban rất nhanh ra lệnh:

- Đóng tất cả lối ra, tiểu đội một đến cửa chính tập hợp, chờ lệnh của ta, tiểu đội hai từ tòa nhà số hai tiến vào, bảo vệ lối đi ở đó, tiểu đội ba làm dự bị ở trong sân đợi lệnh, tiểu đội bốn lập tức chạy tuần tra theo tuyến đường ban đầu, nhân viên quan sát không được rời khỏi vị trí, tiếp tục theo dõi.

Đội trưởng cảnh vệ ra lệnh trên tất cả các kênh, người đã đi đến cửa phòng theo dõi chính, đẩy cửa bước vào. Hắn chỉ liếc nhìn màn hình theo dõi một cái, liền chỉ vào màn hình đầy khói kia nói:

- Ta muốn xem những hình ảnh vừa rồi, quay lại.

Cảnh vệ phụ trách theo dõi lập tức làm theo, chiếu lại một lần những biểu hiện của Thiên Nhất một phút trước. Sau khi đội trưởng cảnh vệ xem xong, ngẫm nghĩ mấy giây rồi nói:

- Thông báo cho cảnh sát, chỗ chúng ta có kẻ trộm đột nhập, không loại trừ hắn còn có đồng bọn, bảo cảnh đội nhanh chóng phái thêm ít người qua đây.

Nói xong hắn cũng không chờ đối phương phản ứng, liền trực tiếp cầm lấy điện thoại vô tuyến:

- Tiểu đội một, ta sẽ lập tức đến hội họp với các ngươi. Hành động của tên này rất kỳ lạ, chưa chắc là vì tiền bạc, cũng có thể là một gã điên lẻn vào để phá hoại tác phẩm nghệ thuật... chờ đã.

Những màn hình theo dõi khác trước mắt hắn cũng lần lượt tràn ngập khói mù, nhưng trong ống kính không hề xuất hiện bóng dáng của Thiên Nhất.

Đây là thành quả điều tra trước đó, Thiên Nhất đã nắm rõ như lòng bàn tay vị trí và quy luật chuyển động của mỗi camera ở nơi này. Hắn chỉ cần dựa theo tuyến đường nhất định, đặt mấy viên đạn khói ở vài tọa độ đặc biệt, có thể giúp cho mình thoải mái hành động dưới sự yểm hộ của khói mù.

- Tất cả mọi người của tiểu đội một, đeo mặt nạ hô hấp và kính nhìn ban đêm vào.

Đội trưởng cảnh vệ nói xong liền chạy ra khỏi phòng theo dõi. Trong căn phòng nhỏ ngay bên cạnh phòng theo dõi có chứa vũ khí, thiết bị chiếu sáng, mặt nạ hô hấp, thậm chí khiên chống bạo động vv. Có điều về phương diện vũ khí, ngoại trừ dùi cui điện thì chỉ có súng điện để chiến chiến đấu ở tầm trung, không có súng ống thông thường. Dù sao nơi này là viện bảo tàng, ngươi cũng không thể mong đợi cảnh vệ có trang bị súng phun lửa hay gì đó.

Chỉ qua hai phút, tiểu đội một và đội trưởng cảnh vệ đã đi tới cửa lớn, tất cả đều mang mặt nạ chuẩn bị tiến vào.

- Tiểu đội bốn và tiểu đội ba chú ý, cách làm của đối phương rất có thể là tìm một người lẻn vào trước, cố ý rút dây động rừng. Nếu như hắn có đồng bọn, sẽ nhân lúc hỗn loạn này từ bên ngoài âm thầm đi vào, cho nên không thể buông lỏng cảnh giác trong sân.

Đội trưởng cảnh vệ lại gọi phòng theo dõi chính:

- Tắt chuông báo động đáng ghét bên trong đi, giúp chúng ta mở cửa ra.

Khóa điện tử cửa lớn mở ra, tấm thép sau cánh cửa dùng cho tình huống khẩn cấp cũng được nâng lên. Đội trưởng cảnh vệ dẫn theo mười mấy người nối đuôi nhau đi vào, hiện ra trước mắt bọn họ là khu vực chính của cung điện Louvre khói mù lượn lờ, hơn nữa hoàn toàn tối đen. Thiết bị phòng cháy chữa cháy trong phòng bị khói kích động, bắt đầu phun ra một trận mưa nhân tạo. Đương nhiên những tác phẩm nghệ thuật kia đều được cách ly bởi kính cường hóa, bất kể là tranh vẽ, châu báu hay pho tượng đều sẽ không bị nước thấm ướt, tác phẩm nghệ thuật vẫn được bảo tồn trong tình trạng chân không.

Đạn khói mà Thiên Nhất sử dụng không hề bị ảnh hưởng bởi hạt nước rơi xuống, ngược lại vì độ ẩm gia tăng khiến cho khói mù còn dày đặc hơn, tràn ngập chung quanh, chỉ với một ít viên đạn khói đã ảnh hưởng đến diện tích rộng lớn trong tòa nhà.

- Phòng theo dõi, mở đèn, chỉnh độ sáng đến cao nhất.

Đội trưởng cảnh vệ ra lệnh.

- Đã sớm mở rồi, đội trưởng, chắc là hắn đã phá hoại thiết bị chiếu sáng.

Đầu bên kia điện thoại vô tuyến trả lời.

- Được rồi, đóng cửa lớn lại.

Đội trưởng cảnh vệ trả lời, sau đó bỏ điện thoại vô tuyến xuống, nói với mọi người bên cạnh:

- Đeo kính nhìn ban đêm lên, chia nhau ra tìm. Kẻ lẻn vào toàn thân mặc đồ bó màu đen, đội mũ trùm đầu màu đen, đừng nhầm lẫn với người mình (cảnh vệ thống nhất mặc áo tây quần tây màu đen, trên ngực trái đeo thẻ chứng nhận), nhìn thấy thì đánh ngã trước rồi tính sau.

Hắn còn chưa dứt lời, ngoài tiếng phun nước xè xè và tiếng hít thở nặng nề của mọi người, sâu trong bóng tối còn vang lên một tiếng loảng xoảng giòn giã, giống như có thứ gì bể nát.

- Đi theo ta!

Đội trưởng cảnh vệ chạy nhanh ra:

- Là ở hướng khu điêu khắc. (khu báu vật của cung điện Louvre vốn là một bộ phận của khu điêu khắc, sau đó bởi vì đồ vật quý báu gia tăng, năm 1893 đã trở thành khu triển lãm độc lập)

Trong khi chạy nhanh đội trưởng lại nghi hoặc, kính cường hóa bảo vệ những đồ vật này còn kiên cố hơn kính chống đạn bình thường, đạn súng lục bắn liên tục ở khoảng cách gần cũng không phá vỡ được, chẳng lẽ trên người tên trộm này có giấu vũ khí hỏa lực nặng loại nhỏ? Hoặc hắn vốn là một người cải tạo?

Biến cố liên tiếp khiến hắn cũng không có thời gian suy nghĩ, sau khi xông vào khu điêu khắc liền ra lệnh cho đám thủ hạ:

- Ngươi, ngươi, còn có hai người các ngươi, hai người một tổ bảo vệ lối ra của khu vực này. Những người khác chia nhau ra tìm, nhớ tìm kỹ trên đầu, dưới chân, phía sau rèm. Hiện giờ tầm nhìn rất kém, cần phải lục soát cẩn thận. Ngoài ra phải chú ý an toàn, trộm có vũ khí sẽ không khách khí với chúng ta đâu.

“Pằng pằng pằng...”, vào thời khắc khiến người ta không thở nổi này, bất ngờ lại có tiếng súng vang lên, âm thanh cũng không xa, ở ngay trong khu vực này. Mọi người đều theo bản năng cúi người xuống, có mấy tên cảnh vệ còn dứt khoát ôm đầu nằm xuống đất. Đội trưởng cảnh vệ và mấy tên cảnh vệ bên cạnh cũng rối loạn, tầm nhìn của bọn họ bị ngăn trở, lại đều là người cao lớn vạm vỡ, đồng thời nhào xuống đất khó tránh khỏi va chạm với nhau.

Tiếng súng liên tục vang lên, còn kèm theo tiếng vỏ đạn rơi xuống đất nho nhỏ. Đám đội viên cảnh vệ nếu không dán chặt xuống sàn thì cũng hoảng loạn chạy đi tìm chỗ nấp. Nổ súng trong một tòa nhà có trần rất cao, không gian rộng rãi như vậy, không ai nắm được chuẩn xác tiếng súng bắt nguồn từ đâu. Khi tiếng súng lắng lại, cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đội trưởng cảnh vệ ngồi xổm bên cạnh một pho tượng, dùng lồng kình cường hóa để che chắn, cao giọng nói:

- Ngươi đã bị bao vây! Không chạy thoát được đâu! Mau bỏ đồ vật trong tay ngươi xuống, bước ra đầu hàng!

Đáp lại hắn chỉ có sự im lặng, khói trong khu điêu khắc và khu báu vật này còn dày hơn bên ngoài, khó thấy rõ cảnh vật ngoài ba mét. Nhất thời bên tai đội trưởng cảnh vệ chỉ còn lại tiếng phun nước của thiết bị phòng cháy chữa cháy và tiếng hít thở của mình.

Một giây, hai giây, một phút, hai phút, vào phút thứ ba ngột ngạt lại có âm thanh kỳ quái vang lên, giống như tiếng báo thức của đồng hồ điện tử. “Tích tích tích...”, tần suất đặc thù này hơi chói tai, nhưng cũng không kéo dài quá lâu, chỉ vang lên năm giây.

Khi tiếng “tích tích” chợt im bặt, theo sau là một tiếng “ầm” lớn, giống như có một quả bom phát nổ trong khu trưng bày báu vật.

Đội trưởng cảnh vệ thật sự không kiên nhẫn được nữa, khẽ quát một tiếng:

- Chết tiệt!

Hắn giống như bất chấp tất cả, cúi người cầm súng điện xông ra ngoài, lần mò vào trong khu trưng bày báu vật. Trong tòa nhà này vốn tràn ngập khói mù, tình huống sau khi nổ cũng tương tự, đeo kính nhìn ban đêm cũng không trợ giúp được bao nhiêu. Trừ khi nắm rõ kết cấu bên trong tòa nhà như lòng bàn tay, có thể nhắm mắt đếm số bước để di chuyển, nếu không chạy nhanh một chút có thể sẽ đụng phải một cây cột.

- Ngươi ở đâu! Đồ khốn! Ra đây!

Hắn cầm súng, từng bước đi về phía trước, đến gần trung tâm vụ nổ. Mười mấy giây sau, đội trưởng cảnh vệ đã nhìn thấy nơi phát ra vụ nổ. Nơi đó vốn đặt một món đồ triển lãm, nhưng lúc này lồng kính đã bị nổ vụn, cái bệ bên trong cũng cháy sém, ngay cả hàng chữ giới thiệu cũng nhòe nhoẹt, xem ra nhất thời không thể phân biệt được trong này vốn đặt thứ gì. Có điều nhiều khả năng là một viên kim cương, bởi vì nếu là hàng mỹ nghệ, bị nổ như vậy chắc chắn đã tan tành giống như lồng kính rồi.

- Ngươi cho rằng có thể chạy thoát được sao? Đồ khốn, vậy thì thử xem!

Đội trưởng cảnh vệ chửi mắng, trong lòng loáng thoáng dâng lên một cảm giác bất an, cho nên mới nói với kẻ trộm là “trốn không thoát”. Nhưng hắn cũng không biết sự bất an này đến từ đâu, có lẽ là trực giác sau khi giữ chức nhiều năm, hoặc có lẽ mình đã chú ý tới thứ gì, nhưng dưới biến cố liên tục lại không thể bình tĩnh suy nghĩ được.

Đội trưởng đứng tại chỗ xoay mấy vòng, có mấy tên cảnh vệ cũng theo hắn đi vào, nhưng bọn họ đều giống như mèo mù bắt chuột.

Đội trưởng cảnh vệ quay đầu lại nói:

- Dù sao sớm muộn gì khói mù sẽ tan, chờ cảnh sát tới hắn có chắp cánh cũng khó bay được, chúng ta có thể kiên nhẫn lục soát.

Hắn đang định hỏi người ở phòng theo dõi chính xem tình hình hiện tại như thế nào, nhưng vừa đưa tay sờ lại không kìm được biến sắc.

“Điện thoại vô tuyến không thấy nữa...” - Đội trưởng cảnh vệ hoảng hốt đưa mắt nhìn xuống đất, lập tức lại ngẩng đầu, ánh mắt quét qua bóng dáng của mỗi cảnh vệ sau người, hắn rốt cuộc đã hiểu vấn đề nằm ở đâu.