Phiến Tội

Quyển 9 - Chương 26: Chạy trốn đến hẹn



Lùi thời gian lại mấy phút, trở về lúc đội trưởng cảnh vệ dẫn theo tiểu đội một xông vào cửa lớn khu vực chính.

Khi đó Thiên Nhất đã bố trí đạn khói ổn thỏa, lại ngồi ở góc phòng cách cửa lớn không xa.

Sau khi đám người tràn vào, Thiên Nhất cũng không cho bọn họ quá nhiều thời gian suy nghĩ và tìm kiếm, liền nhấn điều khiển từ xa trong tay. Cùng lúc đó, máy thu âm nhỏ mà hắn đặt ở một góc tường khu điêu khắc, phát ra một tiếng thủy tinh bị phá nát với âm lượng cao nhất.

Thực ra nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, tiếng vang này vốn rất khả nghi. Kính cường hóa sau khi bể nát không phát ra tiếng giòn giã như thế, hơn nữa cũng không truyền được xa như vậy. Nhưng dưới tình huống đó, là một nhân viên bảo vệ thì hành động nhất định phải nhanh hơn suy nghĩ.

Quả nhiên đám cảnh vệ đã xông về hướng âm thanh vang lên. Mà lúc này Thiên Nhất nhờ khói mù yểm hộ, đã sớm cởi bộ đồ bó màu đen bên ngoài xuống. Bên trong hắn mặc quần áo tây màu đen, mặc dù kiểu dáng khác với đồng phục của cảnh vệ, nhưng cũng đều là âu phục, trong tình hình đó không ai có thời gian rảnh để phân biệt. Ở một nơi tối đen hơn nữa tràn ngập khói mù, mỗi người đều thông qua kính nhìn ban đêm quan sát đối phương, trên mặt ngoại trừ kính thì còn mang mặt nạ hô hấp, căn bản không thể phân biệt được khuôn mặt. Thiên Nhất từ phía sau lặng lẽ bám theo, không hề tốn sức đã lẫn vào trong đám cảnh vệ.

Tại thời điểm thích hợp, máy thu âm một lần nữa vang lên, lần này là phát ra tiếng súng bắn. Giống như tiếng thủy tinh lúc trước, tất cả hiệu ứng âm thanh đều là do Thiên Nhất tùy ý thu âm từ vài bộ phim trên mạng, thậm chí những tiếng súng kia không phải từ cùng một khẩu súng bắn ra. Bởi vì âm lượng rất lớn, nếu cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe được tiếng sột soạt khi máy thu âm cỡ nhỏ chuyển băng. Nhưng dưới cục diện khẩn trương như vậy, không ai chú ý đến chi tiết này, trong tiếng súng liên miên không dứt bảo toàn tính mạng mới là bản năng. Thế là một chiếc máy được ngụy trang đơn giản, thuộc loại đồ cổ của thế kỷ 20 chỉ tốn mấy chục đồng vơ vét ở thị trường đồ cũ, lại khiến cho đám cảnh vệ có mặt hoàn toàn bị lừa.

Nhân lúc hỗn loạn này, Thiên Nhất đã có một lần tiếp xúc thân thể với đội trưởng cảnh vệ. Ta từng nhiều lần đề cập, Thiên Nhất là một người đa tài đa nghệ, dĩ nhiên cũng rất tinh thông kỹ xảo móc túi. Cho dù là tên móc túi đầu đường ưu tú nhất thế kỷ 19 cũng không mạnh hơn Thiên Nhất quá nhiều, muốn lấy điện thoại vô tuyến của đội trưởng cảnh vệ giắt ở sau hông quả thật dễ như trở bàn tay.

Kế tiếp trong khi những người khác ôm đầu ẩn nấp vì “tiếng súng” liên tục vang lên, Thiên Nhất lại nhờ những tiếng vang kia yểm trợ, nhẹ nhàng băng qua khói mù, một mình đi vào trong khu điêu khắc, gắn một thiết bị nổ cỡ nhỏ lên lồng kính bảo vệ Pandora đỏ.

Thời gian thu âm không lâu, nếu phát quá lâu có thể sẽ bị hoài nghi. Cho dù đeo mặt nạ hô hấp không ngửi được mùi thuốc súng, nhưng bắn nhiều tiếng súng giả như vậy, trên tường lại không hiện lên vết đạn thì quá khác thường rồi.

Tiếng súng rất nhanh dừng lại, Thiên Nhất ở trong khu trưng bày báu vật cách đó mười mấy mét, cố gắng không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng tốn gần hai phút lắp đặt xong thiết bị nổ, sau đó lui ra khoảng cách an toàn, lập tức kích nổ. Khi dư âm của tiếng nổ chưa dứt, hắn ở trong bóng tối lần mò tìm được viên kim cương rơi xuống sau khi bị nổ bay lên.

Đội trưởng cảnh vệ không kiên nhẫn quá lâu, dẫn đầu xông vào. Nhưng Thiên Nhất giống như dạo chơi đi sát qua đối phương, có khói mù và bóng tối yểm hộ nên hắn không sợ chút nào.

Giống như Cố Vấn, trí nhớ của Thiên Nhất cũng rất kinh khủng, hơn nữa lúc hắn thi hành một chuyện đã trải qua tính toán, quả thật chuẩn xác không sai lầm giống như người máy vậy. Lúc trước hắn đã tốn rất nhiều thời gian để điều tra, lại thông qua mô hình hư cấu trong máy tính diễn luyện kế hoạch, đối với hắn thì cho dù nhắm mắt đếm số bước chân, vẫn có thể tự do hành động trong cung điện Louvre.

Bây giờ hãy quay về hiện tại.

Đội trưởng cảnh vệ cuối cùng đã có phát hiện, mặc dù hắn không biết chuyện máy thu âm, nhưng đã hiểu được đại khái phương pháp của đối phương, đó là lẫn vào trong đám cảnh vệ, trộm đi điện thoại vô tuyến của mình.

Nói đến cùng tất cả đều là vì phục vụ cho việc chạy trốn, từ lúc nhìn vào camera theo dõi khoe khoang đạn khói giống như một tên trộm đang khiêu khích, cái mưu kế này đã bắt đầu.

Nếu như đám cảnh vệ bao vây khu vực chính lại, phong tỏa tất cả lối ra, chờ cảnh sát đến hoặc là hiệu quả của đạn khói biến mất, như vậy Thiên Nhất thật sự chắp cánh cũng khó thoát được. Nhưng lúc này hắn xem như đã thực hiện được gian kế, khi những người khác vừa mới ổn định lại, Thiên Nhất đã đi đến cửa lớn khu vực chính, cách lớp khẩu trang hô hấp, mô phỏng giọng điệu và khẩu âm của đội trưởng cảnh vệ nói:

- Phòng theo dõi, mở cửa lớn khu vực chính ra, nhanh lên một chút!

Âm thanh cách lớp khẩu trang rất thấp trầm, cơ bản giọng nói của mọi người đều na ná như nhau, mô phỏng như vậy cũng xem như đủ cả bề ngoài và thần thái.

Nghe được giọng điệu ra lệnh quen thuộc này, phòng theo dõi không cần nghĩ ngợi liền mở cửa lớn ra. Thiên Nhất không nhanh không chậm đi ra ngoài, vừa đi vừa cười hét vào điện thoại vô tuyến:

- Tiểu đội ba, tiểu đội bốn, chỗ tường vây ở góc tây bắc trong sân có biến, mau đến xem một chút! Phòng theo dõi, dùng camera trợ giúp bọn họ hành động.

Lúc này camera theo dõi ở cửa đã chụp được Thiên Nhất đi ra khỏi cửa lớn khu vực chính, nhưng nhân viên trong phòng theo dõi đang bận điều khiển mấy camera ở phía tây bắc, cộng thêm Thiên Nhất đeo kính nhìn ban đêm và khẩu trang hô hấp, người mặc âu phục, vào buổi tối liếc nhìn màn hình một cái cũng không thể phân biệt được đó là người nào.

- Phòng theo dõi! Các tiểu đội! Là ta! Kẻ trộm đã lấy điện thoại vô tuyến của ta! Lặp lại! Kẻ trộm đã lấy điện thoại vô tuyến của ta! Đừng nghe theo lệnh của hắn!

Vào lúc này, đội trưởng cảnh vệ đã giật lấy điện thoại vô tuyến của một tên cảnh vệ gần mình nhất, hét lớn vào kênh chung.

Điện thoại vô tuyến của cảnh vệ bình thường có thể nhận tín hiệu, bảo đội trưởng trực tiếp liên lạc với mình, hoặc là nói chuyện trên kênh chung, hơn nữa còn quy định chỉ trong tình huống khẩn cấp mới có thể chiếm dụng kênh chung. Còn điện thoại vô tuyến của đội trưởng cảnh vệ có thể dùng kênh riêng liên lạc với phòng theo dõi và mỗi tiểu đội, dưới đa số tình huống có thể tùy ý nói chuyện trong kênh chung, hơn nữa có quyền nhận tin và giám sát tất cả các kênh.

Vừa rồi lúc Thiên Nhất cầm điện thoại vô tuyến ra lệnh, hắn đã dùng kênh riêng để liên lạc, cho nên đám cảnh vệ tiểu đội một trong khu vực chính đều không nghe được. Vì vậy đội trưởng cảnh vệ căn bản không biết lúc này đối phương đã chạy tới nơi nào, chỉ có thể hi vọng cảnh vệ bên ngoài còn chưa thả cho hắn chạy.

Chỉ tiếc Thiên Nhất bên kia đã đi đến chỗ tường che, trước mắt là cổng chính thông ra bên ngoài. Hắn đương nhiên cũng nghe được lời nói của đối phương vừa rồi, biết rằng hàng rào sắt điện tử trước mắt sẽ không mở ra cho mình nữa.

Chỉ thấy hắn tiện tay ném điện thoại vô tuyến đi, bước chân không ngừng gia tăng tốc độ, một tay chống xuống, nhẹ nhàng lộn một cái nhảy qua “cổng chính” trước mắt. Loại cửa sắt điện tử theo kiểu gấp xếp này còn thấp hơn tường che hai bên, thiết kế thuần túy là để ngăn xe hơi chạy vào, căn bản không ngăn được người. Ban ngày hàng rào này mở ra, đám cảnh vệ ở bên cạnh thông qua máy móc tiến hành kiểm tra an ninh, buổi tối thì có hai camera cố định và một camera tuần tra không ngừng theo dõi, còn có người của tiểu đội một phụ trách thay phiên canh gác. Nhưng lúc này chung quanh không một bóng người, cho nên có camera theo dõi cũng vô dụng.

Chẳng ai ngờ được nơi này lại trở thành phòng tuyến cuối cùng ngăn cản kẻ trộm chạy trốn, cũng chưa từng có kẻ trộm nào nghĩ đến chuyện đi ra từ cửa lớn của khu vực chính, lại từ cổng chính này rời khỏi.

Nhưng hôm nay Thiên Nhất đã từ nơi này ra ngoài, cũng không quay đầu đi về phía trước. Trước khi rời khỏi camera theo dõi, hắn còn cố ý đưa lưng về phía ba ống kính sau người ra dấu thắng lợi.

Đợi mười mấy giây sau Thiên Nhất trốn vào trong hẻm nhỏ, mới có xe cảnh sát lững thững chạy tới. Đám người này đến trễ, khiến cho một cây đinh bốn góc và hai quả lựu đạn mù mà Thiên Nhất chuẩn bị trước đó cũng không có đất dụng võ.

Thiên Nhất đương nhiên đã tính toán tuyến đường và tốc độ của cục cảnh sát chạy tới đây, bao gồm tình hình giao thông trên đoạn đường này từ 11 giờ tới 12 giờ, mà biểu hiện kém hơn dự đoán của cảnh sát Paris cũng giúp hắn bớt được không ít chuyện.

Rất nhiều năm sau, vụ án này đã biến thành một cố sự lưu truyền trong giới đạo tặc, không ai nói rõ được thật giả. Dù sao nó cũng đã sản sinh một loại quan điểm, muốn đánh cắp một món hàng triển lãm trong cung điện Louvre cần những thứ gì? Danh sách có thể là... một con dơi chết, một chiếc tủ lạnh nhỏ, một tròng mắt của nhân viên tử vong trong vòng hai mươi ngày (dữ liệu quét hình con ngươi của Gallas không lập tức mất hiệu lực, là vì hiệu suất làm việc lề mề của bên hành chính), mười một viên đạn khói, một cái khẩu trang hô hấp, một bộ kính nhìn ban đêm, một máy thu âm có thể điều khiển từ xa ở tầm trung, một thiết bị nổ cỡ nhỏ có thể phá hủy kính cường hóa, cùng với một người thi hành thân thủ mạnh mẽ.

Đương nhiên cố sự này còn chưa nói rõ tất cả đạo cụ mà Thiên Nhất dùng đến, cũng xem nhẹ giai đoạn xâm nhập, còn suy nghĩ toàn bộ kế hoạch quá đơn giản. Chỉ riêng tin tức mà người thi hành cần ghi nhớ đã nhiều không kể xiết. Trước đó Thiên Nhất đã điều tra rất kỹ càng tỉ mỉ, đêm đó hắn có thể tùy thời gọi tên của mỗi cảnh vệ, lại nói ra một cái tên liên quan với bọn họ để uy hiếp, để phòng vạn nhất. Chỉ riêng điểm này người khác đã khó tưởng tượng được, không cần nhắc tới dựa vào trí nhớ hành động mau lẹ trong khói mù.

......

Chuyện không liên quan tạm thời đặt sang một bên. Khi sắp đến nửa đêm, Thiên Nhất đã tới địa điểm ước định với Cố Lăng.

Nơi này là cuối đại lộ Avenue des Champs-Élysées, lại là điểm cao nhất của đồi Chaillot.

Khải Hoàn Môn nằm giữa quảng trường hình sao, là một công trình kỷ niệm thắng lợi. Địa điểm gặp mặt này là do Cố Lăng chọn, nhưng lại rất phù hợp với tâm tình của Thiên Nhất hiện giờ.

Hành động tối nay có cảm giác thành tựu giống như lấy minh châu trên vương miện vậy, nhưng càng làm hắn phấn chấn là sự vui vẻ khi sắp thắng trò chơi.

Khải Hoàn Môn có lắp đặt thang máy, chạy thẳng lên cổng vòm cao 50 mét, nhưng mọi người cũng có thể dọc theo 273 bậc thang đá hình xoắn ốc từng bước đi lên. Sau khi đi lên có thể nhìn thấy một viện bảo tàng lịch sử cỡ nhỏ, nhưng Thiên Nhất không phải muốn đi tham quan bên trong, hơn nữa đêm khuya chắc chắn nơi này cũng không mở cửa. Hắn muốn leo lên đỉnh công trình, cho nên... một là ngồi trực thăng, hai là phải dựa vào chính mình.

Thiên Nhất quan sát một chút, trong phạm vi mấy trăm mét không có một bóng người, chắc hẳn đây cũng là do Cố Lăng an bài. Cho nên hắn cũng không e ngại nữa, khẽ nhún chân một cái, giống như mất trọng lượng bay lên không trung, vượt qua độ cao của Khải Hoàn Môn, nhẹ nhàng đáp xuống trên đỉnh.

Quý cô để quý ông chờ đợi là chuyện bình thường, là đạo lý hiển nhiên, cho nên sau khi Thiên Nhất đi lên không thấy bóng dáng của Cố Lăng cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, còn khoảng 7 phút là tới nửa đêm, từ nửa đêm đến 4 giờ sáng là khoảng thời gian mà tinh thần Thiên Nhất phấn chấn nhất, cho nên hắn cũng không ngại chờ thêm một lát.

Cố Lăng đến rất đúng giờ, nàng trực tiếp nhảy lên. Cho dù là Paperman mấy tháng trước giao thủ với Blood Owl ở Venice, dưới tiền đề không dùng năng lực, cũng không thể dễ dàng nhảy lên độ cao này giống như Cố Lăng, có thể thấy được thực lực của thủ lĩnh Ngân Ảnh này.

- Ta rất hiếu kỳ.

Thiên Nhất cũng không chào hỏi nàng, trực tiếp lấy Pandora đỏ từ trong túi ra. Một viên kim cương lớn khoảng nắm tay, gần 3000 ca ra được hắn tùy ý cầm trên tay:

- Thứ này đặt vào tay người đẹp thật sự sẽ phát ra ánh sáng màu đỏ sao?