Phò Mã Gặp Nạn

Chương 51: Có thể nào sẽ là yêu thích hay không?



Nghe phò mã và công chúa đến, Thuận Thái đế và hoàng hậu liền bảo hai người cùng sang Thanh Phong các dùng thiện. Nhân hôm nay có trăng, cũng có gió mát, đến Thanh Phong các thật sự rất hợp thời hợp cảnh.

Phò mã, công chúa quì xuống kính rượu và nói lời cảm tạ hoàng thượng và hoàng mẫu. Hoàng đế hài lòng nâng phò mã và công chúa dậy, bảo hai người thoải mái một chút cùng ngồi lại ăn một bửa cơm gia đình.

Phò mã cử chỉ thái độ chuẩn mực vô cùng khiến Thuận Thái đế rất tán thưởng. Trong khi hoàng hậu lại cảm thấy công chúa hôm nay rất khác. Nàng ấy ít nói, ánh mắt lo lắng, chốc chốc lại trộm nhìn phò mã. Đáy mắt nàng dịu dàng như nước, mục quang vừa như áy náy vừa như quan tâm. Đến lúc phò mã nhìn sang thì nàng liền lúng túng cúi xuống. Hoàng hậu giật mình nghĩ: "Đây thật là ngũ công chúa?" Nàng chưa bao giờ tưởng tượng đến ngũ công chúa nhà mình lại có biểu lộ thế này đâu.

Qua hai tuần rượu, lưng nửa bát cơm hoàng đế cũng bỏ đũa. Minh Anh và công chúa cũng thôi. Lúc này, chuyện nhà nói hết lại nhớ đến chuyện công, Thuận Thái đế lại hỏi:

- Kì Anh hôm nay đã là ngũ phò mã của trẫm. Ngươi có muốn cân nhắc một chút việc đảm nhiệm Xướng âm các hay không?

Minh Anh nhỏ nhẹ đáp ngay:

- Đa tạ phụ hoàng vẫn luôn vì chuyện của con mà lưu tâm. Nhưng thực là Kì Anh muốn đến Xướng âm các. Kì Anh chí mọn tài sơ, thật sự sợ hãi đương đầu với đại sự quốc gia nên chỉ xin nguyện làm một chưởng sử nhạc viện viết kịch ngâm thơ làm vui cho thêm cho kinh thành hoa lệ ạ!

Thuận Thái đế tuyệt nhiên mất hứng. Ngài bất giác vỗ mạnh bàn một cái, quát:

- Được rồi! Ngươi cút! Sau này không có đại sự gì thì trẫm miễn cho ngươi vào cung. Mất công làm trẫm mất vui!

Nói xong, ngài đứng lên bỏ đi trước. Hoàng hậu lúc này mới đến gần hơn một chút, nhìn thẳng nét mặt phò mã rồi nhìn sang Vĩnh Ninh. Nàng lại hỏi phò mã:

- Hôm nay sắc mặt phò mã không được tốt. Phải chăng hai đứa vừa có chuyện gì đúng không?

Chuyện giữa phò mã và công chúa Vĩnh Ninh, từ công chúa náo loạn đại điện, phái sát thủ truy sát phò mã, đến cả mấy trận tra tấn quậy phá làm rối loạn cho phò mã trên đường hộ tống hoàng hậu đều biết. Nữ nhi nhà mình đanh đá như thế, cho dù đã gả cũng cảm thấy lo lắng. Huống chi phò mã nhu hoà nho nhã, sợ là sẽ không chịu nổi, thiệt thòi lại còn thiệt thân.

- Mẫu hậu thật sự tinh mắt á! Đêm qua nhi thần quá chén, say rượu trằn trọc lại còn nôn mửa, báo hại công chúa cả đêm không ngon giấc. Nhi thần cũng mệt mỏi không dậy nổi cho nên hôm nay mới đến trễ như vậy, làm phiền phụ hoàng và mẫu hậu.

Hoàng hậu nghe phò mã ôn tồn giải thích, tuy vẫn còn chút nghi vấn nhưng không bắt được sơ hỡ đành bỏ qua. Nhìn lại sắc trời cũng sắp khuya, phò mã cùng công chúa cũng tạ từ hoàng hậu ra về. Lúc hai nàng sắp đi hoàng hậu mới sực nhớ, gọi lại:

- Vĩnh Ninh, tháng sau là đến ngày kị của Hoa phi, con hãy đưa phò mã cùng đến hoàng lăng một chuyến.

- ---------

Suốt đoạn đường từ hoàng cung đến phủ công chúa, hai người lại im lặng như trước. Phò mã thỉnh thoảng nghiêng người vén màn che nhìn ra, không thì nhắm mắt, cũng không để ý đến công chúa. Đến phủ, phò mã cũng tự mình bước xuống, không đợi công chúa đã thẳng lưng đi thẳng vào nhà. Công chúa đứng đó nhìn theo, cảm thấy tim thắt từng hồi. Có cần lạnh nhạt đến như vậy hay không? Ngươi bóng lưng về phía người ta như thế, ngươi có biết người ta khó chịu lắm hay không?

Lúc đi đến lối rẽ, công chúa không nhịn được lên tiếng:

- Phò mã!

Minh Anh chầm chậm dừng lại, mất một lúc mới quay đầu nhưng không nhìn nàng:

- Không biết công chúa có gì dạy bảo?

Vĩnh Ninh nghẹn một họng cứng ngắt. Nàng nhìn thân ảnh phò mã hồi lâu, sau đó không biết một cỗ ủy khuất từ đâu dập tới. Vĩnh Ninh cảm thấy trên khoé mi mình ươn ướt, nàng sợ bị phò mã nhìn thấy liền ngoảnh mặt nói nhanh.

- Không gì.

Phò mã nhìn theo bóng lưng nàng bỏ đi, cảm thấy dường như có chút gì đó không đúng. Nhưng nàng cũng không muốn loạn nghĩ nên liền đi nhanh về phòng.

Đêm ấy, trăng vẫn tỏ dù không phải rằm. Công chúa trằn trọc mãi không ngủ được, không biết làm sao nên trở dậy ra hậu viên đi dạo một vòng. Nàng đi một lúc không hiểu sao lại đến trước thư phòng. Đèn trong phòng vẫn sáng, phò mã cũng không ngủ được sao?

Nàng rón rén bước lại gần, từ bên cửa sổ nhìn vào thấy phò mã đang ngồi bên bàn hí hoáy vẽ viết gì đó. Phò mã bây giờ đang không có công lên chuyện xuống nào cả, là việc gì lại khiến nàng ấy khuya rồi không ngủ, còn miệt mài ngồi?

Công chúa trộm nhìn một lúc, phò mã cũng không phát hiện, lại cứ vẽ vẽ rồi lại nhìn nhìn. Sau đó nàng lại nhấc giấy lên lại đặt xuống, xoa đầu, gãi tóc mấy lần. Rồi không biết ngứa ngáy vướng víu thế nào mới đưa tay ra sau lưng quẹt vào một cái, liền sau đó đau thống kinh khốc. Giữa đêm tối, nàng khom người run rẩy, miệng không nhịn nổi rít lên một tiếng rên dài, nước mắt cũng chảy xuống. Bộ dạng nàng y hệt như đứa con nít vừa bị đánh, vừa khóc vừa hít, tay run lẩy bẩy nhưng vẫn cầm bút vẽ ra.

Toàn bộ hình ảnh bên trong đều thu hết vào tâm trí Vĩnh Ninh. Nàng vừa đau xót vừa hối hận nhưng lại không thể đến gần không thể bày tỏ. Nàng không chịu nổi khi thấy phò mã như này, nhưng càng không chịu nổi khi phò mã đối với nàng lạnh lùng xa cách hoặc nhìn nàng như hung thần ác quỷ. Nàng thật sự không chịu đựng nổi!

Vĩnh Ninh vừa đau xót bỏ chạy đi thì Minh Anh cũng buông bút đứng dậy bước ra ngoài cửa. Nàng đứng chắp tay nhìn lên vầng trăng đang mờ dần trong đám mây huyền ảo, nhạt giọng buông một câu:

- Đã đến lúc ta phải làm nên gì đó để không phụ một kiếp xuyên không này.

- ------------

Hôm nay là ngày đầu tiên nàng nhận chức ở Xướng Âm các. Xướng Âm các giống như là viện âm nhạc hoàng gia, bao gồm cả Yến Vũ phường và Kĩ đạo phường. Yến Vũ là nơi đào tạo vũ kĩ, còn kĩ đạo là nơi tổ chức diễn xuất kĩ xảo và tạp khúc. Đương nhiên tất cả phải đồng nhất một thể mới làm thành một đoàn kĩ cơ xướng vũ thành công. Đứng đầu các phường là chưởng đạo. Đứng đầu Xướng Âm các gọi là chưởng sử. Cho nên Minh Anh từ Lưu chưởng sứ thành Lưu chưởng sử. Tên gọi thì không khác mấy nhưng loại hình công việc và vị thế khác xưa rất xa. Minh Anh cũng không để tâm. Nàng thích công việc ở đây chứ không cần danh không cần vị.

Sáng sớm, ở Xướng Âm các đã bắt đầu nôn nao chuẩn bị chào đón tân chưởng sử. Nghe nói tân chưởng sử vừa là trạng nguyên vừa là phò mã, vậy nhưng lại không được làm quan lớn còn phải đến đây ở một vị trí ai cũng khinh thường. Nói là xướng diễn trước ngự tiền nhưng trong thiên hạ vẫn không ít người còn giữ suy nghĩ "xướng ca vô loài". Bởi, vị tân chưởng sử xuất thân trạng nguyên kiêm phò mã chắc là ngoại hình rất xấu, hoặc giả là có tật, không thì chính là bị ghét, bị đì nên mới đến đây thôi. Các vũ cơ, ca cơ trong bụng nghĩ như vậy, cho đến khi nghe tiếng bước chân gần đến, một thân ảnh tuấn tú bất phàm, phong lưu tiêu sái xuất hiện. Tất cả nữ nhân đều rạp người xuống thi lễ, xong thì bận nhìn đến mê mắt, quên cả đứng lên. Minh Anh sực nhớ đến lúc ở hiện đại khi đang đi học ở trường nghệ thuật, lần đầu tiên lớp nàng nghe nói có đạo diễn trẻ tài năng LH đến giảng, bộ dạng hâm mộ mừng rỡ của các bạn học nàng cũng hệt như vậy. Nàng chợt phì cười một tiếng, nhìn xuống mấy trăm người bên dưới nho nhã nói:

- Mọi người không cần đa lễ. Nào, đứng dậy và cho bổn chưởng sử thấy tiết mục đặc sắc của Xướng Âm các chúng ta đi!

Các chưởng đạo liền sắp xếp cho các vũ cơ ca cơ lần lượt thể hiện tài năng trước mặt tân chưởng sử. Minh Anh ngồi xem nhập thần, tỏ ra rất hứng thú khiến các vũ cơ, ca cơ vô cùng hưng phấn. Đến khi, màn vũ đạo của sáu vũ cơ giỏi nhất Xướng Âm các xuất hiện, Minh Anh phấn khích ngồi thẳng lưng, tập trung cao độ. Đợi các vũ cơ diễn xong, nàng kích động vỗ tay xuống ghế nói:

- Hay lắm! Bổn chưởng sử đúng là đang nghĩ đến một nhóm như này. Các nàng mau giới thiệu tên họ, chúng ta cùng nhau bắt đầu tập luyện tiết mục mới.

Các vũ cơ lần lượt bước đến trước mặt chưởng sử trân trọng báo tên:

- Tiểu nữ Lý Thể Phụng

- Tiểu nữ Mai Thiên Hoa

- Tiểu nữ Đỗ Ngân Tiên.

...

Phủ công chúa.

Vĩnh Ninh cả đêm không ngủ lại vì day dứt mà khóc đến trời sáng. Lúc Thanh Nhi vào phòng, nàng không muốn Thanh Nhi phát hiện nên nhắm mắt giả vờ còn ngủ. Thanh Nhi đi ra thì nàng cũng ngồi dậy. Dù sao nằm như thế này cũng không thoải mái, nàng muốn ra sảnh ngồi, tên kia đi ngang sẽ cũng phải chào nàng một tiếng.

Thanh Nhi, Minh Hiến mang điểm tâm tới, vừa mở cửa đã thấy công chúa thay xong y phục đường bệ ngồi trên ghế. Hai người còn chưa kịp đặt điểm tâm xuống bàn đã nghe công chúa nói:

- Mang đến sảnh. Bổn cung sẽ ra đó.

Thanh Nhi, Minh Hiến nghe mà hết hồn. Trước nay ở Huyền Minh cung cũng chưa từng nghe thấy có chuyện công chúa lại muốn ở đại sảnh dùng bửa. Hôm nay cũng không có khách đến. Không lẽ, công chúa đổi tính rồi?

Vĩnh Ninh lại không biết tâm tư bát quái của hai tên nô tài nghĩ về nàng. Một đường đi đến sảnh nàng lại cố ý đi vòng qua hành lang chỗ lối rẽ để nhìn vào thư phòng một chút. Cửa thư phòng vẫn đóng. Người kia đã dậy chưa?

Nhìn một bàn ăn trước mắt, Vĩnh Ninh hời hợt đưa đũa gắp nhẹ một miếng, lại cố ý nhai rất chậm, tâm tư hâm hấp cứ chốc chốc lại liếc về lối ra từ hậu viện.

- Đến giờ này rồi vẫn chưa tỉnh sao?

Nàng trong lúc bâng quơ lời vọt nói ra, Thanh Nhi ở kế bên nghe xong, liền trố mắt:

- Dạ, công chúa là đang muốn hỏi...

- Lâm quản gia, Thu Huyên muốn xin ngài một ít tổ yến và đông cô tươi có được không? Thu Huyên muốn nấu cháo, trưa nay đưa đến Xướng Âm các cho phò mã.

Thanh Nhi ngơ ngác nhìn công chúa vẻ mặt chăm chú nhìn ra cửa, nơi Thu Huyên đang đứng nói chuyện với Lâm quản gia.

- Đem cháo đến Xướng Âm các sao?

Nàng cũng không biết hôm nay phò mã đến Xướng Âm các.

- Dạ bẩm, từ sáng sớm phò mã đã đến Xướng Âm các nhậm chức. Có lẽ Thu Huyên không yên tâm vết thương của phò mã nên mượn lí do đem cháo để đến thăm.

Mệt cho Thu Huyên quan tâm phò mã của nàng đến như vậy. Cũng mệt cho nàng mất công một chuyến ngồi đây chờ đợi hư không.

- Cho ả đi. Từ nay nhân sâm, tuyết yến, bào ngư, tai gấu...bất cứ thứ gì ả muốn cứ cho ả nấu.

Dù sao thì phò mã cần được tẩm bổ. Nàng không thể đến gần chăm sóc nàng ấy thì đành để cho người khác. Chung qui chỉ cần là phò mã được tốt thì tính toán quá làm gì?

Công chúa nói xong cũng bỏ đũa đứng lên. Thanh Nhi hốt hoảng hồi lâu. Hình như đã mấy hôm nay công chúa đều như thế, cơm ăn chưa được hai đũa, quầng mắt thâm, người mệt mỏi. Phải chăng sau khi xuất giá liền là bộ tâm trạng tinh thần trầm trọng mệt mỏi và căng thẳng như vậy sao?

Trong lúc đó, công chúa đã ra đến hậu viên. Nàng buồn chán đi dạo một hồi, đúng lúc lại nhìn thấy Tiểu Linh và Tiểu Phụng. Tiểu Linh bộ dạng như đang bẽn lẽn né tránh, Tiểu Phụng lại đuổi theo đeo bám, cử chỉ ám muội giả vờ đi gần sau đó thuận thế móc tay vào cánh tay Tiểu Linh, mười ngón đan xen còn cố ý đung đưa mấy cái. Tiểu Linh thẹn thùng muốn vẫy thoát lại càng bị Tiểu Phụng vô lại xiết chặt hơn. Giũ mãi không xong, Tiểu Linh ấm ức nói:

- Tiểu Phụng, tỉ đàng hoàng một chút! Nếu bị người khác nhìn thấy...

- Nhìn thấy thì nhìn thấy. Ta thích muội, ta nắm tay muội thì đã sao?

Tiểu Linh trợn mắt không dám tin. Từ lúc nào mà Tiểu Phụng lại trở nên vô lại như vậy?

- Tiểu Phụng, tỉ...đừng như thế!

Tiểu Linh vẫn chưa cảm thấy có thể, không muốn tùy hứng mà đón nhận tình ý kia của Tiểu Phụng.

- Tiểu Linh, ta đã nói không gấp. Yêu thích một người không phải đơn giản nói thích là thích được. Ta sẽ chờ muội, chờ đến khi nào muội cảm thấy muội cũng thích ta.

Tiểu Phụng lại bắt đầu được trớn tiến thân, thừa cơ hội Tiểu Linh đứng đó trầm ngâm liền xề qua quấn tay ngang vòng eo người ta, cằm để trên vai, môi áp lên nỉ non bên tai người ta mấy lời xảo quyệt:

- Nhưng mà cũng xin muội thương xót một chút, thỉnh thoảng cho ta chút ấm áp. Một chút thôi, một chút thôi cũng được. Ít ra để ta cảm ta thấy có chút hi vọng, có thêm nghị lực, có được không?

Dứt câu, nàng lại gian trá hôn nhẹ lên má Tiểu Linh. Tiểu Linh thẹn đến mây hồng nổi lên, nhưng không có ý tứ đẩy ra chỉ nhàn nhạt nói như mắng yêu:

- Được đằng chân lên đằng đầu! Xấu xa!

Không biết Tiểu Phụng này học hư ở đâu lại càng lúc càng vô lại như vậy.

Ở bên kia Vĩnh Ninh bị hai người các nàng làm cho một "máng cơm chó", vừa nghẹn vừa sợ, vừa không thể tin nổi như bị trời trồng ngồi một đống ở đó rất lâu. Nàng vừa thấy gì kia? Tiểu Phụng và Tiểu Linh, hai sát thủ ám vệ giết người không chớp mắt của nàng đấy! Thế mà, thật sự lại có màn hai người kia tự tình ân ái! Tiểu Linh mất hết võ công, khí tràng suy giảm trông dịu dàng hơn thì không nói đi. Nhưng Lục Tiểu Phụng trời đánh không né, gươm đâm không biến sắc, giết loạt người trong nháy mắt cũng chưa từng ghê tay vậy mà hôm nay...hôm nay ở đây nũng na nũng nịu giở trò vờn hoa đuổi bướm tán tỉnh Tiểu Linh đấy! Ôi nhưng mà Tiểu Linh và Tiểu Phụng đều là nữ tử. Giữa hai nữ tử lại có kiểu tình cảm thiên kinh địa chấn khiến thần hồn thất tâm bát đảo thậm chí thay đổi tâm tính người một trăm tám mươi độ như vậy?

- Như vậy giữa bổn cung và phò mã...

" Ta và phò mã có thể nào sẽ là yêu thích hay không?"