[Phong Vân] Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 87



Dịch: Mạc Nguyệt

Cuối thu, trời dần trở lạnh. Từng cơn gió lạnh hiu hắt thổi qua đường lớn.

Trên đường, mấy hiệp khách trẻ vừa đảo mắt vừa bàn tán sôi nổi về chuyện Đoạn Lãng phản bội, rút khỏi Thiên Hạ Hội. Họ thi nhau đưa ra một loạt suy đoán, chẳng hề nhận ra đằng sau có một thanh niên ôm kiếm nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn người chết.

Tức thì, bóng kiếm lóe lên. Sóng nhiệt ập tới, mấy hiệp khách trẻ chỉ kịp thấy máu văng tung tóe rồi mất mạng. Chỉ có một người đứng cách đó khá xa không chết trong làn sóng nhiệt này, giương mắt chứng kiến hết thảy.

Một chàng trai tuổi chừng mười bảy, mười tám, gương mặt nở nụ cười châm chọc, tay cầm thanh kiếm lóe ánh đỏ ma mị. Thanh kiếm như đang reo lên sung sướng, máu tươi bị nhiệt độ cao hun thành khói đỏ, rồi khói đỏ bị hút vào trong kiếm, như thể kiếm đang hút máu vậy.

Người nọ nở nụ cười nửa miệng, lạnh lùng nói: “Các ngươi là cái thá gì mà lấy chuyện của bản thiếu gia ra bàn tán mua vui? Đúng là đáng chết!”

Người duy nhất còn sống trợn tròn hai mắt, lắp bắp: “Ngươi… ngươi là Đoạn Lãng!”

Đoạn Lãng hừ một tiếng, nói bằng giọng trào phúng: “Tất nhiên là bản thiếu gia.”

Người nọ biết mình khó thoát khỏi cái chết, dứt khoát vắt chân lên cổ chạy thẳng về một phía. Đoạn Lãng “xùy| một tiếng, thong thả đuổi theo. Với thực lực tầm đó, chắc chắn hắn không thể thoát khỏi tay nó.

Nhưng khi hắn vừa rẽ vào khúc cua, Đoạn Lãng đuổi tới đã thấy kẻ đó biến thành một bãi máu thịt bầy nhầy trên tường, còn mơ hồ tạo thành chữ “Ma|.

Đoạn Lãng thầm giật mình, biết kẻ giết người không phải hạng tầm thường. Nó tập trung nhìn kĩ, thấy có một người mặc áo bào xám cao to vạm vỡ ôm kiếm đứng đó, bên cạnh là một thanh niên trông vô cùng ngạo mạn.

Đoạn Lãng đanh giọng: “Ai giết kẻ này, báo tên đi.”

Thanh niên nọ nhún vai, động tác rất phóng khoáng: “Người giết kẻ này chính là sư tôn của ta, Kiếm Ma.”

Đoạn Lãng thầm giật mình. Dám tự xưng là Kiếm Ma, đúng là ngông cuồng. Nó nheo mắt hỏi: “Vậy ngươi là ai?”

Thanh niên đáp với giọng điệu ngạo mạn: “Ta chính là thiếu chủ Ngạo Phong của Bái Kiếm sơn trang!”

Đoạn Lãng cười khẩy: “Thế là… muốn giữ ta lại?” Nói rồi nó hơi nâng Hỏa Lân Kiếm lên, dường như định nhắm vào Kiếm Ma.

Ngạo Phong hừ lạnh, nói giọng khinh khỉnh: “Ngươi mà cũng xứng đấu với sư phụ ta?” Dứt lời, gã cầm kiếm tiến lên. Ngay sau đó là một loạt tiếng kiếm chạm nhau “keng keng” vang rền, chưa biết thân thủ thế nào, nhưng vũ khí đã lộ rõ ưu khuyết.

Thanh Đại Độn Kiếm Ngạo Phong đang cầm đã được xếp vào hàng kiếm tốt trong thiên hạ, giờ phút này lại bị mẻ mấy chỗ, còn có mấy đốm lửa nhỏ. Ngạo Phong thấy thế nổi trận lôi đình, hai tay dồn sức bẻ kiếm làm đôi như bẻ một cành cây khô rồi ném xuống đất.

Đoạn Lãng đứng một bên nhếch môi cười đểu, cố tình vu0t ve kiếm ngợi khen: “Hỏa Lân à Hỏa Lân, mày đúng là quá tuyệt.”

Lúc này, Kiếm Ma lớn tiếng: “Kiếm tốt!”

Đoạn Lãng nhếch môi, đáp lạnh tanh: “Tất nhiên là kiếm tốt.”

Ngạo Phong tức tối nói: “Hừ, Hỏa Lân Kiếm đúng là kiếm tốt, nhưng trong Bái Kiếm sơn trang của chúng ta còn có một thanh kiếm tốt hơn nó gấp trăm lần!”

Đoạn Lãng nghe thế bèn bảo: “Đương nhiên là ta biết. Lần này bản thiếu gia cũng đến Bái Kiếm sơn trang vì thanh kiếm đó đây.”

Nghe vậy, Ngạo Phong thu lại vẻ ngạo mạn, vỗ tay ba cái, lập tức có một chiếc xe bốn ngựa kéo xuất hiện. Sau đấy gã vươn một tay làm tư thế mời: “Thế thì tốt quá. Đường còn xa, chúng ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, mời Đoạn thiếu hiệp quá bộ đến tệ trang.”

Đoạn Lãng nổi lòng nghi ngờ, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì, vào trong xe ngựa. Vốn dĩ nó cũng định đến Bái Kiếm sơn trang. Nay có người đưa đón thì càng tốt chứ sao. Huống chi nó không nhìn thấu thực lực của tay Kiếm Ma kia, có chống chọi cũng vô ích.

Dù hậu quả thế nào nó cũng mặc kệ. Nó chỉ có một mục đích.

Mục đích này khắc với tất cả mọi người.

Huống chi, muốn gài bẫy Đoạn Lãng nó đây cũng phải xem có bản lĩnh hay không.



Mai chính là ngày Kiếm Tế. Những vị khách nhận được thiệp mời tham dự Kiếm Tế đã tề tựu đông đủ tại Bái Kiếm sơn trang, chỉ chờ đến trận so tài Kiếm Trì ngày mai, người có năng lực sẽ có được tuyệt thế hảo kiếm.

Vào lúc đêm hôm khuya khoắt, một người mặc áo đen che mặt âm thầm lẻn vào Kiếm Trì được xây trên triền núi cách Bái Kiếm sơn trang nửa ngọn núi, chợt nghe có giọng nói sang sảng vang lên: “Trang chủ Bái Kiếm sơn trang đã nói rõ rằng ‘ai có năng lực’ sẽ có được thanh tuyệt thế hảo kiếm trong Kiếm Trì, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào dùng thủ đoạn bỉ ổi để chiếm lấy nó!”

Người vừa lên tiếng cầm một thanh bảo kiếm mơ hồ tỏa ra chính khí lẫm liệt, tuổi chừng hai ba, hai tư, mặc áo trắng, mặt mày tuấn tú, hiên ngang chính trực.

Mắt người áo đen lóe lên vẻ hung dữ, liếc thanh niên nọ: “Nhóc con đúng là ngông cuồng! Để xem ngươi định chặn ông đây kiểu gì!” Dứt lời, người nọ xoay cổ tay rút thanh trường kiếm sắc bén bay thẳng lên thềm đá trước cửa vào Kiếm Trì.

“Phập!”

Một tiếng bén nhọn vang lên, trường kiếm c4m vào bậc đá sâu đến mấy thốn, người áo đen tung mình lên không trung nhanh như chớp, mũi chân đạp lên thanh kiếm còn đang rung bần bật, mượn lực bay lên cao. Trường kiếm chịu tác động của phản lực làm bật ra một khối đá, đá rơi xuống đất vỡ vụn.

Người nọ có cách di chuyển cao thâm khó lường lại vô cùng kỳ lạ, thoắt cái đã vòng qua thanh niên kia, vào trong Kiếm Trì.

Thanh niên sửng sốt nhưng lập tức phản ứng lại, đuổi theo người áo đen.

Hai người lần lượt vào Kiếm Trì, chợt thấy phía cuối tầm mắt cách chừng mười trượng là gò núi trập trùng trải dài tít tắp, có đến cả trăm ngàn thanh kiếm cắm xuống đất, tất cả đều giống hệt tuyệt thế hảo kiếm, khiến người ta tưởng như đang ở trong địa ngục của kiếm.

Người áo đen thấy thế thì hoang mang, nghĩ thầm: “Nhiều kiếm thế này, rốt cuộc đâu mới là tuyệt thế hảo kiếm chân chính?”

Người nọ tự nhận mình là cao thủ dùng kiếm, từng gặp vô số thanh kiếm. Nhưng giờ nhìn thấy cả núi kiếm trải dài liên miên thế này cũng không khỏi khiếp sợ, đầu óc rối loạn.

Đúng lúc này, tiếng kéo xích sắt trầm đục đột nhiên vang lên. Một người đàn ông cao to vạm vỡ, mắt sâu mày rậm, mặc áo xanh, để trần nửa người trên, tay trái quấn xích sắt kéo một thanh trường kiếm bốc khói trắng, phát ra tiếng xèo xèo lên khỏi bể nước.

Người đó bỏ xích sắt xuống, tay phải dùng kìm sắt kẹp lấy thanh trường kiếm vẫn còn màu xanh, quay người bỏ nó vào lò nung lửa cháy hừng hực, chẳng buồn quay đầu lại, thản nhiên nói: “Nếu ngài Kiếm Bần đã định nhân lúc đêm khuya lẻn vào lấy kiếm, vậy thì Kiếm Trì cả ngàn thanh kiếm, mời ngài cứ chọn tự nhiên.”

Người áo đen bị vạch trần thân phận thì không che giấu nữa, tháo khăn đen che mặt, cười khẩy: “Có mắt nhìn đấy. Nhưng các hạ không quay đầu lại, sao biết là ta?”

Thợ đúc kiếm vẫn không buồn quay đầu, vừa lật kiếm trong lò nung vừa nói: “Trong thiên hạ, ngoài Kiếm Bần ra còn ai tham lam tới nỗi chẳng chờ nổi một đêm đã sốt ruột chạy tới lấy kiếm?”

[Kiếm Bần, vốn tự xưng là Kiếm Tham, người quan ngoại, từ nhỏ say mê kiếm thuật, cuồng si tới nỗi lùng tìm tất cả kiếm pháp và danh kiếm trong thiên hạ. Nhưng đến nay chưa có thanh kiếm nào thỏa mãn được gã, thế nên gã trở thành kiếm khách không mang kiếm. Gã học kiếm pháp bách gia, tạp mà không tinh, mãi vẫn không thể khai tông lập phái, nên đổi Tham thành Bần, tự giễu mình là Kiếm Bần.]

Kiếm Bần không phủ nhận, ngược lại còn cười đắc ý: “Hừ… không ngờ cái danh bần cùng của lão đây lại vang xa như thế, đến một tên thợ đúc kiếm không tên tuổi gì cũng biết. Đúng là vinh hạnh!” Nói rồi gã thoắt cái áp sát thợ đúc kiếm, định ép hỏi rốt cuộc đâu mới là tuyệt thế hảo kiếm.

Bỗng một tiếng kiếm ngân vang lên, thanh niên kia chặn trước mặt Kiếm Bần, ép gã lùi lại mấy bước.

Kiếm Bần phẫn nộ tột cùng, đanh định tấn công thì thợ đúc kiếm chợt lên tiếng: “Thanh kiếm mà vị thiếu hiệp này đang cầm có phải Anh Hùng Kiếm không?”

Thanh niên ôm kiếm chắp tay cung kính đáp: “Tại hạ Kiếm Thần, kiếm này quả thực là Anh Hùng Kiếm. Phen này vì ngăn kẻ khác cướp kiếm nên mới tự ý xông vào đây, tự biết mình mạo muội, mong được lượng thứ.”

Kiếm Bần nghe vậy, mắt lóe lên ánh lạnh, nhưng rồi lập tức dừng tay như thể kiêng dè điều gì đó.

Thợ đúc kiếm trầm giọng nói: “Ta đúc kiếm cả đời, ham thích thưởng kiếm. Từng nghe Anh Hùng Kiếm là danh kiếm ở đời, chẳng hay thiếu hiệp có thể cho ta mượn kiếm thưởng lãm một phen?”

Kiếm Thần cười đáp: “Có gì không được?” Nói rồi cậu nâng bảo kiếm định đưa cho lão.

Thợ đúc kiếm gật gù tỏ vẻ tán thưởng: “Tốt! Tuổi còn trẻ đã có khí độ bộc này. Tốt lắm!” Cùng lúc đó, ông xòe rộng năm ngón tay, bàn tay lập tức sinh ra khí kình hút lấy thanh Anh Hùng Kiếm. Chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm đã yên ổn rơi vào tay ông.

Kiếm Thần thầm giật mình. Kiếm Bần thấy thợ đúc kiếm có thể dùng khí kình hút lấy bảo kiếm như thế thì hoảng hốt, nhủ thầm: “Chẳng trách Kiếm Trì lại không có ai canh gác, hóa ra là vì thợ đúc kiếm này vốn là cao thủ. Đó chẳng phải Nhiếp Kiếm Pháp thất truyền đã lâu sao?”

Kiếm Bần biết chuyện cướp kiếm e chẳng dễ dàng, nhưng lại không nỡ từ bỏ, nên lẳng lặng đứng một bên chờ thời cơ.

Thợ đúc kiếm chậm rãi vuốt kiếm với vẻ mặt chăm chú và đầy hoan hỉ, cong ngón tay gõ lên lưỡi kiếm, tức thì tưởng như có tiếng rồng gầm vang mãi không dứt.

“Kiếm tốt! Người càng tốt hơn!” Thợ đúc kiếm chăm chú nhìn Anh Hùng Kiếm một lát rồi ngợi khen, “Kiếm này ẩn chứa chính khí lẫm liệt, quả không hổ là thần binh chính đạo.” Nói rồi ông quay sang nhìn Kiếm Thần, tỏ vẻ tán thưởng: “Xem ra Anh Hùng Kiếm đã không tìm lầm truyền nhân.”

Chẳng chờ Kiếm Thần khách sáo đáp lại, ông đã hỏi tiếp: “Kiếm Thần thiếu hiệp đến đây cũng vì muốn lấy tuyệt thế hảo kiếm trong Kiếm Trì sao?”

Kiếm Thần ngẩn ra một lúc rồi gật đầu thừa nhận.

Thợ đúc kiếm mỉm cười tán thưởng, trả Anh Hùng Kiếm cho cậu.

Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển, gần như tất cả mọi người trong Bái Kiếm sơn trang đều nghe thấy tiếng kiếm ngân, bát ngát như trời cao, xa xăm như truyền thuyết. Đây chính là… tuyệt thế hảo kiếm!

Kiếm Bần im lặng nãy giờ nhìn về phía chính giữa Kiếm Trì với ánh mắt tham lam. Một thanh bảo kiếm rộng chừng bốn ngón tay, toàn thân tỏa ánh sáng mờ tối từ từ mọc lên. Chuôi kiếm và lưỡi kiếm liền một thể, có thể thấy nó được đúc từ sắt nguyên khối. Hình dạng độc đáo và kiếm khí ngang tàng khiến ai nấy chỉ cần liếc mắt là bị hớp hồn, bất cứ người yêu kiếm nào cũng không thể chối từ.

Kiếm Bần lập tức nhảy lên lấy kiếm. Kiếm Thần tức tốc cản lại. Giờ phút này, mắt Kiếm Bần đỏ ngầu, gã thét lên, lao vào đấu với Kiếm Thần.

Kiếm Thần dùng Mạc Danh Kiếm Pháp nghênh chiến, Kiếm Bần thì chiêu thức kỳ quặc khó đoán, nhất thời hai bên khó phân cao thấp.

Tiếng kiếm ngân ban nãy đã dẫn hết những người trong Bái Kiếm sơn trang đến đây. Tất cả đều vội vàng chạy đến Kiếm Trì. Chẳng cần nghĩ cũng biết đêm này chắc chắn sẽ có một trận hỗn chiến ác liệt.

Lúc Kiếm Bần và Kiếm Thần đấu đến khó bề tách ra, gần một trăm người đổ vào Kiếm Trì, ai nấy đều chỉ khựng lại một chốc rồi lũ lượt lao tới tranh giành khi nhìn thấy bảo kiếm trong Kiếm Trì. Họ không ngừng chém giết lẫn nhau, chẳng mấy chốc đã máu chảy thành sông.

Lúc Bộ Kinh Vân tới nơi, gần như cả Kiếm Trì đã biến thành bể máu. Nhưng nó chẳng buồn liếc mắt, chỉ nhìn chằm chằm tuyệt thế hảo kiếm. Vừa thoáng nhìn, nó đã thầm giật mình, như thể có sự kết nối linh hồn với bảo kiếm. Đây là… thanh kiếm vận mệnh!

Bộ Kinh Vân lập tức lao lên cướp lấy tuyệt thế bảo kiếm, không ai có thể ngăn cản. Ngay khi chuẩn bị chạm tay vào bảo kiếm, có hai bóng người lướt từ mặt đất xông thẳng về phía nó. Bộ Kinh Vân tung chưởng phản kích, xoay người nhảy lùi lại, đưa mắt nhìn kĩ thì thấy đó là hai thiếu nữ trẻ trung ngoại hình giống nhau như hai giọt nước. Toàn bộ trang phục của họ đều làm bằng da, kiểu dáng rất kỳ lạ, khác hẳn những thiếu nữ thông thường. Trông họ… giống như người đúc kiếm vậy, bởi chỉ có thợ đúc kiếm mới cần mặc đồ da chống nhiệt như thế.

Nhưng Bộ Kinh Vân không nghĩ nhiều, nó chỉ muốn lấy được tuyệt thế hảo kiếm. Ai cản đường cứ dẹp sạch là được.

Nó đang định ra tay thì bên trong Kiếm Trì bỗng có ngàn vạn tia sáng mảnh b4n ra xung quanh, biết bao người ở trong Kiếm Trì đều không kịp đề phòng, bỏ mạng vì bị những tia sáng đó xuyên qua.

Chỉ trong chớp mắt, gần như tất cả những kẻ chạy tới giành kiếm đều chết sạch, chỉ còn Kiếm Bần, Kiếm Thần, Bộ Kinh Vân, thợ đúc kiếm và hai chị em song sinh kia.

Ngay khi những tia sáng mảnh nhỏ đó b4n ra, Bộ Kinh Vân đã cảm nhận được nguy hiểm, lập tức dùng chân khí bao lấy cơ thể, đưa tay tóm lấy mấy tia sáng bắn vào mắt mình. Giờ phút này, có một giọt máu chảy từ ngón tay nó rơi xuống đất. Nó cảm nhận thật kĩ, phát hiện thứ ám khí đầy gai này dường như không có độc. Những kẻ đó chết đều vì không cẩn thận, để ám khí ghim vào tử huyệt.

Kiếm Bần và Kiếm Thần cũng giật mình phản ứng lại, không dây dưa nữa, tự bảo vệ bản thân, nhưng vẫn hơi muộn nên bị thương vài chỗ.

Bấy giờ, Bộ Kinh Vân mới chợt hiểu ra điều mình vẫn luôn lấy làm lạ. Tuyệt thế hảo kiếm nằm ở chỗ trũng nhất Kiếm Trì, toàn bộ máu tươi đều chảy theo khe rãnh, tập trung ở nơi có bảo kiếm. Bộ Kinh Vân như thể nghe thấy tiếng ngân sung sướng của tuyệt thế bảo kiếm. Thì ra đây là… lấy máu tế kiếm. Thì ra đây mới là ý nghĩa chân chính của Kiếm Tế!

Thợ đúc kiếm bỗng ngẩng mặt lên trời, cười điên cuồng: “Trăm năm… cả trăm năm… chờ đợi những mấy đời… cuối cùng tuyệt thế bảo kiếm cũng hiện thế! Ha ha ha!”

Đôi chị em song sinh đột nhiên quỳ gối nói với tuyệt thế bảo kiếm: “Kiếm Nô Kiếm Tỳ cung nghênh Tuyệt Thế Bảo Kiếm xuất thế!”

Bộ Kinh Vân sửng sốt. Hóa ra Bái Kiếm sơn trang cố tình tung tin về Tuyệt Thế Bảo Kiếm nhằm dùng máu của những người yêu kiếm để khiến bảo kiếm hiện thế. Nhưng… vậy thì đã sao? Đôi mắt nó trở nên sắc bén. Bất kể thế nào, nó cũng phải lấy được tuyệt thế bảo kiếm.

Tuyệt thế bảo kiếm chỉ có thể và sẽ chỉ thuộc về Bộ Kinh Vân.

- -----oOo------