[Phong Vân] Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 88



Dịch: Mạc Nguyệt

“Kia là… Tuyệt Thế Hảo Kiếm!” Giọng nói này đột nhiên vang lên ở cửa Kiếm Trì, phấn khích tới nỗi ngữ điệu cũng run theo.

“Khá lắm. Phong Nhi, con đi lấy kiếm đi.” Một giọng nói hồn hậu truyền tới.

Mọi người quay đầu lại nhìn, người vừa đến chính là Kiếm Ma và Ngạo Phong, bất ngờ là đi cùng họ còn có một người phụ nữ thân hình yểu điệu, đeo khăn che mặt. Phía sau họ là một đám đệ tử của Bái Kiếm sơn trang, mặt mày ai nấy đều lộ rõ sự hưng phấn.

Đúng lúc này, xung quanh Tuyệt Thế Hảo Kiếm ở giữa Kiếm Trì đột nhiên bùng lên ngọn lửa dữ dội. Sóng nhiệt khiến những người đứng gần buộc phải lùi lại vài bước. Mọi người nhìn chăm chú vào thanh Tuyệt Thế Hảo Kiếm đen sậm sừng sững giữa biển lửa đỏ rực, hình ảnh ấy quả thực khiến lòng người rạo rực.

Đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ nọ lóe lên vẻ mừng rỡ, bà ta quay sang nói với Ngạo Phong đứng cạnh mình: “Phong nhi, đến lúc rồi, mau đi lấy kiếm đi!”

Một người đàn ông trạc ngoại tứ tuần đứng sau Ngạo Phong cũng nói với gã bằng giọng phấn khích: “Thiếu chủ, lúc lấy kiếm chắc sẽ hơi nhọc, nhưng chỉ cần rút được kiếm ra là Bái Kiếm sơn trang chắc chắn sẽ lại rạng danh lần nữa, xưng bá võ lâm!”

“Được!” Ngạo Phong tràn đầy vui sướng tung người bay tới giữa Kiếm Trì.

Bộ Kinh Vân lạnh lùng chứng kiến hết thảy. Hiển nhiên người của Bái Kiếm sơn trang coi những người tham gia Kiếm Tế là tế phẩm, dù bây giờ vẫn có vài người còn sống, họ cũng chẳng coi ra gì, một lòng nghĩ rằng Tuyệt Thế Bảo Kiếm đã là vật trong tay thiếu chủ của họ. Sát khí bùng lên trong mắt nó, khí thế cũng lên cao, chỉ chờ bộc phát. Nhưng bây giờ có thể im lặng chờ thời cơ. Những người khác đều đang quan sát, dù Ngạo Phong có lấy được Tuyệt Thế Hảo Kiếm cũng chưa chắc giữ được kiếm.

Mắt Ngạo Phong sáng rực, nhưng chưa vào đến trung tâm Kiếm Trì, gã đã cảm nhận được luồng nhiệt hừng hực phả vào mặt, khiến gã gần như ngạt thở, da nóng rát do bị tàn lửa thiêu đốt, đến dòng máu chảy trong người như cũng ngưng trệ. Gã đành dừng bước.

Người thợ đúc kiếm im lặng suốt nãy giờ thấy Ngạo Phong dừng bước vội cổ vũ: “Thiếu chủ, chỉ cần có được Tuyệt Thế Hảo Kiếm là có thể làm rạng danh dòng tộc, mau lấy đi thôi!”

Người phụ nữ kia thấy Ngạo Phong có vẻ chần chừ, lập tức tiến lên, sốt sắng nói: “Phong nhi, con là thiếu chủ của Bái Kiếm sơn trang, nhất định phải tự mình đoạt lấy kiếm này, có khổ một chút cũng phải nhịn!”

Thợ đúc kiếm, Kiếm Nô, Kiếm Tỳ đều nhìn Ngạo Phong với ánh mắt đầy mong chờ, nhưng gã thấy lửa cháy hừng hực, không khỏi kinh hãi, chẳng dám thò tay vào biển lửa lấy kiếm, chỉ biết hốt hoảng hô lên: “Mẹ à… thực sự quá nóng, con… không chịu nổi…”

Kiếm Ma thấy thế vội vàng nhìn người phụ nữ nọ, cũng chính là Ngạo phu nhân – mẹ của Ngạo Phong, bằng ánh mắt lấy lòng, nói đỡ: “Đừng vội, để sư phụ ta đây giúp nó một tay.” Dứt lời, hắn vận khí đan điền, dồn toàn bộ công lực vào hai lòng bàn tay rồi phóng thẳng vào biển lửa ở trung tâm Kiếm Trì đằng xa, tức thì kình lực quét luồng nhiệt dạt về mé đông. Ngạo Phong lập tức lao vào, tranh thủ thời cơ lấy kiếm.

Cánh tay phải của gã vươn về phía Tuyệt Thế Hảo Kiếm ở giữa biển lửa, còn chưa chạm tới kiếm, vạt áo đã bắt lửa, tứ chi bị thiêu đốt, đau đến mức gã gào khóc thảm thiết, quay người lùi lại. Sau khi tiếp đất, gã nhúng ngay cánh tay lấy kiếm xuống bể nước, miệng r3n rỉ vì đau.

Thợ đúc kiếm tới bên gã, nói với vẻ nghiêm túc: “Thiếu chủ nhất định phải cố chịu, hy sinh chút ít vì thần binh, có thế nó mới chịu trở thành binh khí của ngài.”

Ngạo Phong nhìn trung tâm Kiếm Trì với ánh mắt e sợ, rồi đảo mắt lung tung, nói với vẻ mặt lảng tránh, giọng nhẹ bẫng: “Dù không có bảo kiếm này, ta cũng đủ tự tin gầy dựng lại danh tiếng cho Bái Kiếm sơn trang, không cần bất chấp nguy cơ bị lửa thiêu chết.”

Nghe thế, Ngạo phu nhân chạy vội tới bên gã, quở trách: “Con bớt biện hộ đi! Có tí khổ cực cũng không chịu, mẹ quá thất vọng về con!”

Ngạo Phong ngoảnh đi, không dám nhìn bà, lắc đầu nói: “Mẹ đừng dồn con mình vào chỗ chết.”

Thợ đúc kiếm và Kiếm Nô, Kiếm Tỳ đứng bên cạnh đều lộ rõ ánh mắt thất vọng và khinh thường, không nhìn gã nữa.

Đúng lúc này, Bộ Kinh Vân im lặng quan sát nãy giờ đột nhiên lao vào biển lửa với tốc độ sấm rền chớp giật. Ngọn lửa va vào tầng chân khí hộ thể của nó, phát ra tiếng tanh tách. Trong điều kiện nhiệt độ cao thế này, chân khí hộ thể không duy trì được lâu, cũng tiêu hao rất nhiều nội lực, dù lấy được Tuyệt Thế Hảo Kiếm cũng chỉ đành trơ mắt nhìn người ta cướp đi. Thế là nó không quan tâm tầng chân khí ngày càng mỏng và da thịt đau nhức do bị lửa thiêu đốt nữa, vươn tay nắm lấy Tuyệt Thế Hảo Kiếm. Giờ phút này, nó tập trung toàn bộ tinh thần vào kiếm, cảm nhận kiếm khí cuồn cuộn và lời thế làm bạn một đời. Nó biết cuối cùng mình đã trở thành chủ nhân của Tuyệt Thế Hảo Kiếm.

Bộ Kinh Vân lao vào rồi lui ra chỉ trong chớp nhoáng. Đến lúc quay về chỗ cũ, áo nó đã thủng mấy lỗ do bị lửa thiêu, tóc cũng mang theo tia lửa. Tổn thương nghiêm trọng nhất là tay phải cầm kiếm, bị rách da vì tiếp xúc trực tiếp với chuôi kiếm ở nhiệt độ cao, máu chảy đầm đìa, nhìn mà rợn người.

Nhưng Bộ Kinh Vân vẫn lạnh lùng như mọi khi, sát khí hừng hực trong mắt, nhìn những cặp mắt tham lam, thèm thuồng, đố kỵ, căm phẫn và hung hãn phía trước bằng ánh mắt lạnh căm.

Kiếm Ma cười khẩy một tiếng rồi lập tức tấn công nó. Trong tất cả những người đang ở đây, hắn ta có công lực cao nhất, đã đột phá cảnh giới truyền kỳ, nên chẳng coi ai ra gì. Hắn ta vừa dùng tuyệt chiêu Đoạn Mạch Kiếm Khí vừa thét lên: “Oắt con! Biết điều thì giao Tuyệt Thế Hảo Kiếm ra đây, ta sẽ nể mặt Thiên Hạ Hội tha cho ngươi một mạng!”

Bộ Kinh Vân chẳng hề dao động, vung kiếm tiếp chiêu. Nó có tố chất xuất chúng, đạt đến tuyệt thế đỉnh phong cũng đã vài năm, bây giờ lại nắm giữ Tuyệt Thế Hảo Kiếm, dù không dùng đến Ma Kha Vô Lượng vẫn có thể đánh ngang cơ với Kiếm Ma vừa đột phá chưa lâu.

Đáy mắt Ngạo Phong thoáng hiện vẻ căm phẫn, gã vung tay gọi các đệ tử của Bái Kiếm sơn trang vào trong, dàn thành vòng vây, các loại dao kiếm ám khí bay vun vút về phía Kiếm Bần và Kiếm Thần. Gã cũng lao lên tấn công Bộ Kinh Vân.

Ngạo Phong dù có khoác lác thế nào cũng chỉ mới đạt cảnh giới nhất đẳng, vốn đã chẳng gây được ảnh hưởng gì đến Bộ Kinh Vân. Nhưng nó và Kiếm Ma đang đánh rất kịch liệt, giờ lại thêm Ngạo Phong đứng ngoài nhân cơ hội đâm chọc liên tục, thật là bỉ ổi.

Kiếm Thần đánh bay người vây công mình, tung người nhảy lên chắn trước mặt Ngạo Phong, nói với giọng nghiêm túc, chính trực: “Ngạo Phong, ngươi là thiếu chủ Bái Kiếm sơn trang, sao có thể dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy? Đúng là làm mất thể diện của Bái Kiếm sơn trang!

Ngạo Phong tức tới đỏ cả mặt, gắt giọng: “Mấy ngày trước Bộ Kinh Vân phá hỏng hôn sự của ta, ta làm thế này cũng là lẽ thường tình!”

Kiếm Thần sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại được. Ai ngờ đúng lúc này, một thanh kiếm đâm tới từ góc độ khó lòng đoán biết. Bộ Kinh Vân đang đấu với Kiếm Ma nhưng vẫn luôn đề phòng xung quanh có người đánh lén. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nó nghiêng người, tung cước đẩy đòn công của Kiếm Ma đi, thanh kiếm kia đâm vào vai trái nó. Nếu không tránh kịp, có khi kiếm đã đâm xuyên tim nó rồi!

Biến cố này khiến Kiếm Ma cũng phải sửng sốt. Mọi người ngước mắt lên nhìn, thấy người cười lạnh lùng rút kiếm chính là… Đoạn Lãng!

Đồng tử mắt Bộ Kinh Vân co lại, vai trái bị Hỏa Lân Kiếm đâm vẫn còn đau rát. Nó nắm chặt Tuyệt Thế Hảo Kiếm, mím chặt môi, nhìn Đoạn Lãng với ánh mắt khó dò.

Sau một chốc ngỡ ngàng, Kiếm Ma phá lên cười, nói với giọng trào phúng: “Quả không hổ là Tuyệt Thế Hảo Kiếm, khiến sư huynh đệ cũng trở mặt với nhau!”

Đoạn Lãng cười khẩy, nhếch môi nói: “Đoạn Lãng ta đây đã không còn quan hệ gì với Thiên Hạ Hội, lấy đâu ra sư huynh đệ nữa.” Nói rồi nó liếc Bộ Kinh Vân, cất giọng lạnh lùng, “Huống chi, người ta ghét nhất chính là Bộ Kinh Vân, kẻ chưa bao giờ trưng ra vẻ mặt dễ ưa, vậy mà lại được Hùng Bá ưu ái. Từ lâu ta chỉ ước gì có thể… giết quách hắn cho xong!” Dứt lời, nó cầm Hỏa Lân Kiếm tấn công Bộ Kinh Vân, chiêu nào chiêu nấy sắc bén tàn độc, không hề nể nang tình nghĩa.

Bộ Kinh Vân đanh mặt, vung kiếm đẩy Hỏa Lân Kiếm ra, nhìn Đoạn Lãng đăm đăm, nhân cơ hội bay ra khỏi Kiếm Trì. Kiếm Ma thét lên giận dữ, lập tức đuổi theo.

Đoạn Lãng đang định bay tới thì chợt thấy một thanh bảo kiếm lóe ánh lạnh chắn ngay trước mắt, vội vàng cầm Hỏa Lân Kiếm hất ra. Đôi bên thuận đà lùi lại một bước.

Người chặn Đoạn Lãng chính là Kiếm Thần. Cậu nhìn nó với ánh mắt tức giận, quát: “Đoạn Lãng! Ngươi lại dám phản bội sư môn, còn ra tay với đồng môn. Đúng là đáng khinh! Hôm nay ta không thể thả ngươi đi được.”

Đoạn Lãng cười khẩy không đáp, dùng Hỏa Lân Kiếm để nói chuyện. Cứ thế, hai thanh bảo kiếm Hỏa Lân và Anh Hùng chạm nhau.

Tức thì, Hỏa Lân cuốn theo gió rít đâm tới. Kiếm Thần cầm kiếm đón đỡ vững vàng như Thái Sơn.

Đoạn Lãng tung liền mười chiêu, tiếng “keng”, “choeng” đinh tai vang lên không dứt, nghe mà chấn động lòng người. Kiếm thế của nó như bão táp mưa sa, kiếm pháp Mạc Danh thì vững vàng kiên cố, không lộ kẽ hở. Tuy vậy, Đoạn Lãng tấn công dồn dập vẫn khiến Kiếm Thần hơi lùi lại. Thật ra Kiếm Thần đã là cao thủ tuyệt thế, Đoạn Lãng thì chưa đột phá, đáng lý ra Kiếm Thần chiếm thế thượng phong. Nhưng phong cách chiến đấu của cậu quá chính trực, lại không có ý định gây tổn thương hay lấy mạng đối thủ; Đoạn Lãng thì khác, chiêu nào cũng sắc bén tàn độc, không hề nể nang, thế nên mới khắc chế ngược lại Kiếm Thần.

Bỗng nhiên, tiếng binh khí gãy vang rền bên tai. Cùng lúc đó, khuôn mặt vẫn luôn điềm tĩnh ung dung của Kiếm Thần đột nhiên lộ vẻ sửng sốt khó tin. Tiếng kiếm gãy phát ra từ thanh kiếm trong tay cậu. Anh Hùng Kiếm chính khí lẫm liệt đột nhiên gãy đôi trong lúc va chạm với Hỏa Lân Kiếm!

Lúc này, thợ đúc kiếm trầm mặc nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh Hùng Kiếm gãy, Tuyệt Thế Kiếm sinh. Anh Hùng buổi hoàng hôn đánh mất kiếm tâm, Tuyệt Thế Hảo Kiếm sinh kiếm hồn. Xem ra Bộ Kinh Vân kia thực sự là chủ nhân số phận sắp đặt của Tuyệt Thế Hảo Kiếm. Đã là số phận thì chúng ta chỉ có thể nhận kiếm không nhận người thôi…”

Kiếm Nô, Kiếm Tỳ nghe thế mắt sáng rực, quay sang nhìn nhau rồi lập tức tung người bay đi.



Tuy Bộ Kinh Vân đi trước Kiếm Ma một bước, nhưng bên ngoài Kiếm Trì đâu đâu cũng thấy người của Bái Kiếm sơn trang canh phòng nghiêm ngặt. Dù nó có vung kiếm giết hết thì cũng bị chậm lại, để Kiếm Ma đuổi kịp. Hai bên lại đánh giáp lá cà.

Bộ Kinh Vân không muốn dây dưa tiếp với Kiếm Ma, nhưng dùng Ma Kha Vô Lượng vào lúc này hiển nhiên không thích hợp. Nó đã có được Tuyệt Thế Hảo Kiếm, trên đường đi không biết sẽ còn gặp bao nhiêu kẻ địch. Ma Kha Vô Lượng tiêu hao quá nhiều nội lực, chưa kể lúc trước nó đã hao tổn kha khá lúc lấy kiếm rồi, lại còn bị Đoạn Lãng đâm, thực sự không thích hợp tiêu hao quá độ.

Thế là Bộ Kinh Vân chỉ dùng kiếm đón đỡ. Nhưng nó phát hiện Tuyệt Thế Hảo Kiếm quả thực thích hợp với mình hơn bất cứ thanh kiếm nào nó từng dùng, cứ như thể hoàn toàn sinh ra cho nó, kiếm hồn và tâm trí kết nối với nhau vậy. Chưa bao giờ nó có thể xuất kiếm lưu loát tựa nước chảy mây trôi như lúc này. Lại gặp đối thủ phù hợp như Kiếm Ma. Cơ hội lĩnh ngộ thế này quả thực khó lòng đong đếm giá trị.

Nhưng một động tác trong lơ đãng đã động đến vết thương trên vai trái, khiến Bộ Kinh Vân thoát khỏi trạng thái kỳ diệu đó. Chẳng hiểu sao, cứ nghĩ đến việc Đoạn Lãng nói rằng thoát ly khỏi Thiên Hạ Hội, phản bội sư phụ, lúc nãy còn ra tay với mình không nương tay, nó lại thấy tâm trí rối bời.

Cao thủ giao đấu chỉ trong tích tắc. Bộ Kinh Vân vừa mới thất thần đã thấy kiếm của Kiếm Ma sắp sửa đâm trúng mình. Tức thì, một cánh tay cản lại chiêu kiếm. Người đó lẳng lặng xuất hiện từ bao giờ không hay, nhưng đã hóa giải nguy cơ lần này cho Bộ Kinh Vân.

Nó nhân cơ hội lùi lại vài bước, ngước lên nhìn lại bất ngờ phát hiện đó là thợ đúc kiếm nọ. Giờ phút này, ông đang ôm cánh tay phải mềm oặt, toát mồ hôi hột ngồi bệt xuống đất.

Kiếm Ma thoáng sửng sốt rồi lập tức phẫn nộ quát: “Chung Mi! Sao ngươi dám phản bội Bái Kiếm sơn trang!”

Thợ đúc kiếm nói với giọng trầm khàn: “Tuyệt Thế Hảo Kiếm đã nhận chủ. Từ giờ về sau, Bộ Kinh Vân chính là chủ nhân của ta… Nhưng suy cho cùng vẫn là ta phản bội Bái Kiếm sơn trang, nên coi như lấy cánh tay phải đền tội, cả đời này ta không thể đúc kiếm được nữa.” Thật ra với công lực của Chung Mi, ông ta hoàn toàn có thể cản chiêu vừa rồi mà không cần hy sinh tay phải. Rốt cuộc vì chuyện phản bội, ông lại cam tâm tình nguyện tổn thương tay mình.

Kiếm Ma hừ lạnh, tiếp tục tấn công Bộ Kinh Vân.

Lúc này, Bộ Kinh Vân đã đang tập trung cảnh giác, không để cho kẻ địch có cơ hội thứ hai. Kiếm Nô, Kiếm Tỳ cũng ra khỏi Kiếm Trì, lập tức đứng chắn trước mặt Bộ Kinh Vân, đồng thanh hô: “Muốn cướp Tuyệt Thế Hảo Kiếm của chủ nhân thì phải qua cửa của chúng ta trước!!” Dứt lời, hai người phối hợp lập kiếm trận đôi, đồng loạt tấn công Kiếm Ma.

Kiếm Ma gầm thét, thẳng tay đánh Kiếm Nô, Kiếm Tỳ. Lúc này, Ngạo Phong và Ngạo phu nhân cũng ra khỏi Kiếm Trì. Ngạo Phong vừa nhìn thấy Tuyệt Thế Hảo Kiếm trong tay Bộ Kinh Vân lập tức lao tới, mắt sắc như dao.

Sát ý hiển hiện trong mắt, Bộ Kinh Vân vung kiếm, kiếm khí chỉ thẳng vào Ngạo Phong. Giờ phút này, sư phụ gã đang bị Kiếm Nô, Kiếm Tỳ quấn lấy, khó lòng thoát thân, ngay lúc kiếm khí sắp sửa xuyên tim, Ngạo phu nhân đột nhiên lao ra chắn cho gã, bị kiếm khí xuyên thủng, ngã vào lòng con mình, máu chảy ròng ròng, sức sống trôi đi nhanh chóng.

Kiếm Ma chứng kiến cảnh này mắt long lên sòng sọc, thét lên một tiếng đánh bay Kiếm Nô, Kiếm Tỳ, sải bước lao tới bên Ngạo Phong, cướp lấy Ngạo phu nhân, gào thét: “Không! Không!!! A!!!”

Kiếm Ma quay sang nhìn Bộ Kinh Vân với ánh mắt điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bộ Kinh Vân! Ngươi dám giết người ta yêu nhất đời này! Ta phải băm vằm ngươi ra!”

Bộ Kinh Vân dửng dưng nhìn họ. Ngạo phu nhân chầm chậm mở mắt, thì thào: “Kiếm Ma…”

Kiếm Ma sửng sốt, vội cúi xuống nhìn bà, thấy bà cầm một chiếc hộp nhỏ, nói đứt quãng: “Tặng… cho ngươi…”

Kiếm Ma nào còn rảnh để ý đến Bộ Kinh Vân, vội vàng nhận lấy chiếc hộp, sốt sắng mở nó ra. “Viu!” Những cây kim mảnh như lông trâu phóng ra nhanh như chớp. Kiếm Ma đang cúi đầu bỗng gào lên thảm thiết, không kịp tránh, vô số cây kim mảnh bắn thẳng vào hai mắt và khắp mặt hắn ta. Trong tiếng kêu thất thanh, hắn ta đánh rơi hộp gỗ, lảo đảo lùi lại, hai tay vội vàng che mắt, máu tươi chảy ròng ròng qua kẽ tay.

Trong đôi mắt Ngạo phu nhân hiện lên vẻ sung sướng khó nói thành lời.

Người của Bái Kiếm sơn trang thảng thốt, Ngạo Phong cũng thốt lên “Sư phụ!” rồi tung người nhảy lên.

Ngạo phu nhân tháo trâm cài tóc, nhân cơ hội lao bổ vào Kiếm Ma, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, cứ như đã nghĩ trăm phương ngàn kế, khổ luyện để giết hắn ta từ rất lâu rồi. Lúc này, bà ta tỉnh táo, tinh thần phấn chấn đến bất ngờ, tựa tia sáng lóe lên trước khi vụt tắt. “Kiếm Ma, đi chết đi!” Sau khi gào lên như vậy, bà đâm mạnh cây trâm vào tim Kiếm Ma, kẻ đang không hề phòng bị.

Ngạo phu nhân đang định rút trâm thì bỗng một vệt sáng đỏ lóe lên. Đoạn Lãng trốn một bên nãy giờ đột nhiên vung Hỏa Lân Kiếm nhanh như sét đánh. Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra đã thấy máu văng đầy trời, cả cánh tay phải cầm trâm của Ngạo phu nhân bị chém đứt lìa.

“Bốp!”

Đoạn Lãng vừa thu kiếm đã trúng ngay một chưởng vào ngực. Kẻ ra tay chính là Kiếm Ma lúc này đã mù cả hai mắt.

Đoạn Lãng bật ra một tiếng kêu đau đớn, b4n ra xa vài trượng, hộc máu ngã xuống đất.

“Đừng có lo chuyện bao đồng. Người lão phu yêu, có muốn chém muốn giết cũng phải do ta định đoạt. Làm gì đến lượt ngươi nhúng tay. Cút!” Kiếm Ma dùng một tay che mắt, tay kia che ngực, lời nói ra lại vẫn bá đạo như thường.

Đoạn Lãng lau vệt máu bên khóe môi, chửi thầm: “Lão tặc khốn kiếp! Tưởng thiếu gia ta đây muốn cứu ngươi chắc?! Đúng là lỗ vốn…”

Những biến cố bất ngờ này khiến người có tâm trí kiên định như Bộ Kinh Vân cũng không khỏi sửng sốt. Thấy Đoạn Lãng bị thương, nó định tiến lên giúp theo bản năng, rồi lại chợt nhớ ra đối phương đã phản bội sư phụ, mắt lóe lên ánh lạnh, nắm chặt Tuyệt Thế Hảo Kiếm trong tay, định tấn công. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Đoạn Lãng là vẻ quyết tâm, tàn độc, rồi lại có mấy phần phức tạp khó phát hiện ẩn sâu bên trong. Nó nhìn sát ý hiện lên trong mắt Bộ Kinh Vân, tay trái giả vờ ôm ngực, thực tế là nắm lấy mặt dây chuyền hoàng ngọc đang đeo trên cổ, chỉ lộ ra một góc vừa đủ cho Bộ Kinh Vân nhìn thấy.

Một tia sáng lóe lên trong mắt, Bộ Kinh Vân không nhìn nó nữa, cũng chẳng để ý đến đám người đang ở đó, quét kiếm dọn sạch các đệ tử Bái Kiếm sơn trang cản đường mình, phi thân rời đi. Thợ đúc kiếm và Kiếm Nô, Kiếm Tỳ thấy thế cũng không bận tâm đến vết thương của mình, vội vàng đuổi theo.

Kiếm Thần cầm hai mảnh kiếm gãy của Anh Hùng Kiếm với vẻ mặt khó coi, nhìn theo hướng Bộ Kinh Vân rời đi, trầm ngâm một lúc rồi lẳng lặng rời khỏi nơi này, nhưng không đuổi theo hướng Bộ Kinh Vân.

Kiếm Bần nấp một bên từ nãy tới giờ đảo mắt vài vòng rồi len lén đuổi theo Bộ Kinh Vân.

Vậy là Tuyệt Thế Hảo Kiếm đã xuất thế.

.