Phù Du

Chương 10: Hình như đã quên điều gì



Edit: Ry

Con đường này im ắng đến đáng sợ.

Sương mù màu trắng bao phủ bốn phía, không có một bóng người qua lại.

Cốc Nghi học khắc tượng xong, thức cả đêm hoàn thành tác phẩm, mệt mỏi duỗi lưng một cái.

Anh nắn bóp cánh tay đau nhức, đẩy cửa ra, chuẩn bị đến siêu thị mua ít bánh sủi cảo.

Bên ngoài sương trắng dày đặc, Cốc Nghi sửng sốt chớp mắt.

Mình thức đến trưa hôm sau luôn rồi à?

Cốc Nghi vừa bóp vai vừa đi về phía siêu thị trong trí nhớ. Anh đi trong sương mù gần mười mấy phút mà vẫn không thấy siêu thị đâu.

Ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Cốc Nghi đứng lại bên đường, ngẩng lên nhìn bầu trời rồi dịch chuyển ánh mắt như phát hiện ra điều gì, cuối cùng cố định ở một nơi rất lạ.

Sương mù ở chỗ đó như đang che giấu thứ gì rất to lớn, thần bí, không thể để lộ dáng vẻ thật.

Cốc Nghi cắn thật mạnh vào đầu lưỡi, đau đớn lập tức lan tràn, trong miệng cũng ngập đầy vị máu tươi.

Không phải mơ.

Thứ khổng lồ kia chậm rãi lại gần, cả người Cốc Nghi như bị trói chặt, thậm chí còn không thể dời mắt.

Nhịp tim bắt đầu rối loạn, Cốc Nghi cố nén hoảng sợ, ngón tay đâm vào lòng bàn tay giúp anh giữ tỉnh táo.

Thứ đó nấp sau màn sương, nhưng chỉ từ hình thể cũng thấy được nó phải cao ít nhất hai mươi tầng.

Cốc Nghi bình tĩnh lại, cẩn thận từng li từng tí trốn vào góc đường, nắm chặt góc áo cố thở thật khẽ.

Tay và vai anh đều đang run rẩy, nhưng ở trong tình huống này, anh chỉ có thể ép bản thân phải tỉnh táo, tìm được cách trốn thoát thành công.

Quái vật to lớn đi tới, lưng Cốc Nghi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, có vài thoáng anh còn tưởng trái tim trong lồng ngực sắp nhảy ra ngoài.

Cốc Nghi lau bớt mồ hôi trên trán, hít vài hơi thật sâu, muốn làm dịu lại cảm xúc.

Con quái vật đang di chuyển trong màn sương bỗng bất động.

Cốc Nghi ngừng thở, con ngươi co thắt kịch liệt.

May mà anh phản ứng nhanh, trước khi quái vật di chuyển về bên này, Cốc Nghi đã ra sức chạy về phía mấy tòa nhà lớn đằng xa.

Đời này Cốc Nghi chưa từng chạy nhanh đến vậy, anh thở hồng hộc, ngoảnh đầu nhìn một cái, cảm giác căm ghét lập tức xông lên não.

Đó là một bầy xúc tu thô to đen đúa, chúng dọc theo con đường kiên nhẫn đuổi theo, dáng vẻ thong thả đó thật sự khiến người ta vừa căm hận vừa sợ hãi.

Con đường trước mặt bị chúng chặn mất, Cốc Nghi dừng lại thở, anh nâng mắt quan sát, thoáng cái đã hiểu được mình đang ở trong cảnh khốn cùng.

Bốn phương tám hướng đều là những thứ đó.

Anh có vẻ thật nhỏ bé, giống như con người nhìn xuống chú kiến bò trên mặt đất.

Cốc Nghi kiên quyết xông vào một tòa nhà cao tầng, dốc sức leo lên cao.

Vô số nhánh xúc tu men dọc hành lang đuổi theo, lan can bị chúng chen lấn đến đứt gãy, làm dậy lên đống bụi nhỏ trên mặt đất, ngay cả vách tường cũng nứt ra vài kẽ hở.

Cốc Nghi tranh thủ chút thời gian đó chạy vào trong thang máy, trước khi đám xúc tu kia bắt kịp đã liều mạng bấm nút đi lên tầng cao nhất.

"Rầm ---"

Xúc tu bị chặn lại bên ngoài cánh cửa sắt, Cốc Nghi dựa vào vách tường, chậm rãi trượt xuống mặt đất.

Sự khó tin và sợ hãi lấp kín đôi mắt anh.

Những thứ này... Rốt cuộc... Là cái gì...

Cốc Nghi túm tóc, nỗi tuyệt vọng cứ thế mà sản sinh, hình như anh đã quên đi chuyện gì đó rất quan trọng.

Rốt cuộc là gì? Anh đã quên mất cái gì? Tại sao từ lúc mở cửa ra ngoài anh đã không nhìn thấy bất cứ ai?

"Đinh ---"

Thang máy chạy đến tầng cao nhất, Cốc Nghi vẫn chưa nghĩ ra đáp án.

Anh vịn vào vách tường bước ra ngoài, trốn trên tầng cao nhìn xuống phía dưới. Cốc Nghi thấy được đống màu đen đang tụ tập cùng một chỗ kia.

Chúng giống như vòi của động vật nhuyễn thể, vẫy vùng theo cách thức mà con người không thể nào chấp nhận nổi.

Một nhánh xúc tu màu đen lặng lẽ lại gần, Cốc Nghi thoáng thấy nó, lập tức lùi lại. Gót chân anh dán vào rào chắn, Cốc Nghi không cần quay đầu cũng biết mình đã không còn bất cứ đường lùi nào.

Anh bò lên rào chắn, nhánh xúc tu kia cũng đi theo.

Cốc Nghi nhắm mắt lại, cắn môi dưới.

Anh lùi ra sau một bước.

Cảm giác mất trọng lượng bao trùm lấy anh, Cốc Nghi tựa như một chiếc lá sắp rụng.

Đột nhiên tay anh được một bàn tay khác mạnh mẽ nắm lấy.

Cơ thể treo trên không trung, Cốc Nghi kinh ngạc ngẩng lên.

Đó là người đàn ông đầu tiên Cốc Nghi gặp được trong màn sương này.