Phù Du

Chương 11: Gã nói tên gã là Kỷ Trạch



Edit: Ry

Cốc Nghi được kéo lên, anh đầy cảnh giác nhìn đối phương, lặng lẽ lùi về sau một bước.

"Cảm ơn."

Gã có vóc người thon dài, ngũ quan sắc nét. Gã nhìn mấy thứ dưới lầu, đáy mắt chợt lóe lên bực bội.

"Không cần phải sợ chúng."

Giọng gã khàn đặc, như thể đang kiềm chế thứ cảm xúc nào đó.

"Mấy thứ đó." Gã chỉ xuống lầu, ánh mắt đảo quanh sương mù bốn phía: "Tất cả đều là ảo giác."

"Anh là ai?"

"Giống như cậu." Đáy mắt gã đàn ông nhiễm ý cười: "Cũng là con người bị cưỡng ép kéo vào nơi này."

Cốc Nghi vẫn cảnh giác nhìn gã chằm chằm.

Gã đàn ông thu lại nụ cười: "Xin lỗi, tìm được một người để nói chuyện nên có hơi quá vui."

Cốc Nghi không tin gã lắm.

Mọi thứ ở đây quá chân thực, từ lòng bàn tay đau nhức cho đến bắp chân tê ngứa sau khi chạy, và cả nỗi sợ mà mấy xúc tu kia mang lại.

Trong lúc họ nói chuyện, một nhánh xúc tu lao tới, Cốc Nghi vô thức lùi về sau.

Một bàn tay với khớp xương rõ ràng nắm lấy vai anh, người kia hơi cúi xuống, ghé vào tai anh nói: "Mở mắt ra."

"Nhìn chúng nó."

Cốc Nghi nắm góc áo, đứng chung một chỗ với gã đàn ông.

Khi nhánh xúc tu kia sắp chạm tới gương mặt Cốc Nghi, gã đàn ông đột nhiên nâng mắt, ánh mắt ấy lạnh giá mà bén nhọn, chỉ một thoáng qua đó, xúc tu lại lùi về hành lang.

Lúc Cốc Nghi nhận ra thì vẻ mặt gã đã khôi phục như cũ, hoàn toàn kín kẽ.

"Cậu càng sợ thì những thứ này sẽ càng trở nên chân thực."

Gã tao nhã lịch sự thu tay lại: "Hiểu chứ?"

Cảnh giác của Cốc Nghi giảm bớt một nửa, liên tiếp đưa ra vấn đề: "Tại sao anh lại biết rõ như vậy? Anh vào đây bằng cách nào? Và, rốt cuộc nơi này là đâu."

Gã đàn ông nhướng mày: "Tôi mà biết thì còn bị nhốt ở đây à?"

Chạy một lúc lâu như vậy, Cốc Nghi gần như rã rời, anh vịn lan can nhìn xuống phía dưới.

Mấy thứ màu đen kia đúng là đã tản bớt.

Là vì nỗi sợ của anh đã giảm xuống à?

"Nơi này giống với ảo cảnh, nhưng chân thực hơn ảo cảnh."

Gã đàn ông mỉm cười, trong đôi mắt ẩn chứa một thứ ham muốn độc chiếm sâu như vực thẳm.

Cốc Nghi không ngờ được rằng, người đàn ông này còn kinh khủng hơn cả quái vật trong sương.

"Xin hỏi tôi có thể gọi... Ngài như thế nào?"

Cặp mắt của Cốc Nghi 19 tuổi càng thêm trong veo sáng rõ, cậu ngập ngừng mở miệng.

"Tên tôi là Kỷ Trạch." Gã nhìn khuôn mặt Cốc Nghi: "Còn cậu?"

"Cốc trong đáy cốc, Nghi của gió xuân trên sông Nghi."

"Rất hay."

Kỷ Trạch nhàn nhạt nhếch môi: "Chúng ta xuống dưới trước đi."

Gã bước đi về phía hành lang.

Trong lòng Cốc Nghi vẫn còn khiếp sợ, nhưng Kỷ Trạch lại hiện lên trong đầu anh.

Anh siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại, đè xuống bất an trong lòng, đi theo gã.

"Có vẻ như cậu vẫn còn đang đi học?"

"Vâng, tôi học ở đây."

"Đại học Z à?"

"Vâng."

Kỷ Trạch đi vào thang máy, bấm tầng 1.

"Vậy cũng thật có duyên, tôi tốt nghiệp ở trường đó."

"Anh học ngành nào thế?" Cốc Nghi có phần kinh ngạc.

"Tài chính, nhưng ra trường nhiều năm rồi." Kỷ Trạch phiền muộn thở dài: "Nếu như không bị lôi vào đây thì giờ chắc tôi còn đang ngồi ở văn phòng."

"Không sao đâu." Cốc Nghi an ủi gã: "Chúng ta có thể cùng ra khỏi đây mà."

"Tôi nhớ là khóa tôi có một vị giáo sư họ Từ rất nổi tiếng trong trường, ông ấy luôn cho học sinh đề khó còn yêu cầu cao." Kỷ Trạch hồi tưởng lại, nở nụ cười: "May mà tôi sống sót được khỏi tay ông ấy."

"Ý anh là thầy Từ Châu à?"

"Hình như đó là tên ông ấy."

Có chủ đề chung để thảo luận, Cốc Nghi nói nhiều hơn hẳn. Lúc bọn họ đi ra khỏi tòa nhà, Cốc Nghi còn đi sát gần Kỷ Trạch.

Sương mù có xu thế tiêu tan, Cốc Nghi và Kỷ Trạch hăng say nói về chuyện trường lớp.

Khoảnh khắc bọn họ cùng nhau rảo bước vào sâu trong màn sương, Kỷ Trạch quay lại nhìn quái vật một cái.

Trong mắt gã là sự quyết chí nhất định phải có được, sẽ không bao giờ thay đổi.