Phu Nhân Của Tổng Tài Bị Phế

Chương 70: Gặp Anh Trong Mơ



“Tại anh không chịu hỏi, chứ đâu phải là tôi không muốn nói, với lại tôi không phải mấy bà tám nhiều chuyện, ai hỏi thì tôi nói còn không hỏi thì thôi.”

“Cậu!..bỏ đi! Dù sao tôi cũng biết chưa có muộn.”

“Vậy Lưu tiên sinh, anh nói đã có cách để thiếu gia nhà tôi cần thiếu phu nhân, cho hỏi là cách gì vậy?”

Lưu Minh Lãng ngồi xuống bàn, hắn cũng ngồi xuống theo để giảm bớt sự chú ý của mọi người. Đọc‎ thêm‎ nhiề𝘂‎ tr𝘂yện‎ ở‎ ﹎‎ TRUMT‎ RUYỆN﹒Vn‎ ﹎

“Bây giờ tôi tính như vầy, cậu trở về nói với Dịch Thừa Phong là tôi cũng tìm được một cô người mẫu, hơn nữa cô người mẫu đó không ai khác chính là Thiến Vy.”

“Anh định có ý đồ gì?” Phương Tử Cầm hoang mang.

“Anh nghe tôi nói hết đã, bây giờ Dịch Thừa Phong rất cần giang sơn, sau khi anh ta nghe xong tin tôi đã tìm được người mẫu trước anh ta chắc chắn anh ta sẽ lo lắng bất an, và khi anh ta biết được người mẫu mà tôi tìm được lại là vợ của anh ta thì anh đoán xem Dịch Thừa Phong sẽ làm gì?”

“Còn phải nói sao, tất nhiên là giữ chặt thiếu phu nhân ở bên cạnh, không để cho cô ấy đi giúp anh rồi.”

Nói đến đây Phương Tử Cầm cũng đã hiểu ra Lưu Minh Lãng đang có ý gì liền kinh ngạc nói tiếp. “Lưu tiên sinh, không phải anh…”

“Không sai! Dịch Thừa Phong nói không cần Thiến Vy, tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là tự vả, bắt anh ta ngược lại phải đi cầu xin Thiến Vy về phe mình.”

Phương Tử Cầm không ngờ cách mà Lưu Minh Lãng nghĩ ra lại là hai quân tranh giành mỹ nhân. Nhưng hắn hiểu tính cách của Dịch Thừa Phong, cái tôi của thiếu gia lớn như vậy, anh sẽ thật sự mở miệng nhờ thiếu phu nhân sao?

Lưu Minh Lãng càng nghĩ càng ghét cái tính kêu căng ngạo mạn của anh, hắn thật sự rất muốn xem thử anh có chịu vì giang sơn mà hạ cái tôi của mình xuống để cầu xin cô không? Cũng muốn xem thử rốt cuộc là giang sơn quan trọng hay là mặt mũi quan trọng.

Rồi trầm ngâm suy nghĩ, nếu Dịch Thừa Phong không hề yêu Thiến Vy, vậy có phải là hắn vẫn còn cơ hội không? Hắn không muốn trở thành kẻ thứ ba, nhưng với một cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu của hai người hắn hoàn toàn đủ tư cách để theo đuổi cô.

***

Thiến Vy đang ngủ trên một chiếc giường, nói ngủ nhưng cũng không biết là ngủ hay hôn mê, trong mơ mơ màng màng cô nhìn thấy mình đã biến thành một bé gái khoảng 7 tuổi, cô đang đứng ở một nơi rất kỳ lạ, cũng không rõ đó là nơi nào, giống như một biển rừng hoa vô tận đẹp như thiên đường.

Sương mù làm cô không nhìn rõ phía trước, không biết nên đi đâu thì đã có một bàn tay nắm lấy tay của cô, cười ngây ngô nói:

“Tiểu Khả Ái, đi với anh, anh dẫn em đi chơi.”

Người đã nắm tay cô hóa ra là một đứa bé trai, anh vừa nắm tay cô chạy vừa nhìn cô ở phía sau, chớp mắt khung cảnh sương mù mờ mịt đã tan biến, hiện ra phía trước chính là một khu vui chơi rất náo nhiệt, rất nhiều loại trò chơi.

“Tiểu Khả Ái, em muốn chơi gì không?”

Thiến Vy quét mắt một lượt quanh khu vui chơi, nhìn thấy một dòng người chạy ồ ạt đuổi theo một con đại bàng, không khỏi nói:

“Đó là trò chơi gì?”

Dịch Hàn Hàn từ ánh mắt của cô mà nhìn theo, nói: “Đó là trò chơi cướp bóng, em muốn chơi không, anh sẽ cướp nó cho em.”

“Nhưng hình như nó rất khó.”

“Khó gì chứ! Xem anh đây!”

Dịch Hàn Hàn qua chỗ cây xanh gần bên cạnh, dùng tay ngắt xuống một chiếc lá, Thiến Vy hiếu kỳ bèn hỏi:

“Tiểu ca ca, anh muốn làm gì vậy?”

“Anh muốn dùng tiếng sáo của mình để thu phục nó.”

“Bằng chiếc lá này sao?”

“Ừ.”

“Sao anh không dùng đạo cụ trong trò chơi?”

“Chỉ có những kẻ tầm thường mới dùng những thứ đó, anh không phải kẻ tầm thường.”

Anh dùng hai ngón tay kẹp chiếc lá rồi đưa lên miệng thổi một khúc, dòng âm thanh nhẹ nhàng du dương từ cánh lá và miệng của anh chậm rãi truyền ra ngoài.

Vào thời điểm đó, Thiến Vy bình yên nhắm hai mắt lại thưởng thức tiếng sáo của anh, lắng nghe câu chuyện bi thương trong từng giai điệu, ngấm vào trái tim cô kết thành một nổi bi ai.

Dường như trong tiếng sáo của Dịch Hàn Hàn còn có những đau thương chưa kể, có những tâm sự chôn sâu tận nơi đáy biển, xa xôi đến mức khiến người ta vất vả lặn lội rất lâu mới tìm ra được.

Đại bàng đậu ở cành cây trên kia, nghe thấy âm thanh đó rất lâu mới có một chút phản ứng, đôi mắt tinh anh nhìn chăm chú đứa bé trai đang đứng thổi sáo ở phía dưới không chớp mắt.

Sau một hồi nó vỗ vỗ cánh, mang theo quả bóng được buộc dưới chân bay thẳng đến đậu trên vai anh, Dịch Hàn Hàn bỏ chiếc lá xuống trước vẻ mặt thán phục của Thiến Vy, rồi gỡ quả bóng ra, con vật sau đó cũng bay đi.

“Sao Tiểu Ca Ca có thể làm được hay vậy?”

“Động vật luôn gắn liền với những thứ trong tự nhiên, muốn thu phục nó đương nhiên không khó.” Rồi đưa quả bóng qua cho cô. “Bóng của em đây!”

Thiến Vy nhận lấy quả bóng lắc lắc nó vài cái, nói: “Hình như trong đây có đồ.”

“Ừ có đồ, nhưng không biết là đồ gì.”

“Hay chúng ta mở nó ra xem nha!”

Anh lấy lại quả bóng từ tay cô nhìn kỹ một lượt, lớp vỏ ngoài được làm bằng cao su, nhìn bằng mắt thường thì có vẻ mỏng, nhưng khi sờ vào thì lại rất dày, tại một điểm trên bề mặt quả bóng anh thấy có một khóa kéo màu bạc nhỏ như hạt gạo liền nắm lấy nó kéo xuống.