Phu Nhân Giả

Chương 76



145.

Tôi đã hiểu đại khái chuyện xảy ra ở kiếp trước qua lời bọn họ kể, hoàn toàn khác xa cốt truyện mà tôi biết.

Thì ra hai người họ chỉ tương sát chứ không tương ái, Nghiêm Thù Lân còn chung tình với phu nhân giả "Doãn Hoàn Từ". Thảo nào tôi vừa đến trang hắn đã đối tốt với tôi như vậy, cho tôi ăn ngon uống sướng, còn nuôi cả bầy mèo mà trong truyện không hề nhắc tới.

Điều này khiến tôi hơi lúng túng. Nghĩ mình cũng không phải người hắn thích, chỉ vô tình xuyên vào truyện thôi...... Theo cách nói trong truyện thì cùng lắm tôi chỉ được xem là thế thân.

May mà hai người họ đều cho rằng tôi chính là "Doãn Hoàn Từ", chỉ là tôi không có những ký ức dây dưa với bọn họ.

Nghiêm Thù Lân trùng sinh nhưng Khương Nhược Châu không phải.

Tôi vừa ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt Khương Nhược Châu thay đổi hoàn toàn. Mắt y mở to, lộ ra vẻ mờ mịt ngơ ngác, vẻ hung ác nham hiểm biến mất sạch. Y nhìn Nghiêm Thù Lân, lông mày nhíu lại, sau đó quay đầu nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

"Khương đại hiệp." Tôi vẫy tay gọi Khương Nhược Châu.

Y đeo bội kiếm lên hông rồi đi tới trước mặt tôi.

"Ngươi là một xác hai hồn à?" Tôi hỏi thẳng y, "Ngươi là Khương Nhược Châu mấy ngày qua ở chung với ta đúng không?"

Khương Nhược Châu gật đầu rồi nhìn về phía rừng cây âm u, thì thầm bảo tôi: "Chẳng biết hắn từ đâu xuất hiện mà hai ngày nay cứ như âm hồn không tan đến cướp xác ta."

Trên cây vang lên tiếng lá xào xạc.

Tôi thoáng giật mình.

Đúng là Khương Nhược Châu kia chỉ mới tới hai ngày này nay.

"Ngươi tránh xa hắn một chút." Khương Nhược Châu nhìn Nghiêm Thù Lân đang cầm thịt hươu còn dư cho mèo ăn cách đó không xa, truyền âm cho tôi, "Hình như kiếp trước bọn hắn cũng chẳng tốt lành gì với ngươi, ngươi đừng nhẹ dạ tin bọn hắn."

Xem ra khi y bị Khương Nhược Châu kia chiếm xác vẫn nghe được chúng tôi nói chuyện. Tôi ít đề phòng với y nhất, nghĩ y là người thật sự tốt bụng lương thiện, chẳng hiểu sao một y khác lại biến thành tên điên hung ác như thế nữa.

Y đang định nắm tay tôi thì Nghiêm Thù Lân bỗng đi nhanh tới bế tôi lên bằng một tay rồi lạnh giọng bảo y: "Đêm nay ta sẽ đưa y về."

"Kiếp trước ngươi chà đạp tình cảm của y," Khương Nhược Châu nhíu mày, cũng bước tới nắm cánh tay tôi nói, "Kiếp này còn muốn nhốt y ở Nghiêm trang nữa à?"

Giọng Nghiêm Thù Lân càng lạnh hơn: "Ngươi muốn cản thì ta sẽ giết ngươi lần nữa."

Sao hở chút lại đòi giết người vậy? Tôi vội túm chặt tay áo Nghiêm Thù Lân rồi kề miệng vào tai hắn nói: "Ta buồn ngủ rồi, có chuyện gì để mai nói được không?"

Hắn rũ mắt nhìn tôi, vẻ mặt vẫn còn tức giận.

Tôi sợ hắn đánh nhau với đại hiệp thật nên đành phải cắn răng ngửa đầu hôn cằm hắn một cái rồi hỏi: "Được không?"

Hắn im lặng một hồi mới nói: "Muốn hôn môi."

Khương Nhược Châu còn đang ở cạnh nhìn, mặt tôi nóng ran, bối rối suy nghĩ một lát, tự nhủ tạm thời phải xoa dịu Nghiêm Thù Lân trước nên nhắm mắt hôn lên môi mỏng hơi lạnh của hắn.

146.

Trời ạ. Tôi nằm giữa hai người họ, thật sự khó lòng ngủ nổi.

Lúc nãy bọn họ xích mích lại muốn đánh nhau, tôi giả bộ ngáp mấy cái, khó khăn lắm mới giữ được hòa bình để bọn họ ngoan ngoãn ngồi cạnh tôi.

Tôi không yên tâm nên cố ý dặn bọn họ: "Không được thừa dịp ta ngủ đánh nhau đấy nhé."

Tôi nhắm mắt giả bộ ngủ, cảm giác có người đang vuốt má mình. Sau đó lại có người xoa bắp chân tôi, bàn tay từ từ mò lên mông tôi.

Tôi tỉnh cũng không được mà ngủ tiếp cũng không xong.

Những chỗ bị đụng chạm trên người nóng ran, tôi vô thức kẹp chặt chân, đỏ mặt rên rỉ, cứ thế bị khơi lên phản ứng.