Phu Nhân Giả

Chương 77



147.

Có lẽ bọn họ cũng không ngờ khi chạm vào tôi, tay hai người lại đụng nhau, nếu không có tôi kẹp ở giữa, nhất định bọn họ đã rút kiếm rút đao đánh nhau.

Tôi nào dám lên tiếng, đành phải rụt rè nắm chặt góc áo Nghiêm Thù Lân trước mặt, giả bộ nói mớ gọi tên hắn.

Chiêu này rất hiệu nghiệm, cảm xúc của Nghiêm Thù Lân ổn định lại, quàng tay qua eo định ôm tôi vào lòng.

"Y vừa mới ngủ thôi," tôi nghe Khương Nhược Châu nói khẽ, "Ngươi đừng đánh thức y."

Nghe cách nói chuyện ôn hòa lịch sự này, có lẽ y là Khương Nhược Châu mà tôi biết. Tôi càng căng thẳng hơn, nghĩ Khương Nhược Châu trẻ tuổi sao có thể đánh thắng Nghiêm Thù Lân trùng sinh trở về được, bọn họ cãi nhau còn đỡ, đánh nhau tất nhiên sẽ thấy máu.

Nghiêm Thù Lân nói: "Phu nhân của ta, sao ta không được chạm vào chứ?"

"Hôm đó các ngươi chưa động phòng," Khương Nhược Châu muốn phân rõ phải trái với Nghiêm Thù Lân, ôn tồn nói, "Y vẫn chưa tính là phu nhân của ngươi."

Nghiêm Thù Lân lạnh lùng nói: "Ta và y đã động phòng từ lâu rồi."

Quả thật tôi và Nghiêm Thù Lân đã ăn cơm trước kẻng. Vừa nhớ tới chuyện hôm đó thì tai tôi nóng bừng, mơ hồ nhớ lại cảm giác lỗ nhỏ bị dương v*t thô to của hắn vạch ra.

Tôi khẽ nhúc nhích, lập tức cảm nhận được dương v*t cứng ngắc của hắn chĩa vào lưng mình qua vải áo.

Tôi ngủ ở giữa vì sợ bọn họ đánh nhau, không ngờ hại mình lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế.

"Chưa có danh phận," Khương Nhược Châu im lặng một hồi, giọng nói chợt trở nên hung dữ, "Sao ngươi có thể ra tay với y chứ?"

Nghiêm Thù Lân nói: "Danh phận sớm muộn gì cũng có thôi."

Khương Nhược Châu cười: "Nói như ngươi thì ta cũng là lang quân của y vậy —— Chưa thành thân nhưng danh phận sớm muộn gì cũng sẽ có."

Con mèo lông cọp mà Nghiêm Thù Lân dẫn đến đột nhiên gầm lên như vồ được mồi, sau đó là tiếng chim đập cánh, trong lòng tôi giật thót, đành phải ngồi dậy đè tay hai người họ xuống rồi nói: "Gặp, gặp nhau chính là duyên phận, đã nói chuyện kiếp trước là hiểu lầm rồi mà, kiếp này chung sống hòa bình được không?"

Nghiêm Thù Lân siết chặt cánh tay tôi, tôi nuốt nước miếng rồi quay đầu nhìn Khương Nhược Châu: "Khương đại hiệp, trước đêm đại hôn ta và trang chủ đã...... Hắn rất nhẹ nhàng với ta chứ không hung dữ như vẻ bề ngoài đâu, còn may áo cưới lộng lẫy cho ta nữa......"

Bóng đêm lờ mờ, tôi không thấy rõ sắc mặt Khương Nhược Châu.

Y quay đi nhìn trăng khuyết trên ngọn cây rồi nói: "Doãn Hoàn Từ, ngươi đâu nhớ hắn từng hại ngươi thế nào."

Lũ mèo chim đánh nhau đằng kia cũng yên tĩnh lại.

Khương Nhược Châu lại thấp giọng nói: "Ta toàn tâm toàn ý vì ngươi nhưng có làm thế nào cũng không bằng hắn, là vì ta đến muộn mấy ngày sao?" Y ngồi thẳng dậy, cầm cây kiếm bên cạnh trong tay, "Rõ ràng lần này ta đã vén khăn tân nương mà......"

Cảm xúc của y càng lúc càng kích động, lưng tôi toát mồ hôi, không kịp bịt miệng y, đến khi kịp phản ứng thì y đã kể hết chuyện xảy ra trong hang núi.

Khương Nhược Châu còn chưa dứt lời thì Nghiêm Thù Lân đã đứng phắt dậy, chỉ mũi đao nhọn hoắt vào y, nghiêm giọng hỏi: "Ngươi đụng vào y rồi à?"

Tim tôi đập thình thịch, nghĩ dỗ được người này thì người kia lại tủi thân, biết làm sao cho phải đây.

Đầu tôi nóng lên, lập tức sờ vật dưới người Nghiêm Thù Lân rồi lí nhí nói: "Nghiêm Thù Lân, ngươi đừng đòi chém giết nữa, nếu không ta không tuốt cho ngươi đâu......"

Nói xong trong lòng tôi thấp thỏm lo âu, sợ câu này chẳng có tác dụng gì với hắn.

Tay Nghiêm Thù Lân cứng đờ trong không khí một lát, cuối cùng thu đao lại.

"Tiểu Doãn," tôi vừa thở phào một hơi thì nghe Khương Nhược Châu ở cạnh buồn bã gọi mình, sau đó kéo tay kia của tôi đặt lên chỗ nhô cao của y, "Chỉ tuốt cho hắn thôi à?"