Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa

Chương 164: Hoa cưới



Hai thê thê lại chơi trò tình thú gì nữa đây?

Trợ lý Tô rất giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, Kỳ tổng căn bản không có lời nào muốn nói với cô, này là do Lục tổng gợi chuyện thôi.

Lục tổng ăng ghen đến trên đầu cô rồi sao?

Cô chỉ là cùng Kỳ tổng tâm sự một tí thôi mà, cũng đâu có làm chuyện gì khác đáng giá để Lục tổng phải ghen, hiện tại nói chuyện cũng không thể sao?

Trợ lý Tô suy nghĩ lại lần nữa, Kỳ Thanh cũng cẩn thận suy đoán, Lục Uyển Đình muốn để cho cô nói với trợ lý Tô, Tần Phụ Tuyết muốn kết hôn với cô ấy.

Cô đâu có ngốc tới mức ở ngay lúc này mà nói Tần Phụ Tuyết muốn tặng áo cưới cho cô ấy, phá hư niềm vui bất ngờ của Tần Phụ Tuyết dành cho trợ lý Tô.

Kỳ Thanh cười trả lời, "À đúng rồi, em có ít lời muốn nói với trợ lý Tô." Cô từ sô pha đứng lên, làm tư thế chuẩn bị cùng với trợ lý Tô rời khỏi văn phòng.

Lại muốn tâm sự riêng với nhau? Trợ lý Tô cảm giác sau lưng lạnh lẽo, theo bản năng nắm chặt lấy hồ sơ trong tay.

Không cần quay đầu lại cô cũng có thể biết được. Hiện tại, Lục tổng nhất định là đang nhìn chằm chằm cô.

Lục tổng đào hố cho Kỳ Thanh nhảy hố nhưng mà tác dụng ngược lại, bây giờ thành đào hố chính mình, cô trơ mắt nhìn Kỳ Thanh và trợ lý Tô cùng nhau rời khỏi văn phòng của cô, không còn lời nào để nói.

"Kỳ tổng, cô có chuyện gì muốn nói với tôi?" Các cô đi không xa, cửa văn phòng tổng tài đóng lại, hai người đứng ở chỗ các cánh cửa văn phòng vài bước.

Trợ lý Tô chỉ chỉ hồ sơ trong tay, "Tôi còn phải đưa hồ sơ Lục tổng vừa ký đến bộ phận tài chính."

Ý là chúng ta không nói chuyện lâu lắm đâu.

Mắt Kỳ Thanh nhìn về cánh cửa đang đóng chặt, "Tôi với cô cùng nhau đến bộ phận tài chính đi, vừa đi vừa nói."

"... thôi được rồi." Do dự ba giây, trợ lý Tô đáp ứng.

Hai người cùng nhau đi đến thang máy, Kỳ Thanh hỏi, "Trợ lý Tô, cô định khi nào thì cầu hôn Phụ Tuyết?"

Chuyện Kỳ tổng muốn nói với cô chính là chuyện này sao? Trên mặt trợ lý Tô hơi sửng sốt, nhớ đến đề tài phía trước các cô còn chưa nói xong.

"Tôi chưa nghĩ xong nữa." Cô nhìn lịch vạn niên, mấy ngày còn lại của tháng này, ngày nào cũng phù hợp cho chuyện cưới hỏi.

Không chỉ có tháng sau mà mấy tháng sau nữa, cô đã xem hết ngày lành của năm nay, phát hiện có rất nhiều ngày hợp chuyện cầu hôn.

Sự lựa chọn có quá nhiều cũng làm con người ta khó mà quyết định được.

Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, nhấn một cái cửa liền mở, đi vào thang máy, trợ lý Tô ấn nút tầng lầu cần đi, sau đó ấn nút đóng cửa lại. Nhân cơ hội này Kỳ Thanh liếc nhìn tin nhắn Tần Phụ Tuyết đã gửi đến cho cô.

Thang máy từ từ đi xuống dưới, Kỳ Thanh ngước mắt nhìn trợ lý Tô, "Vậy nhẫn cầu hôn đâu? Mang theo bên người sao?"

Cái này làm sao có thể mang theo bên người được, trợ lý Tô nở nụ cười, "Không có, nhẫn tôi đặt ở nhà."

"Lỡ đâu có cơ hội cầu hôn mà nhẫn lại không có thì phải làm sao?" Kỳ Thanh nhắc nhở cô, "Hơn nữa, cô không sợ để ở nhà, Phụ Tuyết sẽ thấy sao?"

"Thế nhưng tôi lại hy vọng cô ấy có thể thấy." Thang máy dừng lại, các cô không vội vàng đi ra ngoài mà nói tiếp, "Tốt nhất là sau khi thấy được, có thể chủ động cầu hôn với tôi."

Trợ lý Tô không chỉ chuẩn bị tâm lý đi cầu hôn người ta, mà cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý được cầu hôn.

"Cô đi vào đưa hồ sơ đi, tôi ở đây chờ cô." Kỳ Thanh đi ra thang máy, đứng ở ven tường cùng cô nói chuyện tiếp, "Chờ cô trở lại, chúng ta tiếp tục nói."

Chờ trợ lý Tô đến bộ phận hành chính, Kỳ Thanh trả lời lại tin nhắn của Tần Phụ Tuyết, [Phụ Tuyết, không mấy cậu dùng áo cưới cầu hôn đi.]

Dùng áo cưới cầu hôn so với nhẫn còn độc đáo hơn nhiều, cô giờ lại hối hận lúc cầu hôn chỉ dùng có một chiếc nhẫn để cầu hôn, quá mức bình thường.

May mắn là chiếc nhẫn cô cầu hôn không hề bình thường, là loại phỉ thuý cực phẩm của thời vua chúa, còn chưa kể nó là báu vật gia truyền của nhà họ Kỳ. Địa điểm cầu hôn càng không bình thường, chọn nơi rất có ý nghĩa.

Tần Phụ Tuyết đóng cái hộp lại, đem hộp cất vào chỗ cũ, đi đến phòng khách tiếp tục nhắn tin với Kỳ Thanh.

Cô nhấp vào biểu tượng giọng nói mà nói từng chữ biến thành tin nhắn văn bản, [Quá nhanh rồi. Hiện tại, mình sẽ tìm một ngày nào đó thích hợp đem quà tặng cho chị ấy.]

Tần Phụ Tuyết vẫn kiên trì như cũ là tặng quà chứ không cầu hôn.

Kỳ Thanh đỡ trán, cái vấn đề là trợ lý Tô thích cái áo cưới này, nếu không thì thử làm cái gì, nhưng phía sau việc thích cái áo cưới này chính là muốn cùng Tần Phụ Tuyết kết hôn, sao điểm này Tần Phụ Tuyết lại không hiểu rõ?

Kỳ Thanh hướng dẫn từng bước, [Vậy sau khi cậu tặng áo cưới thì sao? Khi nào mới cầu hôn trợ lý Tô? Rồi lấy cái gì mà cầu hôn nữa?]

Cô thử tưởng tượng Lục Uyển Đình là Tần Phụ Tuyết, nếu Lục Uyển Đình tặng áo cưới cho mình xong lại không nhắc tới chuyện kết hôn...

Trời ạ... nghĩ thôi cũng đã không thở được.

Vấn đề mà cô hỏi Tần Phụ Tuyết trả lời rất đơn giản, nhanh chóng soạn tin nhắn lại [Thì tìm ngày nào đó thích hợp lấy nhẫn cầu hôn thôi.]

Ánh mắt trời từ ô cửa kính trong suốt chiếu vào, Tần Phụ Tuyết ngồi trên sô pha, dựa người lên đó, tiếp tục soạn tin nhắn, [Hay là nhẫn và áo cưới đưa cùng nhau.]

Đưa hồ sơ cho phó tổng bộ phận tài chính nói thêm hai câu thì trợ lý Tô đã rời khỏi bộ phận tài chính.

Tiếng gót giày chạm trên mặt đất phát ra tiếng vang, nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Kỳ Thanh không cần ngẩng đầu đã biết trợ lý Tô đã quay lại.

Cô trả lời Tần Phụ Tuyết tự suy nghĩ cho kỹ đi, sau đó cất điện thoại không nói chuyện với Tần Phụ Tuyết nữa.

Hai người đi vào thang máy, Kỳ Thanh ấn nút đóng cửa thang máy lại, ở trong thang máy tiếp tục cùng trợ lý Tô nói chuyện, trợ lý Tô nhìn Kỳ Thanh mà cười như hoa nở, "Kỳ tổng, có phải Lục tổng biết tôi và cô nói đến chuyện cầu hôn không?"

"Ân." Ánh mắt hai người nhìn nhau, sau đó bật cười, trợ lý Tô than một câu, "Về sau tôi có nên giữ khoảng cách với cô không?"

Ở trong cùng một cái thang máy rồi trong xe, bảo trì khoảng cách kiểu gì?

Lục Uyển Đình theo dõi camera, rất thoải mái mà nghe lén hai người kia nói chuyện.

Kỳ Thanh cười trả lời, "Đừng làm quá lên vậy, Lục tổng không phải là loại người nhỏ mọn." Cô nghĩ nghĩ nói, "Lát nữa cô còn đến văn phòng tổng tài sao?"

"Tôi về văn phòng của tôi, trong trường hợp không có việc gì, thì tôi sẽ không quấy rầy hai người." Trợ lý Tô ấn tầng lầu trong thang máy.

Thấy hai người sắp về đến nơi, Lục Uyển Đình tắt giao diện camera, tháo chiếc tai nghe không dây màu đen xuống, vờ như đang nghiêm túc xem hồ sơ, không hề chột dạ khi nghe lén người khác.

Trong công ty trang bị thiết bị nghe lén này, cô dùng chỉ mới hai lần, đây là lần thứ hai.

Kỳ Thanh trở về văn phòng, Lục Uyển Đình ngẩng đầu nhìn thấy Kỳ Thanh, đóng bút máy lại, cười nguy hiểm, "Nói chuyện với trợ lý Tô xong rồi hả em?"

"Chị muốn em nói cho trợ lý Tô biết chuyện Tần Phụ Tuyết muốn tặng áo cưới cho trợ lý Tô, còn muốn cầu hôn nữa đúng không?" Kỳ Thanh đi qua, lấy cây bút trên tay của Lục Uyển Đình, dùng bút máy mà chạm vào cằm Lục Uyển Đình, "Không nghĩ tới Lục tổng cũng sẽ có loại tâm tư này."

Cây bút máy làm bằng kim loại, độ lạnh của cây bút cọ xát qua lớp da, có một loại kích thích khó miêu tả ở trong cơ thể, Lục Uyển Đình nắm lấy cổ tay Kỳ Thanh, nhẹ nhàng kéo Kỳ Thanh một cái, Kỳ Thanh đã bị Lục Uyển Đình kéo đến gần.

Vào lúc sắp ngã trên bàn, cô nhanh chóng duỗi tay chống lên mặt bàn để ổn định lại cơ thể, cây bút máy đang vuốt ve cằm Lục Uyển Đình dần dần đi xuống cổ.

Lục Uyển Đình nghiêng nghiêng đầu, ra tay cầm lại cái bút máy đang trêu chọc ngược lại Kỳ Thanh, hỏi lại Kỳ Thanh, "Chị có loại tâm tư gì?"

"Thì chị muốn trợ lý Tô cầu hôn." Lòng bàn tay ấm áp đang khiêu khích vuốt ve cằm của cô, Kỳ Thanh lại bị Lục Uyển Đình trêu ghẹo phát ngứa, một tay cô bị Lục Uyển Đình cầm lấy, tay còn lại thì chống trên bàn để duy trì cân bằng, chỉ có thể để cho Lục Uyển Đình tùy ý muốn làm gì làm.

"Đúng vậy, chị muốn trợ lý Tô mau mau cầu hôn." Lục Uyển Đình nhướng người hôn lên môi Kỳ Thanh một cái, "Như vậy, em mới toàn tâm toàn ý mà nghĩ đến chị."

"Hoá ra là vậy." Lúc nụ hôn kia rời đi, thì Kỳ Thanh chơi trò đuổi bắt hôn ngược lại, "Em lại nghĩ là chị không thể cầu hôn thì muốn trợ lý Tô làm việc đó."

"Ai cầu hôn không quan trọng." Sợ Kỳ Thanh khó chịu, Lục Uyển Đình buông tay ra, cười ôn nhu, "Có thể kết hôn được là tốt rồi."

Kỳ Thanh xoay xoay cổ tay, vòng qua bàn làm việc đi đến bên cạnh Lục Uyển Đình, "Công việc của chị còn nhiều không?"

"Không nhiều lắm." Mắt Lục Uyển Đình nhìn cổ tay của Kỳ Thanh, trên làn da trắng nõn kia đã xuất hiện vòng đỏ, cô cầm lấy tay Kỳ Thanh, nhẹ nhàng mà hôn lên vết đỏ đó, "Em muốn khi nào về nhà cũng được hết."

"Em chờ chị làm xong." Kỳ Thanh nói, "Có vài hồ sơ em còn chưa xem xong, đúng lúc hai chúng ta có thể cùng xem."

Rời khỏi tập đoàn Lục Thị, thời gian cũng còn sớm, đi được nửa đường, Kỳ Thanh nhận được tin nhắn của bên tổ chức hôn lễ, "Uyển Đình, Ôn Nguyệt hỏi chúng ta thích hoa gì, để cô ấy sắp xếp bố trí hoa cưới."

"Hoa hồng champagne." Lục Uyển Đình quay sang nhìn Kỳ Thanh, khóe miệng cong lên theo vòng cung rất đẹp, "Có một người con gái đã từng tặng hoa hồng champagne cho chị suốt sáu năm."

Người con gái ấy đang ngồi ở trên ghế phụ.

Kỳ Thanh ngượng ngùng dời ánh mắt đi, bên cạnh lại truyền đến tiếng nói của Lục Uyển Đình, cô cười nói, "Hình như chị sai rồi, không phải là sáu năm mà là bảy năm."

Ở trên đường, xe không đông đúc, Lục Uyển Đình duỗi một tay có thể đã bắt chuẩn xác tay của người ngồi bên ghế phụ, hai bàn tay đan chặt lấy nhau, "Phu nhân, hiện tại em đã có được chị, như vậy mỗi lần sinh nhật đến, em sẽ còn tặng hoa hồng champagne cho chị sao?"

Kỳ Thanh không phải là người có được rồi sẽ không biết quý trọng, cô nắm lại tay Lục Uyển Đình, "Không chỉ có sinh nhật, còn có kỷ niệm ngày cưới."

Yêu chị là hạnh phúc lớn nhất đời này của em, em chỉ chung tình và yêu một mình chị.

Vừa lái xe vừa nắm tay rất nguy hiểm, Kỳ Thanh nhéo nhéo buông tay Lục Uyển Đình ra, nhắn tin lại cho Ôn Nguyệt, "Hoa hồng Champagne."

Nhớ đến cụ bà thay cô tặng hoa cho Lục Uyển Đình sáu năm, Kỳ Thanh nói, "Uyển Đình, trước đừng về nhà, chúng ta đến tiệm hoa đi."

"Được." Lục Uyển đổi tuyến đường, chạy về hướng Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật.

"Chị biết em muốn đến tiệm hoa nào sao?"

Lục Uyển Đình cười nhìn cô, "Tiệm hoa Kết Duyên." Cô nói ra ý định trong lòng của Kỳ Thanh, "Em muốn đặt hoa ở tiệm đó, cho nên đến nói với bà chủ chuẩn bị hoa cho chúng ta vào tháng 5 năm sau."

Đúng là ngày càng ăn ý nhau.

Bà chủ tiệm hoa nhìn thấy Kỳ Thanh đến, nhiệt tình chào đón, thân thiện cùng cô nói chuyện phiếm, "Kỳ Thanh, lâu rồi không thấy."

Rất vui vẻ.

Lục Uyển Đình phát hiện, bản thân mình ngày càng rất dễ ghen, cô ôm lấy eo Kỳ Thanh, không cần một lời nói nào cũng đã công khai được thân phận của mình.

Hai người sánh vai đứng bên nhau, bà chủ cuối cùng cũng phản ứng lại chào hỏi Lục Uyển Đình, "Xin chào, Lục tổng."

Một cái Kỳ Thanh, một cái Lục tổng, chênh lệch lập tức thấy rõ.

Bà chủ hỏi, "Hôm nay, muốn mua hoa gì?"

"Không phải hôm nay, mà tháng 5 năm sau." Lục Uyển Đình đạm nhiên mở miệng, "Tháng 5 sang năm là hôn lễ của chúng tôi, trong hôn lễ sử dụng hoa hồng champagne trang trí cho bàn tiệc."

Danh sách khách mời đã định xong, Lục Uyển Đình đem số bàn nói cho bà chủ, "Tổng cộng có hai trăm bàn, có thể cung cấp được nhiều hoa như vậy không?"

"Có thể." Bà chủ tiếp nhận đơn hàng của hai người, "Tôi có thể cung cấp tất cả hoa cho hôn lễ của hai người." Bà nhìn Kỳ Thanh, "Nếu không có Kỳ Thanh thì tiệm hoa này đã đóng cửa."

Tiếp nhận đơn hàng của hai người nhưng mà chỉ thu tiền vốn mà thôi.

"Có thể mời tôi uống rượu mừng được không?"

"Đương nhiên là phải mời rồi." Kỳ Thanh nắm lấy tay Lục Uyển Đình, cô còn muốn cảm ơn bà chủ và cụ bà đã nguyện ý đưa hoa thay cô.

Rời khỏi cửa hàng hoa, bà chủ tặng Kỳ Thanh một bó hoa bách hợp. Ánh mắt Lục Uyển Đình u oán nhìn bó hoa Kỳ Thanh ôm trong tay. "Mỗi lần em đến, bà chủ đều tặng hoa cho em à?"

Kỳ Thanh lắc lắc đầu, cười không nói.