Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 91



Edit: Jess93

Từ thành chủ mừng rỡ như điên, nghiễm nhiên xem Ninh Ngộ Châu trở thành đan sư thiên tài không có bất kỳ nghi nan tạp chứng gì không giải quyết được, càng tin tưởng mù quáng.

Dịch Huyễn nhìn xem Từ thành chủ, lại nhìn sư đệ không ngừng cười ngây ngô cùng tiểu sư muội đối với Ninh Ngộ Châu tin tưởng mù quáng, trong lòng đột nhiên có chút phiền muộn.

Nhắm mắt làm ngơ dời ánh mắt, Nhị sư huynh tìm Từ thành chủ nói chuyện, dự định tìm hiểu một chút về chuyện Thủy Ly Âm mất tích.

Dù sao Thủy Ly Âm cũng mất tích tại thành phụ thuộc Xích Tiêu Tông, mặc dù Xích Tiêu Tông không cần phải chịu trách nhiệm gì, nhưng phát sinh ở địa bàn của mình, cũng đáp lại thêm chút sức, sớm ngày tìm được người, tránh khỏi đêm dài lắm mộng.

Nói đến chuyện này, đôi lông mày thật vất vả mới giãn ra được của Từ thành chủ lại nhăn lại.

Đây thật là sóng trước chưa bình, một lớp khác lại lên, chuyện xui xẻo gì đều phát sinh ở thành Đài Trạch.

"Dịch đạo hữu, không nói dối ngươi, vị Thủy tiên tử của Tử Dương Môn kia mất tích như thế nào, tại hạ thật sự không biết." Từ thành chủ than một tiếng: "Trước khi Thủy tiên tử mất tích, quả thực đi ngang qua thành Đài Trạch, nghe nói cũng không ở bao lâu liền rời đi, sau khi ra khỏi thành, liền chẳng biết đi đâu."

"Không phải mất tích tại thành Đài Trạch sao?" Thịnh Vân Thâm hỏi.

Từ thành chủ thiếu chút nữa mắng to, nghĩ tới vị này là nhi tử tông chủ Xích Tiêu Tông, cứng rắn nhịn xuống.

May mắn còn có người hiểu lý lẽ, liền nghe tiểu đồ đệ tông chủ Xích Tiêu Tông nói: "Thịnh sư huynh, sư phụ nói là, trước khi Thủy cô nương mất tích, địa phương cuối cùng xuất hiện là thành Đài Trạch, cũng không nói mất tích tại thành Đài Trạch."

Từ thành chủ vui mừng nhìn xem Văn Kiều, cảm thấy cô nương này thật là một người hiểu lý lẽ.

Thịnh Vân Thâm gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: "Vậy là ta nghe lầm."

Dịch Huyễn liếc nhìn hắn ta một cái, cái gì nghe lầm, rõ ràng lúc ấy toàn bộ tâm tư đều đặt vào bên trên Thủy Ly Âm mất tích có phải là âm mưu của Tử Dương Môn hay không, chuyện khác căn bản cũng không để tâm.

Xem ra sư phụ nói đúng, sư đệ quả thực cần lịch luyện, nếu không cứ ngốc như vậy, tương lai phải làm sao bây giờ?

"Sau khi nhận được tin tức của Thịnh tông chủ, ta đã phái người tìm kiếm tung tích Thủy tiên tử xung quanh thành Đài Trạch, cũng thừa cơ chỉnh đốn lại các nơi trong thành một lần, nhưng đáng tiếc cũng chưa phát hiện tung tích vị Thủy tiên tử của Tử Dương Môn kia."

Từ thành chủ nói đến đây, không khỏi cười khổ một tiếng: "Thủy tiên tử mất tích như thế nào, ta cũng không biết, giống như tự nhiên mất tích. Ngược lại không nghĩ tới bởi vì Thủy tiên tử mất tích, đưa tới một đám người tu luyện đến từ các nơi, thậm chí có vài người tu luyện từng tìm tới, trực tiếp bảo thành Đài Trạch giao người ra."

"Có loại người không có đầu óc này?" Thịnh Vân Thâm giật nảy cả mình.

Liền Dịch Huyễn và Văn Kiều đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Thủy Ly Âm mất tích mắc mớ gì đến thành Đài Trạch? Cho dù trước khi nàng ta mất tích, địa phương xuất hiện cuối cùng là thành Đài Trạch, nhưng cũng không có nghĩa là nàng ta thật sự mất tích tại thành Đài Trạch, chạy tới bảo thành Đài Trạch giao người, đúng là không có đạo lý.

Chẳng lẽ đầu óc người nọ bị cửa kẹp rồi sao?

Từ thành chủ cười khổ: "Tại hạ cũng rất bất đắc dĩ, chưa từng nghĩ tới trên thế giới này lại có người như thế."

Thịnh Vân Thâm lải nhải nói: "Cũng bởi vì trên thế giới có loại người đầu óc không dùng được này, mới khiến cho Tử Dương Môn đường đường một môn phái âm tu lại biến thành Phu Nhân Môn."

Từ thành chủ: "..."

Mặc dù đây là sự thật, nhưng cũng đừng trực tiếp nói ra như vậy, rất mất mặt nha! Truyền ra, có thể rất nhiều người sẽ thẹn quá hóa giận.

Từ thành chủ coi như không nghe thấy, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Trước khi mấy vị đến, đã có đạo hữu Xích Tiêu Tông tới, về sau bọn họ tìm trong thành một lần, rồi rời khỏi thành Đài Trạch."

"Bọn họ đi đâu?" Dịch Huyễn hỏi.

"Tại hạ cũng không biết, chẳng qua nghe nói bọn họ đi về phía đông bên ngoài thành Đài Trạch, có lẽ là phát hiện tung tích gì."

Sau khi hiểu được kha khá, Dịch Huyễn cũng không nói thêm gì nữa.

Từ thành chủ cũng an tĩnh bảo vệ ở một bên, chỉ có Thịnh Vân Thâm, Văn Kiều và Văn Thỏ Thỏ khẩu vị rất tốt tiếp tục ăn uống, tiếng gặm hạt dưa thập phần thanh thúy, tại căn phòng an tĩnh rất rõ ràng.

Từ thành chủ lại nhịn không được nhìn bọn hắn một chút, lại nhìn Ninh Ngộ Châu ngồi tại bàn và người tu luyện bị trói trên ghế, thầm nghĩ có phải không khí này có gì đó không đúng?

Lại nhìn Dịch Huyễn vị Nhị sư huynh này, chỉ thấy hắn ta canh giữ người tu luyện bị trói trên ghế ở gần đó, nếu người nọ có động tĩnh gì, hắn ta có thể khống chế ngay lập tức, tuyệt đối sẽ không để các sư đệ sư muội trong phòng bị thương.

Đúng là một người sư huynh tận tụy, chẳng trách hai người sư đệ sư muội phía dưới có thể nhàn nhã như thế.

Lúc này, Ninh Ngộ Châu vẫn luôn dựa bàn múa bút rốt cuộc để bút xuống.

Mọi người nhìn thấy lập tức đi qua.

Ninh Ngộ Châu gõ gõ giấy trên bàn, thổi khô mực phía trên, nói với Từ thành chủ: "Từ thành chủ, ngươi đến rất đúng lúc, những thứ này còn cần Từ thành chủ chuẩn bị."

Sau khi Từ thành chủ nhận lấy nhìn xong, phát hiện phía trên đều viết một loại đồ vật là linh thảo linh dược, ngoài ra, vẫn còn có một ít vật liệu dùng để luyện khí, không khỏi hỏi: "Ninh công tử, đây là.."

Ninh Ngộ Châu nói: "Những vật bày ra phía trên này, Từ thành chủ mau chóng chuẩn bị đầy đủ, mới có thể trị liệu cho những người phát cuồng kia."

Từ thành chủ lần nữa vui mừng khôn xiết: "Thật sự? Có thể trị hết không?"

Ninh Ngộ Châu gật đầu, cũng không nhiều lời, để ông ta đi chuẩn bị.

Từ thành chủ gọi quản sự trong phủ đến, để hắn ta mau chóng chuẩn bị đồ vật trên giấy thỏa đáng, nếu như trong thành không có, liền đến thành tu luyện gần đó mà tìm, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.

Quản sự biết đây là muốn trị liệu những người tu luyện phát cuồng kia, nhanh chóng đi làm.

Phân phó xong việc này, Từ thành chủ hỏi: "Ninh công tử, sau đó nên như thế nào?"

Ninh Ngộ Châu nói: "Khi các ngươi thu thập đủ đồ vật ta viết phía trên, thì có thể bắt đầu chuẩn bị trị liệu cho bọn họ."

Từ thành chủ rất nhanh liền rõ ràng ý tứ hắn, không có chuẩn bị kỹ càng vật liệu cần, hiện tại không có cách nào động thủ, cho nên chỉ có thể xem năng lực hành động của thành Đài Trạch, lúc nào thu thập đủ, lúc đó động thủ trị liệu.

Điều này tốt hơn so với tình huống chỉ biết sầu lo lúc trước.

Bây giờ ông ta đối với Ninh Ngộ Châu có một loại tin tưởng mù quáng, dĩ nhiên không có hoài nghi chuyện ngay cả đan sư cấp địa đều không làm được, vì sao Ninh Ngộ Châu có thể làm được.

Đan sư thiên tài nha, tự nhiên khác biệt những đan sư khác, không uổng công hắn nổi danh bên ngoài.

Đêm đã khuya, Từ thành chủ sắp xếp cho mấy người đi nghỉ ngơi.

Lúc đưa bọn hắn đến phòng cho khách, Từ thành chủ có chút ngượng ngùng xoa xoa đôi bàn tay, hỏi: "Ninh công tử, Thiếu Dương đan lúc trước kia, không biết ngài còn có không?"

Nghe nói như thế, Dịch Huyễn nhịn không được liếc ông ta một cái.

Có lẽ ngay cả bản thân Từ thành chủ cũng không phát hiện, bất tri bất giác, thái độ ông ta đối với Ninh Ngộ Châu, từ lúc mới gặp ban đầu chỉ bởi vì hắn là đệ tử thân truyền của tông chủ Xích Tiêu Tông mà khách khí lễ ngộ, đến bây giờ đã như đối mặt đan sư cấp cao mà đối đãi, ngay cả xưng hô đều biến thành kính ngữ.

Ninh Ngộ Châu nói: "Thiếu Dương đan kia là ta ngẫu nhiên luyện trước đây, chỉ có mấy viên, nếu Từ thành chủ muốn dùng nó để trấn an những người phát cuồng trong địa lao, chỉ sợ là không đủ."

Từ thành chủ có chút xấu hổ: "Vậy Ninh công tử có thể luyện giúp một chút hay không.."

"Vậy thì cũng không cần, cho dù không cần Thiếu Dương đan, với tình huống hiện tại của bọn họ, cũng không ảnh hưởng cái gì. Lúc trước dùng Thiểu Dương đan, chỉ là muốn để người phát cuồng an tĩnh lại thôi."

Sau khi nghe xong, Từ thành chủ cũng không có cưỡng cầu nữa, để bọn họ đi nghỉ ngơi.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đương nhiên chung một phòng. Sau khi hai người đi vào trong phòng, cũng không vội vã nghỉ ngơi.

Văn Kiều ôm Văn Thỏ Thỏ, nhìn Ninh Ngộ Châu hỏi: "Phu quân, chàng biết những người phát cuồng kia đến cùng là đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao lại biến thành như vậy?"

Ninh Ngộ Châu hướng nàng cười cười, lôi kéo nàng ngồi vào trên giường, nói ra: "Nếu như ta không đoán sai, hẳn là có liên quan đến linh đan bọn hắn đã từng dùng. Ừm, nếu như sáng mai không có chuyện gì, chúng ta đến cửa hàng đan dược bên trong thành Đài Trạch nhìn xem linh đan ở đó, thuận tiện xem xét tình huống."

Sau khi Văn Kiều nghe xong, biết hắn đã có tính toán.

Đối với loại phương thức làm việc thích nói một nửa để lọt một nửa nhưng lại không nói rõ của hắn, Văn Kiều đã thành thói quen, cũng không có hỏi tới đến cùng. Dù sao thời điểm nàng nên biết, tự nhiên sẽ biết, lòng nàng thật sự rất rộng rãi.

Thế là Văn Kiều ngoan ngoãn lên giường đi ngủ, tính toán thư giãn một tí.

Văn Thỏ Thỏ cũng dự định cùng tỷ tỷ nó thư giãn một tí, lúc chuẩn bị nhảy lên giường, bị một bàn tay xách lại.

Ninh Ngộ Châu xách Văn Thỏ Thỏ đặt trên bàn bát tiên trong phòng, ở nơi đó tùy tiện dựng một ổ thỏ con, lạnh nhạt nói: "Tự mình ngủ, đừng tùy tiện lên giường."

Phu thê bọn họ nằm trên giường, sao có thể thêm một con thỏ? Cho dù là yêu thú cũng không được, dù sao yêu thú có thể hóa hình trong tương lai, hơn nữa còn là con đực, vậy thì càng không được.

Ninh ca ca chính là nhỏ mọn như vậy.

Văn Thỏ Thỏ hướng Ninh ca ca nghiến răng, cuối cùng vẫn khuất phục dưới uy hiếp linh đan của Ninh ca ca, uất ức cùng mầm non nhỏ kiêm tỷ tỷ nó tách ra.

** *

Hôm sau, lúc bốn người sư huynh đệ thức dậy vào sáng sớm, phủ thành chủ chuẩn bị đồ ăn sáng phong phú.

Tuy nói người tu luyện tu luyện tới cảnh giới Nguyên Vũ, liền có thể tích cốc, nhưng vẫn có thể ngẫu nhiên ăn chút linh thực không có tạp chất, cho nên Từ thành chủ chiêu đãi khách nhân cũng hết sức dụng tâm, mặc kệ bọn hắn có ăn hay không, phủ thành chủ bên này đều chuẩn bị đến cực kì thỏa đáng.

Một buổi tối thời gian quá vội vàng, cộng thêm trong đám đồ vật Ninh Ngộ Châu liệt kê có vài thứ tương đối ít thấy, không có trong thành Đài Trạch, chỉ có thể đến thành gần đó mua, đoán chừng cần chút thời gian.

Như thế, mấy người sư huynh đệ chỉ có thể tạm thời ở lại phủ thành chủ, phủ thành chủ tự nhiên không dám chậm trễ bọn họ.

Dùng xong đồ ăn sáng, bốn người sư huynh đệ rời khỏi phủ thành chủ, dự định đến trong thành nhìn xem.

Từ thành chủ nghe nói như vậy, muốn phái vài người qua dẫn đường cho bọn hắn, bị Dịch Huyễn từ chối, chỉ nói bọn họ tùy tiện nhìn xem, không cần đặc biệt dẫn đường, lúc này Từ thành chủ mới coi như thôi.

Rời khỏi phủ thành chủ, bốn người tùy tiện đi dạo lung tung trên đường, vừa đi dạo vừa xem tình huống trong thành.

Hôm nay bầu không khí trong thành Đài Trạch náo nhiệt hơn một chút so với hôm qua, người đi trên đường phố nhiều một chút, hai bên nhân viên các cửa hàng nhiệt tình chào hỏi khách khứa, sắc mặt không có sầu khổ như hôm qua.

Đây cũng có nguyên nhân, hôm qua, lúc bốn người Dịch Huyễn vào thành, đã chứng minh thân phận trước mặt mọi người, để người tu luyện thành Đài Trạch đều biết, Xích Tiêu Tông đã phái người tới xem xét tình huống của những người phát cuồng kia, cũng trị liệu cho bọn họ. Dựa vào sự tin tưởng đối với Xích Tiêu Tông, vốn dĩ người tu luyện còn có chút hoảng sợ rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, hôm nay liền khôi phục cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi như ngày xưa.

Đây cũng là sự tin tưởng của người tu luyện bình thường đối với loại tông môn lớn đỉnh cấp như Xích Tiêu Tông.

Bọn họ đi dạo trong thành một lát, liền đi dạo đến nơi bán linh đan trong thành.

Trong thành Đài Trạch cũng không nhiều cửa hàng đan dược, nhưng cũng có khoảng mười nhà, trong đó có ba nhà có quy mô lớn nhất, việc buôn bán tốt nhất cũng là bọn nó, quy mô tầm trung có năm nhà, còn lại đều là quy mô nhỏ.

Ba người đi vào một cửa hàng đan dược gọi là "Vân Lai" trước.

Cửa hàng đan dược này chính là cửa hàng có nhân viên phát cuồng vào nửa năm trước, quy mô tầm trung, diện tích mặt tiền cửa hàng không tính lớn, chủng loại linh đan trong tiệm cũng không tính đầy đủ, không sánh bằng cửa hàng cỡ lớn.

Bên trong cửa hàng không có người nào, nhân viên trông coi cửa hàng phờ phạc mà ngồi ở sau quầy.

Cửa hàng đan dược Vân Lai đã rất lâu không có khách tới cửa, từ khi người tu luyện thành Đài Trạch biết cửa hàng Vân Lai có một nhân viên phát cuồng vào nửa năm trước, lo lắng bệnh kỳ quái kia có thể sẽ truyền nhiễm, cũng không dám lại tiến vào cửa hàng đan dược Vân Lai mua linh đan, dẫn đến việc buôn bán càng ngày càng kém, nửa tháng gần đây, gần như không có khách tới cửa.

Vì vậy lúc mấy người Ninh Ngộ Châu vào cửa hàng, nhân viên cửa hàng còn có chút không dám tin tưởng, sau khi kịp phản ứng, vội vàng đứng lên, kích động nghênh đón, nói ra: "Mấy vị khách nhân đến mua linh đan sao? Mời tùy tiện xem, linh đan trong tiệm đều ở nơi này.."

Thái độ người này quá nhiệt tình, khiến cho Thịnh Vân Thâm luôn luôn tùy tiện đều có chút không được tự nhiên.

Dịch Huyễn nhìn nhân viên kia một chút.

Khí tức người tu luyện cao cấp và sự lạnh lẽo đặc thù của người tu luyện hệ băng đập vào mặt, khiến nhân viên nhiệt tình đến có chút váng đầu kia rất nhanh liền tỉnh táo lại, không khỏi có chút ngượng ngùng.

Ninh Ngộ Châu ấm giọng nói: "Chúng ta tùy tiện nhìn xem."

Nhân viên kia trải qua lễ tẩy rửa của Nhị sư huynh băng sơn, bây giờ lại nhìn quân tử đứng đắn, ôn nhuận ấm áp Ninh Ngộ Châu, quả thực như gặp nam thần, sinh hảo cảm gấp bội lần, cảm kích cười với hắn một cái, cẩn thận từng li từng tí ở một bên, không còn dám tùy tiện bắt chuyện, lo lắng bọn họ quay đầu bước đi, khiến việc buôn bán trong tiệm càng hỏng bét.

Ninh Ngộ Châu đi dạo ở trong tiệm, lấy tất cả linh đan trong tiệm đều nhìn một lần, sau đó gọi nhân viên cửa hàng tới, chỉ vào mấy loại linh đan cấp huyền, nói ra: "Những linh đan cấp huyền này, trong tiệm các ngươi còn hàng tồn không?"

Nhân viên cửa hàng nhìn mấy loại linh đan hắn chỉ, vội nói: "Có, công tử muốn mua bọn nó?"

Ninh Ngộ Châu nói: "Lấy toàn bộ hàng tồn kho trong tiệm các ngươi tới đây."

Nhân viên cửa hàng đáp một tiếng, tranh thủ thời gian tiến vào phòng kho phía sau lấy linh đan.

Một hồi sau, nhân viên cửa hàng mang mấy bình linh đan chồng trên bàn, toàn bộ gần một trăm bình linh đan, nói ra: "Công tử, đây là tất cả hàng tồn trong tiệm chúng ta."

Ninh Ngộ Châu dùng thần thức thò vào bên trong bình linh đan, trong nháy mắt liền tra xét xong đan được bên trong bình linh đan.

Hắn lấy ra mười mấy bình, lại lấy ra vài bình linh đan cấp huyền bày trên quầy hàng, nói ra: "Chỉ những thứ này thôi, ta muốn mua lại."

Nhân viên cửa hàng mừn rỡ đáp một tiếng, cũng không suy nghĩ tới hành động kỳ quái này, nhanh chóng lấy ra, tính toán ra giá cả: "Khách nhân, tổng cộng là 2100 linh thạch."

Hiếm khi làm một vụ buôn bán lớn như thế, vì lấy lòng khách nhân, đặc biệt bỏ qua số lẻ.

Nghe được giá tiền này, Thịnh Vân Thâm trợn tròn con mắt, này cũng không khỏi quá đắt đi? Bản thân Ninh sư đệ cũng có thể luyện đan, tại sao phải đi ra ngoài mua linh đan kém chất lượng của người ta?

Mặc dù có chút không hiểu, nhưng Thịnh Vân Thâm biết Ninh Ngộ Châu là người lòng có tính toán trước, sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa, không có mạo muội mở miệng hỏi thăm, tận tụy đứng làm bối cảnh ở một bên.

Đem linh đan thu vào túi trữ vật, Ninh Ngộ Châu lơ đãng hỏi một câu: "Những linh đan này của các ngươi là do vị đan sư nào luyện ra?"

Nhân viên nói: "Tại hạ cũng không biết, những chuyện này do chưởng quỹ phụ trách."

Các cửa hàng đều có con đường nhập hàng của mình, hoặc là có đan sư cố định cung cấp linh đan, hoặc tự mình cung cấp nuôi dưỡng đan sư, những chuyện này đều chỉ có chưởng quỹ cửa hàng mới biết, người bình thường rất ít có thể biết.

Ninh Ngộ Châu thấy hỏi không ra cái gì, cũng không có hỏi lại.

Ra khỏi cửa hàng đan dược Vân Lai, Thịnh Vân Thâm rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Ninh sư đệ, ngươi mua nhiều linh đan như vậy làm gì? Những linh đan này phẩm tướng quá kém, không sánh bằng ngươi luyện."

Lúc trước Ninh Ngộ Châu vừa mua mười mấy bình linh đan cấp huyền kia, mặc dù rất nhiều thượng phẩm, ít trung phẩm số, không có hạ phẩm, nhưng so với đan cực phẩm của Ninh Ngộ Châu, những thứ đó đều không tính là gì. Từ khi cha hắn ta nhận Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều làm đồ đệ, từ đấy Thịnh Vân Thâm trải qua cuộc sống hạnh phúc chỉ phục dùng linh đan cực phẩm, cực phẩm so với linh đan thấp kém bên ngoài, đó là không để vào mắt.

Ninh Ngộ Châu hướng hắn ta cười cười, không có trả lời, đi đến cửa hàng kế tiếp.

Dịch Huyễn càng là người mấy gậy cũng đánh không ra một câu, mặt lạnh đi sau lưng các sư đệ sư muội.

Thịnh Vân Thâm chỉ có thể vụng trộm hỏi thăm Văn Kiều. Văn Kiều mở một đôi mắt to trong veo, nói ra: "Ta cũng không biết, dù sao phu quân có dụng ý của hắn."

Thịnh Vân Thâm: "..."

Sao hắn ta lại có cảm giác tiểu sư muội biết rõ, cũng chỉ có hắn ta một người ngu xuẩn, còn như lọt vào trong sương mù?

Sau đó bọn hắn lại đến cửa hàng đan dược tiếp theo.

Như thế đã ghé thăm toàn bộ cửa hàng đan dược tại thành Đài Trạch, trong đó có hai nhà khiến Ninh Ngộ Châu ra tay mua linh đan, ngoại trừ cửa hàng đan dược Vân Lai, còn có một cửa hàng nhỏ mở tại một góc không đáng chú ý, việc buôn bán thập phần tiêu điều.

Mua xong linh đan, Dịch Huyễn hỏi: "Tiểu sư đệ, có thể nhìn ra cái gì?"

Ninh Ngộ Châu đang chuẩn bị trả lời, đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng ồn ào, còn có tiếng kêu thảm thiết, vô cùng ầm ĩ, tiếp theo liền thấy trận xao động kia đến gần hướng bên này..