Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 92



Edit: Jess93

Tiếng xao động đến gần, rất nhanh liền thấy mấy người tu luyện phát cuồng xông về phía bọn họ đang đứng, phía sau bọn họ là mấy người thị vệ tuần tra thành Đài Trạch.

Không cần hỏi cũng biết, hôm nay lại có người tu luyện đột nhiên phát cuồng, đội thị vệ thành Đài Trạch đang đuổi bắt bọn họ.

Dịch Huyễn lấy ra một thanh trường kiếm huyễn hóa từ băng tuyết, kiếm quang xẹt qua, dễ dàng ngăn lại mấy người phát cuồng kia, sau đó quay kiếm lại, mấy người kia ngửa ra sau, ngã xuống giống như sủi cảo, bịch bịch ngã xuống đất, bị thị vệ đội tuần tra từ đằng sau đuổi tới thừa cơ chế phục.

"A a a."

Bọn thị vệ đang chuẩn bị nói lời cảm ơn với Dịch Huyễn vì đã ra tay giúp đỡ, lại nghe cách đó không xa vang lên một tiếng gào thét, không khỏi thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn lại, phát hiện mười mấy người phát cuồng người đang chạy tới chỗ này.

Bởi vì biến cố này, trên đường phố trở nên hỗn loạn trong nháy mắt, người tu luyện xung quanh nhao nhao tránh đi, sợ đụng phải những người phát cuồng này, sẽ bị lây "Bệnh điên."

Có quá nhiều người phát cuồng, bọn thị vệ căn bản là không có cách ứng phó, coi như gửi tin đi gọi những thị vệ tuần tra khác đến, thời gian cũng không kịp.

Quả nhiên, những người phát cuồng kia đã xông lại, thấy người liền công kích.

Tốc độ của bọn hắn cực nhanh, trong giây lát đã tới đến trước mặt.

Dịch Huyễn và Thịnh Vân Thâm lập tức ra tay, hỗ trợ chế phục người phát cuồng, để tránh bọn họ làm bị thương những người tu luyện cấp thấp trong thành Đài Trạch. Bởi vì không phải là trận chiến sinh tử, khó tránh khỏi có chút bó tay bó chân.

Một người phát cuồng xông về phía Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều.

Sau khi nhận được tin tức, đội trưởng đội tuần tra chạy tới vừa lúc thấy cảnh này, cả kinh kêu lên: "Ninh công tử cẩn thận."

Đội trưởng đội tuần tra này chính là người dẫn bọn họ vào thành hôm qua, lại đưa bọn họ đến phủ thành chủ, lúc này thấy vị luyện đan sư Ninh Ngộ Châu này bị người phát cuồng tập kích, hoảng sợ đến mức ra một thân mồ hôi.

Lúc đội trưởng đội tuần tra muốn vọt qua, chỉ thấy Văn Kiều không chút hoang mang kéo Ninh Ngộ Châu đến sát bên người mình, sau đó một quyền đánh bay người vừa nhào tới kia.

Người phát cuồng kia giống như mũi tên bắn nhanh mà ra bay ra ngoài.

Đúng lúc này, có vài người tu luyện nghe được động tĩnh từ góc rẽ chạy tới hỗ trợ, trong đó có một thiếu niên chậm một bước, không nghĩ tới sẽ có "Ám khí" tập kích mình, vừa vặn bị người phát cuồng kia đập trúng.

Thiếu niên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, bởi vì lúc người phát cuồng kia đập trúng hắn ta, vậy mà thừa cơ trèo lên, há mồm cắn một cái ở trên người hắn ta.

Đồng bạn bên cạnh thiếu niên nhanh chóng khống chế người phát cuồng kia, kéo thiếu niên bị cắn đến đẫm máu trên bờ vai.

Thiếu niên vừa sợ vừa đau, sợ hãi nói: "Làm sao bây giờ ta có thể bị lây bệnh điên hay không? Ta cũng sắp phát điên sao?"

"Không có, Tiểu Thang Đoàn, đừng suy nghĩ nhiều, chẳng phải bây giờ ngươi rất bình thường sao?" Đồng bạn an ủi hắn ta.

Sau khi các đồng bạn an ủi hắn ta vài câu, thấy những người phát cuồng kia hướng bọn họ xông lại, bất chấp những thứ khác, tranh thủ thời gian đi qua hỗ trợ chế phục.

Văn Kiều không nghĩ tới sẽ đập trúng người khác, còn đem người ta cắn một cái, nghĩ đến Ninh Ngộ Châu nói bị người phát cuồng làm bị thương cũng sẽ không lây nhiễm, nên tạm thời không để ý, chuyên tâm đối phó đám người phát cuồng này.

Tay của nàng lật một cái, gọi ra roi dài của nàng.

Roi dài màu thạch kim như một đầu linh xà, lắc lư trái phải, đem những người phát cuồng kia cuốn lên, ném về phía giữa đường, mấy người Dịch Huyễn và Thịnh Vân Thâm tiếp nhận khống chế bọn họ.

Ninh Ngộ Châu được nàng bảo vệ ở sau lưng, không có một người phát cuồng nào có thể đến gần.

Đội trưởng đội tuần tra thấy thế, không còn lo lắng cho bọn họ, chuyên tâm đối phó bọn người phát cuồng này.

Dưới sự nỗ lực của mọi người, bọn họ rốt cuộc đã khống chế được toàn bộ đám người phát cuồng kia.

Bởi vì biến cố này, vốn dĩ bầu không khí trên đường bởi vì đệ tử Xích Tiêu Tông đến mà khôi phục một chút náo nhiệt lần nữa trở nên quạnh quẽ.

Bọn thị vệ thành Đài Trạch rất có kinh nghiệm đánh ngất những người phát cuồng kia, sau đó trói gô, triệu tập thị vệ tuần tra ở dần đó tới đem bọn hắn mang đi, tiếp theo tới cảm tạ đám người Dịch Huyễn đã hỗ trợ.

Đội trưởng đội tuần tra đi tới, cảm kích nói: "Dịch tiền bối, mấy vị đạo hữu, đa tạ." Sau đó thân thiết nhìn Ninh Ngộ Châu, lo âu hỏi: "Ninh công tử không có sao chứ?"

Là tâm phúc của Từ thành chủ, đội trưởng đội tuần tra biết những người phát cuồng kia còn phải dựa vào Ninh Ngộ Châu điều trị, tình nguyện mình bị thương, cũng không nguyện ý hắn xảy ra chuyện gì, vì vậy cực kỳ khẩn trương.

Ninh Ngộ Châu vẫn là bộ dáng khí định thần nhàn, ôn hòa nói: "Ta không sao, có A Xúc ở đây."

Văn Kiều ừm một tiếng, nghiêm túc phụ họa hắn, ngay cả Văn Thỏ Thỏ cũng di chuyển, bày tỏ có bọn họ, Ninh ca ca không có việc gì.

Đội trưởng đội tuần tra: "..."

Đội trưởng đội tuần tra xác nhận hắn không có việc gì, rốt cuộc thả lỏng trong lòng.

Dịch Huyễn thu hồi vũ khí, hỏi: "Gần đây đều là như thế này?"

Đội trưởng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nói: "Đúng vậy, khoảng thời gian gần đây, hầu như mỗi ngày đều xuất hiện người phát cuồng, khiến cho người ta khó lòng phòng bị."

Như thế, cũng dẫn tới hiện tại thành Đài Trạch là thần hồn nát thần tính, người người cảm thấy bất an.

Dù sao cho tới bây giờ, bọn họ còn chưa tra ra nguyên nhân khiến người tu luyện phát cuồng, và bọn họ phát cuồng lúc nào, muốn dự phòng một chút cũng không có cách nào. Giống như không chú ý một cái, người thân bạn bè bên cạnh đột nhiên liền phát cuồng, công kích người xung quanh.

Đang nói, đã thấy mấy người tu luyện vừa rồi chạy tới hỗ trợ đỡ một thiếu niên bả vai bị thương tới đây.

Thịnh Vân Thâm nhận ra thiếu niên bị thương này đúng là người đáp lời với mình lúc bọn họ vào thành, mà hắn ta cùng đám người bên cạnh mình đều vì Thủy Ly Âm mất tích mà tới.

Thiếu niên bị thương và các đồng bạn của hắn ta cũng nhận ra đám người Thịnh Vân Thâm, lập tức lúng túng.

Hôm qua bọn họ xem mấy người này cũng là vì Thủy Ly Âm mất tích mà đến, nào biết người ta cũng không phải như vậy, lúc ấy lôi kéo người ta nói nhiều lời như vậy, sau đó ngẫm lại liền thấy xấu hổ.

Đội trưởng đội tuần tra cảm tạ trợ giúp của bọn hắn, thấy bả vai thiếu niên có vết thương, hết sức nhiệt tình nói: "Nếu mấy vị không chê, có thể đến phủ thành chủ nghỉ ngơi, trong phủ có đan sư cấp địa, vết thương đó của công tử sẽ không có việc gì."

Thiếu niên kia vẻ mặt như đưa đám nói: "Vết thương của ta là bị người phát cuồng cắn, sẽ không lây nhiễm chứ?"

"Không có, Ninh công tử nói, sẽ không truyền nhiễm, công tử yên tâm."

Thiếu niên mờ mịt hỏi: "Ninh công tử là ai?"

"Ninh công tử là đệ tử thân truyền của tông chủ Xích Tiêu Tông, chẳng lẽ công tử chưa từng nghe nói về Ninh công tử?" Đội trưởng đội tuần tra hơi kinh ngạc.

"Há, hóa ra là hắn." Thiếu niên kia bừng tỉnh đại ngộ: "Ta đương nhiên đã từng nghe nói, nghe nói hắn là một thiên tài tinh thông đan khí trận, mới có thể được tông chủ Xích Tiêu Tông phá lệ thu đồ."

Bên người thiếu niên có một người tu luyện hơi lớn tuổi một chút cũng tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi: "Vị Ninh công tử kia thật sự có thể trị hết cho những người phát cuồng kia?"

"Nhất định có thể."

Đội trưởng đội tuần tra không hổ là tâm phúc của Từ thành chủ, cũng như Từ thành chủ, đối với Ninh Ngộ Châu cũng là tin tưởng mù quáng.

Nghe được lời thề son sắt của hắn ta, mấy người thiếu niên đều nói: "Xem ra Xích Tiêu Tông quả thật có bản lĩnh, vị Ninh công tử này.."

Đột nhiên, thiếu niên kịp phản ứng, tầm mắt liếc về phía bốn người Dịch Huyễn.

Hôm qua, lúc bọn họ chứng minh thân phận, mọi người đã biết bọn họ là đệ tử Xích Tiêu Tông phái đến giúp đỡ, vị Ninh công tử kia, há không phải cũng là một người trong số bốn người này.

Mấy tầm mắt đảo quanh trên người Dịch Huyễn, Thịnh Vân Thâm và Ninh Ngộ Châu, trên mặt có chút chần chờ.

Đội trưởng nhiệt tình giới thiệu: "Mấy vị này là đạo hữu Xích Tiêu Tông." Giới thiệu lần lượt bốn người Dịch Huyễn, cuối cùng lúc giới thiệu đến Ninh Ngộ Châu, giọng nói càng trở nên nhiệt tình: "Vị này chính là Ninh công tử."

Thiếu niên kia nhìn chằm chằm Ninh Ngộ Châu, phát hiện Ninh Ngộ Châu cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, thậm chí tu vi còn không bằng hắn ta, lập tức có chút thất vọng, cảm thấy thế nhân nhất định là phóng đại bản lĩnh của hắn, một đan sư cảnh giới Nguyên Vũ trung kỳ, tối đa cũng chỉ có thể luyện một số linh đan cấp huyền, bản lĩnh lại lớn cũng có hạn.

Người tu luyện đi cùng thiếu niên cũng nghĩ như vậy, chẳng qua đến cùng phải cho Xích Tiêu Tông mặt mũi, không có biểu hiện ra ngoài.

Cuối cùng thiếu niên kia và đồng bạn của hắn ta cùng đến phủ thành chủ.

Bọn họ cũng không phải là đến phủ thành chủ nghỉ ngơi chữa thương, mà là muốn đi tìm hiểu tin tức về Thủy Ly Âm, thuận tiện nhìn xem tình huống của những người phát cuồng kia, dù sao gặp phải chuyện kỳ quái phát sinh tại thành Đài Trạch, bọn họ cũng rất tò mò.

Trên đường, thông qua giới thiệu lẫn nhau, đám người Thịnh Vân Thâm đã biết lai lịch của thiếu niên bị thương kia cùng đồng bạn của hắn ta.

Đám người này đến từ Thái Trạch Thang thị, là đệ tử Thang thị, thiếu niên kia gọi là Thang Diệp Lâm, là đệ tử dòng chính của Thái Trạch Thang thị.

Đúng lúc bọn họ du lịch ở gần đó, nghe nói về chuyện Thủy Ly Âm mất tích, đầu óc nóng lên, nhao nhao chạy đến thành Đài Trạch.

Nói tóm lại, bọn họ chính là một đám người ăn uống no đủ không có chuyện làm, lại có tinh thần thập phần trọng nghĩa, nơi nào có náo nhiệt liền đi nơi đó góp vui.

Nghe nói bọn họ là đệ tử Thái Trạch Thang gia, đội trưởng đội tuần tra không khỏi khách khí mấy phần.

Đi vào phủ thành chủ, Từ thành chủ nghe được tin tức ra đón, thấy Ninh Ngộ Châu bọn họ không có việc gì, lập tức thở phào.

Đối với mấy người Thang Diệp Lâm, Từ thành chủ rất muốn không để ý tới bọn họ, gần đây ông ta đã bị đám người tu luyện chạy tới tìm Thủy Ly Âm phiền đến quá mức, lo lắng lại tới mấy người không nói lý, bảo ông ta giao ra Thủy Ly Âm.

May mắn đệ tử Thái Trạch Thang thị coi như bình thường, ngược lại là không có cảm thấy Thủy Ly Âm mất tích, thành Đài Trạch cần phải chịu trách nhiệm cái gì, biểu hiện tốt đẹp, Từ thành chủ thở phào, lúc nói chuyện với bọn họ rốt cuộc lộ ra mấy phần chân tình thành ý.

Mấy người Thang Diệp Lâm thấy Từ thành chủ bận rộn, cũng không tiện hỏi thăm chuyện Thủy Ly Âm tại chỗ, đành phải tạm thời ở lại phủ thành chủ, tính toán đợi hơi trễ một chút, Từ thành chủ rảnh rỗi lại tìm ông ta tâm sự.

Từ thành chủ bày tỏ không muốn cùng bọn họ trò chuyện.

Quản sự sắp xếp bọn hắn nghỉ ngơi tại một phòng cho khách.

Mấy người vừa ngồi xuống, liền thấy một thiếu nữ cùng một con yêu thỏ nằm sấp trên bờ vai đi tới.

Thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, tư thái yểu điệu, dung quang tuyệt đại, mặc một bộ váy lụa màu xanh nhạt, bồng bềnh như tiên, con yêu thỏ trên bờ vai giống như một chùm lông tô điểm, đã đáng yêu lại xinh đẹp, rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người tu luyện.

Cô nương xinh đẹp mặc kệ ở đâu đều là tiêu điểm của đám người, huống chi cô nương vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Đám người nhìn thấy nàng, đều cảm thấy vị tiểu sư muội này của Xích Tiêu Tông thật đúng là một tiểu mỹ nhân, so với tiểu sư muội Mộ San của Thanh Vân Tông càng xinh đẹp đáng yêu.

"Mẫn cô nương." Mấy người nhao nhao đứng dậy.

Văn Kiều lãnh đạm hướng bọn họ gật đầu, đi đến trước mặt Thang Diệp Lâm bả vai nhuộm máu, nhìn vết thương của hắn ta một chút, lật tay lấy ra một bình linh đan, nói: "Thang công tử, vừa rồi vô ý đập trúng ngươi, thật xấu hổ. Đây là Hồi Xuân đan, có thể trị vết thương trên người ngươi."

Ánh mắt Thang Diệp Lâm rơi xuống trên người nàng, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên.

Hắn ta ấp úng một tiếng, cuống quít khoát tay, nói: "Không, chuyện không liên quan đến Mẫn cô nương, là chúng ta đột nhiên chạy tới, hơn nữa thực lực ta không đủ, mới có thể bị cắn, cô nương không cần để ở trong lòng."

Văn Kiều không nói gì, kín đáo đưa bình linh đan kia cho hắn ta.

Tuy nói lúc ấy quả thực trùng hợp, nhưng cũng xem như vô ý hại hắn ta bị cắn.

Văn Kiều đưa xong linh đan, cũng không có ở lại, trực tiếp rời đi.

Thang Diệp Lâm ôm bình linh đan nàng nhét tới, cả người đỏ rực giống tôm luộc, đôi mắt như chó con nhịn không được len lén nhìn bóng lưng Văn Kiều rời đi, nhớ lại cảm giác tiếp xúc gần gũi với nàng vừa rồi, khuôn mặt dung quang tuyệt đại, choáng váng nghĩ đến, sao trên thế giới này lại có cô nương vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như thế.

Không chỉ có dáng dấp đẹp, còn rất hiền lành, vốn dĩ không phải là trách nhiệm của mình, còn đặc biệt qua đưa linh đan cho hắn ta.

Đồng bạn nhìn thấy phản ứng của hắn ta, khóe miệng nhịn không được co rút.

Co nương người ta quả thực dung mạo rất đẹp, nhưng ngươi cũng không cần không có tiền đồ như thế, lúc trước chẳng phải ngươi nói muốn đi qua tìm Thủy tiên tử sao? Chỉ sợ hiện giờ trong lòng hắn ta, Thủy tiên tử cũng không biết trông như thế nào?

Ở đây Thang Thiệu Lâm là người lớn tuổi nhất nói: "Diệp Lâm, người ta đưa linh đan cho ngươi, ngươi không nên phụ lòng tốt của nàng, ăn linh đan trước đi."

Thang Diệp Lâm nói: "Lúc trước ta đã dùng linh đan, không cần."

Lời còn chưa nói hết, đã có người mở bình đan ra, khi thấy linh đan trong bình, lập tức kinh sợ: "Hồi Xuân đan cực phẩm."

Những người khác vội vàng lại gần, nhìn thấy bốn viên Hồi Xuân đan cực phẩm tròn trịa trơn bóng bên trong bình đan, cũng kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới đệ tử Xích Tiêu Tông hào phóng như vậy, ra tay chính là bốn viên Hồi Xuân đan cực phẩm.

Tuy chỉ là linh đan cấp huyền, nhưng chỉ cần là cực phẩm, vậy thì không phải là linh đan bình thường có thể so sánh.

Thang Thiệu Lâm như có điều suy nghĩ nói: "Ta nghe nói vị Ninh công tử kia của Xích Tiêu Tông có thể luyện linh đan cực phẩm, chẳng lẽ linh đan này cũng do hắn luyện?"

"Có lẽ vậy, nếu không sao lại hào phóng như vậy?" Có người phụ họa nói: "Xích Tiêu Tông cũng không phải Thanh Vân Tông, chính bọn họ còn thiếu linh đan đấy."

Nói như vậy, đám người cảm thấy chỉ sợ lời đồn liên quan đến Ninh Ngộ Châu ở bên ngoài đều là sự thật, hắn quả thật có thể luyện linh đan cực phẩm.

Nhìn xem bốn viên linh đan cực phẩm bên trong bình đan, ngay cả Thang Thiệu Lâm vốn hối thúc Thang Diệp Lâm không nên phụ lòng cô nương người ta cũng không có thúc giục, nếu vết thương đã không sao, linh đan cực phẩm này vẫn nên thu lại, lưu về sau dùng vào lúc cần thiết.

"Ôi, nếu như vị Ninh công tử kia thật sự có bản lĩnh luyện đan cực phẩm, vậy.." Người nói chuyện nhìn Thang Diệp Lâm, cười ha hả nói: "Nếu Tiểu Thang Đoàn nhà chúng ta nhìn trúng Mẫn cô nương, liền theo đuổi đi, đường ca ủng hộ ngươi."

Thang Diệp Lâm lập tức đỏ mặt, mắng: "Ngũ đường ca, ngươi nói bậy bạ gì đó? Chớ nói lung tung, ta, lần này ta vì Thủy tiên tử mà đến."

Đám người chậc một tiếng, nói lời này không chột dạ sao?

Văn Kiều trở lại viện tử chủ phủ thành sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi, liền thấy mấy người Ninh Ngộ Châu đều ở trong phòng.

Thấy nàng trở về, Thịnh Vân Thâm hỏi: "Tiểu sư muội, đưa linh đan xong Tiểu Thang Đoàn không có sao chứ?"

Văn Kiều ừm một tiếng: "Không có việc gì."

Dịch Huyễn nhíu mày: "Tiểu Thang Đoàn là ai?" Đây là cái tên kỳ quái gì?

"Thang Diệp Lâm nha." Thịnh Vân Thâm kinh ngạc: "Nhị sư huynh, chẳng lẽ ngươi không biết Thái Trạch Thang thị có ngoại hiệu là Thang Đoàn sao? Thang Diệp Lâm kia nhỏ tuổi nhất, tự nhiên là Tiểu Thang Đoàn thế hệ này của Thang gia nha."

Dịch Huyễn "..."

Dịch Huyễn không muốn để ý tới ngoại hiệu của Thang gia, quay đầu liền thấy bình đan đã bày đầy trên bàn, những linh đan này được bọn họ mua tại cửa hàng đan dược trong thành Đài Trạch vừa rồi.

Mấy người vây qua đó, nhìn bình đan trên bàn.

Thịnh Vân Thâm hỏi: "Ninh sư đệ, bây giờ ngươi có thể nói rồi đúng không, tại sao muốn mua những bình đan này?" Vừa nói, hắn ta mở ra một bình đan, nhìn nhìn linh đan bên trong, đều là thượng phẩm, chất lượng không tệ, nhìn không ra có cái gì không tốt.

Ninh Ngộ Châu không có trả lời, xuất ra một cái hộp ngọc, đem linh đan bên trong bình đan đều đổ vào trong hộp ngọc.

Cuối cùng, toàn bộ hộp ngọc chứa đầy ắp, linh đan tụ thành một ngọn núi nhỏ.

Văn Thỏ Thỏ nhảy đến trên bàn, tiến đến trước hộp ngọc hít hà linh đan kia, sau đó ghét bỏ quay đầu nhảy ra.

Thịnh Vân Thâm kinh ngạc: "Văn Thỏ Thỏ, ngươi vậy mà ghét bỏ linh đan, chẳng phải ngươi rất thích linh đan sao?" Nói xong, hắn ta lấy một viên linh đan từ trong hộp ngọc, muốn đút Văn Thỏ Thỏ.

Văn Thỏ Thỏ không khách khí giơ hai chân đạp hắn ta một cái, đạp rơi viên linh đan kia, hướng hắn ta phát ra một đạo khí âm khinh miệt.

"Văn Miễn Thỏ, ngươi lãng phí linh đan, lãng phí đáng xấu hổ." Thịnh Vân Thâm lên án, nhặt linh đan rớt xuống đất lên.

Văn Thỏ Thỏ xoay người, cho hắn một cái mông và chùm lông đuôi.

Cho dù làm một con thỏ, nó cũng có phong cách, làm sao có thể ăn loại linh đan thấp kém lại phát ra hương vị quái dị này.

Chẳng qua phản ứng của Văn Thỏ Thỏ, cũng để bọn hắn biết, quả nhiên những linh đan này có vấn đề.

Ninh Ngộ Châu có lòng muốn rèn luyện bọn họ, nói: "Các ngươi nhìn xem, linh đan này cùng linh đan khác có gì khác biệt?"

Sau khi nghe xong, Thịnh Vân Thâm và Văn Kiều, Dịch Huyễn đều lấy một viên linh đan, bắt đầu nghiên cứu.