Phùng Chiêu

Chương 6: Người mở thời không



"Thiếu gia, người ở đây chờ ta, ta đi nấu cháo cho người"

Tử Hàm bồi thiếu gia nhà mình uống thuốc xong đã chạy vội xuống bếp nấu một nồi cháo hành, người bệnh lâu không ăn uống thích hợp nhất vẫn là cháo hành loãng, dễ tiêu hóa cũng không ngán.

Trong phòng còn lại Thừa Phong ngồi ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ. Y nghĩ mình đã mơ một giấc mơ dài, cũng có thể không phải là mơ mà là phần kí ức không rõ ràng lúc nhỏ. Y mơ thấy ngôi biệt thự cổ kính nằm trên đường núi phía ngoại ô thành phố, nơi đó không ồn ào, khí trời vô cùng trong lành. Nghe nói cha y đã tốn kha khá tiền cho nơi đây, mua đất, xây dựng và tu bổ đều dùng rất nhiều tiền.

Biệt thự rộng lớn thật tốt nhưng cũng thật cô đơn, cha luôn bận việc trong quân đội, phần lớn thời gian sẽ không về nhà. Chị Tuệ Niên khi đó đã sắp thi đại học, chị ở lại kí túc xá của trường, điện thoại về nhà cũng không có lấy một cuộc. Người duy nhất quan tâm y chính là anh trai Trác Thừa Nghiêm. Anh hai vẫn luôn là người yêu thương y nhất, tuy theo cha vào quân đội rèn luyện nhưng cố định cuối tuần anh sẽ về nhà ở lại hai ngày, sau đó sẽ đưa y đi công viên giải trí chơi, đưa y đi ăn thật nhiều đồ ăn ngon. Có thể ngủ chung giường với anh, nghe anh kể chuyện trước khi ngủ, thời gian cuối tuần luôn là khoảng thời gian Thừa Phong mong chờ nhất, là khoảng thời gian y vui vẻ nhất.

Thừa Phong lúc đó mới năm tuổi đã hiếu động, chạy khắp nơi trong biệt thự, nhóc con không khóc nháo cũng không đòi mẹ. Từ lần đầu tiên nghe cha nói về mẹ, y đã không còn hỏi nữa. Y chỉ biết mẹ vì khó sinh nên ra đi, những năm tháng sau đó y sẽ không được bên cạnh mẹ, sẽ có vú nuôi đến thay mẹ chăm sóc y.

Một mình ở nhà trên núi cùng vú nuôi thật sự có chút tẻ nhạt. Y được bà vú dạy trồng hoa, bà vú già đã chăm sóc từ anh, chị và giờ là chăm sóc y, bà nói khi mẹ y còn sống rất thích hoa diên vĩ, bà đã trồng một vườn hoa nhỏ cho riêng mình, Thừa Phong nhìn khóm hoa tuy tươi tốt nhưng đã rất thưa thớt, có lẽ không còn người vun trồng thêm hạt giống mới, không còn người vui vẻ mong chờ hoa nở nữa, người làm chỉ tưới cho chúng ít nước để sống qua ngày. Bà vú thả hạt giống vào tay y, dạy y cách trồng.

"Cậu chủ đào một cái lỗ nhỏ thế này, sau có bỏ một hạt giống xuống, lấp lại rồi tưới nước lên. Đơn giản mà đúng không? Nào, thử trồng bà xem." Bà vú đưa xẻng nhựa cho y.

Thừa Phong xin bà một nắm hạt giống hoa diên vĩ, dùng xẻng nhựa đào một cái lỗ nhỏ, cẩn thận cầm một hạt giống bỏ xuống, dùng xẻng lấp lại, cứ như vậy trồng được mười hạt giống. Y cầm bình hoa sen nhỏ xíu có hình dáng đáng yêu tưới nước cho hạt giống, vui vẻ cười nói: "Bạn hoa diên vĩ mau lớn nhé!"

Cầu Cầu đuổi bướm mệt rồi liền chạy đến chỗ Thừa Phong đứng, đôi mắt đen láy nhìn y: "Gâu gâu?"

"Suỵt! Cầu Cầu đừng làm bạn diên vĩ sợ, mình đang cho bạn ấy uống nước đó" Trẻ nhỏ nói lời ngây thơ làm bà vú bên cạnh bật cười.

Cuối cùng Thừa Phong nói nhỏ gì đó với mấy hạt giống diên vĩ rồi mới chạy đi chơi đuổi bắt cùng Cầu Cầu.

"Cầu Cầu, cậu chạy chậm chút, chờ tớ với"

Cầu Cầu thuộc giống Alaska, được anh trai mang về trong một lần vào doanh trại tiếp nhận huấn luyện. Ban đầu nó rất nhỏ, chỉ lớn hơn lòng bàn tay anh một chút, toàn thân dính đầy bụi bẩn, nó nằm trong lòng bàn tay anh hô hấp đều đều, chân nó còn quấn một vòng băng trắng, hình như chân bị thương rất nặng, anh trai nói nó bị đá đè lên chân, tuy không gãy nhưng sau này khó mà đi lại bình thường. Nếu nó không bị thương như vậy có lẽ sẽ giữ lại trong quân đội, tuy không thuộc loại chó chuyên dụng trong nghiệp vụ nhưng nếu nuôi lớn rồi huấn luyện để canh giữ một số kho nhỏ hoặc trước cổng kí túc của quân đội cũng không tệ.

Lúc đầu nhìn thấy Cầu Cầu y đã sinh lòng yêu thích, phần lông trắng muốt sờ vào rất mềm mại, y biết anh trai đã mang về nhất định đã có ý muốn giữ nó lại cho y nuôi. Thừa Phong cũng không có từ chối, không có anh trai thì y sẽ chơi cùng nó, giết thời gian cũng tốt lắm.

"Anh ơi nó tên là gì?" Thừa Phong nhận lấy vật nhỏ từ tay anh trai, y cẩn thận ôm nó vào lòng, không nhịn được đưa tay vuốt ve lông vật nhỏ, thật mềm a~

"Không có"

Thừa Phong nhìn vật nhỏ cuộn tròn trong tay mình thật lâu, y mỉm cười vuốt ve lông ở đỉnh đầu nó: "Em gọi nó là Cầu Cầu được không anh?"

"Tùy em"

Anh trai vốn ít nói, lại ở trong quân đội quá lâu. Trừ những việc quan trọng đa phần đều không nói quá nhiều lời, khả năng diễn đạt vô cùng kém, với anh trai chỉ có mệnh lệnh là rõ ràng nhất, thế nên nói chuyện cũng giống như lúc ra lệnh, luôn luôn ngắn gọn súc tích. Anh đã nói như thế nghĩa là hoàn toàn giao vật nhỏ này cho y, nó sẽ là thú cưng của y.

Thừa Phong năm tuổi đã đi học ở trường mẫu giáo, Cầu Cầu phải ở nhà cùng bà vú, bà sẽ chăm sóc nó cho đến khi y tan học. Y với vật nhỏ này vô cùng thân thiết, khi y làm bài tập do cô giáo ở trường mẫu giáo giao về nhà, Cầu Cầu sẽ ngoan ngoãn nằm bên cạnh chân y. Tới giờ ăn sẽ có khay thức ăn riêng đặt sát chân ghế Thừa Phong. Xong bữa y sẽ ôm Cầu Cầu cùng xem ti vi. Cứ như vậy cũng được mấy tháng liền.

Cầu Cầu bây giờ đã được năm tháng tuổi, chân nó ngắn lại thêm vết thương ở chân lúc nhỏ nên khi chạy có phần hơi buồn cười. Nó rất thích chơi đuổi bắt cùng Thừa Phong, hôm nay là ngày nghỉ, một chủ một chó cứ chơi đùa trong vườn không biết chán.

Cổng tự động của nhà chính mở ra, chiếc xe RUV cao cấp thuộc dòng xe địa hình chuyên dụng riêng được sử dụng phổ biến cho quân sự tiến vào. Chiếc xe dần tiến vào gara, ở đây xe đã được thiết kế cực kỳ thông minh, khi động cơ không hoạt động sẽ có một cơ chế khác mở ra, cơ chế này giúp xe bảo trì khoảng cách an toàn so với mặt đất. Nhưng để thực hiện được điều này thì gara hoặc bãi đỗ xe phải trang bị thảm nam châm vĩnh cửu có lực hút mạnh ở bốn phía lần lượt ứng với các vị trí gắn phản lực loại nhỏ của xe, khi nhấn nút tắt ở trong xe, các động cơ phản lực phía dưới sẽ đóng lại, mặt ngoài của cửa đóng sẽ là nam châm vĩnh cửu có lực hút lớn tương tự và cùng chiều như nam châm trên thảm, hai nam châm cùng chiều sẽ đẩy nhau, dựa theo trọng lượng xe sẽ gắn vào các loại nam châm vĩnh cửu lớn nhỏ khác nhau đảm bảo xe không bị đẩy lên quá cao, hoặc nhân viên trông coi và người dùng cũng có thể điều chỉnh lực đẩy của nam châm trên thảm theo ý muốn, vô cùng tiện lợi.

Thanh niên trên người vẫn còn bộ quân phục chưa thay bước xuống xe, đi thẳng ra vườn hoa.

Thừa Phong đang đuổi theo Cầu Cầu thấy anh liền rẽ hướng lao đến ôm chân anh nũng nịu.

"Anh ơi anh ơi, hôm nay anh về sớm thế"

"Ừm, chở em đi chơi"

Thừa Phong hai mắt sáng rực, nở nụ cười: "Mình ăn cơm xong rồi đi được không anh? Em đói rồi"

Trác Thừa Nghiêm chính là anh cả của y, còn một người chị khác tên là Trác Tuệ Niên. Anh trai đã nằm ở hàng hai, cách y rất nhiều tuổi vì thế cũng yêu thương y nhiều hơn, nếu nói xem y là em trai chi bằng nói xem như con trai mà cưng chiều.

Trên bàn cơm có đủ món ăn đầy màu sắc, Thừa Phong còn nhỏ không biết ăn cay, điều này vú Lâm luôn chú ý, màu sắc là vậy nhưng sẽ không có màu đỏ của ớt, ớt chuông cũng không. Hôm nay có lẽ thời tiết khá nóng, vú Lâm dặn nhà bếp làm toàn món thanh mát, canh rong biển đậu hủ, rau trộn các loại, thịt viên sốt cà chua, cải thìa xào, dưa góp và trái cây tráng miệng ướp lạnh. Tầm mắt Trác Thừa Nghiêm lại dừng ở bát trứng ngâm tương kiểu Hàn. Trứng bóc không được đẹp lắm, hai quả trứng trong bát đều mất khá nhiều lòng trắng.

"Anh ơi anh ăn thử món này đi. Là...là vú Lâm mới thử làm đó anh" Thừa Phong đấu tranh tâm lý dữ dội cuối cùng vẫn đẩy bát trứng ngâm đến trước mặt anh trai.

Trác Thừa Nghiêm hơi nghiêng đầu nhìn vú Lâm, bà đặt hai tay phía trước người im lặng gật đầu, còn hơi mỉm cười nhìn lại.

"Anh nói 'a' đi anh" Có lẽ không đợi được, Thừa Phong đã chia trứng ra thành từng phần vừa ăn, đưa muỗng có cả trứng lẫn nước ngâm đến bên miệng anh trai.

Trác Thừa Nghiêm cúi đầu phối hợp, há miệng ăn hết một lần. Thừa Phong ngẩng đầu có chút mong chờ nhìn anh.

"Ngon lắm!"

Thừa Phong có chút ngại ngùng đỏ mặt: "Vậy anh nhớ ăn nhiều chút, cái này đặc biệt làm cho anh đó"

"Ừm"

Cơm nước xong Thừa Phong đợi anh trai thay quần áo rồi mới xuất phát đi công viên giải trí.

Công viên giải trí nằm trong nội ô thành phố S, trung tâm thành phố hiển nhiên đông đúc, trên đường đi vốn chỉ mất khoảng nửa tiếng nhưng vì kẹt xe hai, ba trạm liên tiếp nên phải hơn một tiếng đồng hồ mới tới được công viên giải trí.

Ngày cuối tuần luôn là thời gian cho gia đình vì thế công viên cũng rất đông, cũng may vé có thể đặt trước qua trang web nên hai người không cần chen chúc xếp hàng. Một vé có thể tùy ý chơi mọi loại hình có trong công viên, rất tiện lợi, không cần phải mua vé nhiều lần, lại phải giữ vé phiền phức như vậy.

Thừa Phong ngay từ lúc vừa bước vào sân chơi tập trung của công viên đã nắm lấy tay anh trai kéo đi khắp nơi, vui vẻ cười không khép miệng.

"Anh ơi chơi tàu lượn đi anh"

"Anh ơi cưỡi ngựa xoay vòng đi anh"

"Đĩa bay kia có thật không anh? Em muốn lái thử!"

"Anh ơi xe điện bên kia vui quá, chơi nha anh, chơi nha anh!"

Dù đã đến công viên giải trí này rất nhiều lần rồi nhưng y vẫn phấn khích như lần đầu tiên tới. Hai người chơi từ trò này đến trò khác, y vui vẻ tận hưởng trò chơi, anh trai bên cạnh nhìn cậu vui vẻ cũng vui vẻ theo.

Trác Thừa Nghiêm lăn lộn trong quân ngũ, lúc trước là người vô vị, sau khi nhập ngũ không làm người ta thất vọng hoàn toàn trở thành một tảng băng, đặc biệt vô vị, đặc biệt nhạt nhẽo. Người nhà không thấy anh cười bao giờ, người ngoài nhìn thôi đã sợ, chẳng ai dám thắc mắc, cũng không dám nhìn nhiều vài cái. Chỉ có Thừa Phong vô tư nhìn được nụ cười của anh trai, y dùng sự vô tư của mình thân thiết với anh trai, dựa dẫm anh trai của mình. Trác Thừa Nghiêm dùng hết ôn nhu mình có bảo hộ em trai, bảo hộ món quà cuối cùng mà mẹ để lại cho anh.

Chơi qua từng trò một, cũng có trò chơi đi chơi lại bốn, năm lần khiến Thừa Phong hơi mệt, mồ hôi ướt cả trán. Anh trai rút khăn tay thấm bớt mồ hôi trên người y, anh tìm chỗ nào đó để cậu chờ rồi mới yên tâm đi mua nước uống cho cả hai.

Trác Thừa Nghiêm dẫn y đến băng ghế chờ, xa xa phía trước là trò chơi tàu lượn siêu tốc hai người vừa chơi qua ban nãy, tiếng la hét vẫn còn vang tới tận đây.

"Ở đây chờ, anh đi mua nước"

Thừa Phong ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế dài nhìn anh đi xa, rẽ vào lối đi khác. Y vâng lời chờ anh trai mua nước trở lại.

"Cậu bé, có muốn hồ lô không?" Người đàn đứng bên phía sau dãy ghế, mũ đen trùm đầu không nhìn rõ ngũ quan, không một tiếng động đưa xâu kẹo ngang tầm mắt y.

Thừa Phong đứng dậy nhìn gã.

Sợ hãi,

ngây ngốc,

trống rỗng.

Y đã không nghĩ được gì nữa, trong vô thức y vươn tay nhận lấy xâu kẹo từ tay người đàn ông. Gã vươn tay đặt lên tóc y, khẽ xoa. Mắt Thừa Phong vào thời khắc bàn tay kia chạm vào người mở to hơn bình thường, cả người nóng lên, chỉ trong một cái chớp mắt, một dòng linh lưu không biết từ đâu chạy dọc theo sống lưng tới tận lòng bàn chân y. Người đàn ông hài lòng khi thấy biểu tình trên mặt y, gã phát hiện có người đi về phía này liền thu tay lại, nghiêng người đi ra phía sau tán cây. Mọi động tác đều rất nhanh, như một cơn gió nhỏ quét qua, cuốn mấy chiếc lá cây khô dưới chân y. Thừa Phong vẫn như cũ đứng yên tại chỗ.

Trác Thừa Nghiêm đã đi mua nước về, thấy em trai cầm xâu kẹo đỏ trong tay nhìn mãi về phía sau hàng ghế, anh nhìn quanh chẳng thấy một ai. Gọi mãi cũng chẳng thấy y đáp lời, trời đổ nắng to, anh sợ y say nắng, không nói nữa đi đến bế y ra xe về nhà.

Trong ngơ ngác Thừa Phong được anh trai bế đi, ánh mắt y vẫn nhìn đăm đăm người đàn ông đứng phía sau dãy ghế. Gã nấp phía sau tán cây vẫy tay với y, người gã đi lùi về sau, hòa vào sắc xanh của lá, thân ảnh mờ nhạt dần rồi biến mất, một đạo ánh sáng vàng nhạt khép lại sau khi thân ảnh đó lùi hẳn vào trong.