Phương Đường Và Cà Phê

Chương 10: Mocha 2



Diệp Cửu ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chưa kịp nói "Hoan nghênh ghé thăm", nụ cười trên mặt liền cứng lại khi nhìn thấy người tới.

Nhưng người phụ nữ đang ngồi quay lưng với anh lại không để ý điều này, khi thấy có người tới, cô ấy tự nhiên đặt cái cốc lên quầy pha chế, mỉm cười hô lên một tiếng, "A Nhân."

Trịnh Nhân vừa bước vào cửa tiệm liền nhìn thấy nụ cười đông cứng của Diệp Cửu, trên mặt lộ ra một chút lúng túng, trong lòng vẫn còn nghi ngờ kế hoạch của người nào đó.

Nhưng khi giọng nói của người phụ nữ vang lên, hắn không còn cơ hội để ý đến nghi hoặc vi diệu kia, liền cười toe toét, xoa xoa tay, đi đến bên cạnh, vươn tay lau mồ hôi không tồn tại trên mặt cho cô, "Chờ lâu không? Em có mệt hay không?"

Người phụ nữ cầm tay Trịnh Nhân để xuống, ánh mắt đảo qua hướng Diệp Cửu, đỏ mặt, thấp giọng cảnh cáo: "Có người ở đây."

"Không sao, đây là em trai của anh." Trịnh Nhân khoát tay một cái, giới thiệu vợ mình cho Diệp Cửu, "Đây là vợ anh Phương Tư Đồng, chị dâu của của em."

"Thì ra hai người biết nhau." Phương Tư Đồng nhìn Diệp Cửu đang lau cốc, đứng bên cạnh Trịnh Nhân, ép góc áo đang vểnh lên, trong mắt giơ lên nụ cười, tự giới thiệu mình với Diệp Cửu, "Xin chào, Chị là vợ của A Nhân. "

Diệp Cửu tắt vòi nước trong khi Phương Tư Đồng đang nói chuyện, đợi cô nói xong anh mới nở một nụ cười bất đắc dĩ rồi nói: "Thật sự muốn bàn tới chuyện đó, tôi sợ tôi chỉ đang gây rắc rối cho anh trai Trịnh."

Trịnh Nhân mắt sáng lên khi nghe thấy Diệp Cửu gọi hắn là "Anh trai" mà bản thân đã lâu rồi chưa được nghe, chờ đến khi Diệp Cửu nói xong, chân mày mới vừa giãn ra lại nhăn thành một khối

Trịnh Nhân bước vào trong quầy vỗ mạnh vào lưng anh, "Nhóc con nhà em còn biết khua môi múa mép? Hồi đó nếu không có em chăm sóc cho ông chúng ta, anh sẽ không thể nào yên lòng xông pha bên ngoài như vậy.. "

Trịnh Nhân vỗ một cái thật mạnh, như thể hắn muốn hất hết mọi loại cảm xúc tiêu cực ra khỏi cơ thể Diệp Cửu. Anh bị hắn ta vỗ đến chống tay vào bồn rửa, ho khan không ngừng.

Trịnh Nhân ngơ ngác nhìn bàn tay mình vừa vỗ trên lưng anh, trên mặt lộ ra vẻ hối hận, vội vàng đưa tay ra đỡ, "Em trai nhỏ, em không sao chứ? Anh dùng lực rất lớn sao?"

Mặt khác, Phương Tư Đồng đã nhìn ra manh mối, điên cuồng nháy mắt với Trịnh Nhân người vẫn đang lo lắng cho Diệp Cửu.

Đáng tiếc là Trịnh Nhân hoàn toàn không nhận ra được ý tứ của vợ mình, ngược lại nghiêm túc can ngăn, "Vợ à, mắt của em bị sao vậy?"

Phương Tư Đồng cảm thấy bất lực, buông một tiếng thở dài, nở một nụ cười, "Anh lại đây một chút."

Trịnh Nhân nhìn Diệp Cửu đang tránh mình, rồi quay sang nhìn vợ, sửng sốt một hồi mới trả lời: "Hả? Ồ."

Trịnh Nhân từ bên trong quầy đi ra, định tiếp tục hỏi Phương Tư Đồng, nhưng lại bị vợ mình nhéo lỗ tai một cái.

Phương Tư Đồng hoàn toàn phớt lờ lời cầu xin "đau đớn" của Trịnh Nhân, hung tợn đe dọa, "Không cho phép anh nói chuyện"

Phương Tư Đồng chế trụ người không biết nhìn hoàn cảnh này, nhân tiện mỉm cười cúi đầu nhìn Diệp Cửu, "Hôm nay chúng ta quấy rầy nhiều rồi, cho nên anh chị xin phép đi trước nhé."

Cô nói xong liền lôi kéo Trịnh Nhân đi ra khỏi cửa tiệm, cho đến khi ra ngoài hắn vẫn mang vẻ mặt không biết chuyện gì đang xảy ra, cô bất lực than thở xoa xoa vành tai đỏ bừng của hắn, "Còn đau không anh?"

"He he, không đau không đau," Trịnh Nhân nở nụ cười ngây ngô, nắm tay Phương Tư Đồng đi về nhà.