Phương Đường Và Cà Phê

Chương 11: Mocha 3



Ngay khi vợ chồng bọn họ chuẩn bị rời đi, giọng nói của Diệp Cửu lại vang lên từ phía sau, "Hai người làm rơi đồ."

Nghe vậy Phương Tư Đồng chợt nhớ ra túi đồ cô mang theo đã không thấy đâu nữa, vội vàng nhìn lại chiếc túi Diệp Cửu đang cầm chính là cái mà cô bỏ quên, xấu hổ đỏ mặt bước tới, cầm lấy nó từ tay anh nhét vào trong ngực Trịnh Nhân, sau đó xoay người bỏ chạy.

"Này!" Trịnh Nhân vừa nhìn thấy vợ mình chạy đi, đang định xách túi đuổi theo, "Vợ ơi, chờ anh."

"Anh trai à", Diệp Cửu mở miệng kêu một tiếng, ngăn cản động tác đang chạy theo của hắn.

Trịnh Nhân nhìn lại Diệp Cửu, nghe thấy anh nói: "Lần sau chúng ta cùng nhau đi thăm ông nhé."

Trịnh Nhân không ra nghĩ ý tứ trong câu nói của anh, hắn hiển nhiên đáp một tiếng "Được rồi", sau khi xác định rằng anh không còn việc gì khác, hắn vội vàng đuổi theo Phương Tư Đồng.

Chỉ còn lại Diệp Cửu đứng dựa vào cửa, nhìn bóng lưng hai người rời đi, thật lâu không nói lời nào.

Chờ đến khi Triệu Lăng đưa một nhóm công nhân từ ngôi nhà đối diện tiệm cà phê đi ra, hắn nhìn thấy Diệp Cửu đang dựa vào cửa, khóe mắt anh có chút ửng đỏ đang chìm vào trong suy nghĩ.

Lúc đó, mặt trời ở hướng Tây, cái bóng kéo dài vô tận, ngăn cách bởi một con đường không rộng lắm, tạo thành một điểm giao nhau giữa những khoảng trống xanh ngắt ở hẻm Ô Y.

Diệp Cửu nhìn Triệu Lăng đi ra từ phía đối diện, cười hỏi: "Cậu đưa cho anh trai tôi chủ ý gì sao?"

"Anh thấy thế nào?" Triệu Lăng nghe anh hỏi, tâm trạng thoải mái bắt đầu đánh đố, tựa lưng vào bức tường sơn trắng.

"Bởi vì tôi biết anh ấy không thể nảy ra ý tưởng này." Đôi mắt Diệp Cửu nhìn hoàng hôn chỉ còn lại một nửa trên bầu trời, vẻ mặt dịu dàng, "Chuyện kết hôn của anh ấy không ai biết, 8 phần là anh ấy cảm thấy thật sai lầm khi mình là người duy nhất hạnh phúc, cho nên quyết định giữ bí mật ".

Triệu Lăng nhìn mặt trời lặn chiếu vào bên người Diệp Cửu, hiện ra một vòng sáng nhàn nhạt nhu hòa, khiến anh giống như một tác phẩm điêu khắc làm bằng thủy tinh, thật quý giá, thật chói mắt.

Nhìn Diệp Cửu như vậy, cảm thấy không biết làm sao, hắn muốn từ bỏ mọi kế hoạch của mình ngay lúc đó, nói cho anh nghe tất cả những gì giấu kín trong lòng.

Hắn vội vàng tiến lên, chặn giữa Diệp Cửu và ánh đỏ phía chân trời, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng như nước, "Em thích anh."

Giọng nói của Triệu Lăng ôn hòa và kiên định, lấy ánh nắng đỏ rực làm nền, mổ xẻ một khoang tình yêu ra trước mắt anh.

Nụ cười của Diệp Cửu vẫn treo trên khóe miệng, nhưng ánh mắt đã dời khỏi ánh hoàng hôn, nhìn vào mặt hắn, "Tôi cho rằng trong kế hoạch của cậu lúc này chưa phải thời điểm để tỏ tình?"

"Anh nằm ngoài kế hoạch của em."

Triệu Lăng nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu ôn nhu mang vẻ cưng chiều, tiếp tục hỏi: "Anh biết được từ khi nào?"

Cảm xúc trong mắt Triệu Lăng giống như một ngọn lửa nhỏ đang cháy, sự nghiêm túc ẩn trong đôi mắt đó không cần phải ẩn giấu, hoặc là nói, nếu có thể là giấu, trước mắt người này liền có chút kinh hoảng.

Diệp Cửu thấy hắn có thể tới gần, nhưng hết lần này đến lần khác lại giữ khoảng cách đủ để anh chạy trốn, "Cậu cũng không định ẩn giấu, cần gì phải hỏi tôi lúc nào nhận ra được?"

Vẻ mặt của Triệu Lăng không thay đổi sau khi nghe anh nói, nhưng hắn cười bước lại gần hơn, "Vậy có thể cho em biết câu trả lời của anh được không?"

Tầm mắt anh xuyên qua hắn, nhìn ánh lửa sáng sau lưng dần dần tối xuống, biến thành màu lam sẫm, "Tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ."

Triệu Lăng nghiêng đầu lại nhìn đôi mắt hổ phách hiện tia ám sắc của Diệp Cửu, thu hồi nụ cười, nghiêm túc hứa hẹn: "Em sẽ đợi anh, bất kể bao lâu em vẫn chờ anh."