Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 53: Đế quốc hoa hồng (8)



Edit & Beta: La Quý Đường.

Do not copy!!!.


---------------------------------------------------------------------------------

Augustus thật vất vả điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh mà đẩy cửa ra, đi đến phòng nghỉ ngơi.

Đại sảnh nghỉ ngơi, Sở Từ đang biếng nhác nằm trên sô pha, chân dài tùy ý đáp ở trên tay vịn, quần rộng thùng thình trượt xuống, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng ngần, cùng với mắt cá chân tinh xảo.

Gần mắt cá chân có một vòng đỏ, là bị Augustus nắm nên tạo ra.

"......"

Tâm lý vừa mới xây dựng toàn bộ sụp mất, Augustus lại nghĩ tới lúc điên cuồng ở kỳ dễ cảm, mặt đỏ như muốn thiêu đốt.

Nghe được tiếng bước chân, Sở Từ tản mạn mà liếc nhìn hắn một cái, thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn về máy tính trong tay: "Cậu rốt cuộc dám ra đây rồi à?"

Augustus đi đến bên cạnh cậu, đem cậu ôm vào trong lòng ngực. Sở Từ nhớ tới cảm giác bị hắn dính đến hít thở không thông, giãy giụa muốn rời khỏi: "Để tôi xuống."

"Không được lộn xộn" Augustus đem cậu ôm chặt một chút, thấp giọng nói: "...... Lúc trước tôi cắn có chút hung, phải thoa thuốc."

"A" Sở Từ bất động, đem máy tính ném tới một bên, tay câu lấy cổ Augustus, còn mang theo đôi mắt mang hơi nước đối diện cùng hắn, cố ý u oán hỏi: "Cậu lúc trước vẫn luôn cắn tôi, có phải cố ý trả thù tôi hay không?"

Tiểu chó săn đúng thật sự là chó mà, thời điểm kích động liền áp không được cảm xúc, ở trên người cậu vừa hôn vừa cắn, làn da của cậu vốn dĩ rất yếu ớt, căn bản đấu không lại hàm răng sắc bén của tiểu sói con, toàn thân bị cắn trầy rất nhiều nơi.

Augustus e lệ mà chớp đôi mắt "Thực xin lỗi...... Tôi không phải cố ý. Ngài có phải rất đau hay không?"

Sở Từ kéo dài ngữ điệu: "Đúng vậy, đau quá."

"Thực xin lỗi" Augustus lại nói một lần, hắn nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Bằng không, ngài cắn lại đi?"

Cắn cái gì cắn, cắn tới cắn lui, là chó con à.

Sở Từ quyết đoán cự tuyệt cái đề nghị này: "Không cần."

"Ngài muốn như thế nào mới không tức giận?" Augustus cũng rất buồn rầu, hắn chỉ biết giết người, sẽ không dỗ người khác, phải dỗ dành chủ nhân của hắn không tức giận, hắn một chút biện pháp đều không có, chỉ có thể vụng về mà tìm những phương thức hả giận mà bản thân nghe được: "Vậy, ngài đánh tôi vài cái?"

Sở Từ: "Đánh cậu tay tôi mỏi."

Augustus: "Tôi xoa xoa cho ngài."

Sở Từ cong mắt lên: "Cáu này thì không cần, cậu có thể tự đánh chính mình."

Augustus dừng một chút, thử hỏi: "...... Muốn đánh như thế nào?"

"Tiểu quỷ" Sở Từ chống lại cái trán của hắn, lông mi thật dài cơ hồ muốn cùng hắn chạm vào, cậu hạ giọng, ngữ khí ôn nhu lưu luyến: "Cậu muốn đánh như thế nào?."

Augustus: "......"

Hắn cũng không biết.

Dựa theo phương thức đánh nhau tầm thường, hình như đều là đem người ấn ở trên mặt đất hành hung một trận cho hả giận. Nhưng hắn hiển nhiên không có biện pháp đem chính mình cũng ấn ở trên mặt đất đánh một trận.

Augustus ưu sầu, màu xám trong ánh mắt chứa đầy khẩn cầu, giống như chó con bị đuổi ra khỏi cửa.

Sở Từ thấp thấp cười một tiếng, hôn hôn mắt Augustus: "Tôi lừa cậu thôi"

Augustus lông mi run lên, yên lặng nhìn Sở Từ, cánh tay vòng lấy eo cậu lại chặt thêm vài phần.

Hắn không biết Sở Từ rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hắn cũng nhìn không thấu cậu là đang suy nghĩ cái gì.

Rõ ràng nói là chủ nhân của hắn, rõ ràng lúc trước bắt nạt hắn như vậy, nhưng mà ở thời điểm kỳ dễ cảm lại không có cự tuyệt hắn, còn thực ôn nhu mà trấn an hắn.

Người này rốt cuộc là nghĩ như thế nào đây?

Augustus một chút cũng nhìn không thấu, bất quá nhìn không thấu đều không quan trọng, hắn chỉ biết, Sở Từ là chủ nhân của hắn, mặc kệ Sở Từ có phải hay không đang đùa bỡn hắn, hắn đều nguyện ý đem hết thảy đều phụng hiến cho cậu.

Mà hiện tại, hắn muốn hôn cậu.

Augustus nhẹ nhàng hôn lên môi Sở Từ, mới đầu còn có thể khắc chế mà ôn nhu, chỉ là hắn rốt cuộc là tuổi trẻ khí thịnh, lại mới vừa cùng người trong lòng từng có thân mật xác thịt, dần dần không thể nhịn xuống, lại lộ ra một mặt dã tâm bừng bừng của sói con, trực tiếp đem Sở Từ ấn lên sô pha, hôn đến kịch liệt lại làm càn.

Tin tức tố Alpha trương dương lại kiêu ngạo, như là sương mù đại dương rộng lớn mạnh mẽ, ập vào trước mặt, lôi kéo hoa hồng chìm vào biển sâu.

"A......" Sở Từ nhịn không được đẩy ra tiểu sói con, một bàn tay sờ sờ đầu tóc của Augustus, một bàn tay chế trụ cái tay không an phận của Augustus, nhẹ giọng nói: "Được rồi, ngoan......"

Không phải nói phải thoa thuốc cho cậu sao, như thế nào lại làm cậu thương càng thêm thương. . Truyện Cung Đấu

Quả nhiên người trẻ tuổi chính là không đáng tin cậy, sói con nói chuyện không thể tin.

Augustus chôn ở ngực cậu một hồi lâu, ngăn chặn xạo động trong thân thể "...... Tôi đi lấy quần áo cho ngài thay."

Sở Từ trên người mặc áo sơmi bị hắn một đường hôn, nút cài toàn bộ đứt.

"Được." Sở Từ ôn nhu mà nói.

Augustus cầm quần áo, cẩn thận mà đem cả người Sở Từ những nơi bị hắn cắn bị thương toàn bộ thoa thuốc chữa trị cao cấp, bôi xong, hắn hôn hôn mắt cá chân của Sở Từ "Tôi đi huấn luyện."

Sở Từ sờ sờ tóc của hắn: "Đi đi."

Thuốc chữa trị bôi lên sẽ có một lát nóng lên cùng ngứa, Sở Từ nhịn xuống ý muốn cào, nhặt lên máy tính không biết khi nào rớt lên trên thảm, nhấp vào hệ thống Sở gia.

Thế lực của cậu quá mức khổng lồ, muốn đầu quân làm người dưới trướng cậu lại quá nhiều, dựa vào chính mình là hoàn toàn không nhớ được. Hệ thống cố ý chế tác một hệ thống trí năng cho cậu, tất cả ký lục thuộc sở hữu của cậu là nhân viên dưới trướng cùng chức vị, mỗi người đều có một dãy số duy nhất, dãy số có số càng nhỏ, đại biểu thân phận càng cao.

Dãy số tương đương với thân phận, chỉ có chứng nhân thân phận này, mới có thể ở trong lãnh địa thế lực của cậu tự do ra vào.

Không biết có phải hệ thống cố ý hay không, nó cho hắn cũng một dãy số.

Augustus lúc trước cũng chưa có được ghi vào hệ thống, tuy rằng hắn cùng thủ lĩnh Sở gia lên giường, nhưng hắn xác thật là nhân viên ngoài biên chế.

Sở Từ gõ gõ bàn phím, đem tin tức thu nhận Augustus nhập vào hệ thống.

[Z-99999999: Caesar · Augustus ]

Tinh cầu Đồ Lan là tổng bộ của Sở gia, tầng quản lý chính đang mở họp, thảo luận về yến hội long trọng nhất sắp sửa tổ chức, liên minh có thuận lợi không.

Bọn họ cũng không xem trọng việc liên minh, nhưng lại hy vọng có ai đó có thể giải quyết cục diện tứ phương hỗn chiến trước mắt này, đương nhiên người giải quyết cái này tốt nhất chính là gia chủ của bọn họ. Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng hội nghị an tĩnh dị thường, giây tiếp theo, quang não của mọi người không hẹn mà cùng vang lên.

Đây là âm thanh nhắc nhở đặc thù trong hệ thống, chỉ liên quan đến một người.

Một đám người nhìn thoáng qua nhau, cúi đầu click mở quang não, thấy gia chủ của bọn họ vừa nhập vào thông tin của một người.

Caesar · Augustus?

Mọi người mạc danh mà nhìn tên này, ở trong đầu tìm tòi một phen, không tìm được bất luận thông tin liên quan gì đến người này.

Không phải là nhân vật nổi danh gì, cũng không đáng cho bọn họ lo lắng, vài người không chút nào để ý mà tắt quang não, tiếp tục đề tài lúc trước.

"Gia chủ có phải hay không sắp đã trở lại?"

"Đúng vậy, tôi đã tính qua, dù cho chiến hạm dùng tốc độ phi hành chậm nhất, cũng có thể vào ngày mười tháng sau trở lại Đồ Lan."

"Đã lâu không gặp gia chủ, tôi thật nhớ ngài ấy." Chưởng quản quân đoàn thứ bảy Lý Tra lười biếng dựa về sau, giọng nói còn chưa rơi xuống, đã nhận phải tầm mắt chết chóc của những người khác.

"Ây, đều nhìn tôi như vậy làm gì?" Lý Tra nheo đôi mắt lại, cười đến càng xán lạn: "Mọi người đều là Alpha, có cái gì mà giả bộ. Các người cho rằng tin tức tố của các người khống chế được liền rất tốt sao?"

Bọn họ đều là vì người kia mà đến, liền tính không thể có được cậu, cũng muốn phục vụ ở bên người cậu, vì cậu mở rộng lãnh địa, cũng bởi vậy, bọn họ mới có thể trở thành đồng sự, ở cùng một phòng.

Nhưng cho dù có mục tiêu giống nhau, bản năng Alpha vẫn là làm cho bọn họ sinh ra địch ý lẫn nhau, thời điểm gia chủ ở đây, loại địch ý này đặc biệt rõ ràng.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là bản năng mà bọn họ không thể khống chế, cũng không có nghĩa là bọn họ thật sự muốn ở trước mặt Sở Từ đánh nhau.

Vài người khác thần sắc tự nhiên, phảng phất như hắn ta nói cùng chính mình không hề có quan hệ: "Quân đoàn bảy của cậu còn nhận người không?"

Lý Tra khóe miệng ý cười không còn.

Hắn ta bỗng chốc ngồi thẳng, khổ đại thâm cừu mà mở quang não ra, nhưng mà khi nhìn thấy ảnh chụp của gia chủ được hắn cài đặt làm giao diện, tâm tình của hắn ta lại chuyển sang tốt đẹp.

"Cứ chờ đi" Lý Tra yêu quý mà xoa xoa màn hình không có bụi, dào dạt đắc ý mà nói: "Chờ tôi chiêu mộ người xong, tôi liền mang theo quân đoàn của tôi đem các người đều giẫm hết."

Sở gia tổng cộng có chín quân đoàn, định kỳ cử hành thi đấu quân đoàn, quân đoàn thắng lợi sẽ được khen thưởng, thi đấu tiếp theo sẽ vào ngày mười lăm tháng sau, gia chủ toàn bộ hành trình sẽ tham gia quan sát.

Quân đoàn bảy của Lý Tra có một lần chênh lệch mỏng manh mà thất bại, hắn ta ước chừng tức nửa tháng. Lần này muốn rửa mối nhục xưa, nếu gia chủ có thể xem ở việc hắn ta nỗ lực như vậy, ban thưởng cho hắn ta một nụ hôn vậy không thể tốt hơn.

Vài vị quân đoàn trưởng nhướng mày: "Chúng tôi rửa mắt mong chờ."

Chiến hạm màu ngân bạch rốt cuộc trở về lãnh địa của nó, nơi chiến hạm đi qua, đều có thể nhận được thăm hỏi mà quản lý tinh cầu gửi tới, số lượng quá nhiều, âm thanh nhắc nhở cơ hồ không dừng.

"Augustus." Khi chiến hạm sắp sửa rơi xuống đất, Sở Từ gọi tiểu sói con tới, nhìn kỹ mà đánh giá hắn.

Tiểu sói con đã so với cậu cao nửa cái đầu, thân hình thon dài đĩnh bạt, lông mi buông xuống, thoạt nhìn ôn hòa vô hại, bộ dáng không có nửa điểm hung ác như vừa mới gặp.

Hắn thu liễm tất cả tính công kích, ở trước mặt chủ nhân của hắn.

Sở Từ bỗng nhiên vòng lấy cổ hắn, cười khẽ hỏi: "Sợ sao?"

Sau khi rơi xuống đất, Augustus phải trải qua khảo nghiệm rất nhiều, ở nơi đã thành lập quy tắc, hắn chính là con sói đơn độc đột nhiên xông vào, mà nơi này không có ai phục hắn, cũng không có ai sẽ ủng hộ hắn, cho dù là mệnh lệnh của Sở Từ cũng vô dụng, hắn cần phải dựa vào chính mình đánh bại người khác.

Augustus ôm lấy eo cậu: "Không sợ."

Không chỉ có không sợ, hắn còn rất hưng phấn, Alpha sinh ra đã có sẵn dục vọng giết chóc cùng chinh phục giờ đây bị đánh thức, hắn khát vọng cùng bảo hộ hoa hồng như dã thú vật lộn lẫn nhau, hắn thậm chí sinh ra một loại ảo giác, phảng phất như năng lực dưới mặt đất mười năm khốn cảnh sinh tồn mà mài giũa ra, đều là vì giờ khắc này, vì tương lai vô tận, hắn phải vì người trước mắt này vào sinh ra tử.

"Tôi có thể cầu ngài một chuyện không, chủ nhân của tôi." Augustus nắm lấy tay cậu, giơ lên bên môi, thành kính mà hôn một cái: "Tôi muốn tìm ngài muốn một chút khen thưởng."

Sở Từ gợi lên khóe môi: "Cậu nghĩ muốn khen thưởng gì?"

"Chờ tôi thắng" Augustus thật sâu nhìn cậu chăm chú, hầu kết khẽ nhúc nhích: "Muốn ngài ở trước mặt mọi người, hôn tôi một chút."

- -------------------------------------