Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 59: Đế quốc hoa hồng (14)



Edit & Beta: La Quý Đường.


---------------------------------------------------------------------------------

Yến hội tổ chức đến phô trương thanh thế, mấy thế lực lớn liên thủ sáng lập ra một tuyến đường riêng, thuận tiện cho các thế lực thông hành. Trước một đêm yến hội, tầng tầng lớp lớp tinh hạm xa xôi vạn dặm tới đậu ở tinh cảng, số lượng nhiều rất dễ làm người ta cho rằng nơi này đang ở cử hành hoạt động tinh hạm giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ.

Nơi yến hội tổ chức cũng rất huyền diệu, viên tinh cầu này tên là Noah, theo truyền thuyết của địa cầu cổ, Noah tượng trưng cho chỗ tị nạn của thiên tai, hiện giờ, Noah lại là một viên tinh cầu có phong cảnh phồn hoa tựa cẩm.

Khách sạn tiếp đãi hành khách từ ngoại hình mà xem tựa như một đôi cánh duỗi mở thật lớn, toàn thân trắng tinh, mũi nhọn là huy chương của thế lực đứng đầu, tản ra ánh sáng màu đỏ loá mắt. Từ tinh cầu cho đến khách sạn này, đây đều là thế lực lớn nhất sở hữu.

Sân bay ngoài khách sạn dừng lại ba con chiến hạm, trong đó có một con trên thuyền ấn huy hiệu bụi gai hoa hồng xinh đẹp lại sắc bén, phàm là người đi qua nơi này, nhìn thấy con thuyền này, ánh mắt đều sẽ không khỏi tạm ngừng một chút.

Tin tức náo nhiệt nhất gần đây trên vũ trụ chính là chủ nhân của con chiến hạm này có tình nhân, ở nơi tin tức nhiều như lông trâu thì tin này một giây hiện lên ngàn vạn người truy cập, vị gia chủ này tai tiếng vẫn như cũ có thể chiếm cứ ở trang đầu mấy ngày, mọi người không biết mệt mà suy đoán quá trình quen biết của cậu cùng vị tình nhân kia, suy đoán thân phận thần bí của Augustus, suy đoán bọn họ có thể ở bên nhau bao lâu.

Đoàn khách này đều là các vị cao tầng và thủ lĩnh của các thế lực, người thường không biết chuyện, bọn họ tóm lại có thể nghe được, thân phận Augustus đối với bọn họ mà nói cũng không phải là một điều bí ẩn, chỉ là không có ai sẽ ngu đến nỗi Sở Từ phong tỏa tin tức lại cùng cậu đối nghịch, đem tin tức cố ý để lộ ra. Cũng bởi vậy, bọn họ so với người bình thường càng chờ mong thời điểm hai người chia tay.

Địa vị khác biệt cách xa như thế, bọn họ cũng không tin hai người kia có thể ở bên nhau lâu dài.

Chỉ là chờ mong, khi chân chính nhìn thấy cảnh tượng Sở Từ cùng Augustus ngồi cùng nhau chơi, người yêu thầm Sở Từ vẫn cảm giác được tan nát cõi lòng.

Sở Từ cùng Augustus mặt đối mặt ngồi ở sô pha dựa cửa sổ, trên giữa bàn trà nhỏ để một bàn cờ có một nửa quân cờ, cảm giác được ánh mắt của những người khác, đầu ngón tay Sở Từ ấn ở trên vương miện của quân Hậu, tùy ý hỏi: "Những người đó đang nhìn cậu, thế nào, khẩn trương không?"

Augustus: "Không. Vì sao phải khẩn trương?"

"Không khẩn trương mới tốt" Sở Từ khinh phiêu phiêu đẩy ngã quân của Augustus, quân cờ dừng trên bàn cờ, phát ra một thanh âm thanh thúy vang lên: "Những người này ở địa bàn của chính mình địa vị cao lâu rồi, thật coi như thế giới đều là của bọn họ."

Ngữ điệu cậu nói lời này là một loại vi diệu ngọt cùng mềm, chợt vừa nghe như là gió ôn nhu, nhưng mà gió thổi qua, mới biết kế tiếp chính là đao sắc bén.

Trên bàn cờ, quân cờ Augustus bị ăn đến rơi rớt tan tác, quân Vương bị đẩy, là một ván thất bại.

Augustus quay mặt đi, cùng những người nhìn bọn họ đối diện, đối với hắn, vài người dù giấu tốt đến đâu, cũng che lấp không được ý khinh miệt trong mắt.

Augustus bừng tỉnh mà thu hồi tầm mắt, hỏi: "Ngài muốn thế giới này sao?"

Sở Từ nâng lên lông mi thật dài: "Hửm?"

"Ngài muốn, tôi sẽ đi đoạt lấy." Augustus nhẹ nhàng mà nói: "Vô luận ngài nghĩ muốn cái gì, tôi đều sẽ thay ngài lấy về." Sở Từ cười rộ lên: "Đoạt?"

"Thế giới này không phải của bọn họ, nhưng luôn có một bộ phận là của bọn họ." Augustus nghiêm túc mà nói: "Cho nên dùng từ ' đoạt ' cũng không sai."

"Cậu nói đúng," Sở Từ bỗng nhiên đứng lên, thuận tay đem Augustus cũng kéo theo: "Nhưng tôi hiện tại còn chưa muốn. Chúng ta đi ra ngoài chơi đi, người ở đây nhiều, có chút chán."

Khách sạn để hệ thống hô hấp không có vấn đề, chẳng sợ nhét đầy người cũng sẽ không xuất hiện chuyện hàm lượng dưỡng khí hạ thấp phát sinh, cậu chỉ là không muốn bị nhiều người nhìn như vậy mà thôi.

Augustus ngoan ngoãn đi theo cậu: "Được."

Noah làm một tinh cầu phong cảnh, tất cả những thú vui có thể nghĩ đến nơi này đều có. Sở Từ vốn định đi bờ biển, chỉ là dục vọng chiếm hữu của tên nhóc này quá mạnh, không cho cậu xuống nước.

Augustus không được tự do cũng một lời khó nói hết, hắn không phải dùng thái độ cường ngạnh đối với Sở Từ nói không chừng, mà là nắm lấy góc áo của cậu làm nũng, bộ dáng tựa như con chó con đáng thương, rầm rì ôm lấy chân chủ nhân không muốn để cậu rời đi.

Sở Từ: "Là ai nói chính mình không nhỏ?"

Augustus: "Tuổi của tôi còn nhỏ."

Sở Từ lý giải ý của hắn, rất muốn đem hắn ấn vào cát để hắn tự sinh tự diệt.

"Thôi được" Sở Từ xoay người, hướng bên kia đi đến: "Anh trai hôm nay liền mang em trai ra trông thấy việc đời."

Augustus biết phải nghe lời mà nói: "Anh trai phải trông em cẩn thận, bạn nhỏ không thể đi nơi không đàng hoàng."

"Học việc xấu đương nhiên phải nhân lúc còn nhỏ, nếu không học cái xấu liền không kịp."

Sở Từ vẫn luôn kéo Augustus vào sòng bạc có kiến trúc đều lộ ra sự xa hoa lãng phí, vừa vào cửa, người hầu dáng người cao dài khuôn mặt tuấn tú liền cong lưng, sau khi làm một tư thế hầu lễ ưu nhã, từ một người hầu khác bưng khay lấy ra hai cái mặt nạ tinh xảo: "Hoan nghênh khách nhân, mời hai vị tiên sinh mang mặt nạ, lại tiến vào sòng bạc tận tình giải trí."

Mặt nạ chỉ có nửa mặt, chỉ có thể che đi đôi mắt, xem tác dụng nửa che nửa lộ này, đại khái cũng không phải vì bảo mật, mà là vì muốn cự còn nghênh.

Sở Từ tiếp nhận, tùy tay cũng mang lên cho Augustus: "Ô, là một đôi."

Mặt nạ đen tuyền, bên cạnh buộc một sợi chỉ vàng tinh tế, thêu đầy hoa văn phức tạp, Sở Từ mang mặt nạ bên trái cắm mấy cây lông chim màu đen, lông chim rũ xuống mấy cây được khảm đá quý xích bạc, trang trí đồng dạng, Augustus đeo chính là bên phải.

Người hầu nhìn hai người mang mặt nạ, nhịn không được ở trong lòng nghĩ, đã sớm biết gia chủ Sở gia xinh đẹp vô song, hiện tại vừa thấy, chỉ cảm thấy cái hình dung này vẫn quá mức đơn sơ.

Người mang lên mặt nạ, chỉ lộ ra đường cong môi duyên dáng, là ai nhìn đều sẽ khát vọng được cậu ban thưởng một nụ hôn.

Hắn ta chỉ là hoảng hốt một chút, tiếp theo liền cảm giác được một trận sát ý sởn tóc gáy, người hầu bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy nam nhân đứng ở bên cạnh Sở Từ đang thật sâu nhìn mình, ánh mắt kia phảng phất là đang nói, lại nhìn thêm một cái, liền giết mày.

Người hầu vội vàng cúi đầu.

...... Tin tức tố áp chế thật đáng sợ, hắn ta thân là Alpha, lại ở sòng bạc ngư long hỗn tạp làm việc lâu như vậy, còn chưa có ai có thể mang cho lại cảm giác áp bách đồng dạng như vậy đến cho hắn ta.

Vòng qua vách tường, các kiểu hơi thở nước hoa hỗn hợp với tin tức tố nghênh diện mà đến, Sở Từ theo bản năng nhíu nhíu mày, cảm thấy người hầu đưa không nên là mặt nạ trang trí, mà là mặt nạ phòng khí độc.

Augustus nhìn cậu, cho dù bị mặt nạ chống đỡ, hắn cũng có thể chính xác mà đoán được biểu tình hiện tại của Sở Từ: "Ca ca, chúng ta hay là đi ra ngoài đi?"

Sở Từ rốt cuộc cũng nói ra câu nói ở địa cầu phương Đông nơi diện tích rộng lớn thường xuyên dùng nhất: "Tới cũng tới rồi."

Augustus: "......"

Bọn họ thay đổi lợi thế, chơi không đến nửa giờ, Augustus bởi vì tầm mắt không có ý tốt dừng ở trên người Sở Từ thật sự quá nhiều, rốt cuộc không rảnh lo bạn nhỏ hay không nhỏ nữa, không thể nhịn được nữa mà đem cậu ấn tiến vào lòng ngực, nhéo cằm cậu hôn lên.

Nhóm khách đang đánh cược tức khắc điên cuồng huýt sáo, "wow——!"

"Còn chơi không, ca ca?" Augustus cắn môi mềm của Sở Từ thấp giọng hỏi một câu, ánh mắt lại là nặng nề nhìn phía trước.

Sở Từ chớp chớp mắt, hàm hồ mà đáp một tiếng: "...... Không."

Được cậu chấp thuận, Augustus không nói hai lời, trực tiếp đem cậu bế lên, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi sòng bạc.

Sở Từ đem mặt chôn ở trong lòng ngực hắn, bờ môi của cậu bị cắn sứt, hiện tại không muốn cùng người khác chạm mặt.

Augustus đem người ôm vào một nhà pha lê trồng hoa, nhà hoa không có người, thanh thanh tĩnh tĩnh, hắn đem Sở Từ đặt lên sô pha nhỏ, sau đó ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng phủng mặt cậu: "Tôi vừa mới cắn có chút dùng sức...... Để tôi nhìn xem có nặng hay không."

Sở Từ nhíu mày: "Chó điên."

Augustus nhận sai tốc độ cực nhanh: "Tôi sai rồi."

Đặt mình trong sòng bạc cái nơi ngợp trong vàng son này, mỗi người đều dùng ánh mắt lộ liễu nhìn Sở Từ, ai đều cố ý xích đến bên người Sở Từ, hơi thở hoa hồng vốn nên là chỉ có hắn mới có thể ngửi thấy, ý định giết người ở trong đầu Augustus loạn xị bát nháo, chỉ là bận tâm đến Sở Từ nên mới chịu đựng.

Cho nên hắn mới có thể trong thời điểm hôn Sở Từ không nhịn được, thật mạnh cắn một ngụm.

Chỉ là cắn xong, hắn lý trí khôi phục, sau đó liền ý thức được, cắn có chút mạnh.

Hắn làm Sở Từ đau, hắn không nên làm cậu đau.

Sở Từ là thật sự đau, hệ thống phòng ngự ở trước mặt Augustus không có bất luận cái tác dụng gì, cho dù là Augustus vô cùng đơn giản cắn cậu một chút đều ngăn không được.

Cậu quay đầu, đá Augustus một chút: "Cút ngay, tôi hiện tại không muốn nhìn thấy cậu."

Nhà trồng hoa ở ngay bên cạnh khách sạn, Augustus không chút nào để ý tro bụi trên người, chỉ là cúi đầu, hôn hôn tay cậu: "Tôi đi lấy thuốc mỡ."

[ Thật đáng sợ, ] hệ thống nói: [ Cảm xúc của hắn vừa mới ở sòng bạc rất không ổn định, nếu không phải ngài còn ở đó, hắn có thể trực tiếp giết chết những người đó. ]

Sở Từ: [ Đâu có liên quan tới ta. ]

[ Ngài tức giận? ]

[ Mi đoán xem. ]

Không cần đoán, xác thật là tức giận.

Thật hiếm thấy, Sở Từ ở thế giới thứ nhất cảm xúc dao động cơ bản là một đường thẳng tắp. Ở thế giới này cũng có thể bởi vì chút việc nhỏ này mà giận dỗi.

Nói như vậy khẳng định sẽ bị cậu mắng, nhưng xác thật là rất đáng mừng.

An tĩnh một phút, ngoài nhà hoa đi vào một người, Sở Từ giương mắt nhìn lại, không phải Augustus.

Một tên Alpha xa lạ, diện mạo hình thể đều không thể cùng Augustus so sánh. Sở Từ lười nhác rũ mắt xuống, tra tấn một đóa hoa hồng trong tay, đem cánh hoa từng mảnh hái xuống.

Tên Alpha kia lại rất phấn khởi mà đi đến trước mặt cậu, bước chân mang theo kích động quá độ mất tự nhiên, lại như là uống say, còn chưa đứng vững, trước đã mở miệng nói: "Thần minh của tôi, Sở Từ của tôi, tôi thích em đã lâu, rất thích em...... A...... Em vì cái gì muốn cùng một kẻ chỉ có hai bàn tay trắng nghèo hèn ở bên nhau, đá hắn, cùng tôi ở bên nhau đi, tôi sẽ cho em đồ tốt nhất trên thế giới, tôi cái gì đều có thể cho em

Sở Từ mí mắt đều lười đến nâng: "Cậu? Cậu là cái thá gì?"

Alpha vội vàng mà vươn tay, muốn bắt Sở Từ: "Cha của tôi là thủ lĩnh của thế lực đừng đầu, chỉ cần tôi tương lai kế thừa di sản của ông ấy, tôi có thể cho em toàn thế giới —— A!"

Tay hắn còn chưa đụng tới góc áo của Sở Từ, đã bị ai từ phía sau túm cổ áo, thật mạnh ném tới một bên, ngã vào bụi hoa: "Ai? Ai mẹ nó dám đánh tao?"

Thân là con trai của thủ lĩnh thế lực đúng đầu, từ khi hắn ta sinh ra, hắn ta liền biết thân phận của chính mình rất tôn quý, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được người khác thật cẩn thận chiều, còn chưa có ai dám chạm vào hắn ta một chút. Hiện tại bị người đánh, hắn ta phản ứng đầu tiên chính là kêu gào, nhất định phải làm cái tên to gan lớn mật ngu xuẩn này trả giá đại giới.

Nhưng Augustus so với hắn ta sắc mặt càng khó xem, hắn trên cao nhìn xuống mà một chân đạp lên bụng người đàn ông, thật mạnh nghiền nghiền.

Augustus là Alpha có sức lực không phải Alpha thường có thể đánh đồng, chỉ hai cái, người đàn ông liền cảm thấy bụng đau giống như là bị giẫm nát tâm can tì phổi, lập tức kêu rên ra tiếng, đến lời nói đều nói không trọn vẹn: "Mày, mày muốn......"

Augustus cúi người xuống, hung hăng nắm chặt đầu tóc của hắn ta, đem hắn ta xách lên, nói thay lời nói hoàn chỉnh của người đàn ông: "Mày muốn chết phải không?"

Người đàn ông không dám nói tiếp nữa, thẳng đến lúc này, hắn ta mới hậu tri hậu giác ý thức được, tên Alpha nghèo hèn trước mắt này là tồn tại mà hắn không thể dùng thân phận uy hiếp.

Augustus quanh thân sát ý quả thực giống cây kim, vạn tiễn xuyên tâm, đâm cho hắn ta trong lúc nhất thời phân không rõ rốt cuộc là bụng càng đau hay là đầu óc càng đau.

"Augustus," Sở Từ nhẹ nhàng mở miệng: "Hắn ta không đụng tới tôi. Cậu lại đây đi."

Augustus cưng đờ, chỉ là bóng dáng, đều có thể cảm giác được tiểu sói con bừng bừng phấn chấn tức giận.

Sở Từ đành phải thở dài: "Miệng tôi đau."

Augustus lúc này mới như ở trong mộng tỉnh mà ném người đàn ông xuống, đi đến bên cạnh Sở Từ.

Kỳ thật hắn ở bên ngoài hoàn toàn nghe được lời nói của người này, sở dĩ sẽ phát điên lớn như vậy, còn có công lao câu "Hai bàn tay trắng" của tên này.

Hắn đột nhiên phát hiện, chỉ dựa thực lực của bản thân, vẫn không có biện pháp hoàn toàn bảo vệ tốt cho Sở Từ.

Hắn cần càng nhiều lực lượng, không chỉ lực lượng một người mà hắn.

Nhưng trong nháy mắt khi xoay người, hắn hoàn mỹ khống chế được biểu tình trên mặt, chỉ là dùng thanh âm thoáng khàn khàn nói: "Tôi lấy thuốc mỡ đã trở lại...... Tôi thoa cho ngài được không?"

Sở Từ đối diện với tầm mắt kiên định của hắn, chậm rãi trả lời: "Được."

- -------------------------------------