Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 60: Đế quốc hoa hồng (15)



Edit & Beta: La Quý Đường.


---------------------------------------------------------------------------------

Đêm yến hội, đại sảnh khách sạn đèn đuốc huy hoàng, trong không khí di động hơi thở mùi hoa tươi cùng nước hoa, các tân khách bưng ly rượu, mặt mang mỉm cười, chuyện trò vui vẻ.

Cảnh tượng thoạt nhìn hài hòa như có thể cùng đi tranh cử với nhau bình thường, nhưng ai đều rõ ràng, mục đích chân chính của yến hội tuyệt đối không thể dễ dàng đạt được như thế.

Bất hạnh thường xuyên chiến loạn cho nên muốn liên minh xây dựng lại hoà bình, nghe có vẻ là một chuyện rất tốt đẹp, chỉ có ở trong đó, mới biết đây bất quá là một cái biểu tượng dối trá, hoà bình cùng quyền lợi cùng một nhịp thở, không có quyền lợi, hoà bình cùng lắm chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, nhẹ nhàng đẩy liền quân lính tan rã.

Liên minh có thể thiết lập thành công hay không, vậy xem bọn họ có thể hay không công bằng công chính phân chia quyền lợi.

Sở Từ cũng không xem trọng bọn họ, cậu cũng lười phải trà trộn vào đám người, cùng những người đến tên cũng không biết giao tiếp.

Chỉ là cậu không đi, không đại biểu người khác sẽ không tới, lấy thanh danh địa vị của cậu, người muốn kết bạn với cậu quá nhiều quá nhiều.

Sở Từ ngay từ đầu còn có thể lên tinh thần ứng phó một chút, sau lại thấy chán, trực tiếp để Augustus ngăn đón. Sau khi tiểu sói con dùng ánh mắt bức lui mấy người, những người khác cũng dần dần thức thời mà không hề lại đây.

Yến hội náo nhiệt, bọn họ góc này ngược lại thành tồn tại an tĩnh nhất.

Augustus sờ sờ khóe mắt hơi hồng của Sở Từ, xúc động muốn đem cậu giấu đi đang kêu gào đến xương cốt của hắn đều nổi lên cơn đau tê dại: "Không cần uống nữa, ngài sẽ say."

Yến hội chuẩn bị rất rất nhiều chủng loại rượu khác nhau, phòng ngừa cho trò hề nháo loạn uống say chê cười, độ cồn đều rất thấp, chỉ là dù thấp, cũng ngăn không được Sở Từ uống dồn dập như thế, tửu lượng của cậu tựa hồ cũng không tốt lắm, chưa mấy chén liền lộ ra thần thái hơi say.

Cặp mắt tối tăm sáng doanh doanh, nhẹ nhàng đảo qua, khiến cho người ta thần hồn điên đảo.

Sở Từ không có say, còn rất thanh tỉnh, chỉ là thoạt nhìn như là say mà thôi.

Cậu cười rộ lên, ánh sáng trong mắt đi theo đong đưa: "Cậu lo lắng tôi?"

Augustus "Ừ" một tiếng.

"Cậu ở chỗ này, còn có cái gì mà lo lắng." Sở Từ không chút nào để ý ánh mắt những người khác, chủ động đầu nhập vào ôm ấp của Augustus, cọ rối loạn áo sơmi phẳng phiu của hắn: "Cậu cảm thấy cậu không thể bảo vệ tốt tôi sao?"

Augustus ở trong tầm mắt mang theo sát ý, bình tĩnh mà nhẹ nhàng vòng lấy eo Sở Từ: "Tôi là sợ ngài uống nhiều khó chịu."

"Tửu lượng của tôi còn không có kém như vậy đâu" Sở Từ cười nhẹ một tiếng: "Bằng không, cậu kiểm tra một chút?"

Augustus rũ mắt, "kiểm tra như thế nào?"

"Cậu muốn kiểm như thế nào" Sở Từ thanh âm càng ngày càng nhẹ, nhưng Augustus vẫn rõ ràng mà nghe thấy được mỗi một chữ: "Muốn kiểm như thế nào."

Augustus ẩn nhẫn mà nhắm mắt, từng câu từng chữ đều giống như là từ hàm răng nặn ra: "Ngài đừng lừa tôi, ngài là muốn kiểm nghiệm định lực của tôi sao?"

Sở Từ vui vẻ mà cười ra tiếng, đang muốn rời đi, lại bị Augustus ấn lại vào trong lòng ngực: "Đừng nhúc nhích, cầu ngài, tôi có phản ứng."

Sở Từ nhướng mày: "Định lực của cậu tựa hồ không tốt lắm."

"Chỉ là đối với ngài." Augustus không cam lòng mà bổ sung một câu.

Sở Từ cười, lý trí của hắn đều sắp tan thành mây khói, nơi nào còn có định lực.

Lại bị Augustus ôm một hồi, chờ đến phản ứng của hắn biến mất, Sở Từ ngẩng đầu, ở trên cằm hắn hôn một cái: "Thật ngoan."

Augustus: "Hừ."

Sở Từ đem hắn kéo đến trước bàn tròn bày đủ loại đồ ngọt kiểu dáng tinh mỹ, bưng lên một cái bánh mousse dâu tây, dùng nĩa nhỏ tùy bàn cắt ra một miếng: "Há mồm."

Augustus ăn luôn bánh kem: "Thật ngọt."

"Vậy cậu còn muốn ăn không?"

"Muốn."

Hai người bọn họ không coi ai ra gì, người xem nhịn không được ghen ghét dữ dội.

Dựa vào cái gì sẽ là một trên nhóc hai bàn tay trắng như thế này, có được yêu thích của người kia.

Mà xem khí tràng giữa hai người bọn họ cự tuyệt hết thảy người ngoài tiếp xúc, các khách mời yêu thầm Sở Từ quả thực vô pháp tưởng tượng, thần minh trong lòng bọn họ khi ở cùng tên kia, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu sủng ái hắn.

Thật là làm người đố kỵ.

Mấy nhóm Alpha trao đổi tầm mắt, sau khi xác nhận là đồng loại, bọn họ quyết đoán tụ tập đến cùng nhau. Trên mặt mang theo nụ cười, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn cùng nụ cười không có chút quan hệ.

"Tôi thật sự nhịn không nổi, tôi không có biện pháp tiếp thu người tôi thích sẽ thua tên người một kẻ nghèo hèn như vậy, hắn ta là đối với Sở Từ của tôi hạ cổ sao?"

"Chúng ta cần phải làm cho tên nhóc kia biết trời cao đất dày, không giáo huấn hắn ta một chút, hắn ta còn tưởng rằng nhóm tình địch đều là người nhu nhược."

"Giáo huấn như thế nào? Bắn nát tinh hạm của hắn ta?"

"Thật ra tôi cũng nghĩ như vậy, chính là hắn ta là cùng Sở Từ cùng nhau tới, chẳng lẽ cậu muốn cho hoa hồng xinh đẹp của chúng ta phải chịu thương tổn sao?"

"Đương nhiên không được!"

Bọn họ thương lượng nửa ngày, quyết định chờ Augustus đơn độc rời đi Đồ Lan tinh lại tìm hắn tính sổ.

Hắn không có khả năng vẫn luôn ở Đồ Lan tinh không ra ngoài, bọn họ chắc chắn có cơ hội.

Augustus cũng không biết có người đang lên kế hoạch muốn mạng của mình. Dù có biết, hắn cũng sẽ không có phản ứng gì.

Yến hội sắp đến thời khắc kết thúc, vài người tổ chức yến hội hướng bọn họ đi tới, thủ lĩnh đứng đầu phi thường thức thời mà đứng ở nơi cách Sở Từ hai bước, trước cười một chút, sau đó không nhanh không chậm mà nói: "Chúng tôi hy vọng các cậu có thể gia nhập liên minh hòa bình của chúng tôi."

Bọn họ cần Sở Từ duy trì, tồn tại thực lực thâm hậu tính cách lại hỉ nộ vô thường giống Sở Từ như vậy, mới là lựa chọn tốt nhất để trấn áp một ít thế lực nhỏ.

Sở Từ gợi lên khóe môi: "Cảm ơn đã hậu ái, nhưng mà tôi không có hứng thú."

Thủ lĩnh cũng không có tiếp tục khuyên, ông ta rất rõ ràng, Sở Từ không phải một người sẽ bị khuyên bảo cảm động, không chỉ có không cảm động, còn sẽ cảm thấy phiền, mà cậu một khi bực bội lên, ai cũng không đảm bảo cậu sẽ làm ra chuyện gì.

"Chúng tôi thật sự rất cần cậu gia nhập, hy vọng cậu có thể cẩn thận suy xét một chút. Được rồi, không quấy rầy hai người, chúc các cậu chơi vui vẻ."

Chờ bọn họ đi xa, Sở Từ lười biếng mà dựa vào vai Augustus: "Mệt mỏi, chúng ta về phòng đi."

Augustus đỡ cậu: "Được."

Hắn ôm lấy eo Sở Từ, dẫn cậu rời khỏi đại sảnh, cứ việc Sở Từ nói cậu không có say, chính là nhìn thấy cậu uống nhiều rượu như vậy Augustus cũng không tin tưởng cậu không có say.

Khi rời đi, Augustus cảm giác được có ai đang gắt gao nhìn mình, hắn hơi hơi nghiêng đầu, theo cảm giác xem qua, nhìn thấy mấy nam nhân không quen biết, mà ánh mắt của bọn họ, tất cả đều mang theo ác ý thật sâu.

Đuôi mắt hẹp dài của Augustus nhẹ nhàng nhướn nhướn, giây tiếp theo, hắn nâng tay lên, ngón trỏ để ở huyệt trước Thái Dương, chạm chạm hai cái, làm một hành động nổ súng.

Phanh.

Chiến tranh vô thanh vô tức, hắn trước nay đều là người thắng.

Khiêu khích xong, Augustus dường như không có việc gì mà ôm Sở Từ rời đi, nhóm Alpha bị hắn lưu tại phía sau, lại điên tận trời.

"Khiêu khích, hắn ta cư nhiên dám khiêu khích chúng ta." Trong đó một người tức đến môi phát run: "Đáng chết, các người nhìn thấy ánh mắt của hắn ta không, hắn ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy, tôi muốn hắn ta chết, tôi nhất định phải cho hắn ta chết."

Bọn họ ai mà không phải thế lực lớn xuất thân, chưa từng bị khiêu khích như thế, lửa giận nháy mắt phá tan lý trí. Lúc này Augustus ở trong mắt bọn họ, căn bản chính là kẻ thù thâm cừu đại hận, nhất định không chết không ngừng.

Cạch, cửa phòng bị người đóng lại.

Augustus mở đèn, ôm Sở Từ mơ màng sắp ngủ, chôn ở chỗ cổ cậu thật sâu hô hấp vài cái, ách thanh mở miệng: "Ngài lúc trước nói để tôi kiểm tra, hiện tại còn tính không?"

Sở Từ: "Tôi không nhớ rõ tôi có nói như vậy."

"Vì ngài là chủ, hẳn nên làm gương tốt cho cấp dưới, sao có thể chơi xấu." Augustus hàm hồ mà cười cười, trong thanh âm khát vọng cơ hồ muốn tràn ra.

"Nhưng mà tôi buồn ngủ quá." Sở Từ phóng nhuyễn thanh âm.

Augustus khó nhịn mà hôn lấy xương quai xanh của cậu, chế trụ cổ tay của cậu, để ở trên chỗ tựa lưng sô pha: "...... Không quan hệ, ngài lại không cần động."

Sở Từ: "......"

Liên minh hoà bình như hình thức ban đầu, nhóm thủ lĩnh tụ tập ở tinh cầu Noah càng thêm bận rộn, mỗi ngày đều mở họp.

Bọn họ muốn phân chia quyền lợi, thi hành quy chế của liên minh, xây dựng hội nghị giám sát, vội đến chân không chạm đất.

Đối lập, Sở Từ giống như là tới Noah du lịch, cùng Augustus không sai biệt lắm biến tất cả trên Noah thành chuyến đi chơi.

Bọn họ chơi xong rồi, nhóm các thủ lĩnh khác hội nghị mới đẩy mạnh đến hơn một nửa. Sở Từ không có nhiều thời gian như vậy chờ bọn họ, sau giữa trưa liền lên chiến hạm, cùng Noah nói tạm biệt.

Chiến hạm như cũ chỉ có hai người bọn họ, thời gian trở về, Augustus không có lãng phí, ở trong phòng bắt chước đối chiến đem xếp hạng của bản thân đánh tới hạng ba.

Ngay sau khi đánh tới hạng ba, Augustus từ khoang huấn luyện đi ra, trở lại phòng nghỉ, lôi kéo tay Sở Từ, chờ mong mà nói: "Tôi hiện tại là hạng ba."

"Ừ" Sở Từ cười liếc nhìn hắn một cái: "Sau đó thì sao?"

"Để tôi thành lập một quân đoàn được không," Augustus nói: "Tôi muốn trở thành thanh đao sắc bén nhất của ngài."

Sở Từ ngồi dậy, một bàn tay ôm mặt Augustus, một cái tay khác tinh tế mà vuốt ve hình dáng mỗi một chỗ của hắn.

Hắn rũ lông mi xuống, nhìn chăm chú Augustus hồi lâu, thở dài nói: "Tiểu sói con trưởng thành rồi."

Augustus không biết vì sao, tim đập nhanh một chút.

Giống như có chuyện gì đang ở thời điểm hắn không biết, chuyển hướng sang một cái vực sâu không lường được.

Hắn vô thố mà chớp chớp mắt, trực giác đối với nguy hiểm làm hắn theo bản năng bắt đầu tìm lời nói cứu vãn: "Ngài không thích tôi làm như vậy sao? Ngài nếu là không thích, tôi liền không ——"

"Augustus," Sở Từ đánh gãy hắn: "Còn nhớ rõ thời điểm chúng ta mới vừa quen biết không?"

Cậu vì cái gì đột nhiên nhắc tới cái này.

Augustus cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt, nhưng vẫn là ngoan ngoãn trả lời: "Nhớ rõ."

Sở Từ trong mắt ý cười càng sâu, ý cười ôn nhu dung túng như vậy, Augustus hoảng hốt một chút, chỉ cảm thấy chính mình như cũ vẫn được Sở Từ yêu thích.

Cho nên đại khái là hắn nghĩ sai rồi.

"Cậu khi đó vì cái gì đối với tôi dữ như vậy?" Sở Từ thanh âm mềm mại: "Tựa như con chó nhỏ xù lông."

Augustus mím môi: "Tôi sợ ngài khinh thường tôi...... Ánh mắt đầu tiên khi thấy ngài, tôi liền nghĩ, như thế nào sẽ có người đẹp như vậy, ngài đẹp như vậy, mà tôi, tôi tựa như con chó hoang ở vũng bùn lăn lộn đánh nhau, dơ bẩn, rõ ràng ngài khinh thường tôi mới là bình thường, nhưng mà...... nhưng mà tôi sẽ cảm thấy khổ sở."

Augustus mỗi một chữ đều nói rất chậm, thậm chí có chút lộn xộn.

Nhưng hắn mỗi một chữ đều là thật sự.

Sở Từ chậm rãi cúi người, hôn qua cái trán, đôi mắt, môi của hắn: "Tôi không có khinh thường cậu."

Cậu đồng dạng chậm rãi nói: "Tôi đáp ứng cậu."

Chiến hạm rơi xuống tinh cầu phụ cận, Augustus hoảng sợ mà quay đầu, nhìn thấy trên màn hình hiển thị địa điểm đáp xuống, không phải Đồ Lan tinh.

Chiến hạm nhiên liệu đủ dùng, cũng không có nhu cầu đáp xuống đất bổ sung.

Cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt làm hắn đến lông mi đều run rẩy: "Chủ nhân?"

Sở Từ dắt tay hắn, đi đến mở ra cửa khoang trước, tỉnh cầu xa lạ gió thổi lại đây, cuốn theo hơi thở cỏ cây, ập vào trước mặt.

Cậu buông tay ra, ngày thời khắc khi ngón tay hai người sắp sửa chia lìa, Augustus đột nhiên nắm lại tay cậu, sợ hãi hỏi: "Ngài không cần tôi sao?"

Sợ hãi sắp bị vứt bỏ hủy diệt thiên địa, trong phút chốc phá hủy tất cả lý trí cùng lực lượng của hắn, hắn cơ hồ đứng thẳng không được, chỉ có cái tay bắt lấy Sở Từ vẫn còn lực, giống như là đem toàn bộ sức lực đều dùng để bắt lấy người này.

Cánh tay Sở Từ bị hắn nắm chặt đến nhanh chóng hiện lên dấu vết đỏ thẫm, nhưng cậu đến mí mắt cũng chưa chớp một chút: "Cậu còn nhớ rõ thời điểm chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, vậy cậu cũng nên nhớ rõ, tôi và cậu có nói qua

"Tôi nói rồi, tôi sẽ thả cậu tự do."

"Cậu được tự do rồi, Augustus."

"Không cần!" Augustus dùng sức lắc lắc đầu, hắn vô luận như thế nào cũng nghĩ không rõ, tại sao lại như vậy, người trước một đêm còn ôn nhu mà ôm hắn, vì cái gì hiện tại là có thể vô tình mà vứt bỏ hắn: "Tôi không cần tự do, ngài để tôi ở bên cạnh ngài được không. Ngài nếu là không thích tôi thành lập quân đoàn tôi liền không lập, ngài không thích tôi đánh nhau tôi liền không đánh, ngài không thích cái gì, tôi đều sẽ không làm, cầu xin ngài, không cần vứt bỏ tôi."

"Đồ ngốc," Sở Từ ôn nhu mà lau nước mắt của hắn, cậu vẫn luôn ôn nhu, ôn nhu mà nói với Augustus là thích hắn, ôn nhu mà ở trên sân thi đấu hôn hắn, ôn nhu mà ôm hắn, hiện tại lại dùng ôn nhu đồng dạng, tới phá hủy hắn: "Cậu như thế nào còn không rõ, tôi không thích cậu. Augustus, ở bên nhau lâu như vậy, tôi đã ——"

Augustus đối với cậu chưa bao giờ phòng bị, cho nên hắn dễ dàng liền trúng kế.

Thuốc mê hiện tại tức khắc phát ra hiệu suất, nhưng hắn vẫn như cũ trước khi hôn mê nghe được hai chữ cuối cùng của Sở Từ: "Chán rồi."

- -------------------------------------