Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 125: Võ trạng nguyên



Chỉ là không nghĩ tới, ở cửa gian phòng cuối cùng, nàng lại gặp người quen. Trong phòng tiếng đàn lượn lờ hương khí quanh quẩn, Tô Tĩnh hơi nghiêng thân mình dựa vào bàn, một tay chống đầu, hình như đang lắng nghe khúc nhạc, ngón tay thon dài gõ nhịp theo tiếng đàn.

Diệp Tống cũng không kinh ngạc, vào phòng, ngồi lên ghế, tự rót cho mình một ly trà, thanh âm lười nhác nói: "Thật đúng là không có chuyện gì thiếu Hiền Vương, Hiền Vương phong lưu a."

Tô Tĩnh mở mắt, thấy Diệp Tống một thân nhung trang, ngưng thần một lúc lâu mới lười biếng ngồi dậy, cười nói: "Diệp tiểu thư cũng tới kiểm tra phòng sao? Nhìn bộ dáng này, Diệp tiểu thư là định nhập ngũ tòng quân à?"

Diệp Tống nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh, không mừng không giận, hỏi lại: "Ngươi thấy có vấn đề gì sao?"

Tô Tĩnh vẫy tay với cô nương đang đánh đàn, ôn nhu mỉm cười nói: "Ngoan, đi ra ngoài trước đi, thuận tay đóng cửa lại giúp ta."

Cô nương mị nhãn hàm chứa lưu luyến không rời nhìn Tô Tĩnh, sau đó thướt tha đi ra.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Diệp Tống nhấc ghế ngồi trước mặt Tô Tĩnh, khom người tới gần, hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, hô hấp cũng hòa quyện vào nhau. Tô Tĩnh dần dần cười không nổi, nhìn Diệp Tống thật sâu.

Diệp Tống nói: "Ngươi có gì bất mãn với ta sao, ngươi cứ nói thẳng."

Tô Tĩnh hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta bất mãn với ngươi?"

Nàng vân đạm phong khinh đáp: "Bằng cảm giác."

"Nữ nhân các ngươi, việc gì cũng dựa vào cảm giác." Tô Tĩnh cười nói, "Ngươi hiện tại sống không tồi, ta cũng sống không tồi, huống hồ ngươi cũng không còn là tam tẩu của ta nữa, ta cũng không nên đối tốt với ngươi nữa. Như vậy đã đủ chưa?"

Diệp Tống nhìn hắn, thật lâu sau mới gật gật đầu, đứng lên, tầm mắt rời đi, dường như không có việc gì nói: "Nếu ngươi đã nói rõ ràng như vậy, ta cũng đã nghe rõ ràng, nếu không muốn có quan hệ với ta nữa, vậy thì tùy ngươi."

Tô Tĩnh bị nữ nhân này nói như vậy trong lòng vô cùng lo lắng, ngồi dậy nói: "Ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân hay không?"

"Đúng thế", Diệp Tống nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy?"

"Không, ta thuận miệng nói thôi." Tô Tĩnh cảm thấy vô lực nói.

"Đúng rồi, lần trước chưa kịp hỏi ngươi", Diệp Tống đi ra ngoài nghĩ một chút lại dừng chân, nhìn Tô Tĩnh, "Tuy ngươi bảo sẽ không đối tốt với ta nữa, nhưng người ta đáp ứng ta tìm đại phu cho Diệp Thanh, việc này còn tính hay không?"

Tô Tĩnh mày cũng không động một chút đáp: "Ta quên mất."

"Được, vẫn là ta tự mình đi tìm thì hơn, không phiền ngươi nữa." Diệp Tống nói xong những lời này, liền đá văng cửa rời đi.

Nàng đá rất lớn tiếng, khiến Tô Tĩnh sợ tới mức mở to hai mắt, cười nhạo nói: "Được, hỏa khí cũng không nhỏ."

Tô Tĩnh cuối cùng theo các khách làng chơi khác xuống lầu, hắn bước đi ưu nhã, so với các khách làng chơi kia, có phần quang minh lỗi lạc hơn. Dù sao trong kinh thành ai chả biết, Hiền Vương phong lưu buổi tối không tới thanh lâu ngủ thì sẽ không ngủ được.

Diệp Tu sai người kiểm tra từng phòng, tiền viện hậu viện, lại tra xét sổ sách, nói vài câu kiểu như "Vì bản thân và người nhà mà suy nghĩ, ít dạo thanh lâu thôi", sau đó dẫn người đi chỗ khác.

Ban đêm, bầu trời đầy sao sáng, côn trùng trong bụi cỏ bắt đầu kêu vang. Tuy không phải mùa hè, nhưng ít nhiều cũng có không khí mùa hạ. Diệp Tống thay đổi áo ngủ mềm mãi, tóc dài xõa tung trên vai.

Chợt nghe bên ngoài có động tĩnh rất nhỏ, còn có tiếng ho của nam nhân quen thuộc, Diệp Tống mở cửa sổ, Tô Nhược Thanh phi thân bay tới, chẳng qua nhìn như té ngã nên có chút chật vật.

Diệp Tống ghé vào cửa sổ nở nụ cười.

Tô Nhược Thanh phủi mấy ngọn cỏ trên tay áo, hỏi: "Chỗ này dựng rào tre khi nào vậy?"

Diệp Tống kinh ngạc nói: "Có rào tre sao, ta không biết."

Nàng đương nhiên không biết, đây là do vị huynh trưởng phúc hắc nào đó muốn ngăn cản ban đêm có người trèo qua cửa sổ mà cố ý vây. Trước mắt cũng coi như là có tác dụng, ít nhất Tô Nhược Thanh cũng đụng phải.

Diệp Tống kéo tay hắn, hắn nhẹ nhàng nhảy vào. Xoay người ép Diệp Tống lên trên tường, ngửi hơi thở của nàng, bàn tay nhéo eo nàng, tiếng nói lộ ra nồng đậm tình ý cùng thương nhớ: "Ừm, cũng rắn chắc lên không ít, sờ lên cảm giác rất tốt."

Diệp Tống cười, nhón tay chọc đai lưng Tô Nhược Thanh, nói: "Sờ thử chỗ khác nữa xem."

Nàng ôm cổ Tô Nhược Thanh rồi hôn lên môi hắn, nóng bỏng lại gợi cảm.

"Ta biết, huynh không nói chuyện chính sự vào lúc này...Nhưng ta sợ lát nữa ta mệt lại ngủ quên mất..."

"Ta nghe."

"Ta muốn huynh giúp ta..."

Tô Nhược Thanh cười, thanh âm khàn khàn không nén được vui sướng nói: "Ta cho rằng cả đời này nàng sẽ không muốn ta giúp..."

"Ta muốn nhờ huynh tìm thần y trị khỏi hai chân cho A Thanh..."

"Được..."

Nàng đã dự đoán đúng, sau đó nàng quả thực mệt mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Lúc tỉnh lại đã là tờ mờ sáng, duỗi tay sờ sang bên cạnh, Tô Nhược Thanh đã đi rồi. Trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở của hắn.

Diệp Tống che chăn, chính mình cũng không biết phải nói là cảm xúc gì, nhẹ nhàng than một tiếng. Nàng ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao, Xuân Xuân gọi rất nhiều lần cũng không chịu tỉnh. Sau đó vẫn là Diệp Thanh tự mình tới gọi nàng, nàng mới không tình nguyện mà đứng lên, cả người bủn rủn, quả thực so với khi nàng múa xích sắt ở thao trường còn nghiêm trọng hơn.

Nàng mặc áo cổ cao, để che khuất dấu vết trên cổ.

Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Tô Nhược Thanh vô cùng cao. Buổi sáng hoàng bảng liền dán xuống, nói trong cung có phi tần bị bệnh, thái y bó tay không có biện pháp, dùng trăm lượng hoàng kim chiêu mộ thần y giang hồ.

Hoàng bảng được đưa tới tay Diệp Tống, Diệp Tống híp mắt nhìn một cái. Diệp Thanh quá hiểu thâm ý trong mắt Diệp Tống, ở bên cẩn thận hỏi: "Nhị tỷ, là người cầu Hoàng Thượng sao?"

"Hửm? Ta cầu hắn cái gì?"

Diệp Thanh thành thật nói: "Cầu hắn tìm đại phu a."

Diệp Tống cười như không cười, gãi gãi cằm, vờ như bừng tỉnh đại ngộ: "A Thanh muội thật đúng là càng ngày càng giảo hoạt, muội đang ám chỉ với ta là Hoàng Thượng tìm thần y chữa bệnh cho phi tần thì nhân tiện qua xem chân cho muội luôn đúng không?" Diệp Thanh đỏ mặt, liếc mắt oán trách nàng, nàng giơ tay nhéo búi tóc Diệp Thanh, gật gật đầu, "Ta cảm thấy ý tưởng này rất tốt."

Diệp Tu không tiếng động đứng ở góc tường nghe trộm, sau đó lựa lúc đi ra, liếc Diệp Tống nói: "Quan hệ của A Tống và Hoàng Thượng, có vẻ rất tốt."

Sắc mặt Diệp Thanh biến đổi, Diệp Tống sửng sốt, nghiêng người thấy Diệp Tu, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh hỏi: "Đại ca đến đây lúc nào?"

Diệp Tu ngữ khí ninh đạm: "Theo ta được biết, hậu cung của Hoàng Thượng có vài vị phi tần, một vị là nữ nhi của Tể tướng, một vị là đại công chúa Nam Thiến, còn một vị là biểu muội nhà ngoại Thái Hậu, nếu có một người trong đó mắc bệnh nhẹ, hậu cung cũng không thể một chút tiếng gió cũng không có." Diệp Tống nghe vậy hơi nhíu mày, Diệp Tu nhìn kỹ biểu tình của nàng, tiếp tục nói, "Bất quá đúng là gần đây Hoàng Thượng có sủng ái một thị thiếp, thị thiếp kia bệnh cũng không nhẹ."

Diệp Tống giương mắt, nhìn Diệp Tu, câu môi cười, nói: "Đại ca, huynh thử ta."

"Ta chỉ tò mò quan hệ của A Tống và Hoàng Thượng mà thôi."

"Huynh muốn biết sao?" Diệp Tống nhìn hắn chớp chớp mắt, "Ta cùng Hoàng Thượng...là loại quan hệ không thể cho ai biết."

Diệp Thanh nhìn Diệp Tu rồi lại nhìn Diệp Thanh, cười gượng nói: "Ha, ha ha...Nhị tỷ, muội đột nhiên cảm thấy đói bụng, hay là tỷ đẩy muội tới phòng bếp kiếm cái gì ăn đi."

Diệp Tống nhanh chóng đẩy Diệp Thanh chuồn mất.

Chờ đi xa, Diệp Thanh mới vỗ vỗ ngực nói: "Nguy hiểm thật! Có phải đại ca đã phát hiện được gì không?"

Diệp Tống cười hai tiếng: "Đại ca là người khôn khéo, có chuyện gì có thể qua được mắt huynh ấy?" Nghĩ một chút lại hỏi, "Trong viện của ta chỗ cửa số có rào tre, là muội cho người làm sao?"

Diệp Thanh hồn nhiên không biết: "Không phải muội a, muội vây rào tre làm gì."

Diệp Tống cười tựa như phát hiện ra điều gì: "Vậy chính là đại ca rồi."

Thời tiết tháng năm thực ấm áp, ánh mặt trời chói chang, người đi đường không còn phải mặc quần áo dày của mùa đông nữa. Năm nay tuyển võ sớm, đã được triển khai từ tháng ba, trải qua các vòng thi hương, thi huyện, rốt cuộc qua hai tháng cũng tới kinh thành.

Nghe nói người được tuyển đều là người có võ công lợi hại nhất của mỗi địa phương, người cuối cùng được Hoàng Thượng chọn sẽ là đương kim Võ Trạng Nguyên. Việc này đối với mãng phu mà nói chính là cơ hội tốt để thăng quan phát tài.

Đương nhiên kỳ tuyển chọn này, ghế quan chủ thẩm không tránh được có hai ghế của tướng quân phủ, một người là Đại tướng quân Diệp Đình, một người nữa là vệ tướng quân Diệp Tu. Vị quan chủ thẩm còn lại là Lại Bộ Thượng Thư. Còn có hai vị phó thẩm, một vị là Hiền Vương ăn không ngồi rồi đến xem náo nhiệt, một vị là Tam Vương gia.

Mấy ngày nay Đại tướng quân cùng Diệp Tu không có thời gian quản Diệp Tống, để nàng tự do. Vì thế mỗi ngày Diệp Tống nhàm chán mà đi ra ngoài, thi thoảng cùng Quý gia huynh đệ và Lưu Ngoạt uống rượu nghe hát, khi thì kéo bè kéo cánh đi xem náo nhiệt. Chẳng qua trên ghế quan chủ thẩm ngoại trừ một lão nhân thì còn lại đều là gương mặt quen thuộc, khó tránh khỏi có chút buồn tẻ.

Vũ phu đều là thưởng thức lẫn nhau, trên đài người tung quyền, Quý Lâm bên dưới cũng không nhịn được mà khoa tay múa chân, thi thoảng lại hô lên: "Mẹ nó, sao không câu cho hắn một quyền a! Sau lưng! Không có mắt sao! Phế vật!"

Quý Cùng nhỏ giọng nói thầm, "Hay là đại ca lên đánh đi."

Quý Lâm mắng: "Ngươi cho rằng lão tử không muốn sao! Nhưng tướng quân nói, chúng ta là tướng sĩ, hư danh này không cần cũng được. Có khi Võ Trạng Nguyên sau này không có chúng ta còn loạn lên cơ."

Lưu Ngoạt nhìn thoáng qua Diệp Tống thấy nàng một vẻ không có ý kiến gì, trong lòng phúc hắn bắt đầu bạo phát, xúi giục nói: "Hay là, nhị tiểu thư lên đánh đi."

Diệp Tống cười nhạo một tiếng, nghiêng tròng mắt liếc Lưu Ngoạt, Lưu Ngoạt tức khắc không nói gì nữa. Nàng nói: "Ngươi ngứa đòn phải không?"

Lưu Ngoạt khụ một chút nói: "Tại hạ nói giỡn thôi, nhị tiểu thư đừng tin là thật. Chẳng qua..." Hắn muốn nói lại thôi, biểu tình khó đoán.

"Chẳng qua cái gì? Ngươi đánh rắm còn phải nghĩ xem phân ra mấy lần sao?"

Quý gia huynh đệ sung sướng khi người khác gặp qua, chỉ có Diệp Tống mới có thể trị Lưu Ngoạt.

Lưu Ngoạt liền nói: "Nhị tiểu thư là muội muội tướng quân, có thể đi lại tự do ở thao trường, nhưng lại không thể ra lệnh cho tướng sĩ, nhiều lắm cũng chỉ có thể ra lệnh cho các huynh đệ vào sinh ra tử như chúng ta. Ở bên ngoài càng không thể rêu rao, nói trắng ra là, chỉ bởi vì nhị tiểu thư không phải tướng sĩ. Nhưng nếu nhị tiểu thư là tướng sĩ, cũng phải từ dưới đi lên, đến lúc đó chỉ là một tiểu binh, còn bị loại người như Quý Lâm sai bảo."

Quý Lâm bất mãn: "Lưu Ngoạt ngươi mẹ nó nói chuyện có thể đừng nhắc đến lão tử được không!"

Diệp Tống nghe, biểu tình của nàng như đang nói: Ta cho ngươi nói, ta muốn xem đến tột cùng ngươi có thể nói ra được cái gì.