Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 126: Diệp tống dự thi



Lưu Ngoạt liếc mắt nhìn Quý Lâm, bảo hắn đừng ngắt lời, lại nói: "Như lần trước đi khám xét, nhị tiểu thư chỉ có thể trà trộn vào bên trong, mà không thể đường đường chính chính làm người dẫn đầu, chẳng phải khó chịu sao? Giống lần trước nữa, gặp tiểu ác bá đùa giỡn cô nương đào hát ở tửu lâu lại không thể trực tiếp trừng trị, có phải rất không thoải mái không? Hay giống như trước trước nữa..."

Diệp Tống không nghe nổi nữa: "Ngươi không nói thẳng vào trọng điểm sẽ chết à?"

Lưu Ngoạt kịp thời dừng lại, nói ra trọng điểm: "Nếu nhị tiểu thư tham gia lần này mà giành được giải nhất, không phải những vấn đề kia đều được giải quyết hay sao. Võ Trạng Nguyên uy phong, lại có Đại tướng quân cùng vệ tướng quân làm hậu thuẫn, vào trong quân, ai dám không nghe? Nếu sau đó lập được chiến công, nhất định vẽ là vị nữ tướng quân đệ nhất Bắc Hạ."

Diệp Tống suy nghĩ, nói: "Nghe ngươi nói vậy, có phải ta nên động tâm hay không?"

Lưu Ngoạt khiêm tốn mà thành khẩn nói: "Trăm lợi mà không hại. Nhị tiểu thư là hậu nhân nhà tướng, tinh trung báo quốc bảo vệ giang sơn Bắc Hạ, lý nên như thế."

"Bảo hộ giang sơn Bắc Hạ." Diệp Tống nhẹ giọng lẩm bẩm lại, nheo mắt cười, "Nghe cũng không tệ lắm."

Nàng hiện tại đã tự do, tự do đến không biết sau này phải làm gì. Tự do đến trong lòng yêu một người lại không biết phải làm gì để giúp đỡ người mình yêu. Không thể cả đời chỉ chăm lo vào nữ nhi tình trường được. Hắn là Hoàng Thượng, hắn sẽ không chỉ có riêng mình nàng, hắn còn có giang sơn này.

Diệp Tống nhìn trên đài, nói: "Những người này võ công thoạt nhìn không yếu, ta cảm giác nếu bản thân lên sẽ bị đánh."

Lưu Ngoạt lộ ra nụ cười văn nhã nói: "Không sợ, bọn họ ở bên ngoài không đánh được nhị tiểu thư."

Diệp Tống xoay người đi, vỗ đầu Lưu Ngoạt: "Cái rắm, tuyển Võ Trạng Nguyên sao có thể linh tinh được, ta cũng không phải chưa từng thấy!...Bất quá có thể bảo Đại tướng quân đi cửa sau cho tên ta vào danh sách chắc là được..."

Đại tướng quân và Diệp Tu gần trời tối mới về, phía sau chân trời đã ráng đỏ.

Phòng ăn đã sớm bày biện đồ ăn nóng hổi, tắm rửa xong là có thể dùng bữa tối. Diệp Thanh ngoan ngoãn ngồi chờ bên bàn, xoay chuyển tròng mắt vô cùng ngạc nhiên, nàng ngạc nhiên mà nhìn Diệp Tống ân cần sắp xếp bát đũa trên bàn ăn, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Đại tướng quân và Diệp Tu cười đến vô hại, nói: "Cha, đại ca, đã trở lịa, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm."

Đại tướng quân cùng Diệp Tu ăn ý mà dừng bước chân, liếc nhau.

Vừa ngồi xuống, Diệp Tống lại ân cần xới cơm gắp thức ăn, Đại tướng quân tròn mắt, Diệp Tu mím môi cầm chiếc đũa lên ăn có vẻ không an tâm. Diệp Tống nói: "Thất thần làm gì nha, mau ăn đi, vất vả cả một ngày chắc chắn rất mệt."

Đại tướng quân hỏi: "A Tống, không phải con lại gây ra họa gì chứ?"

Diệp Tống đáp: "Không a, hôm nay con chỉ ra ngoài đi dạo, còn đi khu vực thi đấu xem cha với đại ca, sau đó trở về."

"Vậy sao con đột nhiên lại...nhiệt tình như vậy."

Diệp Tống cười hỏi: "Cha không thích sao?"

Đại tướng quân cười nói: "Chỗ nào, có chỗ nào không thích đâu, chỉ là...không quen mà thôi, ha, ha, ha, không quen."

Diệp Tu khẳng định: "Hẳn là muội tính xin xỏ cha chuyện gì à?"

Diệp Tống cười tủm tỉm nói: "Hiểu muội chỉ có huynh a."

Vừa nghe vậy, tâm Đại tướng quân lại rớt xuống, đói không chịu được liền há mồm to ăn cơm, hàm hồ nói: "Con có yêu cầu gì, nói cha nghe một chút. Chỉ cần không quá phận, cha sẽ đáp ứng con."

Diệp Tống gắp đồ ăn cho Đại tướng quân, nói: "Kỳ thật cũng không phải chuyện gì quá phận, nghe nói tuyển võ sắp kết thúc?"

Lông mày Diệp Tu run lên. Đại tướng quân không để bụng nói: "Đúng vậy, năm nay mấy tiểu thư kia không được lắm, quá phù hoa, coi trọng hư danh."

Diệp Tống liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Vậy cha có thể thêm tên con vào danh sách được không?"

Một ngụm canh không nuốt trôi, Đại tướng quân nghiêng đầu ra khỏi bàn ăn ho khan một hồi. Ông không ngần ngại hỏi: "Thêm tên con làm gì?"

"Con muốn đi thi Võ Trạng Nguyên thử xem."

Đại tướng quân đập bàn: "Làm càn! Danh sách cần được Hoàng Thượng thông qua, thêm tên con vào không phải sẽ khiến cho Hoàng Thượng cho rằng ta lấy quyền mưu tư sao? Loại đại nghịch bất đạo này con lại bảo ta làm, con muốn đẩy ta vào hố lửa sao?" Diệp Tống bị mắng đến máu chó phun đầy đầu, cũng may nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý, không nản lòng. Đại tướng quân lại bưng lên bát cơm, "Con chỉ là một nữ nhi, ở kinh thành ương ngạnh một chút cũng không sao, nhưng chuyện này không phải đơn giản, tương lai phải ra trận giết địch thì phải làm thế nào? Đó là chuyện của nữ nhi sao? Con chịu được, nhưng lão tử không chịu được! Ngoan ngoãn ở nhà cho ta! Ăn cơm!"

Diệp Tống bĩu môi rầu rĩ ăn cơm.

Bữa tối qua đi, Đại tướng quân nằm nghỉ trên ghế dài, Diệp Tống cười hì hì đi qua, giúp Đại tướng quân bóp vai, lấy lòng nói: "Cha, để con bóp vai cho người."

Đại tướng quân sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vã trở về phòng, sợ Diệp Tống năn nỉ ỉ ôi, nói: "Ta tự xoa được, ngủ!"

Trung tuần tháng năm, danh sách võ chiêu được đưa ra, tổng cộng có chín người. Diệp Tống cảm thấy số người này vừa vặn tốt, thêm nàng vào sẽ là người thứ mười, sau đó có thể chia năm trận đánh nhau. Nàng nói ý tưởng này cho Đại tướng quân, Đại tướng quân giận dữ nói: "Con không cần cả ngày đều nghĩ đến chuyện đánh đánh giết giết không được sao?"

Diệp Tống nghiêm túc hỏi: "Vậy con nên nghĩ cái gì?"

Đại tướng quân lời lẽ chính đáng nói: "Tốt xấu gì cũng nên nghĩ ăn uống thật tốt!"

Diệp Tống: "..."

Đại tướng quân thừa dịp chạy thoát: "Con đừng nói nữa, ta rất bận."

Đại tướng quân ở thư phòng sửa lại danh sách, lại viết một quyển tấu chương tổng kết lại, chuẩn bị ngày mai lâm triều dâng lên Hoàng Thượng.

Diệp Thanh đêm nay rất ngoan ngoãn, đi vào trong viện Đại tướng quân giúp ông pha trà, còn đốt một lọ an thần hương, nói: "Cha, canh giờ không còn sớm, ngày mai còn phải đi lâm triều, cha nghỉ sớm một chút."

Đại tướng quân "Ừm" một tiếng, ngẩng đầu từ ái nói: "Ta biết rồi, A Thanh con cũng trở về nghỉ ngơi đi. Buổi tối lạnh, khi ngủ không được đá chăn." Đây là ông theo thói quen lúc trước hay dặn dò Diệp Tống. Lời vừa ra khỏi miệng liền thấy không đúng, Diệp Tống hai chân không có tri giác sao có thể đá chăn được? Cảm thấy chọc vào chỗ đau của Diệp Thanh, lập tức sửa lại, "À không ý của ta là, khi ngủ nhớ đắp chăn cẩn thận, nếu không sẽ giống như đá chăn, dễ dàng cảm lạnh."

"Vâng", Diệp Thanh giảo hoạt cười, "Cha yên tâm đi, con biết rồi."

Diệp Thanh thấy Đại tướng quân vào nhà nghỉ, mới đẩy xe lăn bình thản ra ngoài sân. Lúc trở về nàng có vẻ vô cùng kích động, thấy Diệp Tống đang đứng cách đó không xa chờ nàng, hai mắt hiện lên tia hưng phấn nói: "Nhị tỷ, đây là lần đầu tiên muội làm loại chuyện này."

"Cảm giác thế nào?" Diệp Tống hỏi.

"Cảm giác rất tốt!" Diệp Tống đáp, "Muội đã cho cha dùng trầm hương gây ngủ, ông nhất định sẽ ngủ đến bất tỉnh nhân sự."

"Vậy là tốt rồi", Diệp Tống xoa xoa búi tóc Diệp Thanh, đẩy nàng vào phòng, bế nàng lên giường nằm xuống nói, "Ngoan, mau ngủ đi, còn lại để cho ta."

Lúc gần đi, Diệp Thanh bắt lấy tay áo nàng, mở to mắt sáng ngời hỏi: "Nhị tỷ, người thật sự muốn làm Võ Trạng Nguyên sao?"

Diệp Tống cười ôn hòa mà yên lặng, hơi nhướng mày: "Muội không cảm thấy như thế rất uy phong sao?"

Diệp Thanh hắc hắc cười nói: "Muội sẽ giúp tỷ."

Thấy Diệp Thanh ngủ rồi, Diệp Tống lại lén lút vào trong viện Đại tướng quân. Nàng dán tai lên cánh cửa nghe ngóng bên trong thấy tiếng ngáy như sấm. Trong lòng nàng vui vẻ, còn chưa kịp đẩy cửa đi vào, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng lại trầm ổn, nàng lập tức thu tay về, đưa ra sau lưng giả bộ như đang tản bộ.

Người tiến vào chính là Diệp Tu. Hắn giương mắt nhìn thấy Diệp Tống liền sửng sốt hỏi: "A Tống ở chỗ này làm gì?"

Diệp Tống chỉ bầu trời, tìm lời nói: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp, muội đi tản bộ, bất tri bất giác liền tới nơi này. Đại ca cũng đi tản bộ sao? Đang cầm trên tay cái gì vậy?"

Nàng tinh mắt chú ý tới quyển sách trong tay Diệp Tu. Diệp Tu nhấc đuôi lông mày đáp: "Không có gì, chỉ là đem danh sách của chín người dự thi cho cha xem, bao gồm gia thế bối cảnh, học võ ở đâu, có sở trường gì đặc biệt và", hắn nhìn thoáng qua Diệp Tống, "có khuyển điểm gì."

Diệp Tống nở nụ cười nói: "Vậy sao, cái này nhất định phải bảo cha xem thật cẩn thận, không thể chọn sai người được."

Diệp Tu đi trên hành lang, lúc đi ngang qua Diệp Tống khẽ cười một chút, sau đó đẩy cửa thư phòng đi vào, lúc vào thắp một ngọn đèn chiếu sáng thư phòng. Diệp Tống kiễng mũi chân nhìn lén, thấy hắn đặt quyển sách trên bàn, đồng thời bên cạnh còn để một quyển tấu chương.

Sắp xếp xong rồi, Diệp Tu thổi tắt đèn đi ra bên ngoài, nhìn Diệp Tống đang đứng ở cửa, thấy nàng lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, chính mình cũng ngước đầu nhìn theo, gật đầu nói: "Ánh trăng đêm nay đẹp thật."

"Đại ca phải trở về luôn sao?"

Diệp Tu nói: "Ừm, A Tống còn muốn đi dạo sao?"

"A, muội đi dạo thêm một chút."

Nhìn Diệp Tu đi xa cũng không quay đầu lại, không thể không nói Diệp Tống có chút khiếp sợ, ngày thường hắn là người rất khôn khéo, trước mắt đúng là hù dọa người mà. Nói xong hai ba câu lại đi rồi.

Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Tống lại đi vào thư phòng, đóng cửa lại. Nàng lật tấu chương cùng danh sách, tiết kiệm thời gian, cầm một cây bút trên giá cố gắng không để lại sơ hở viết thêm hai chữ "Diệp Tống" ở dưới cùng. Sau đó lại cầm một tờ giấy trắng, ghi gia thế bối cảnh chung chung của mình lên rồi để vào giữa quyển sách, không dễ dàng phát hiện.

Đến khi làm xong rồi, nàng mới thả lòng, nhìn Đại tướng quân nằm trên ghế, đọc qua danh sách của mấy người kia.

Nếu nàng đã đọc qua một lần sẽ không quên, nàng lật rất nhanh, trong thời gian ngắn đã đọc xong rồi để lại chỗ cũ, lúc rời đi còn không quên thổi tắt đèn. Nội dung quyển sách, nàng từ thư phòng về Thanh Hải viện cũng đã nắm rõ.

Ngày hôm sau, Diệp Tống đúng giờ đi ăn sáng. Đại tướng quân ăn qua loa một chút liền chuẩn bị đứng dậy, Diệp Tu đứng trước một bước nói: "Cha chắc phải về phòng lấy đồ, cha cứ ăn đi, để hài nhi đi lấy cho."

Đại tướng quân vừa lòng uống sữa đậu nành nói: "Tu, tất cả mấy thứ trên bàn đều phải mang lên triều."

Diệp Tu liền đi ra ngoài, không quên đáp: "Hài nhi đã biết, danh sách sau khi sửa tỉ mỉ hài nhi đã mang đến cho cha đêm qua, thấy cha ngủ nên không quấy rầy."

"Vậy sao, vậy cũng mang cái đó đi cùng." Đại tướng quân phân phó xong quay đầu lại thấy biểu tình Diệp Thanh có chút kì quái, liền hỏi, "A Thanh, con ngắm tới ngắm lui nhị tỷ rất thú vị sao?"

Diệp Tống bình tĩnh buông đũa, nhìn Diệp Thanh, mặt không đổi sắc nói: "Trên mặt ta có cái gì sao?"

Hết chương 126

Có vẻ chị nhà sắp đầu quân đi lính rồi =)))))