Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 131: Con vẹt



Diệp Tống có thể hưu Vương gia, trở lại tướng quân phủ làm nhị tiểu thư, có thể hô mưa gọi gió còn tham gia tranh tài Võ Trạng Nguyên, mà Phái Thanh bên người nàng tuy chân đã bị đánh gãy nhưng lại được Đại tướng quân thu làm nghĩa nữ trở thành tam tiểu thư tướng quân phủ, cả đời không lo cơm ăn áo mặc. Còn Nam Xu nàng ta đã làm được gì, giờ nàng ta chỉ là một cái nha hoàn thông phòng, hơn nữa còn đem lời hứa chủ tớ thâm tình trước đây vứt đi sạch sẽ.

Thân thể Linh Nguyệt không thể di chuyển, nàng ta chậm rãi cắt tỉa cây cỏ, cắt được mấy nhát lại dịch xe lăn, tay chân cũng không nhanh nhẹn như trước. Bất tri bất giác trời cũng đã tối, nàng ta vẫn chưa làm được một nửa nhiệm vụ lão thẩm giao cho! Chờ hoàn thành xong chắc cũng đến sáng mai, nàng ta còn phải đi ngủ nếu muốn sáng mai có thể tiếp tục làm việc.

Đêm nay ánh trắng rất ảm đạm, dưới gốc cây, cách một đoạn lại có treo một cái đèn lồng. Có đèn lồng bị gió thổi tắt, xung quanh liền biến thành một mảng tối tăm.

Đang lúc Linh Nguyệt mơ màng sắp ngủ, thình lình vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ khiến nàng ta tỉnh dậy. Từ lúc theo lão thẩm tới đây, nàng ta không còn trải qua ngày tháng thư thái nữa, cả ngày đều lo lắng hãi hùng nên thính giác vô cùng nhanh nhạy.

Nàng ta xoa xoa đôi mắt, thân hình ẩn dưới tàng cây nên khó bị phát hiện, nàng ta thấy một thân ảnh mảnh khảnh từ bên kia đi qua, bóng dáng quen thuộc khiến nàng ta suýt nữa thì rơi lệ. Tuy rằng nữ tử kia mặc trang phục tím nhạt của nha hoàn hầu hạ nhưng nàng ta chỉ cần liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra, không phải Nam Xu thì là ai.

Nàng ta cố gắng lăn xe lăn đi qua, thấy trước mặt Nam Xu có một người nam nhân cao lớn, nam nhân kia hơi cúi đầu nên không thấy rõ mặt, chỉ đưa một phong thư cho nàng ta, trầm thấp nói: "Chủ tử giao cho ngươi."

Nam Xu có chút chần chờ, rồi vẫn nhận lấy, nhàn nhạt nói: "Ta đã biết."

Nam nhân kia không hề có ý muốn lưu lại thêm, thân ảnh lập tức biến mất. Bóng dáng Nam Xu dưới ánh lửa nhàn nhạt, nhìn phong thư có chút thất thần, biểu tình phức tạp. Linh Nguyệt cũng không ý thức được có gì không ổn, nam nhân kia là ai nàng ta chỉ nghi hoặc một chút, vì cơ bản đã bị cảm xúc chua xót thay thế, khóc thành tiếng kêu: "Phu nhân!"

Nam Xu cả kinh, lập tức thu phong thư vào ống tay áo, quay đầu thấy Linh Nguyệt, ánh mắt có chút động, kinh ngạc nói: "Linh Nguyệt? Sao ngươi lại ở đây?"

Linh Nguyệt trong ngực còn ôm đồ làm vườn, trên tay nàng ta đã nổi bọng nước, thấy Nam Xu, khóc không thành tiếng nói: "Nô tỳ ở đây cắt tỉa cây cỏ, béo thẩm nói, nếu nô tỳ làm không xong, sẽ không được ngủ, không được ăn cơm, còn sẽ bị đuổi ra khỏi vương phủ..." Nam Xu tiến tới, ngồi xổm trước người nàng ta, ôn nhu giúp nàng ta lau nước mắt, Linh Nguyệt khóc càng thêm ủy khuất, "Phu nhân, nô tỳ khổ quá a!"

Trong mắt Nam Xu hiện lên lệ quang, nói: "Linh Nguyệt, ta phải xin lỗi ngươi, là ta hại ngươi."

"Nô tỳ vì phu nhân làm những chuyện kia đều không oán không ối, chỉ là sao lâu rồi không thấy phu nhân tới gặp nô tỳ?" Linh Nguyệt xúc động, "Nô tỳ bị phu nhân vứt bỏ rồi đúng không?"

Nam Xu cười khổ nói: "Linh Nguyệt, hiện tại ta đầu còn là phu nhân gì nữa, chỉ là một nha hoàn thông phòng mà thôi, chỉ có thể làm ấm giường cho Vương gia, những cái khác ta đều không làm được. Ta cũng tưởng ngươi đi theo ta sẽ không còn khổ nữa, nhưng ta của hiện tại..."

Linh Nguyệt trong lòng chợt lạnh, nàng ta nói như vậy, nhưng ít nhất thì nàng ta cũng không bị cấm túc, có thể tự do đi lại trong vương phủ, có thể đến gặp nàng nói vài câu ấm áp cũng tốt rồi. Nhưng nàng lại lại đối với vấn đề này tránh nặng tìm nhẹ.

Linh Nguyệt gạt nước mắt, gật đầu nức nở nói: "Nô tỳ hiểu rồi. Là nô tỳ đã làm phu nhân khó xử. Sắc trời không còn sớm, phu nhân mau trở về nghỉ ngơi, đừng để Vương gia sốt ruột chờ."

Nam Xu ngưng một chút, thử dò hỏi: "Tối nay Vương gia trở về cũng không thấy gọi ta, ta một mình không ngủ được nên ra ngoài đi ra, ban nãy sao ngươi phát hiện ta?"

Linh Nguyệt nói: "Nô tỳ đang cắt tỉa cây cỏ bên này, vừa khéo đi ngang qua, thấy phu nhân đứng phát ngốc một mình ở đây, còn tưởng hoa mắt nhìn nhầm, vậy mà lại đúng là phu nhân."

Nam Xu yên lòng nói: "Ngươi đừng khóc, ngươi đã làm xong chưa? Để ta giúp ngươi nhé."

Linh Nguyệt lắc đầu nói: "Không được, nô tỳ sẽ xong nhanh thôi, phu nhân mau trở về nghỉ ngơi, nô tỳ cũng định trở về."

Nam Xu trước khi đi còn ôn nhu cười nói: "Về sau đừng gọi ta là phu nhân nữa, ta với ngươi đều là nha hoàn, kêu ta một tiếng tỷ tỷ đi."

Nam Xu đi rồi, Linh Nguyệt lau khô nước mắt, tiếp tục làm việc tới sáng.

Đêm qua Tô Thần uống không ít rượu nên nghỉ ngơi ở thư phòng. Trong lòng hắn đều nhớ tới Diệp Tống, một mặt lại cảm thấy hổ thẹn với Nam Xu, trong lòng hắn băng hỏa tranh nhau giày vò.

Từ khi nào hắn lại nhớ Diệp Tống như vậy?

Sáng sớm, đầu Tô Thần đau vô cùng, trên bàn vẫn còn để mảnh vải màu sắc lạ lùng đã bị phai nhạt kia. Hắn ra khỏi thư phòng, Nam Xu cũng đã thức dậy, dịu ngoan bưng nước rửa mặt chải đầu cho Tô Thần.

Tô Thần nhíu mày nói: "Không phải đã nói nàng không cần phải tự mình làm mấy việc này sao."

Nam Xu cười nói: "Hầu hạ Vương gia là vinh hạnh của thiếp, thiếp cũng không muốn để người khác làm."

Hắn rũ mắt nhìn Nam Xu giúp hắn thay quần áo, cần thận sửa sang lại vạt áo, bõng nhiên nhu hạ thanh âm nói: "Cũng lâu rồi chưa ra ngoài đi dạo, hôm nay ta đưa nàng đi dạo."

Nam Xu ngẩn người, ngẩng mặt đối mắt với Tô Thần, sóng mắt nhợt nhạt, đôi mắt nàng sáng lên gật đầu đồng ý: "Được."

Tô Thần sửa sang xong liền nói: "Nàng đi chuẩn bị một chút, ta đứng bên ngoài chờ."

Nam Xu trong lòng tràn đầy vui sướng trở về phòng, ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận chải chuốt, thay một váy lụa hiện lên dáng người nhu mỹ.

Linh Nguyệt gần sáng mới xong việc trở về ngủ, nhưng chưa được hai canh giờ đã bị béo thẩm kéo lên. Nàng ta mơ hồ hỏi: "A? Lại phải làm việc rồi sao?" Nhân sinh chính là không được thấy ánh mặt trời.

Béo thẩm nói: "Mau đứng lên, Vương gia tới!"

Linh Nguyệt cả kinh, buồn ngủ liền biến mất. Nàng ta nhanh chóng thay quần áo chải tóc, từ trên giường bò xuống xe lăn, sau đó sợ sệt đi ra ngoài.

Bóng dáng Tô Thần vô cùng an tĩnh, thân mặc thường phục màu xám bạc, vai rộng eo nhỏ, cho người ta cảm thận được hơi thở lạnh lùng. Nàng ta nuốt nuốt nước miếng lên tiếng: "Vương gia."

Tô Thần đứng cạnh bồn hoa, hắn nghe tiếng liền xoay người lại, ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người, khiến Linh Nguyệt càng thêm mất tự tin.

Tô Thần không muốn cùng nàng ta nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề: "Bổn vương tới tìm ngươi, muốn hỏi hai việc."

Linh Nguyệt đáp: "Vương gia cứ hỏi, nếu nô tỳ biết sẽ trả lời hết."

"Chuyện Nam Xu phá thai, ngươi cũng biết?"

Linh Nguyệt tái mặt, khiếp sợ nhìn Tô Thần. Nàng ta cố gắng trấn định nói: "Không phải phu nhân bị, bị Vương phi nương nương ép uống hoa hồng Tây Tạng sao, cái này trên dưới vương phủ đều biết..."

"Lúc trước thì sao?"

Linh Nguyệt vô tội lắc đầu, kinh sợ nói: "Lúc trước, nô tỳ bị liệt nửa người cũng đã bị điều khỏi phu nhân, không thể tiếp tục hầu hạ. Nên nô tỳ cũng không biết đã phát sinh cái gì..."

Tô Thần híp mắt đánh giá nàng ta, thanh âm lạnh lùng, nói: "Ngẩng đầu lên."

Linh Nguyệt sợ hãi ngẩng đầu, chỉ thấy miếng vải trắng và mình đã thiêu hủy vứt vào bồn hoa xuất hiện trước mắt, có thể thấy được một chút màu sắc lúc trước. Tô Thần lại nói: "Ngươi hầu hạ Nam Xu lâu như vậy, bồn hoa có cái này cùng bã thuốc phá thai nếu ngươi không biết về nó bã thuốc phá thai, vậy miếng vải này hẳn là rất rõ ràng. Đây là thiêu hủy quần áo sao?"

Linh Nguyệt hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn là cúi đầu.

"Vì sao phải thiêu hủy quần áo? Quần áo Nam Xu không mặc nữa đều được đưa đến khu giặt quần áo trong việc để xử lý."

"Nô tỳ nhớ rõ...Quần áo này là Vương gia đưa cho phu nhân, ngày đó phu nhân mặc đi tham gia cung yến. Nhưng trên đường trở về xe ngựa bị sóc nảy nên khiến người bị thương, quần áo dính máu, phu nhân không muốn làm Vương gia lo lắng nên bảo nô tỳ thiêu hủy đi."

"Thật sao?"

Linh Nguyệt đáp: "Những câu nô tỳ nói đều là thật?" Chẳng qua nàng ta không dám nói ra việc Nam Xu bị thương ở eo, nếu không nhát dao lúc trước cho Phái Thanh làm eo Nam Xu bị thương, vừa vặn che đi vết sẹo sẽ bị coi là cố tình vu hãm.

Lúc Nam Xu ra khỏi phòng, Tô Thần đã chờ ở cửa, quay đầu thấy nàng ta liền mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó vươn tay nắm tay nàng ta đi ra ngoài.

Mỗi năm võ chiêu không chỉ là thời cơ giúp triều đình tuyển chọn tướng tài, mà còn có thể thúc đẩy nền kinh tế của Bắc Hạ. Trong khoảng thời gian này, kinh thành vô cùng náo nhiệt, thương thân các nơi đều tụ tập về đây, tuy không có quyền thế nhưng tiền không thiếu. Bọn họ nhắm những người thua cuộc, nếu thấy tốt sẽ dùng tiền chiêu mộ về. Bởi vậy có thể tham gia võ chiêu ở kinh thành, cho dù bị loại cũng có không ít đường tốt.

Tô Thần đưa Nam Xu đi dạo trên phố, thu hút được khá nhiều ánh mắt của người đi đường, nhưng từ khi nào hắn cũng bắt đầu cảm thấy việc đi ra ngoài cùng Nam Xu bình thường như việc ăn cơm vậy. Còn nhớ lần trước khi đi săn thú trở về, hắn ôm Nam Xu cưỡi ngựa trên phố, yêu thương nàng hết mực, hắn chỉ biết trong lòng tràn đầy cảm giác muốn đối tốt với nàng, cái loại cảm giác ấy lúc này hổi tượng lại phát hiện không biết nguyên do từ đâu, giống như là nhất thời mới mẻ, hiện tại mới mẻ đã hết, trong lòng chỉ còn lại dày vò.

Nhưng hắn không phải là một người ham sự mới mẻ.

Trên đường có người bán vẹt có thể nói, thu hút được khá đông người xung quanh. Những con vẹt màu sắc sặc sỡ, lông được cắt tỉa gọn gàng khiến người ta nhìn thấy liền vui vẻ, nhưng người mua lại không biết làm thế nào để khiến chúng nó nói ra dù chỉ một chữ.

Nam Xu nhìn vô cùng thích thú, cùng Tô Thần dừng lại. Tô Thần nhìn nàng ta mỉm cười, hai mắt sáng ngời, giơ tay chỉ một con vẹt trước mặt, liền hỏi: "Thích con này sao?"

Nam Xu cười nhìn Tô Thần, gật gật đầu.

Đang lúc Tô Thần định mua con vẹt kia, đột nhiên trên đường xuất hiện vài người phi ngựa như bay chạy qua, người qua đường nhanh chóng tránh đi. Nhưng ngựa vừa chạy qua lại nghe tiếng "Họ", mấy người kia lại cưỡi ngựa quay lại.

Hách Trân dừng trước cửa hàng bán vẹt hừ một tiếng.

Mấy người này, không phải nhóm Diệp Tống thì là ai.

Diệp Tống ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống. Tô Thần quay đầu vừa khéo nhìn thấy nàng liền ngẩn ra, Nam Xu theo ánh mắt hắn nhìn qua, sắc mặt bỗng trắng bệch, vừa kinh sợ vừa hành lễ nói: "Tham kiến nhị tiểu thư."

Quý Cùng và Quý Lâm ở phía sau không quen nhìn người của Tam vương phủ, mọi người đều mặc thường phục ra ngoài nên cũng không thèm xuống ngựa chào hỏi. Chỉ có Lưu Ngoạt, dù hắn có thích nhìn hay không thì vẫn luôn giữ một bộ tao nhã, lập tức xuống ngựa, hướng Tô Thần khẽ mỉm cười nói: "Tham kiến Tam gia."

Diệp Tống cũng theo xuống ngựa, ở trước cửa hàng bán vẹt quét mắt một vòng, ông chủ rất thức thời, tiến lên cười hỏi: "Vị tiểu thư này muốn mua vẹt sao? Mấy con vẹt này đều có thể nói, chỉ cần tiểu thư có thể khiến chúng nó nói một câu, tiểu nhân liền tặng cho tiểu thư một con."