Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 132: Bị phát hiện



Tặng không, Diệp Tống thích. Nàng thấy mấy con vẹt này cũng rất đẹp, mang về chắc hẳn A Thanh và Xuân Xuân sẽ rất thích.

Cuối cùng Diệp Tống dừng lại ở con vẹt mà Nam Xu coi trọng kia, giơ tay trêu chọc nó. Con vẹt này vô cùng cao ngạo, lúc trước Nam Xu cũng chọc chọc nó nhưng nó đều quay đầu khinh thường, càng đứng nói đến chuyện mở miệng nói.

Mà Diệp Tống giơ tay về phía nó, nó vẫn theo thói quen quay đầu đi, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. Diệp Tống cười như không cười nói: "Gia hỏa này thật ngoan cố." Nói xong liền lấy roi giơ lên trước miệng con vẹt, khiến nó quay đầu nhìn thẳng Diệp Tống, Diệp Tống còn nói thêm, "Nào, nói một câu nghe đi, bằng không roi này quất lên người ngươi sẽ không dễ chịu đâu."

Lưu Ngoạt giật giật khóe miệng, nàng đối với loài vật cũng dùng bộ dáng này, con vẹt tuy có thể nói tiếng người nhưng nó có thể nghe hiểu được sao.

Kết quả con vẹt mào xanh kia vẫn không thèm để ý tới nàng. Diệp Tống đương nhiên sẽ không đánh nó, bằng không một roi kia rơi xuống nhất định nó sẽ tắt thở, nhưng nàng lại có biện pháp khác, nàng chọc ngón tay vào cổ nó, rút một lông chim ra. Con vẹt lập tức thét chói tai: "A! Đau chết ta!"

Quần chúng vây xem kinh hãi cùng đồng thời cười to.

Diệp Tống kề sát vào, nhìn vào mắt con vẹt, bên môi hiện lên độ cong: "Nào, nói theo ta. Ngươi là đĩ lãng, gia muốn làm ngươi chết, khiến ngươi ba ngày cũng không xuống nổi giường."

"Ngươi là đĩ lãng, gia muốn làm ngươi chết, khiến ngươi ba ngày cũng không xuống nổi giường."

Nam Xu tức khắc đỏ mặt. Nhưng đa số hán tử ở đây đều không kiêng kị mà cười to, bao gồm cả mấy huynh đệ đi cùng Diệp Tống. Bọn họ trước nay vốn không coi Diệp Tống là nữ nhân nũng nịu như Nam Xu.

Lưu Ngoạt thấy Tô Thần đen mặt, khụ một chút nhỏ giọng khuyên nhủ bên tai Diệp Tống: "Nhị tiểu thư, chú ý một chút."

Diệp Tống vung tay lên, liếc Nam Xu một cái, nói với ông chủ: "Con vẹt này tặng cho vị mỹ nhân này đi, ông chủ nói lời phải giữ lời."

Còn không đợi Nam Xu cự tuyệt, con vẹt đã nhảy lên bả vai Nam Xu, ở bên tai nàng ta không ngừng nói: "Ngươi là đĩ lãng, gia muốn làm ngươi chết, khiến ngươi ba ngày cũng không xuống nổi giường."

Nam Xu bị kinh hách, vội vàng đẩy con vẹt xuống khỏi vai mình. Cuối cùng vẫn là Tô Thần bắt được, trói chân nó rồi nhét vào lồng sắt.

Ngay sau đó Diệp Tống lại chọn một con vẹt lục sắc, vô cùng nhu thuận, cũng không dạy nó nói cái gì, liền cầm lồng sắt lên trả tiền cho ông chủ. Nàng cầm một ít hạt bắp trong tay giơ về phía con vẹt, con vẹt ở trong lòng bàn tay nhổ từng hạt một, lúc đi qua bên người Nam Xu, đột nhiên nàng quay đầu đem ánh mắt Nam Xu thu hết vào đáy mắt, cười nói: "Ngươi không cần phải trừng ta như vậy, nhìn người lớn lên thành mỹ nhân như vậy liền tặng cho ngươi một con vẹt, ngươi còn không cao hứng sao?"

"Tiện nhân không cao hứng! Tiện nhân không cao hứng!" Con vẹt lông xanh ở trong lồng lấy lòng kêu.

Diệp Tống cũng ném cho nó mấy hạt ngô nói: "Ngoan, không muốn bị mang về hầm canh thì đừng nói lộ liễu như vậy."

Sau đó Diệp Tống xách lồng chim leo lên ngựa, hiên ngang rời đi.

Nam Xu cố gắng đem nước mắt sắp chảy ra ngoài bức ngược trở về, Tô Thần lại vô cùng bình tĩnh, không tức giận cũng không che chở nàng ta, chỉ là hắn đang cố gắng chịu đựng cảm giác nôn nóng sắp tràn ra khỏi ngực. Cuối cùng hắn cũng xách con vẹt lông xanh kia nói: "Trở về thôi."

Mới đi dạo được một lát đã liền trở lại vương phủ, Tô Thần ném con vẹt cho một hạ nhân, không nói câu gì. Nam Xu cũng không dám nghịch ý hắn đi chăm sóc con vẹt kia, đành phải để hạ nhân chăm sóc còn mình thì ở bên cạnh trêu đùa, cũng coi như có thêm trò vui.

Nam Xu nhìn bóng dáng Tô Thần đi xa, không có một tia lưu luyến, trên mặt nàng ta hiện lên bi ai, còn có thêm hận ý.

Diệp Tống mang theo tiểu lục mới chạy trên phố, lúc ngoặt vào góc đường, tự nhiên có một thằng bé con ăn mặc rách rưới chạy ra, nằm ngã xuống đường, cuộn tròn thân thể kêu to, Diệp Tống lập tức giữ chặt dây cương, khó khăn lắm mới dừng lại đúng lúc nguy hiểm.

Thằng bé kia nằm trên mặt đất rên rỉ, giống như đã bị ngựa dẫm lên. Nó cố gắng bò dậy, hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ, vươn ra cái chén sứt, uể oải nói: "Xin công tử thương xót, thưởng cho mấy đồng đi, đã lâu rồi ta không được ăn cơm..."

Giọng nói kia nghe vô cùng đáng thương nhưng đôi mắt trên khuôn mặt đen nhẻm kia tựa như lại đang lóe sáng.

Diệp Tống cảm thấy nó có vài phần quen mắt, nhìn thêm vài cái liền nhận ra nói: "Ta không nhớ là mình đã dạy ngươi chặn ngựa ăn xin, không sợ mất mạng sao?"

Gần nửa năm không gặp, nó cũng cao lên không ít nhưng vẫn gầy như vậy.

Tiểu ăn mày vừa nghe, đôi mắt đáng thương trợn tròn, nhìn rõ Diệp Tống, trong mắt hiện lên kinh hỉ, lập tức nhảy dựng lên: "Tỷ tỷ!"

Diệp Tống giao con vẹt cho Lưu Ngoạt, xuống ngựa, ngồi xổm nhìn vẻ mặt tươi cười của tiểu ăn mày, khuôn mặt nhỏ dơ dơ cũng không che giấu được dương quang trong ánh mắt nó, trong lòng ấm ấp, nhướng mày nói: "Xem ra ngươi sống cũng không tồi, đã cao hơn một cái đầu rồi."

Tiểu ăn mày vui mừng nói: "Nếu không có tỷ tỷ cũng không có ta của ngày hôm nay! Ta không nghĩ còn có thể gặp lại tỷ tỷ!"

Diệp Tống sờ sờ mắt cá chân của nó, rồi lại sờ sờ đôi vai gầy yếu nói: "Quần áo bẩn thỉu quá."

Tiểu ăn mày lộ vẻ đắc chí: "Tỷ tỷ không cần lo lắng, trong miếu còn có không ít quần áo, thẩm thẩm của vùng này đều rất thích ta, quần áo mà con họ không mặc được nữa đều tặng cho ta. Ống quần ống tay áo này, hắc hắc hắc, là ta cố ý xé, nhưng vậy mới giống ăn mày a." Nó lấy ngón tay cọ cọ mũi chân, "Hiện tại ta đã là lão đại một phố rồi, bọn họ đều gọi ta là đại ca."

Lời nói non nớt của trẻ con đều chọc cười mấy đại nam nhân.

Diệp Tống sờ sờ đầu hắn, dẫn hắn tới một tiệm bánh bao, mua hai lồng bánh bao, tiểu ăn mày vui vẻ, dùng tiếng lóng mà Diệp Tống và những người xung quanh không hiểu rõ nói vài câu, chỉ chốc lát sau mấy tiểu ăn mày gần đó đều tụ lại đây, giúp hắn cầm bánh bao đi chia cho địa bàn.

Tiểu ăn mày chạy đi xa rồi lại nhanh chóng trở lại, thở hồng hộc nói: "Tỷ tỷ, ta cũng gọi là Bánh Bao, về sau ngươi chỉ cần hỏi mấy tiểu ăn mày ở đây là có thể tìm được ta."

Diệp Tống gật đầu, một bé gái ăn mày chạy tới túm ống tay áo của Bánh Bao, nhút nhát lại sợ sệt nói: "Bánh Bao ca ca, chúng ta đi ăn bánh bao."

Bánh Bánh vừa chạy vừa quay đầu sang một bên, lỗ tai đỏ ửng lên, muốn giật ống tay áo từ trong tay bé gái kia ra, thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Nhiều người ở đây như vậy, ngươi phải gọi ta là Bao đại ca, không được gọi ta là Bánh Bao ca ca!"

Ban đêm, Linh Nguyệt lại đứng rình phía sau gốc cây, lại thấy Nam Xu đứng cạnh một người nam nhân. Nam nhân kia mặc áo choàng đen đội mũ trùm lên, thấy không rõ mặt, nhưng lần này nàng ta đã nghe được bọn họ nói chuyện.

"Chủ tử đã thúc giục hai lần, bảo ngươi trở về."

Nam Xu nói: "Ta đã biết, còn có vài chuyện ta cần làm, làm xong ta sẽ trở về."

"Chuyện gì?" Thanh âm nam nhân kia mang theo vài phần quan tâm, "Ngươi không nên thích hắn."

Nam Xu khẽ cười một tiếng: "Ngươi biết ta không thích hắn."

"Vậy rốt cuộc là chuyện gì," nam nhân dừng một chút hỏi, "Có muốn ta hỗ trợ không?"

Nam Xu ngửa đầu, chậm rãi đi qua, dán lên ngực hắn, trong giọng nói tràn ngập thống khổ cùng bất đắc dĩ, nói: "Ngươi chắc không biết, chủ tử nhiều lần thúc giục ta trở về, không phải vì muốn ta trở lại bên người hắn, mà là ta có giá trị lợi dụng. Hắn muốn ta giúp hắn bồi những quý nhân có thể hỗ trợ hắn làm đại sự, nhưng ta đã quá chán ghét rồi."

Nam nhân trầm mặc một trận, nói: "Ngươi cũng biết, ngươi không còn sự lựa chọn nào khác."

Nam Xu đẩy nam nhân ra, xoay người rời đi, nói: "Ngươi trở về đi, có yêu cầu gì ta sẽ báo cho ngươi."

Linh Nguyệt tuy đầy bụng nghi hoặc nhưng cũng không dám lên tiếng. Chờ hai người kia đi rồi nàng ta mới dám đi ra.

Ngày mai là võ chiêu định đoạt tam giáp, đem nay Tô Thần ở bên ngoài làm việc đến khuya vẫn chưa thấy trở về. Trong cung các đại thần còn đang tranh luận kịch liệt, ngày mai dù Diệp Tống có thua thì cũng là thám hoa, bọn họ đang tranh luận xem có nên cho Diệp Tống vào triều làm quan hay không.

Lý thừa tướng theo phái cổ hủ, cực lực phản đối.

Mà hầu hết võ tướng đều kính trọng Đại tướng quân, Diệp Tống ở trên đài đã thể hiện như thế nào đều nhìn rõ, không phải nàng dựa vào tướng quân phủ mới được như vậy, cho nên muốn Diệp Tống vào triều làm quan.

Đại tướng quân vô cùng nghẹn khuất, toàn bộ quá trình đều không nói một lời. Tô Nhược Thanh vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của ông, liền hỏi: "Đại tướng quân cảm thấy thế nào?"

Đại tướng quân trầm ngâm nói: "Thứ cho thần vô pháp trả lời vấn đề của Hoàng Thượng. Về công, là Hoàng Thượng muốn dùng hiền tài, về tư Diệp Tống là nữ nhi thần không bỏ được, không muốn nàng bị cuốn vào triều đình."

Tô Nhược Thanh chống cằm an tĩnh suy xét trong chốc lát, nói: "Trẫm cũng cảm thấy bản thân chỉ muốn dùng hiền tài. Vậy xem ngày mai nàng sẽ biểu hiện thế nào đi."

Linh Nguyệt gần đây luôn rất cần mẫn, không đợi béo thẩm nhắc nhở, vừa đến buổi tối nàng ta đã chủ động ôm kéo đi vào hoa viên cắt tỉa cây cảnh, để cho béo thẩm không thể gặp được việc không nên biết kia.

Nam nhân kia lại đến, lần này lá gan nàng ta to hơn một chút, trốn ở gốc cây đối diện, muốn thấy rõ mặt nam nhân kia. Hắn đang nói với Nam Xu một ít chuyện tư mật, Linh Nguyệt nghe không rõ ràng, nhưng câu cuối cùng Nam Xu nói thì nàng ta lại nghe rất rõ: "Ngươi đi giúp ta, ta muốn Diệp Tống chết."

Nghe vậy nàng ta liền run lên khiến cho lá cây bên canh vang lên tiếng nhỏ. Nam nhân kia vốn có tính cảnh giác cao, đột nhiên ngẩng đầu, từ trong bóng tối, khuôn mặt cùng ánh mắt sắc nhọn như chim ưng, chóp mũi rất cao, âm trầm nhìn lại, tựa như có thể thấy nàng ta phía sau gốc cây, nàng ta bịt kín miệng, cố gắng không khiến mình run rẩy nữa.

Cuối cùng nam nhân kia tựa như không phát hiện ra cái gì kì lạ, liền phi thân rời đi.

Vương phủ rất lớn, mỗi đêm đều có thị vệ đi tuần tra, khó tránh khỏi cũng có chỗ sơ hở, huống hồ là cao nhân, muốn né qua tai mắt của một đám ô hợp, là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nam Xu trở về, khuôn mặt trầm tịch kia làm người ta thấy lạnh băng. Trong lòng Linh Nguyệt trầm xuống, có chút luống cuống, cảm giác không ổn ập vào trong lòng. Nhân lúc Nam Xu chưa đến gần, nàng ta dịch xe lăn muốn trốn sâu vào trong. Nhưng đâu biết rằng, nàng ta hoảng loạn nên không để ý dưới chân bùn đất gập ghềnh khiến nàng ta mất thăng bằng liền ngã xuống, lăn vào lùm cây.

Nam Xu dừng bước, vén góc váy đi tới chỗ phát ra tiếng động, thấy Linh Nguyệt nằm ở đó, kinh ngạc một chút liền vội vàng đi qua đỡ nàng ta, nói: "Linh Nguyệt, ngươi làm sao vậy?"

Linh Nguyệt cắn răng nhịn đau, bị cành cây cắt qua da, nàng ta cố gắng trấn định đáp: "Ta ở bên này cắt tỉa cây, không cẩn thận té ngã."

"Trên mặt đất lạnh, ngươi mau đứng lên." Nàng ta bế Linh Nguyệt đặt lên xe lăn. Trong lòng Linh Nguyệt âm thầm ngạc nhiên, ngày thường Nam Xu yếu đuối nhu nhược như vậy mà lại có thể ôm được nàng. Sau đó nàng ta không chống chế được mà hơi phát run lên.