Phượng Hoàng Vô Song

Chương 54: Không cam tâm



"Mùi này chính là mùi của thuốc nổ. Hôm nay con đã đến bến thuyền nào vậy? Ba chiếc thuyền lớn kia có khi nào là thuyền dùng để vận chuyển thuốc nổ không?".

"Hôm nay con đi bến thuyền Bình Phù."

"Xem ra hai việc này chắc chắn có liên quan với nhau. Phải lập tức báo chuyện này cho Hằng Vương."

Hàm Nguyệt để quả lê xuống ngồi dậy định đến Bình Lạc điện, Hàm Phong liền gọi với lại.

"Cô cô, cô cô."

"Người cứ an tâm ở trong cung nghỉ ngơi đi,

việc này cứ giao cho con đi làm là được rồi."

[Bình Lạc điện]

"Bây giờ không ngờ huynh cũng kẹt trong cung, không thể ra ngoài. Theo ta thấy nếu còn không trốn khỏi kinh thành, chỉ sợ sẽ như cá nằm trên thớt."

"Bây giờ vẫn chưa phải lúc, bản vương vẫn còn có việc chưa làm."

"Ý huynh là Bạch Tịch Dao sao? Hai người

đúng thật là một lòng một dạ nghĩ cho nhau.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sẽ trở thành điểm yếu của nhau, bị người khác kìm hãm.

Hiện nay Tịch Dao đã là phi tử của hoàng thượng rồi. Huynh tội gì phải như vậy chứ?".

Hàn Cẩm Y chỉ nói vu vơ suýt chút nữa làm lộ bí mật của nàng.

"Đợi đã. Vừa nãy huynh mới nói Tịch Dao suy nghĩ cho bản vương? Cẩm Y, lời này của huynh có ý gì vậy?".

Dạ Hằng nghe thấy lời này thì ngạc nhiên hỏi lại. Hàn Cẩm Y biết mình lỡ lời nên lảng sang chuyện khác.

"Dạ Hằng ca ca."

Hàm Phong chạy vào lướt qua y đi thẳng đến chỗ hắn xem người hắn như thế nào. Cô lo lắng xoay người hắn qua trái qua phải, vén tay áo xem vết thương.

"Ta nghe nói huynh bị thương rồi. Huynh bị thương ở đâu vậy? Có nặng không?".

"Hàm Phong công chúa, xin tự trọng."

"Ở đâu ra cô công chúa này vậy? Vô lễ như vậy.

Đi vào không gõ cửa không nói làm gì, ở đây còn có một người đang ngồi sờ sờ này, đến lời chào hỏi cũng không có."

"Ngươi là đàn ông sao lại so đo từng tí như vậy?".

"Cô..."

"Đúng thật là không có chút phong độ nào."

"Không biết hôm nay Hàm Phong công chúa đến là có việc gì?".

Hắn nhàn nhã ngồi xuống giường, bình thản nói.

"Ta biết những chiếc thuyền vận chuyển thuốc nổ kia ở đâu."

"Lời này là thật sao?".

"Đương nhiên. Có điều... nếu huynh muốn biết..."

Nàng ta chạy đến đưa mặt sát hắn, đưa tay chỉ vào má.

Hắn ngại ngùng đứng dậy lùi ra xa nháy mắt ra hiệu với Hàn Cẩm Y.

"Nữ tử Nam Du quả thật gan dạ."

"Nếu huynh ấy đã không muốn, vậy bản thành chủ đành miễn cưỡng thay huynh ấy tận hiến vậy."

Cẩm Y từ từ tiến lại gần Hàm Phong, cô từ từ lùi lại lùi đến bức tường thì bị y giữ lại.

"Ngươi... ngươi làm gì vậy? Tên lưu manh nhà ngươi, ngươi đừng qua đây."

"Thả cô ra cũng được, chúng ta thực hiện một giao dịch. Cô nói ra địa điểm của thuốc nổ."

"Ngươi bớt dọa dẫm đi, ta không tin ngươi gan to bằng trời."

Y càng làm tôi đưa tay giữ lấy hai tay Hàm Phong đưa lên đỉnh đầu.

"Dạ Hằng ca ca, cứu ta."

"Ta đúng là gan to bằng trời đấy, muốn thử không?".

"Được rồi, được rồi. Ta nói, ta nói. Bến thuyền Bình Phù có ba chiếc thuyền lớn, thuốc nổ được giấu trên thuyền."

Y thả cô ra thì ngay lập tức là một cú lên gối vào hạ bộ. Hàn Cẩm Y đau đến điếng người, ngồi xuống ôm lấy hạ bộ, mặt nhăn nhó.

"Vậy việc này phải nhờ cậy Cẩm Y rồi."

Cẩm Y và các huynh đệ trong doanh trại mai phục ở hai bên đường đợi đoàn vận chuyển đi qua. Khi chúng vừa đến y và các huynh đệ xông ra.

"Kẻ nào?".

"Ăn cướp."

Hai bên nhanh chóng xảy ra ẩu đả, tên thủ lĩnh thấy tình hình không ổn liền kêu thuộc hạ đốt thuốc nổ đi.

"Mau đốt thứ trong hòm đi."

"Vâng."

Tên thuộc hạ đến gần gương thuốc nổ thì mở nắp ra định châm ngòi, Hàn Cẩm Y phi thân đến dùng kiếm đâm một nhát vào người khiến tên đó chết ngay tại chỗ. Tên thủ lĩnh cũng bị bắt lại.

"Đứng yên."

"Các ngươi là ai?".

Tên thủ lĩnh run rẩy hỏi.

"Sao lại dám phá vỡ quy tắc áp tải hàng".

"Đại ca, ba chiếc xe ngựa đều chở thuốc nổ."

Một trong số huynh đệ của y tiến đến kiểm tra.

"Quy tắc? Từ bao giờ làm chuyện trộm cướp

lại còn phải quan tâm đến quy tắc vậy? Nói. Lô thuốc nổ này là kẻ nào đã nhờ các ngươi vận chuyển? Và phải vận chuyển đến nơi nào?".

"Ta không biết."

"Nếu không nói ta sẽ giết ngươi."

" Mọi người đều làm công việc máu chảy đầu rơi. Từ lâu đã xem nhẹ chuyện sống chết rồi.

Nếu ta nói, dù ngươi không giết ta, thì những người khác cũng sẽ giết ta."

"Võ công chẳng ra gì nhưng cũng cứng mồm cứng miệng đấy. Ta có đầy cách khiến ngươi phải mở miệng."

"Lôi bọn chúng xuống."

"Đứng dậy."

"Nói. Ai đã phái các ngươi tới?".

[Ý Hạo cung]

Hoàng thượng sợ bị phát hiện đã thi thể của hoàng hậu chuyển đến nơi khác gần Kim Loan điện để hoàng thượng tiện đến thăm. Từ khi hoàng hậu qua đời, hoàng thượng đã giấu mọi người đem thi thể đặt lên tảng băng dùng băng để giữ cơ thể không thối rữa, An Bính Sơn lúc trẻ cũng từng biết chút ít về luyện đan nên đã nói sẽ tìm cách giúp hoàng hậu tỉnh lại.

"Nàng biết hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là sinh thần của nàng. Nhưng hiện giờ An Bính Sơn nói với trẫm tình trạng của nàng ngày một xấu đi. Trước nay trẫm chưa bao giờ lo lắng,

sợ hãi như vậy. Trẫm thật sự sợ mất đi nàng.

Sợ nàng thật sự rời bỏ trẫm."

"Tịch Nguyệt, nàng cố chịu đựng thêm một thời gian nữa. Hiện nay An Bính Sơn đang gấp rút nghiên cứu điều chế Cửu chuyển hoàn hồn đan. Nàng nhất định phải tiếp tục gắng gượng vì trẫm. Bất luận phải trả cái giá như thế nào,

trẫm nhất định phải làm nàng tỉnh lại."

Hoàng thượng ngồi uống rượu nói chuyện tâm sự với Tịch Nguyệt đến nửa đêm thì đến Quan Thư Cung tìm nàng. Hắn loạng choạng đi từ từ về tẩm cung của nàng, vì có chút men say nên hắn tưởng lầm nàng là Tịch Nguyệt.

"Tịch Nguyệt. Tịch Nguyệt".

"Hoàng thượng."

"Mau đến thay đồ cho trẫm."

"Hoàng thượng. Hoàng thượng."

Nàng đi đến đỡ hắn.

"Đừng gọi ta là hoàng thượng. Tịch Nguyệt của trẫm chỉ sẽ gọi trẫm là Dạ Quân".

"Được. Dạ Quân. Ngài uống say rồi. Ta đỡ ngài đi nghỉ ngơi."

"Sao trẫm có thể uống say được chứ?".

"Hoàng thượng".

" Nàng biết nhìn thấy nàng trẫm rất vui không?".

Hắn ôm chầm lấy nàng luôn miệng gọi.

"Hoàng thượng."

"Nàng biết trẫm muốn gặp nàng biết bao nhiêu không?".

Nàng không chịu được cái ôm đó, liền đẩy hắn ra xa.

"Nàng đang từ chối trẫm sao? Nàng nói cho ta biết có phải từ đầu đến cuối trong lòng nàng đều có người khác không? Là ai? Cốc Dạ Hằng phải không?".

"Hoàng thượng trách lầm thần thiếp rồi."

"Nàng là nữ nhân của trẫm. Tịch Nguyệt. Nàng là nữ nhân của trẫm."

"Buông ta ra. Ngài nhìn kĩ đi, ta không phải Bạch Tịch Nguyệt. Bạch Tịch Nguyệt đã chết rồi, và cả Trọng Nhi nữa."

"Và cả Trọng Nhi nữa. Nó vẫn chưa từng đến ngắm thử thế giới này. Nếu tỷ tỷ vẫn còn sống,

không biết trong lòng sẽ đau khổ đến nhường nào, sợ rằng sẽ khóc cạn cả nước mắt."

"Trọng Nhi. Trọng Nhi. Không. Tịch Nguyệt nhất định sẽ tha thứ cho trẫm. Trẫm đã xử tử hung thủ hãm hại Tịch Nguyệt. Nàng ấy nhất định sẽ hiểu ý của trẫm."

"Hiền phi, nàng năm lần bảy lượt từ chối trẫm.

Bây giờ lại nhắc lại chuyện cũ làm trẫm mất hứng. Rốt cuộc nàng có ý gì?".

"Thần thiếp biết hoàng thượng khó quên tỷ tỷ.

Thần thiếp có thể có được cơ hội ngày hôm nay

đều vì nhờ có vài phần giống tỷ tỷ mà thôi.

Đối với hoàng thượng mà nói, thần thiếp chẳng qua chỉ là thế thân của tỷ tỷ."

"Nếu nàng đã biết thì nàng phải làm việc mình nên làm. Nàng thông minh như vậy, từ khi nàng vào cung, thì nàng đã nên hiểu ý của trẫm. Sao vậy? Bây giờ nàng muốn trở mặt rồi sao?".

"Hoàng thượng muốn trông bầu vẽ gáo, tạo ra một Bạch Tịch Nguyệt khác. Thần thiếp lại không cam tâm tình nguyện."

"Nàng nói cái gì? Không cam tâm tình nguyện?".

"Đúng. Cuộc đời của tỷ tỷ hưng thịnh tột đỉnh rồi suy tàn, được sủng ái tột cùng rồi lại chịu nhục nhã. Phần lớn là do nhận được nhiều ân sủng. Tịch Dao không muốn lại đi theo vết xe đổ của tỷ tỷ. Vì vậy không cam tâm. Hơn nữa trong thế giới phàm trần này có được mấy người có thể cam tâm tình nguyện xóa đi hình ảnh của bản thân, đi làm thế thân của một người khác chứ? Tịch Dao cũng là người phàm.

Trong lòng cũng mong muốn có được tình yêu độc nhất vô nhị. Cho dù là làm thế thân cho tỷ tỷ ruột, trong lòng cũng khó tránh nảy sinh sự đố kị. Vậy nên không tình nguyện."

"Khao khát một tình cảm độc nhất vô nhị?".

"Đúng vậy."

"Trẫm lẽ nào lại không khao khát tình cảm độc nhất vô nhị của Tịch Nguyệt? Được. Trong hậu cung này, ngoài trừ Tịch Nguyệt của năm đó ra,

chưa từng có một người nào dám nói những lời chân thật như vậy với trẫm. Được. Nàng rất dũng cảm. Vậy từ đây về sau, trẫm sẽ không miễn cưỡng nàng nữa. Nhưng nàng phải nhớ

trẫm là quân vương của Đại Chử. Chưa từng có thứ gì trẫm muốn mà lại không có được."