Phượng Hoàng Vô Song

Chương 55: Thất sủng



"Trẫm sẽ luôn đợi nàng, đợi đến khi nàng cam tâm tình nguyện làm thế thân của Tịch Nguyệt".

Hắn nói rồi quay người bỏ đi.

Nàng trấn an mình lấy lại bình tĩnh. Đợi hoàng thượng rời xa khỏi Quan Thư Cung mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ra ngoài dạo một vòng cho khuây khỏa, Thinh Nguyệt lúc này đem áo đến khoác cho nàng.

"Đêm khuya trời lạnh, nương nương cẩn thận bị nhiễm lạnh đấy."

"Rõ ràng trước khi vào cung ta đã chuẩn bị cả rồi. Nhưng cứ đến thời khắc này ta vẫn không thể lừa dối được bản thân mình. Tình yêu chân thành cả đời ở trước mắt. Nhìn sâu vào thâm cung xa ngàn dặm."

Nàng nghe bên ngoài truyền đến âm thanh của tiếng chuông ngạc nhiên hỏi.

"Sao đêm nay trong cung lại có tiếng chuông?".

"Bẩm nương nương, hôm nay vốn là sinh thần của tiên hoàng hậu nương nương. Nghe những người trong hoàng cung nói, hoàng thượng từng hạ lệnh ngày này mỗi năm đều sẽ gõ chuông chúc mừng."

"Sao đến cả chuyện này ta cũng quên được chứ? Còn nhớ năm đó ta như sao, chàng như trăng, lung linh và trong sáng. Nhưng nay vật vẫn như cũ mà người đã không giống xưa."

Bình Lạc điện.

"Nếu theo như những gì huynh nói, những hộ vệ áp tải hàng với bộ dạng khả nghi kia chính là người đảm nhiệm vận chuyển thuốc nổ. Có thể thân phận của bọn người này chắc chắn không thể liên quan trực tiếp đến Đậu Sĩ Minh. Vì vậy ở giữa nhất định sẽ có một người trung gian

liên kết hai bên. Hơn nữa bọn chúng hoạt động ở kinh thành. Nhiều người như vậy, nếu không có một thân phận công khai hợp lý để làm việc,

thì đã khiến người khác để ý từ lâu rồi.Thế nên, tên Đậu Sĩ Minh này nhất định đã sắp xếp một trạm trung chuyển ở kinh thành."

" Và nơi này nhìn bên ngoài sẽ không có chút mờ ám nào, quang minh chính đại. Nói thế nào đi nữa, hai chúng ta đúng là tâm linh tương thông. Dạ Hằng lời huynh nói chính là những gì ta nghĩ. Hôm đó ta vừa bắt được bọn chúng

liền bị thích khách tập kích. Bọn chúng đã chuẩn bị chu toàn cả rồi. Xem ra là sẵn sàng trốn chạy bất cứ lúc nào."

" Người sống còn có thể chạy thoát được. Người chết thì không thể chạy thoát được. Huynh chẳng phải đã đến quan phủ rồi sao? Bọn họ nói như thế nào?".

"Tên Kinh Triệu Doãn đó, cực kỳ qua loa tắc trách. Hắn nhận diện một chút liền phán những tên bị chết đều không phải dân bản địa, đều đến từ các ngôi làng ở vùng lân cận. Ta bảo hắn đi điều tra những người mất tích mấy ngày gần đây. Hắn liền nói những việc này làm mấy ngày mấy đêm cũng không xong. Thân phận của ta cũng không đủ để uy hiếp hắn phải điều tra. Nên bên phía quan phủ coi như tắc rồi. Hiện nay càng trốn tránh thì lại càng khả nghi."

"Bây giờ cũng không phải là không có cách.

Bọn người kia hoạt động ở kinh thành lâu như vậy, không thể không có chút dấu vết nào."

"Ý của huynh là...".

"Huynh tìm người vẽ lại hình dáng của những tên đã chết, âm thầm nghe ngóng điều tra."

"Huynh ngồi ở trong cung mở miệng một cái là ta phải chạy đến gãy chân. Huynh có biết hôm nay suýt nữa thì mất luôn cái mạng nhỏ này của ta rồi. Cũng chẳng thấy huynh quan tâm ta gì cả. Đi đây."

"Đừng đi vội vậy chứ. Lại đây. Bản vương quan tâm huynh."

Hắn ngồi vô tư trên ghế, nhàn nhã nói. Y nghe thấy liền rùng mình một cái.

[Quan Thư cung]

"Nương nương."

"Nương nương. Người không sao chứ?".

Nàng đứng bên ngoài ngắm trăng cả đêm nên sáng ra cảm thấy chóng mặt cũng may có Thinh Nguyệt bên cạnh đỡ lấy.

"Không sao, chỉ là có chút chóng mặt.Có lẽ là do vài ngày nay thời tiết thất thường."

"Tiểu Hưng Tử."

"Nương nương."

Nàng thấy một người đang cắm cúi dọn dẹp ngỡ là Tiểu Hưng Tử nên gọi tên khi người này quay lại thì là Lưu Tỉnh.

"Lưu Tỉnh, những việc này ngươi cứ để Tiểu Hưng Tử làm là được rồi. Cậu ta đâu?".

"Tiểu Hưng Tử cậu ấy...".

"Trước mặt bản cung việc gì biết cứ nói. Ngươi nói đi."

"Sáng sớm nay vẫn chưa kịp xin chỉ thị của nương nương, cậu ấy đã bị Lệ quý phi nương nương bắt đi qua đó làm việc rồi. Đi gấp quá

đến cả bổng lộc tháng này cũng chưa nhận."

"Đúng là ăn hiếp người quá đáng mà."

Thinh Nguyệt bên cạnh lên tiếng.

"Bên cung Lệ quý phi nào có thiếu người hầu chứ, cứ phải làm khó Quan Thư cung của chúng ta. Tên Tiểu Hưng Tử này cũng là một tên tâm địa gian trá. Mấy hôm trước đã bắt đầu liên tục nịnh hót Lệ quý phi. Thường ngày nương nương đối xử với hắn không tệ, lúc này lại gió chiều nào theo chiều ấy. Nói đi là đi,

đến một lời từ biệt cũng không có."

"Được rồi, Thinh Nguyệt. Vừa hay tháng này

bổng lộc của Quan Thư cung chúng ta cũng bị cắt giảm không ít. Ta cũng không cần nhiều người hầu như vậy. Những kẻ không trung thành đó họ muốn đi cứ để họ đi đi."

"Nhưng mà nương nương, thường ngày hắn...".

"Thinh Nguyệt, lát nữa ngươi đem bổng lộc tháng này đưa cho Tiểu Hưng Tử. Quan Thư cung của chúng ta không nợ gì người ta cả."

"Vâng, nương nương."

Một thời gian sau.

Đại phu nhân vào cung thăm con gái nhưng thực chất là vào xem tình hình.

"Mẹ, người chậm thôi."

"Xem sắc mặt của con gần đây rất tốt, nhất định là bệ hạ vô cùng sủng ái con."

"Mẹ vẫn là người hiểu Tố Loan nhất. Mặc dù gần đây hoàng thượng bận rộn chính sự, nhưng mỗi lần đến hậu cung đều nhất định sẽ đến thăm Tố Loan."

"Đúng rồi. Thuốc giúp mang thai lần trước mẹ mang vào cung có uống đúng giờ không?".

"Uống rồi."

"Vậy thì tốt. Chỉ cần nhanh chóng mang long thai, thì cho dù Bạch Tịch Dao có được sủng ái,

cũng không lay nổi vị trí của con trong cung.

Sao dạo này không nghe con nhắc đến nó nữa?".

"Bạch Tịch Dao e là đã không gặp hoàng thượng được một thời gian rồi."

"Không ngờ ngày tháng tốt đẹp của nó lại qua nhanh như vậy. Vậy cũng tốt. Tạm thời nó không gây được sóng gió gì cả. Có điều, Loan Nhi con nhất định không được lơ là, không thể để nó có cơ hội trở mình."

"Mẹ, người yên tâm. Cuộc sống bây giờ của cô ta e là còn chẳng bằng lúc còn ở trong phủ."