Quá Độ Trầm Mê

Chương 10: Cực phẩm cún con



Nhìn thấy người tụ tập ngày càng nhiều, không biết đang đùa bỡn hay là thực sự muốn biết. Ngu Diên thở dài một hơi. Sau khi uống ít nước nóng, phần bụng dưới bị căng lên đã đỡ hơn nhiều. Cầm ly lên, cô không muốn lại bình luận vấn đề này nữa. Chỉ xem như mình không có mặt ở đây.

Sự thật là cô cũng không biết nên xử lý tình huống này như thế nào. Từ năm cấp hai cho đến tận bây giờ, cô vẫn luôn là một cô gái ngoan hiền, sinh hoạt nề nếp, tập trung học hành. Đối với những loại tin đồn tình ái phù phiếm, gây rối sinh sự hay bất kỳ nhân tố bất ổn nào cũng không dây vào. Chỉ có Tạ Tinh Triều là bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời cô. Trừ điều này ra thì đều sóng yên biển lặng.

Thiếu niên mỉm cười nhìn Ngu Diên: "Tôi nghe theo Diên Diên hết."

Ngu Diên: "..."

Hắn vừa khéo bổ sung thêm một câu: "Nếu Diên Diên không muốn tôi yêu đương thì tôi sẽ không yêu đương."

Cô gái đặt câu hỏi nở nụ cười ám muội: "Lớn thế này rồi. Đã vào đại học mà còn nghe lời chị gái vậy sao?"

Tạ Tinh Triều không phản bác, cũng không để ý chút nào: "Đúng vậy."

Mí mắt hắn hơi hạ xuống, đôi con ngươi đen láy. Thời khắc này trông hắn như một thiếu niên tuấn tú, dịu dàng và nghe lời. Vô cùng hiền lành, vô hại.

Ánh mắt mọi người đồng loạt quay về phía Ngu Diên với đủ loại cảm xúc khác nhau.

Vành tai Ngu Diên vốn còn hơi nóng. Chủ đề này lại bị ném về cho cô, dù có trăm miệng cũng khó cãi. Đang không biết mở lời ra sao thì ngay lúc ấy giáo sư quay trở lại. Giờ giải lao kết thúc, rốt cuộc giúp cô thoát khỏi khốn cảnh này.

Đây có lẽ là tiết học khó khăn nhất mà Ngu Diên từng tham gia.

Còn Tạ Tinh Triều thì giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì. Vẫn nghe giảng, chép bài bình thường. Thậm chí còn chuyên chú hơn cô.

Tan học, Ngu Diên sợ ở lại sẽ tiếp tục bị vây hỏi. Cô thu dọn sách vở rồi bước nhanh ra khỏi phòng học. Cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Quả nhiên là Tạ Tinh Triều đang đuổi theo.

"Diên Diên, tôi đã làm gì sai sao?" Hắn cẩn trọng từng li từng tí hỏi: "Em ghét tôi nói như vậy à?"

Điều Ngu Diên không thể chịu đựng nhất chính là thái độ này của hắn. Cô thở dài. Thực ra, phần lớn thời gian cô đều chiều chuộng Tạ Tinh Triều mà không cần bất kỳ lý do gì, bất kể nguyên tắc nào. Đối với hắn, cô rất khó nổi giận.

"Nếu cậu thích một cô gái, có thể tự mình theo đuổi." Cô bình tĩnh, ôn hòa nói: "Không cần thiết phải hỏi tôi."

Cô thương yêu Tạ Tinh Triều nhưng không có nghĩa là sẽ can thiệp vào mọi việc và hạn chế quyền tự do của hắn.

Thiếu niên chớp chớp mắt: "Nếu như cô ấy không thích tôi thì sao?"

"Không thể nào." Ngu Diên không hề nghĩ ngợi mà kiên quyết nói: "Cậu yên tâm."

Cô ấy nghĩ như thế thật.

Tạ Tinh Triều lớn lên xuất chúng như vậy, đó là chưa kể đến gia thế. Hơn nữa, khi hắn cố ý đối xử tốt với một người, muốn lấy lòng một người, cá nhân cô còn cảm thấy khó cưỡng lại. Càng đừng nói đến việc hắn dụng tâm chân thành theo đuổi con gái.

Ai mà không thích hắn chứ.

Thiếu niên cong cong đôi mắt, che giấu đi biểu cảm sâu trong đáy mắt kia, không nói nữa.

"Tôi còn có thể tham gia các lớp học sau này không?"

"Nếu cậu thích nghe, đương nhiên có thể đến." Cô chắc chắn không thể cản trở khát vọng tiến bộ của hắn.

Chi bằng nói là việc hắn chuyên tâm học tập, nỗ lực tiến tới, kỳ thật càng khiến cô an tâm hơn.

Đêm mưa đó ở Lăng Thành, cô trú trong góc khuất một tòa nhà bỏ hoang, nhìn thấy một Tạ Tinh Triều cực kỳ xa lạ. Người chưa bao giờ thể hiện dáng vẻ hung bạo, tàn ác không hề nao núng đó trước mặt cô. Đến cuối cùng, trở thành bóng đen, kết thành nút thắt trong những giấc mơ đêm của cô.

Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa nói cho Tạ Tinh Triều biết rằng cô đã có mặt trong đêm đó.

Hắn bước đến gần cô: "Đúng rồi Diên Diên, gia đình tôi đã mua một căn nhà ở gần đây. Hiện tại vẫn đang bị bỏ trống. Em muốn đến ở lúc nào cũng được."

Khi bé, bọn họ sống cùng nhau khá lâu, đã rất thân thuộc. Thậm chí có khoảng thời gian, vào những buổi chiều giữa hạ, bánh nếp nhỏ nằm cuộn tròn trên chiếu ngủ. Trong cơn mơ, hắn khẽ mấp máy đôi môi, nhẹ lay động hàng mi dài, Ngu Diên liền biết hắn sắp tỉnh, sẽ vì hắn mà chuẩn bị sẵn dưa hấu mát lạnh và thuốc uống.

Sau khi tỉnh dậy, hắn sẽ im lặng mà nũng nịu muốn ôm cô. Bánh nếp nhỏ mềm mềm dính dính dựa vào vòng tay cô vô cùng ỷ lại.

Có thể cô ấy sinh ra là để chăm sóc người khác. Tuy lúc đó cô chỉ là một đứa trẻ, nhưng ở trước mặt hắn, làm một người chị gái lại rất tự nhiên, chẳng cần ai dạy bảo.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng: "Có thời gian tôi sẽ tới xem nhé." Ngu Diên không có ý định ở đó. Nhưng cô muốn xem hoàn cảnh xung quanh. Tạ Tinh Triều luôn không biết tự chăm sóc bản thân. Cô muốn hắn sinh hoạt được thoải mái hơn.

Thiếu niên tất nhiên là gật đầu. Hắn tiễn cô đến dưới lầu ký túc xá như thường lệ rồi hai người mới tạm biệt nhau.

Không rõ vì sao hôm nay tâm trạng hắn đặc biệt tốt.

Ngu Diên vừa mở cửa phòng ký túc xá, Thân Trí Nam liền nhào tới. Cô ấy mới tắm xong, tóc dài còn xõa, mặc đồ ngủ, vươn tay vòng qua cổ Ngu Diên: "Bảo bối à, lớp của lão sát thần các cậu có chuyện nha. Tớ nghe nói rồi."

Tim Ngu Diên đột nhiên dâng lên: "Cậu nghe được gì rồi?" Cô đặt túi xách xuống, cuối cùng ngồi xuống trước bàn của mình.

Thân Trí Nam: "Đăng trong nhóm ấy." Cô lắc lắc điện thoại, đưa cho Ngu Diên xem.

Ngu Diên chỉ có đủ can đảm đọc đến nửa tiêu đề.

"Sốc! Tại lớp lão sát thần trực tiếp show ân ái. Đây rốt cuộc.."

Cô ôm mặt: "Chuyện này cứ thế cho qua đi. Đừng nhắc với tớ nữa."

"Tớ nói cậu nghe, em trai nhà cậu lên tường tỏ tình rồi đó." Diệp Kỳ Hủ đắp mặt nạ đang lướt điện thoại.

"Tỏ tình đến Tạ Tinh Triều, tân sinh vật lý địa cầu lớp 15. Mình vẫn luôn trộm nhìn cậu kể từ lần chạm mặt đầu tiên trong lớp tiếng Anh. Nhìn thấy cậu mặc áo sơ mi trắng, dáng vẻ khi đứng lên trả lời câu hỏi. Mình rất thích cậu. Nhưng mình không dám nói. Cậu nhất định sẽ không chú ý tới một người bình thường như mình. Chỉ mong sao cậu có thể cười nhiều hơn. Để mình mỗi ngày được thấy cậu không còn lạnh lùng như vậy nữa."

Mặt sau còn thêm một trái tim nhỏ.

"Còn đây nữa. Vãi chưởng. Cái này hơi bị bá đạo nha."

"Xxz* sư đệ, tôi thích cậu! Làm bạn trai tôi được không? Sư tỷ tìm được việc làm rồi. Sau này cũng không ngại nuôi cậu. Muốn cái gì, chị đây đều có thể mua cho cậu."

(*xxz: Là 3 chữ cái đầu tiên trong phiên âm tên của Tạ Tinh Triều)

Thân Trí Nam đọc từng cái một.

"Thu hút ong bướm." Diệp Kỳ Hủ tặc lưỡi: "Đợi cậu ấy thêm vài năm nữa, nhất định sẽ là cực phẩm nam nhân. Tớ cũng phải động lòng nha."

Ngu Diên thường ngày nào có quan tâm đến chủ đề này. Đọc xong những dòng thổ lộ đó, tâm tư thiếu nữ nồng nhiệt, sống động trên trang giấy, ngay cả cô cũng bị nhiễm lấy những cảm xúc thấm đượm trong từng con chữ.

Vài sợi tóc đen nhánh nhẹ buông xuống, cô dùng ngón tay vén ra sau tai, mím môi mỉm cười, không nói lời nào.

Thân Trí Nam nhướng mày: "Hơn nữa, cực phẩm nam nhân tương lai hiện tại lại là cực phẩm cún con. Cả ngày bám dính sau đuôi cậu, răm rắp nghe lời cậu."

Cô vòng tay qua ôm Ngu Diên: "Thật sự một chút cũng không động lòng?"

Ngu Diên mỉm cười lắc đầu.

Thật lòng, Ngu Diên chưa từng xem Tạ Tinh Triều như người khác giới hay một người đàn ông. Đối với cô ấy, Tạ Tinh Triều chính là Tạ Tinh Triều. Hắn nắm giữ vị trí vô cùng quan trọng trong tim cô, giống như người nhà của cô vậy.

Thân Trí Nam nói: "Tớ thấy cậu ấy cực kỳ thích cậu."

Ngu Diên đương nhiên biết. Từ nhỏ đã thế.

Cô ấy nghĩ, Tạ Tinh Triều từ tấm bé đã không có ba mẹ kề cạnh, luôn thiếu đi quan tâm, chăm sóc. Có lẽ tình cảm hắn dành cho cô chính là sự yêu thích trẻ con với người chị thân thiết.

Lễ khai giảng cho sinh viên năm nhất của đại học Bắc Kinh sắp diễn ra. Thường là nửa tháng sau khi lớp học chính thức bắt đầu.

Lễ khai giảng của đại học Bắc Kinh xưa nay luôn được tổ chức long trọng với sự tham dự của giới truyền thông, các bài phát biểu của tân sinh viên, đại diện hội phụ huynh, đại diện sinh viên, đại diện giáo viên. Chương trình dài dòng, rườm rà. Nếu không phải bởi vì điểm thành tích, còn có một đám tân sinh viên non nớt, đoán chừng hơn một nửa sẽ bỏ cuộc.

"Tuần sau là lễ khai giảng." Từ Tiểu Âu xem lịch trình.

Đường Quang Viễn nói: "Ba mẹ tôi cũng sớm đến thôi. Đợi khi kết thúc tôi sẽ dẫn họ tham quan quanh trường."

Lễ khai giảng cũng như lễ tốt nghiệp. Dù sao một đứa trẻ có thể đậu đại học Bắc Kinh là niềm kiêu hãnh to lớn đối với gia đình bình thường. Chỉ cần không bận việc đặc biệt quan trọng, phụ huynh đều sẽ chọn tham dự vào thời điểm này.

Tạ Tinh Triều đã quên bẵng buổi lễ khai giảng. Dựa theo tính cách của hắn, loại chuyện như vậy không có tí sức nặng nào.

Ba người còn lại trong phòng cũng bắt đầu quen dần với hắn, đều không nhiều lời nữa.

Đại học Bắc Kinh chỉ có tuần cuối của học kỳ là ngắt điện lúc 11 giờ 30. Nhưng mọi người đều có đèn nhỏ riêng. Phòng ký túc xá của Ngu Diên không có ai ngủ sớm. Cho nên 12 giờ đêm, đèn còn sáng là chuyện bình thường.

Dư Ninh vẫn chưa ngủ, đang soạn gì đó trên máy tính.

"Còn đang viết tiểu thuyết đó của cậu sao?" Diệp Kỳ Hủ hỏi.

"Tớ đang làm khổ sai đây này." Dư Ninh nói: "Tuần sau khai giảng, Lão Phí làm đại diện. Tớ đang viết bài phát biểu cho thầy ấy."

Lão Phí là giáo viên hướng dẫn cho Dư Ninh. Dư Ninh học khoa tiếng Trung, còn ba người Ngu Diên đều là toán học ứng dụng. Lúc phân chia phòng ký túc xá, do số lượng không đủ nên cô ấy từ khoa Trung văn bị nhét vào chỗ còn lại của khoa toán.

Vì vậy thường xuyên xảy ra tình trạng một bên thì khai triển chuỗi Taylor dạng Lagrange, bên kia thì Kafka và Trương Ái Linh. Nhưng qua hai năm chung sống, mọi người đều đã quen rồi.

"Tớ còn phải qua đó chạy vặt nữa." Dư Ninh nói.

Đúng là lễ khai giảng mà.

Ngu Diên thu dọn sạch giáo khoa. Cô nghĩ rằng Tạ Tinh Triều có lẽ sẽ tham gia. Tuy khả năng mong manh nhưng cô vẫn hy vọng hắn có thể hòa đồng hơn.

"Lễ khai giảng trường chúng ta quá hoành tráng luôn nhỉ. Biết bao nhiêu phụ huynh đến tham dự, chụp hình cùng con họ ở bên ngoài."

"Người nhà em trai cậu có tới không?" Thân Trí Nam hỏi.

Ngu Diên cúi đầu, vẻ mặt phức tạp: "Tớ đoán sẽ không tới đâu."

Tạ Cương quanh năm đi nước ngoài, căn bản không có ở nhà. Sau này Ngu Diên nói chuyện qua điện thoại với Thẩm Cầm mới bàng hoàng biết Tạ Cương cuối cùng biết tin Tạ Tinh Triều được nhận vào đại học Bắc Kinh là thông qua gia đình họ.

"Tớ muốn hỏi từ lâu rồi. Em cậu một thân một mình đến nhâp học. Cậu còn nói trước kia cậu ấy ở nhờ nhà cậu nữa." Thân Trí Nam nói: "Vậy thân nhân cậu ấy đâu? Không lo cho cậu ấy sao?"

Ngu Diên không biết giải thích chuyện gia đình của Tạ Tinh Triều với bọn họ như thế nào. Dù sao đây cũng là việc riêng tư. Cô mơ hồ nói: "Ba mẹ cậu ấy bận việc."

Ngu Diên kiểm tra lịch trình. Vừa khéo buổi sáng hôm ấy cô không có tiết học. Đến lúc đó, cô sẽ đi xem xem. Cô ấy nghĩ. Tuy rằng không thể thay thế hoàn toàn vị trí ba mẹ của Tạ Tinh Triều. Nhưng có thể khiến hắn vui vẻ hơn một chút.

Thuở nhỏ, cô thương yêu hắn. Chỉ mong rằng những gì người khác có, hắn cũng có thể có được.

Chập tối cùng ngày, sau khi tan học, Tạ Tinh Triều nhìn thấy một người rất bắt mắt ở tầng dưới ký túc xá. Hắn thản nhiên liếc nhìn, bước chân không dừng lại, chuẩn bị đi thẳng vào bên trong.

"A Triều." Giọng người đàn ông trầm ấm. Ông ta cất vài bước liền đuổi kịp, muốn nắm lấy tay thiếu niên.

Tạ Tinh Triều không cho ông ta chạm vào. Hắn nghiêng người đứng lại, nét mặt thờ ơ: "Ông có việc gì?"

Ba con bọn họ đã sớm thỏa thuận. Sau khi Tạ Tinh Triều học đại học Bắc Kinh, ông ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của hắn nữa.

Người đàn ông mặc đồ vest chỉnh tề, không một nếp nhăn. Tuy đã ngoài năm mươi nhưng dáng người cao ráo, phong độ ngời ngời, không lộ chút tuổi tác nào. Dung mạo có đôi nét tương đồng với Tạ Tinh Triều. Nhưng càng thêm trải đời, hằn sâu dấu vết thời gian.

"Ba đến Kinh Châu có việc. Ngày mai sẽ tham gia lễ khai giảng của con." Tạ Cương hơi lúng túng, ho khan thành tiếng: "Dì tiểu Chúc của con cũng tới đây. Hay là cùng ăn tối, gặp mặt nhé."

"Gặp mặt?" Hệt như nghe được chuyện vui nào đó, khóe môi thiếu niên cong lên.

"Đứa con duy nhất của nhà họ Tạ không thể nào là một đứa câm phế vật không biết nói chuyện." Hắn chậm rãi lặp lại bằng giọng điệu mỉa mai: "Năm đó không phải ông rất đồng ý quan điểm này sao? Bây giờ còn muốn tôi diễn thoại với bà ta?"

Ấn đường Tạ Cương càng nhíu chặt hơn.

Sau tháng ngày đen tối không thấy ánh mặt trời đó, hắn được cứu thoát. Đến khi trở về nhà, hắn lại phát hiện ra mình không nói được nữa. Bất ngờ mất ngôn ngữ, mọi thứ hỗn loạn biết bao.

Hắn được đưa vào bệnh viện điều trị vô số lần. Bác sĩ tìm không ra bệnh mà chỉ nói rằng đó là chứng mất ngôn ngữ do tâm lý.

Không một ai đoái hoài đến hắn. Tất cả sự chú ý của mọi người dần bắt đầu tập trung lên mầm sống mới trong bụng người đàn bà kia. Cậu em trai có thể sẽ được hạ sinh sau này, đầy khỏe mạnh, hoạt bát và thông minh.

Hắn thông tuệ hơn người. Tuy còn nhỏ nhưng đã hiểu biết không ít. Hắn nhìn ra trong mắt những kẻ trịch thượng đó là sự khinh khi cùng thương hại.

Khi ấy, thế giới của hắn chỉ còn lại duy nhất một người.

Cô bé kiên nhẫn đọc truyện cho hắn, giọng cô gái nhỏ trong trẻo, du dương. Cô bắt chước thầy giáo, không ngại phiền hà dạy hắn nói chuyện, y như đối với đứa trẻ sơ sinh.

Bánh nếp nhỏ cuộn tròn người, hành động quen thuộc khi bị bắt cóc trong bóng tối ròng rã một tháng trời. Hắn cuộn lại cạnh đầu gối cô. Đôi mắt to tròn, đen nhánh nhìn cô chăm chăm. Ngu Diên nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn, mặc hắn tựa lên đầu gối cô.

Nét mặt dịu dàng khi cúi xuống của cô là ký ức mà hắn chôn chặt tận đáy lòng suốt cuộc đời này, không thể nào buông bỏ được.