Quá Độ Trầm Mê

Chương 11: Chiếm hữu



(Từ chương này mình xin phép thay đổi một chút về cách xưng hô của nhân vật mới xuất hiện trong chương 10 là 'dì tiểu Chúc' ạ. Đổi từ 'bà ta' thành 'cô ta' ạ)

Tạ Cương rời đại học Bắc Kinh trong đêm.

Trong chiếc xe công vụ màu đen khiêm tốn đậu ở cổng trường, người phụ nữ ước chừng hơn ba mươi đã ngồi sẵn trên băng ghế sau. Do biết cách chăm sóc mà ngoại hình thậm chí còn trẻ hơn vài tuổi.

Chúc Hy Hòa kém Tạ Cương mười tám tuổi. Cô ta gặp Tạ Cương tại một buổi tiệc tối. Năm đó, cô ta vừa tốt nghiệp đại học, nhìn thấy Tạ Cương đẹp trai, phóng khoáng, giàu có và chững chạc, ngay lập tức bất chấp tất cả mà lao vào. Sự theo đuổi kiên trì của cô ta cuối cùng cũng kết thúc vào một đêm. Lợi dụng men say, cô ta rốt cuộc thành công leo được lên giường ông ấy.

Vì chuyện này mà lão gia nhà họ Tạ suýt nữa vung nạng đánh gãy chân Tạ Cương.

Tạ gia là một gia tộc danh tiếng ở Nam Thành. Việc làm ăn của Tạ Cương không quá phát đạt. Ông ta rời nhà ra ngoài xông xáo từ khi còn trẻ. Về sau định cư và gây dựng sự nghiệp riêng tại Lăng Thành. Bình thường, ông ta không liên hệ nhiều với gia đình. Nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Ôn Vận mất sớm cũng không thể cho ông ta lý do danh chính ngôn thuận rước loại đàn bà như Chúc Hy Hòa vào cửa. Dưới cặp mắt bảo thủ của Tạ lão gia, việc cưới người phụ nữ nhỏ hơn mười tám tuổi dựa vào việc leo giường đàn ông là hành vi bại hoại gia phong.

Cô ta không được người nhà họ Tạ công nhận.

Sau này, Tạ Tinh Triều gặp tai nạn. Khi về nhà thì không nói chuyện được, trở thành một đứa bé câm. Trùng hợp đúng lúc này, Chúc Hy Hòa lại mang thai. Tạ lão gia không còn cách nào khác, cũng không thể bảo cô ta phá thai. Thời điểm đó, Chúc Hy Hòa ở Tạ gia Lăng Thành có thể nói là được cung phụng như một bà hoàng.

Tiếc thay, đến cuối cùng, đứa bé vẫn không được sinh ra.

Do sảy thai nhiều lần.

Mâu thuẫn giữa Chúc Hy Hòa và Tạ Tinh Triều cũng bùng nổ gay gắt trong giai đoạn này. Vừa sảy thai không lâu, tính khí cô ta cực kỳ gắt gỏng, dễ nổi nóng. Vì cảm thấy mình mắc nợ cô ta nên Tạ Cương lúc đó rất dung túng cô.

Mặc dù chưa chính thức kết hôn nhưng mọi người trong nhà đều tôn trọng lời cô ta nói, cẩn thận với bất cứ điều gì có thể làm cô ta mất lòng.

Tạ Tinh Triều khi ấy không còn ở nhà. Hắn ở nhà Ngu Diên và hiếm khi trở về.

Chúc Hy Hòa cũng biết Tạ Cương có một đứa con do người vợ quá cố của ông ta để lại. Một đứa trẻ câm ngang bướng.

Lần đầu tiên hai người gặp mặt cực kỳ khó chịu. Chúc Hy Hòa căn bản không để hắn ta vào mắt. Chỉ là trước mặt Tạ Cương và bảo mẫu thì giấu bớt đi nanh vuốt. Cô ta nhìn cậu bé trước mặt với ánh mắt dò xét: "Lớn thế này rồi, còn không biết nói?"

Cậu bé xinh xẻo đáng yêu. Chỉ có điều đôi mắt kia lại trống rỗng, không nói tiếng nào, tinh xảo như búp bê bị hút mất linh hồn. Tuy câm và ngờ nghệch nhưng lớn lên rất xinh đẹp. Cô ta thản nhiên có ý nghĩ muốn véo má hắn.

Ngay tại thời khắc cô ta duỗi tay về phía hắn, cũng chính nhóc câm này ánh mắt chợt hung dữ, còn cắn thật mạnh vào cánh tay cô ta.

Chúc Hy Hòa thét lên đau đớn, theo thói quen muốn tát hắn. Tạ Tinh Triều nhất quyết không buông tha, cả căn phòng tức thì hỗn loạn.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên này về cơ bản đã đặt nền tảng cốt lõi cho mối quan hệ sau này của bọn họ.

Tạ Cương sau đó có giải thích cho Chúc Hy Hòa rằng tính cách Tạ Tinh Triều vốn lầm lì. Sau khi bị người bắt đi và giam cầm suốt một tháng, hắn hết sức cảnh giác với người lạ. Ngoại trừ cô bé Ngu gia đó, hắn căn bản không để bất kỳ ai tiếp cận mình.

Chúc Hy Hòa hoàn toàn không nghe lọt chữ nào. Cô ta giống những tên tội phạm kia sao?

Chúc Hy Hòa từ nhỏ đã rất tự tin vào bản thân. Cô ta cho rằng chẳng qua là Tạ Tinh Triều đang lo sợ cô ta sẽ làm lung lay vị trí của hắn tại nhà họ Tạ, nên cố ý đánh đòn phủ đầu để lập uy.

Nhiều năm như vậy, cô ta đã thành công ở lại bên cạnh Tạ Cương. Ông ta không có người phụ nữ khác. Nhưng cô ta cũng không mang thai và sinh hạ được một đứa con nào. Mãi cho đến nay, Tạ Cương vẫn chưa chính thức lấy cô ta.

Không biết do Tạ gia phản đối hay là sự chán ghét ra mặt của Tạ Tinh Triều.

"Tạ Tinh Triều không muốn gặp em?" Chúc Hy Hòa nói: "Chuyện năm xưa đã qua bao lâu. Nó mười tám rồi còn không hiểu chuyện?"

Tạ Cương cũng rất phiền não: "Đừng nói nữa. Không gặp thì thôi vậy."

Ông ta không xứng đáng là một người ba thực thụ. Trong ngần ấy năm, vẫn luôn loay hoay xoay sở cách để chung sống hòa thuận với chính con trai mình.

Hít sâu vài hơi, cơn tức giận dần lắng xuống, ông ta bảo tài xế lái xe đi: "Tôi ở lại Kinh Châu thêm vài hôm. Đợi giải quyết xong công việc, tôi sẽ gặp A Triều lần nữa. Cô muốn làm gì thì đi làm trước đi."

Lễ khai giảng đại học Bắc Kinh.

Khoa vật lý địa cầu nhân số không đông, tập trung thành một ô vuông nhỏ. Trên sân khấu, hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh đang phát biểu.

Từ Tiểu Âu lấy một quyển sổ trải lên đùi, nghiêm túc ghi chép.

Úc Triết đang vọc điện thoại: "Thật là mẹ nó dài dòng. Sớm biết thế, tôi chẳng thèm đến. Đi với ba mẹ luôn cho rồi." Cậu ta phàn nàn: "Dù sao cũng không điểm danh."

Từ Tiểu Âu: "..."

Cậu liếm môi, cẩn thận liếc nhìn mảng vuông vức kín người trong khoa ngồi. Chỗ trống đó lại đặc biệt dễ thấy.

"Nếu đến được thì cố gắng có mặt thôi. Cơ bản mọi người đều tới cả."

Tạ Tinh Triều không tới.

Bình thường cậu không dám can thiệp lung tung chuyện cuả Tạ Tinh Triều. Nhất là hôm đó hắn tiết lộ giữa hắn và Ngu sư tỷ.. Sau khi nghe xong, cậu không rõ thật hư. Nhưng dựa vào lá gan của cậu, cũng không dám lên wechat hỏi Ngu Diên.

Cậu chỉ biết rằng người bạn cùng phòng này hành tung bất định, hành vi thì cực kỳ tùy hứng. Như thể không ai có thể kiểm soát hắn.

Hắn ta chưa nổi giận bao giờ, nhưng mọi người trong phòng đều vô cớ ngầm sợ hắn. Đặc biệt là khi hắn hơi nhếch môi, lộ ra nét cười như có như không đó.

Dư Ninh đến làm việc vặt. Ngu Diên mượn cớ này lại giúp cô.

Ngu Diên cúi đầu, ngồi trong hậu trường gửi tin nhắn cho Tạ Tinh Triều: "Tinh Triều, cậu tới lễ khai giảng chưa?"

Bên kia trả lời rất nhanh: "Diên Diên, em cũng tới sao?"

Vậy mà tham dự. Có hơi vượt ngoài mong đợi của Ngu Diên.

Ngu Diên: "Ừm. Đến giúp giáo viên ít việc. Đến khi kết thúc, cậu ở nguyên chỗ đó đợi tôi. Tôi tới tìm cậu."

Hắn đáp: "Được!"

Sau đó là dài lê thê những bài phát biểu của giáo viên, diễn văn của đại diện sinh viên và đủ thứ chuyện khác. Ngu Diên giúp Dư Ninh chạy vặt. Sau khi mọi việc cuối cùng cũng kết thúc, cô đi về phía khu vực khoa vật lý địa cầu. Giữa đám đông, nháy mắt đã thấy Tạ Tinh Triều.

Dáng hắn cao, ngoại hình lại xuất chúng. Rất nổi bật trong đám người.

Phải chăng hội trường của tháng chín quá nóng mà hắn dường như đổ chút mồ hôi. Màu da của hắn thường ngày thậm chí còn hơi trắng bệch, ngay lúc này nhiễm thêm ít huyết hồng. Càng làm bật lên môi hồng răng trắng. Nhìn như tạc.

Phía ngoài hội trường, người tụ tập đông đúc. Rất nhiều phụ huynh đến chụp hình cùng con mình. Những cánh buồm đại học Bắc Kinh giương lên trang nghiêm được dựng bên ngoài nhận được rất nhiều sự hưởng ứng. Không ít gia đình đều chọn chỗ này để chụp. Không khí náo nhiệt vô cùng.

Ngu Diên cẩn thận không hỏi hắn. Xem ra chú Tạ thực sự không đến.

Tâm trạng Tạ Tinh Triều có vẻ rất tốt: "Diên Diên hôm nay không có việc gì chứ? Sao lại muốn đến tìm tôi thế?"

Ngu Diên đương nhiên không nói ra nguyên do: "Đến đi dạo cùng cậu."

Thiếu niên cong lên đôi mắt, giả vờ vô ý nói: "Bạn cùng phòng của tôi đi cùng với ba mẹ hết rồi. Chỉ còn lại mình tôi. Vốn chuẩn bị đến căn tin ăn đại chút gì đó rồi trở lại ký túc xá. Nhưng dù về đó, cũng chỉ có một mình thôi."

Hắn tựa hồ man mác cô quạnh, môi mím nhẹ, hàng mi dày rũ xuống mí mắt một tầng ảm đạm.

Ngu Diên không đành lòng thấy hắn như vậy, xót xa nói: "Tôi đi dạo với cậu một chút nhé?"

Cô ấy an ủi: "Chú Tạ chỉ là quá bận việc thôi. Nếu có thời gian nhất định sẽ đến thăm cậu."

"Lễ tốt nghiệp của tôi, ông ấy chắc chắn cũng không tới."

Lời nói mang đôi nét giận dỗi trẻ con khiến Ngu Diên mỉm cười: "Còn lâu như vậy mà."

"Ông ta khẳng định sẽ không tới."

"Nếu lúc đó ông ấy không đến thì tôi sẽ tham gia cùng cậu." Ngu Diên suy nghĩ.

Nếu như hắn muốn có người đi cùng, cô sẽ không để hắn lẻ loi một mình tốt nghiệp. Thực ra Tạ Tinh Triều sợ cô đơn từ bé, là một đứa trẻ cần người bầu bạn. Khi mới đến nhà Ngu Diên, phàm là ngày giông bão, hắn sẽ lặng lẽ cuộn tròn như quả bóng trong một góc nhà. Khi Ngu Diên tìm thấy hắn, cô cảm thấy toàn thân hắn đang khẽ run rẩy.

Trải qua vài lần như vậy, Ngu Diên dần có kinh nghiệm hơn. Mỗi khi giông bão kéo tới, cô sẽ tìm hắn trước tiên rồi cùng hắn vượt qua.

"Diên Diên, lúc đó em đã tốt nghiệp rồi."

Ngu Diên ấm áp nói: "Có lẽ tôi sẽ ở lại Kinh Châu. Mà không ở đây cũng chẳng sao. Giao thông ngày nay phát triển như thế, nếu muốn thì có thể đến rất nhanh."

Thiếu niên đột ngột dừng bước. Ngu Diên bất ngờ trở tay không kịp, xém chút va phải hắn.

"Diên Diên, em đối với tôi thực tốt." Hắn chợt nói, cụp mắt xuống không thể nhìn rõ.

Ngu Diên không ngờ tới.

Eo của cô bất thình lình bị ôm lấy. Thiếu niên vòng tay vây chặt cô, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng rực, giọng nói nghèn nghẹn: "Từ nhỏ đến giờ, chỉ có em là tốt với tôi thôi."

Kiểu thân mật gần như làm nũng này từng rất đỗi quen thuộc với Ngu Diên. Nhưng hắn của ngày xưa ấy chỉ là một bánh nếp nhỏ còn thấp hơn cô.

Lúc này cô có hơi mất tự nhiên, vốn muốn thoát ra. Nhưng dưới bầu không khí này, cô lại do dự. Cuối cùng vẫn mềm lòng, để mặc hắn ôm như vậy.

Ngửi được hương thơm thoang thoảng nơi mái tóc và cổ áo cô, cảm nhận người trong vòng tay biết bao mềm mại, rúc vào lòng hắn nhỏ nhắn nhường nào, mềm như không xương.

Bọn họ đã thân thiết nhau như thế từ khi còn nhỏ. Nhưng phần lớn đều là hắn ỷ lại mà gần gũi cô. Hoặc thỉnh thoảng được Ngu Diên lặng lẽ ôm lấy bảo vệ.

Họ không còn thân mật như vậy nữa kể từ khi hắn lớn lên và cao hơn.

Thêm vào đó là bao năm xa cách.

Bọn họ chính là trời sinh một cặp. Hắn nghĩ.

Hơi thở hắn nhẹ phả lên cổ Ngu Diên, kích thích phía sau tai cô khẽ run rẩy. Quả nhiên cô ấy vẫn chưa quen được với Tạ Tinh Triều của hiện tại.

Thiếu niên nhìn thấy chóp tai trắng như tuyết của cô phủ lên lớp ửng hồng mờ nhạt. Hắn siết chặt vòng tay, yết hầu lăn lộn, không nói tiếp nữa.

Hắn muốn hôn cô, muốn ôm, muốn chiếm hữu cô. Muốn khắp nơi trên cơ thể cô đều lưu giữ dấu ấn của riêng hắn. Để cho cô cả đời này, vĩnh viễn chỉ thuộc về người duy nhất là hắn.

Còn cô ấy chỉ có thể đối xử tốt với một mình hắn, chỉ được nhìn hắn, mãi mãi ở bên hắn. Không một ai khác ngoài hắn.

Thiếu niên vùi sâu vào cổ cô, dường như không muốn buông tay chút nào.

Nũng nịu hồi lâu chưa dứt, Ngu Diên vỗ nhẹ lên tay hắn: "Chúng ta đi tiếp nhé."

"Không." Hắn lẩm bẩm: "Ôm thêm chút nữa."

"Diên Diên, bình thường em không thèm để ý đến tôi. Chạm cũng không cho tôi chạm vào." Lời tố cáo nửa đùa nửa thật gần như nịnh nọt này của hắn khiến bản thân Ngu Diên có hơi áy náy. Sau một hồi giãy giụa nho nhỏ không có tác dụng, cô đành thở dài để hắn tiếp tục ôm.

Cũng không còn cách nào khác, tình huống hôm nay đặc biệt, cô không muốn Tạ Tinh Triều buồn.

Ngu Diên cùng hắn dạo quanh trường. Cô rất nghiêm túc với công việc của mình. Nếu đã quyết định làm người nhà hắn thì đương nhiên phải làm cho đúng thủ tục.

Dù là chụp ảnh kỷ niệm trong lễ khai giảng hay viết thẻ ước nguyện những năm ngồi ghế nhà trường, cùng nhau ăn bữa cơm. Tóm lại, người khác có cái gì, cô cũng muốn Tạ Tinh Triều đều có được.

Khung cảnh khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh rất đẹp.

"Bạn học, vài ngày nữa đến Bách Đoàn Đại Chiến, chúng tôi sẽ chính thức chiêu mộ tân binh. Các bạn có hứng thú đến xem không?" Vì ở đây có nhiều tân sinh viên nên bọn họ gặp phải không ít câu lạc bộ tuyển thành viên mới tới trước phát tờ rơi.

Hai người có ngoại hình đặc biệt ưa nhìn, rất nổi bật giữa đám đông nên tự nhiên cũng trở thành đối tượng chú ý trước tiên của những người này.

Ngu Diên nhận tờ rơi và nói cảm ơn.

Các câu lạc bộ của đại học Bắc Kinh cực phong phú. Giải trí, thể thao, đủ mọi loại hình. Cô đọc được mấy trang bèn hỏi Tạ Tinh Triều: "Cậu có câu lạc bộ nào muốn tham gia không?"

Tạ Tinh Triều đang nhìn góc nghiêng dịu dàng thanh tú của cô. Hắn lắc đầu: "Không có."

"Chí ít cũng tham gia một cái đi. Có thể quen thêm vài người bạn." Ngu Diên khuyên: "Đừng lúc nào cũng ở một mình. Ra ngoài gặp nhiều bạn bè hơn, cậu sẽ không thấy cô đơn nữa."

Nói xong cô mới nhận ra lời này có chút quen thuộc.

Khi còn nhỏ, có đoạn thời gian Tạ Tinh Triều quá dựa dẫm cô, không muốn giao thiệp với người khác. Cô ấy hình như cũng khuyên hắn như thế.

"Vậy nếu như tôi làm, Diên Diên có phần thưởng nào không?" Thiếu niên chớp mắt.

"Thưởng?" Ngu Diên không ngờ tới điều này.

Dù sao thì Tạ Tinh Triều nào có thiếu thốn gì.

Ngu Diên mỉm cười: "Cậu muốn tôi tặng cậu quà gì?"

"Quà thì không cần." Hắn nói rất nhanh như thể đã suy tính lâu rồi: "Vậy Diên Diên cùng tôi về nhà, rồi để tôi.. ôm một cái."

"Được không?" Hắn nói: "Căn nhà ấy vắng tanh, chỉ có mình tôi. Chẳng có tí hơi người nào cả. Y như nhà ma ấy."