Quá Độ Trầm Mê

Chương 6: Quá khứ



Dù là ban đêm nhưng có không ít người đi lại ven hồ. Dưới ánh đèn đường, những con côn trùng nhỏ vo ve bay lượn. Quả là một đêm hè thoải mái, yên tĩnh mà oi bức.

Nhiệt độ cơ thể thiếu niên rất cao. Cô bị ôm chặt từ phía sau như thế này, cảm giác cứ như có lò lửa đang bao lấy. Khác biệt hoàn toàn so với cái ôm lúc nhỏ. Ngu Diên cũng nhận ra sự khác lạ khi ở chung với hắn kể từ cuộc hội sau ngộ nhiều năm. Người xung quanh đông đúc, cô dừng lại hồi lâu mới kéo tay hắn: "Buông tay."

Bị giáo huấn, hắn có chút tủi thân: "Diên Diên"

Ngu Diên thở dài, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Chúng ta nói chuyện một lần đi."

Tạ Tinh Triều còn chưa kịp trả lời, Ngu Diên đột nhiên nghe thấy có người lớn tiếng gọi tên mình: "Ngu Diên!"

Quay đầu nhìn, hai nam sinh từ phía đối diện hồ đi lại. Không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

Bởi vì gần khu ký túc xá, phong cảnh lại hữu tình, nên vào đêm hè có không ít sinh viên tản bộ trên con đường này. Gặp phải người quen cũng không có gì lạ.

Người đến chính là Thịnh Quân và Dương Chi Thư. Dương Chi Thư là bạn cùng lớp với cô. Hai người có chung giảng viên hướng dẫn. Anh ta rất có tài trong lĩnh vực học thuật. Vì có kinh nghiệm cùng viết luận văn lần trước mà Ngu Diên khá quen thuộc với anh ta. Cô ngược lại không biết rằng Dương Chi Thư vậy mà quen biết Thịnh Quân.

Thịnh Quân nhìn họ với ánh mắt phức tạp. Vốn dĩ anh ta và Dương Chi Thư hẹn nhau đi siêu thị mua bia. Mua xong đang chuẩn bị về ký túc xá, Dương Chi Thư ánh mắt sắc bén nhìn thấy hai người bên kia hồ liền buột miệng nói: "Kia không phải Ngu Diên sao? Tôi vừa hay đang tìm cô ấy. Người bên cạnh là ai nhỉ? Bạn trai cô ấy hả?"

Thịnh Quân nhìn thấy rõ ràng: ".. Đó là em trai cô ấy."

"Em trai? Nào có em trai thế này chứ. Yêu đương cùng huyết thống à?"

Thịnh Quân: "Mẹ nó, cậu đừng có nói bậy. Là con của bạn ba mẹ cô ấy. Cô ấy cũng không công khai bên ngoài. Không phải cậu có việc tìm cô ấy sao?" Anh ta hất cằm với Dương Chi Thư: "Bây giờ đi tìm cô ấy đi."

Ngu Diên rất xinh đẹp nhưng tính cách hướng nội, khiêm tốn. Từ năm nhất đại học đã có nhiều người thích cô. Nhưng không mấy ai dám thổ lộ tình cảm. Trong trường, kỳ thật người ta đặt biệt danh sau lưng cô là mỹ nhân lạnh lùng. Kể ra cũng kỳ quái, thực chất Ngu Diên không hề lạnh lùng mà rất dịu dàng, dễ gần. Nhưng khó theo đuổi cũng là sự thật. Đối với chuyện yêu đương, cô không hứng thú chút nào. Dù muốn theo đuổi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hai người từ bờ hồ đối diện đi tới, lập tức cắt đứt tâm tư của Ngu Diên. Cô cũng không tiện nói chuyện tiếp với Tạ Tinh Triều, đành hơi nhích người ra xa hắn. Một chút bối rối không biết từ đâu đến. Để che giấu sự ngại ngùng mà cũng thật sự lần đầu tiên thấy họ đi cùng nhau, cô thuận miệng hỏi: "Hóa ra các cậu quen biết sao?"

Dương Chi Thư nói: "Chúng tôi là bạn học thời cao trung. Tôi đang tìm cậu có việc. Là Thịnh Quân nhìn thấy cậu. Chuyện về luận án trước đây của chúng ta. Mấy bữa trước tôi đi tìm thầy Nghiêm, ông ấy đã giúp chúng ta gửi bài đến tập san rồi. Tỷ lệ thành công khá cao. Gần đây tôi lại có hứng thú với một phương hướng mới. Nó bắt nguồn từ luận văn trước, liên quan tới phương pháp tối ưu hóa tô pô liên tục. Tôi muốn hỏi xem sau này cậu có thời gian hợp tác với tôi không."

"Cậu gửi chi tiết chủ đề qua wechat cho tôi." Ngu Diên suy nghĩ: "Tôi xem trước đã nhé."

Dương Chi Thư là một tín đồ khoa học công nghệ điển hình. Ngu Diên vẫn luôn rất ngưỡng mộ học vấn của anh ta.

"Được." Dương Chi Thư nói xong liền nhìn sang thiếu niên bên cạnh: "Lúc nãy có phải tôi làm phiền hai người không?"

Ngu Diên vội nói: "Không có."

Thịnh Quân tỏ vẻ cảm khái: "Tình cảm tốt thật."

"Tiểu đệ, tôi nhớ cậu thuộc khoa vật lý địa cầu. Nhắc nhở cậu trước, chương trình học của các cậu cực kỳ khó." Ánh mắt thâm thúy của Thịnh Quân nhẹ nhàng rơi trên người thiếu niên: "Không thì có thể đến hỏi các sư huynh, sư tỷ nhiều một chút."

"Cảm ơn tiền bối." Tạ Tinh Triều cũng cười nói: "Nhưng Diên Diên có thể dạy tôi." Hắn chớp chớp mắt: "Dù sao điểm Diên Diên so với tiền bối cao hơn nhiều."

Nụ cười Thịnh Quân bị đóng băng trên mặt anh ta.

"Tinh Triều!" Ngu Diên xấu hổ, muốn quát lên ngăn hắn lại.

Thiếu niên nhìn cô, ngoan ngoãn nói: "Nếu vật lý địa cầu khó như vậy, thành tích của tôi không tốt. Đến lúc đó rất nhiều thứ chắc chắn sẽ không biết. Phải làm khó Diên Diên rồi."

Hắn đứng cách Diên Diên rất gần. Dưới màn đêm bao phủ, môi hồng răng trắng, gương mặt xinh đẹp, càng mỹ lệ đến lạ thường.

Dương Chi Thư: "..."

Em trai à, không phải mới ngày đầu tiên đi học đấy chứ? Cậu cái gì cũng không biết, làm sao vào được đại học Bắc Kinh thế?

Sắc mặt Thịnh Quân cực kỳ khó coi.

Ngu Diên liên tục xin lỗi anh ta: "Thực xin lỗi, cậu ấy không giao tiếp với bên ngoài nhiều, không biết cách nói chuyện. Cậu đừng để trong lòng."

Thịnh Quân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Không sao."

Cho đến khi bóng lưng của hai người hoàn toàn biến mất, nụ cười trên mặt Ngu Diên cũng vụt tắt: "Tinh Triều, cậu không còn trẻ con nữa. Từ nay về sau, nói chuyện với người khác phải có chừng mực."

Cô cho rằng Tạ Tinh Triều không hiểu nhân tình, tính khí trẻ con, việc gì cũng nói thẳng ra ngoài.

Thiếu niên ngoan ngoãn đáp: "Ừm, sau này không nói vậy nữa."

"Tôi thực sự không biết nói chuyện." Hắn cụp mi mắt, thấp giọng nói: "Không có bạn, lại câm lâu như vậy."

"Được rồi." Ngu Diên sợ mình lại mềm lòng, đau đầu bảo hắn không cần nói nữa.

Gần hồ nước có quán cà phê 24 giờ Thủy Thính Phong*. Trước kia, khi chạy deadline, có khi cô sẽ thức thâu đêm ở đây. Ngu Diên thở dài: "Vào bên trong ngồi đi. Đúng lúc có chuyện muốn nói với cậu."

(*Thủy Thính Phong: Tên gốc tiếng Trung là 水听风)

Tạ Tinh Triều đi theo sau cô. Bóng lưng mảnh mai, mái tóc đen được buộc lên, phần cổ lộ ra bóng loáng trắng nõn.

Không phải trẻ con?

Ý cười trên khuôn mặt hắn biến mất. Trong lòng cô thật sự không xem hắn là con nít sao?

Quán cà phê bên trong trang trí tinh xảo, lắp đầy điều hòa. Đi qua một lối đi hẹp dẫn tới sảnh trong. Khách trong quán không nhiều. Bài Last Rosesummer tình cờ được phát lên. Là một bản dân ca Ireland mà Diên Diên rất thích.

"Ngồi đi." Ngu Diên tìm chỗ cho hai người. Cạnh cửa sổ và rất kín đáo.

Sau khi đồ uống lạnh được phục vụ, Ngu Diên không nói gì nữa. Những giọt nước mỏng manh dần ngưng tụ bên ngoài ly thủy tinh, lá bạc hà trôi nổi lững lờ. Cô cầm muỗng chọc nhẹ, rũ mắt, trút bỏ đi nét cười thường ngày trên khuôn mặt thanh lệ.

Tạ Tinh Triều ngồi đối diện cô một lúc lâu, hắn lên tiếng hỏi: "Diên Diên, hai nam sinh đó đều rất thân với em sao?"

Tại sao lại biến thành Tạ Tinh Triều chất vấn ngược lại cô ấy rồi?

"Quen biết bình thường." Ngu Diên nói xong, ngước mắt nhìn hắn, cố gắng nhẹ nhàng nói: "Cậu không có gì muốn nói sao?"

Về những năm đó.

Quán cà phê rất yên tĩnh, tiếng nhạc du dương. Ngu Diên yên lặng chờ hắn mở lời.

".. Tôi những năm đó, sống rất hỗn loạn." Thiếu niên mím môi.

"Khi ấy, tôi cãi nhau với ba rất nhiều lần." Hắn nói: "Ông ta bắt đầu mang những người phụ nữ xa lạ về nhà, bảo tôi gọi bọn họ là mẹ. Ông ta gọi tôi về nhà, bảo là tôi đã làm phiền gia đình mọi người quá nhiều. Nếu tiếp tục ở lại, mọi người sẽ chán ghét tôi. Còn nói rằng sẽ chẳng có ai nguyện ý chăm sóc cho con ma bệnh xấu tính, không có quan hệ gì tới bọn họ."

Ngu Diên: "..."

Cô không biết năm đó phát sinh loại chuyện này. Giọng của cô có chút đắng chát, nhịn không được nói: "Chúng tôi không có.."

"Tôi biết, chú và dì đều là người rất tốt." Khóe môi thiếu niên cong lên một nụ cười nhẹ: "Chỉ là lúc ấy suy nghĩ không thông được."

"Khi ấy, tôi không biết tương lai ở đâu, nên làm những gì. Sống trong mơ hồ và dại dột." Hắn cụp mắt: "Đợi đến khi thanh tỉnh được một ít, lại cảm thấy không còn mặt mũi gặp mọi người nữa. Tôi bây giờ cũng không rõ khi đó rốt cuộc suy nghĩ cái gì."

"Những kẻ đó cười cợt sau lưng tôi." Sắc mặt hắn hơi nhợt nhạt: "Từ nhỏ đến lớn, điều tôi không mong muốn là em phải một mực che chở cho tôi."

Khi còn bé, hắn đột nhiên mất tiếng nói. Luôn có người không hiểu biết mà cười nhạo hắn là một đứa câm. Ngu Diên bảo vệ hắn. Một người luôn dịu dàng và chưa từng tức giận với ai như cô, vì chuyện này mà từng phẫn nộ với người khác.

Cũng có người bàn tán sau lưng, nói ba hắn không cần đứa câm như hắn, ném hắn cho người khác nuôi rồi đi nước ngoài kết hôn, sinh đứa bé khác.

Ngu Diên hoàn toàn trầm mặc.

Cô nhớ về một đêm đó, khi trở về Lăng Thành. Trong cơn mưa như trút nước, nhìn thấy một Tạ Tinh Triều xa lạ.

Dù chưa từng kể với ai, nhưng cảnh tượng đó đã kết thành một nút thắt trong lòng cô. Mỗi đêm mơ thấy, mỗi lần nghĩ đến đều rất khó chịu.

Tạ Tinh Triều không bào chữa cho mình, hắn nói: "Diên Diên, là tôi sai rồi. Khoảng thời gian đó, tôi đã làm rất nhiều, rất nhiều điều sai trái. Tôi đã lạc lối."

Thời kỳ nổi loạn của con trai thường đến muộn hơn con gái. Bản thân Ngu Diên dường như chưa từng trải qua giai đoạn này. Tuy nhiên, cô biết hoàn cảnh của cô và Tạ Tinh Triều không giống nhau. Hắn từ nhỏ đã mất mẹ. Thời gian Tạ Cương ở bên hắn cũng ít đến đáng thương, lại trải qua chuyện khủng khiếp như vậy từ nhỏ.

Tạ Tinh Triều không nói dối cô, không lừa gạt cô. Hắn đem những trải nghiệm đó kể hết cho cô.

Ngu Diên thở phào nhẹ nhõm.

Cô mềm lòng. Từ nhỏ đã thương yêu hắn. Mỗi lần hắn cẩn thận dè dặt lấy lòng cô, đến cuối cùng đều làm cô mềm lòng.

"Bây giờ em có thất vọng về tôi không?" Hắn hỏi: "Em có thể tha thứ cho tôi không?"

Tạ Tinh Triều trời sinh có đôi mắt cực kỳ đẹp. Con ngươi đen nhánh, trong veo sạch sẽ, khóe mắt hơi rũ xuống. Khi nhìn người khác như thế này, có biết bao nhiêu ngoan ngoãn khiến người ta phải yêu thương.

Cô cũng không có bản lĩnh cứng lòng mà oán trách hắn nữa.

Ngu Diên cuối cùng lên tiếng: ".. Đều là chuyện đã qua. Cậu hiện tại đã vào đại học rồi. Đừng liên lạc với những người bạn trước kia nữa. Chăm chỉ học hành, kết thêm nhiều bạn mới, cố gắng cởi mở hòa đồng một chút."

"Nếu có chuyện không vui, cậu đều có thể nói với tôi." Giọng của cô trở lại dịu dàng như thường ngày: "Đừng giữ trong lòng nữa."

Mắt thiếu niên sáng lên: "Được."

"Diên Diên, em đừng bỏ mặc tôi." Hắn thì thầm, muốn nắm tay cô.

Thật ra Ngu Diên đã không giận hắn nổi nữa rồi, cũng không tránh né mà vỗ nhẹ lên mu bàn tay thiếu niên. Tựa như lúc nhỏ, an ủi hắn.

Ngón tay thiếu nữ trắng nõn mềm mại. Mười ngón sạch sẽ như trăng non, nhẹ nhàng lướt trên mu bàn tay hắn một cách ấm áp.

Chỉ trong chốc lát rồi nhanh chóng thu về.

Nơi sâu thẳm đáy lòng hắn rạo rực, trạng thái lâng lâng kỳ diệu khó mà diễn tả thành lời. Hắn chỉ muốn được tiếp tục gần gũi cô như vậy, được thỏa thích thân mật. Thậm chí muốn hôn cô, còn muốn..

Nhưng thời điểm chưa tới, hắn không thể vượt quá giới hạn.

Ngu Diên còn hỏi thêm vài việc liên quan nữa. Tạ Tinh Triều cơ bản đều trả lời.

Bao năm chia xa, lại là giai đoạn quan trọng trong quá trình trưởng thành. Hắn từ một cậu bé trở thành thiếu niên. Hiện tại đã mười tám tuổi. Từ thân thiết không thể tách rời lúc nhỏ cho đến nay, hai người đều thay đổi rất nhiều. Khoảng trống ở giữa này liệu có thể lấp đầy trong một ngày không?

Rời khỏi quán cà phê Thủy Thính Phong, trăng bên ngoài đã treo nơi đầu liễu. Tạ Tinh Triều muốn tiễn cô về ký túc xá. Ngu Diên muốn từ chối nhưng không lay chuyển được hắn. Chỉ đành thuận theo.

Tạ Tinh Triều đột nhiên nói: "Diên Diên, em có thể cho tôi một bản lịch học của em không?"

Ngu Diên: "?"

Cô ấy nhớ rằng sinh viên năm nhất tại đại học Bắc Kinh vẫn chưa thể chọn các khóa học. Thường do hệ thống sắp xếp.

Hắn tỉnh như không nói: "Không phải chương trình học của chúng ta có trùng nhau sao? Tôi muốn xem thử bên em học những gì để chuẩn bị trước một chút."

Ngu Diên vẫn luôn tán dương những người chăm chỉ cầu tiến. Câu nói này của Tạ Tinh Triều vừa hay đả động đến nội tâm cô. Cô trả lời ngay: "Ừm, khi trở về tôi gửi qua cho cậu." Cô tiếp tục: "Cậu hãy cố gắng học tập. Nếu cần giúp bất cứ việc gì, đừng ngại nói với tôi. Không hiểu cái gì thì hỏi, vế bài học hay trong cuộc sống, cái gì cũng được. Thời khóa biểu của cậu cũng chia sẻ cho tôi đi. Như vậy khi muốn gặp cậu sẽ thuận tiện sắp xếp thời gian hơn, không làm ảnh hưởng đến giờ cậu đi học."

"Vậy Diên Diên, em sẽ thường xuyên đến gặp tôi chứ?" Hắn nhạy bén nắm bắt trọng điểm trong câu nói của Ngu Diên, phần mà hắn muốn nghe nhất. Đôi mắt đen láy sáng ngời, lông mi thật dài mềm mại, lộ ra niềm vui sướng cùng hạnh phúc không thể che giấu.

Ngu Diên: "..."

Ngu Diên nhìn qua hướng khác, chậm chạp nói: "Có việc sẽ tìm, không có thì thôi."

Tạ Tinh Triều thường hay nhìn cô như vậy khi còn nhỏ. Hắn trời sinh đã xinh đẹp ngoan ngoãn biết bao, lại vô cùng nghe lời. Rồi ai cũng sẽ phải tan chảy dưới cái nhìn ấy thôi.

Ngu Diên sợ nếu mình cứ tiếp tục nhìn hắn thế này sẽ hoàn toàn mềm lòng, lại dung túng hắn như xưa. Cũng may là ký túc xá của cô gần đây, ngày mai còn có tiết học: "Tôi đi trước đây."

Sau khi chào hắn một tiếng, cô không chần chừ nữa mà quay về ký túc xá.

Trong phòng có đủ bốn người.

"Có chuyện gì rồi? Trễ vậy mới về." Dư Ninh ôm cổ, cười hi hi nói.

Ngu Diên: "Tớ tìm em trai nói chuyện."

"Em trai của cậu?" Dư Ninh nói: "Em trai ở đâu ra thế. Tớ nhớ cậu là con một mà."

"Là con của bạn mẹ tớ." Cô ấy nói: "Hồi nhỏ sức khỏe không tốt, ở nhà tớ một thời gian dài."

Thân Trí Nam mặt mày hớn hở nói: "Cực phẩm đó. Tiếc là các cậu không được thấy. Năm nay tròn mười tám, một em trai cực ngoan, cực đẹp trai."

Dư Ninh mắt sáng lên: "Ồ, thế lại tốt. Tớ thích người nhỏ tuổi hơn. Diên Diên, chi bằng cậu cho tớ thông tin liên lạc của cậu ấy đi. Để chị đây dạy cho cậu ấy biết thế giới người lớn ra sao."

Mọi người cười rộ lên, huyên náo cả phòng.

Ngu Diên bất lực.

Trong phòng ký túc xá của bọn họ hiện tại chỉ có duy nhất Diệp Kỳ Hủ có bạn trai. Thân Trí Nam mới chia tay người yêu cũ cách đây không lâu. Còn Dư Ninh và Ngu Diên thì chưa từng quen ai. Nguyên do của hai người họ không giống nhau. Dư Ninh thuần túy là người mê trai đẹp chính hiệu. Không phải soái ca thì tuyệt đối không yêu đương gì cả. Còn Ngu Diên từ trước đến nay đối với tình yêu trai gái vẫn luôn vô cảm.

"Đi mà, đi mà." Dư Ninh nhào tới cù lét Ngu Diên.

Ngu Diên sợ nhột, cười đến chảy nước mắt. Đôi gò má hồng lên trông thấy. Cô chụp lấy cổ tay Dư Ninh: "Thằng bé vẫn còn nhỏ, để nó yên ổn mà học hành đi."

Thân Trí Nam: "Các cậu không biết đấy thôi, bà nó, bọn con trai đều như nhau cả. Mười tám tuổi là đã trưởng thành rồi, còn nhỏ gì nữa đâu. Cặp bồ được rồi."

Cứ như thế náo loạn một hồi. Đợi đến khi Ngu Diên đánh răng rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì màn hình điện thoại sáng lên. Tin nhắn chúc ngủ ngon Tạ Tinh Triều gửi đến.

Ảnh đại diên của Tạ Tinh Triều là một chú chó con lông trắng, nhìn khá giống Samoyed. Nhưng miệng và mũi có hơi nhọn, lại có phần giống cáo bắc cực. Phần đầu của nó chỉ khác với những chú chó khác là khuôn mặt ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn cong xuống, đầu nhỏ vùi vào trong gối còn đôi mắt thì to như quả nho.

Không biết có phải chó nhà hắn nuôi hay không.

Ngu Diên nhìn chăm chú vào bức hình hồi lâu, như thể nhìn thấy cậu bé Tạ Tinh Triều khó tính, thích làm mình làm mẩy. Bánh nếp nhỏ ấy mím môi, rầu rĩ dán mặt vào gối. Chỉ nhân lúc cô không chú ý tới mới ló đầu ra len lén nhìn cô. Dáng vẻ đáng thương âm thầm đợi cô đến dỗ dành.

Cuối cùng Ngu Diên cũng cong môi cười, trả lời chúc ngủ ngon rồi tắt điện thoại.