Quá Độ Trầm Mê

Chương 7: Vẫn còn giận tôi sao?



Sinh viên năm nhất vừa khai giảng, chưa phải bận rộn nhiều việc. Mọi người đều có thời gian làm quen với môi trường học đường mới.

Lễ khai giảng còn chưa tổ chức mà thời khóa biểu đã công bố được vài ngày. Tuần sau sẽ chính thức lên lớp.

Hôm đó, hắn trở lại ký túc xá thì trong phòng đã đầy đủ ba người. Mỗi người một cái máy tính đang tập trung nghiên cứu lịch học mà họ mới nhận được.

Tạ Tinh Triều dừng lại một giây, mặt không biểu tình trở về chỗ của mình. Hoàn toàn không hứng thú với những gì họ đang làm.

"Lịch học hôm nay có rồi." Từ Tiểu Âu nghiêng người nói với hắn: "Có rất nhiều lớp cơ học và toán học đó. Tinh Triều, cậu được xếp theo giảng viên nào thế? Tôi nghe bảo có vài vị chấm điểm khắt khe lắm."

Trong học kỳ đầu của sinh viên năm nhất đại học Bắc Kinh, không có môn học tự chọn nào. Tất cả đều được nhà trường chọn một cách ngẫu nhiên. Vì vậy việc phân bổ giáo viên còn tùy vào vận số.

Tạ Tinh Triều: "Ừ"

Từ Tiểu Âu muốn nói thêm gì đó nhưng lời còn chưa nói hết thì Úc Triết đã hô to: "Các cậu đã xem cột bổ sung cuối cùng chưa thế."

"Giáo dục thể chất, mẹ nó, lại là Thái Cực Quyền?"

"Nam còn phải chạy 3000 mét? Đây là trường thể thao hả? Đại học Bắc Kinh là trường thể dục thể thao à? Ông đây vượt đường xa hơn 600 cây chỉ để thi vào trường thể thao?"

Cậu ta cảm thấy không ai trong số những người bạn cùng phòng của mình là ra dáng dân chơi thể thao cả.

Từ Tiểu Âu cũng như cậu, thể chất thuộc dạng chạy được vài bước là thở hổn hển. Hình thể Đường Quang Viễn dù nhìn thế nào cũng không giống một kiện tướng thể thao. Chỉ còn lại mỗi Tạ Tinh Triều..

Úc Triết không hiểu vì sao cả người Tạ Tinh Triều từ trên xuống dưới luôn mang lại cho người khác một loại cảm giác mặc kệ sự đời. Lãnh cảm đến mức ngay cả dục vọng thể xác* cũng chẳng là gì. Nghịch lý nữa là cậu có thể cảm nhận luồng địch ý từ trên người hắn tỏa ra. Tuy ngoại hình rất đẹp, không chút tàn bạo nhưng theo bản năng, Úc Triết có hơi sợ người bạn cùng phòng này. Trừ khi bắt buộc phải giao tiếp, còn lại cậu đều không dám nói chuyện với hắn.

(*Từ gốc là 'doi'. Trong đó 'do' là từ tiếng Anh nghĩa là 'làm' còn chữ 'i' tiếng Anh đọc giống chữ '爱' - yêu trong tiếng Trung. Vì từ nghĩa đen khá nhạy cảm nên thường dùng từ 'doi' để thay thế.'doi' xuất phát từ đồng nhân, sau đó truyền qua weibo rồi được fan CP sử dụng rộng rãi. Thực ra 'doi' chỉ là một cách biểu đạt ngôn ngữ, chứ không thực sự xảy ra quan hệ như trên)

May thay, Tạ Tinh Triều cũng khá đơn giản. Ngoài đặc biệt lạnh lùng ra thì không có hành động nào khác thường cả.

Tạ Tinh Triều vặn nắp chai nước đá, uống vài ngụm. Thần sắc không chút dao động.

Quả nhiên Ngu Diên đã gửi thời khóa biểu qua. Cô làm việc nghiêm túc, tỉ mỉ. Không chỉ có các môn chuyên ngành, những môn học tự chọn trong hai năm qua của cô cũng được sắp xếp rành mạch. Còn lập danh sách chi tiết các môn thú vị. Bảo là để cậu tham khảo cho các môn tự chọn sau này.

Úc Triết vẫn còn đang la lối. Đường Quang Viễn sau khi nắm rõ tình hình cũng hùa theo cậu ta. Cả hai cùng song tấu, gào thét thê thảm. Chỉ có Từ Tiểu Âu đang yếu ớt an ủi bọn họ.

"Một đàn anh đã gửi cho tôi ứng dụng anh ấy tự tạo. Nó có thể tra cứu thời gian và địa điểm của từng lớp học, cũng như nhận xét của từng giáo viên. Các cậu có lớp nào muốn tra không?" Cậu ta cố gắng chuyển chủ đề.

Úc Triết và Đường Quang Viễn dường như không rảnh bận tâm gì khác vào lúc này.

Tạ Tinh Triều nói: "Có vài cái."

Từ Tiểu Âu bất ngờ: "Ồ?" Trong ấn tượng của cậu ta, Tạ Tinh Triều căn bản không quan tâm đến những chuyện này. Cậu ta vội nói: "Được được. Có tên lớp và giáo viên là được."

Xem xong những môn Tạ Tinh Triều gửi đến, Từ Tiểu Âu ngơ ngác. Cậu do dự mấy lần rồi quyết định lên tiếng: "Cái này, những thứ này chúng ta có khả năng hiểu được không?" Từ Tiểu Âu nói nhỏ: "Trước kia cậu từng thi toán sao?"

Đều là những môn chuyên ngành toán học. Hơn nữa nhìn có vẻ không phải nhập môn. Cậu chỉ có thể nghĩ ra cách giải thích tạm chấp nhận được như vậy thôi.

Tạ Tinh Triều tựa vào ghế, gương mặt dưới ánh đèn càng thêm đẹp, ngữ khí bình bình: "Muốn học thêm thôi."

Khai giảng thực tế không phải làm gì nhiều. Ngu Diên vẫn chưa bắt đầu dạy kèm lại. Còn việc học của học kỳ này thì đang dần đi vào quỹ đạo. Vậy nên xem như vừa đủ bận rộn. Sinh hoạt mỗi ngày đều trọn vẹn, vừa phải.

Tuy nhiên, mấy ngày nay cô lại có thêm một công việc nữa, đưa Tạ Tinh Triều đi làm quen trường học mới.

Ngu Diên nhớ là lúc nhỏ hắn nhớ đường không tệ. Nhưng hiện tại, không biết có phải do môi trường hoàn toàn mới hay không. Thêm vào đó là khuôn viên đại học Bắc Kinh thực sự rối rắm, phức tạp. Hắn đã đề cập với cô vài lần qua wechat rằng mình bị lạc trong trường.

Ngày trước bận rộn, Ngu Diên không nghĩ ngợi nhiều, chỉ an ủi hắn vài câu.

Hôm đó, Ngu Diên đang ở ký túc xá viết đề. Thân Trí Nam từ ngoài về, thấy màn hình điện thoại trên bàn của cô phát sáng, liền lên tiếng nhắc nhở: "Có người tìm cậu."

"Tinh Triều" Ngu Diên nhìn lướt qua: "Cậu ấy bảo bị lạc đường, không có việc gì."

Thân Trí Nam liếc sang nhật ký trò chuyện của hai người, khóe nôi co giật: "Bảo bối, cậu thế này có phải quá lạnh lùng rồi không. Cậu không thể dẫn em trai đi dạo, làm quen xung quanh à? Tránh cho người ta cứ đi lạc mãi như thế."

"Mà chắc là cậu ấy cũng muốn vậy đấy. Không thì việc gì cứ phải lặp đi lặp lại chuyện này với cậu." Cậu em này có bao nhiêu dính người, bao nhiêu yêu thích Diên Diên, có thể nói là lộ liễu quá rồi.

Ngu Diên xem lại trò chuyện giữa hai người, mới chậm chạp nhận ra. Cô trả lời tin nhắn: "Vậy cần tôi dẫn cậu đi tham quan, quen thuộc đường sá một chút không?"

Phía bên kia nhắn lại rất nhanh: "Muốn! Tôi đợi em! Lúc nào cũng được."

Kết hợp với hình đại diện của hắn, thật sự càng giống chú chó nhỏ đang vẫy đuôi.

Ngu Diên cười nhẹ.

Từ sau lần trò chuyện tại quán cà phê đó, số lần Tạ Tinh Triều tìm đến cô ngày càng nhiều. Giống như muốn bù đắp lại mất mát của những năm tháng đấy.

Ngu Diên cũng đang cố gắng, thử cho bản thân chầm chậm làm quen lại với hắn.

Cho dù hắn ở trước mặt cô đã là người trưởng thành rồi. Nhưng lời nói và hành động của Tạ Tinh Triều vẫn cứ như một đứa trẻ to xác thôi. Chẳng khác gì nhiều so với lúc nhỏ. Phải chăng chính vì cảm giác quen thuộc này mà khi đối diện hắn, tâm trạng Ngu Diên thoải mái hơn nhiều. Cả hai dần tìm lại từng chút một cảm giác thân thiết của trước kia.

Ngu Diên biết hắn không giỏi giao tiếp, càng không có bạn bè rành đường đưa hắn đi. Cho nên vẫn dành thời gian dẫn hắn dạo quanh cho quen. Ban ngày cô có tiết học, đành sắp xếp thời gian vào chạng vạng tối.

Tạ Tinh Triều cũng không ngại, từ sớm đã đứng đợi dưới lầu ký túc xá của cô. Hắn có vẻ ngoài thu hút, chỉ đứng dưới tán cây thôi đã cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Đặc biệt còn là dưới lầu ký túc xá nữ.

"Đợi bao lâu rồi?" Ngu Diên hỏi.

Hắn nói: "Mới tới chưa được bao lâu."

Thật là một chút nôn nóng cũng không có.

Ngu Diên bất chợt nhớ đến chuyện lúc nhỏ, bánh nếp nhỏ ngồi dưới hiên nhà đợi cô. Một lần đợi có khi là cả ngày. Bất kể là bao lâu, chỉ cần nhìn thấy cô, hắn dường như đều có thể vừa lòng thỏa dạ.

Hắn đợi cô, đợi đã bao lần rồi.

Ngu Diên thất thần. Tạ Tinh Triều chú ý đến thay đổi trên nét mặt cô, tiến gần hơn một chút rồi nhẹ nhàng nhặt lá liễu rơi trên tóc cô xuống, không nói gì.

Ngu Diên làm việc cẩn thận, kiên nhẫn. Từng nơi đi qua đều giới thiệu cho Tạ Tinh Triều.

"Đây là siêu thị Thanh Đằng." Cô nói: "Những đồ dùng cơ bản như đồ ăn vặt, nước uống, vật dụng hằng ngày đều mua được ở đây. Chỉ là hơi chênh lệnh một chút. Nếu không có, phải đến siêu thị trong khu mới phía bên kia. Đợi lát nữa tôi dẫn cậu đi qua."

Tạ Tinh Triều đáp: "Ừm"

"Đợi đã, tôi đi mua vài thứ." Gần bước ra khỏi cửa, cô bất chợt nhớ ra cây kéo mình dùng dạo gần đây đã gãy.

Trên kệ hàng quen thuộc chỉ còn lại hai hộp kéo được đặt ở vị trí cao nhất. Ngu Diên hơi kiễng chân, đầu ngón tay lướt qua chiếc hộp nhưng vẫn chưa thể lấy xuống.

Cô ấy không cao lắm, vừa qua 1m6 một chút. Hơn người chính là tỷ lệ cực đẹp. Trước kia ở Lăng Thành, cô ấy khá bình thường. Sau khi đến Kinh Châu học, cô phát hiện ra hình như mình đã được xếp vào loại người 'nhỏ nhắn tinh tế' rồi. So với hầu hết các cô gái cùng tuổi có vẻ như thấp hơn một ít.

Tạ Tinh Triều đứng phía sau cô, trực tiếp vươn tay giúp cô lấy chiếc hộp kia xuống.

Không tốn chút công sức nào.

Thiếu niên cao lớn, chân dài. Hình thể về cơ bản đã ra dáng thanh niên. Cái bóng thanh mảnh chậm rãi từ phía sau phủ lấy.

Tạ Tinh Triều từ nhỏ đã dị ứng với đủ loại nước hoa. Vì vậy cho nên không ai trong gia đình Ngu Diên sử dụng nước hoa nữa. Bản thân hắn cũng vậy. Từ xưa đến nay đều rất sạch sẽ. Nhiều nhất chỉ có hương thơm nhẹ từ sữa tắm hoặc dầu gội lưu lại. Đều là mùi hương Ngu Diên từng rất quen thuộc.

Nhưng hiện tại, cô có hơi không thoải mái.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, giờ đây khi tiếp xúc với Tạ Tinh Triều, thi thoảng vẫn sẽ phát sinh một ít cảm giác khó thích ứng không biết từ đâu đến.

Chẳng lẽ do sự khác biệt kỳ lạ giữa hồi ức và thực tại sao?

Mắc dù đứng trước cô ấy, hắn vẫn luôn bộc lộ tính khí trẻ con giống y đúc lúc nhỏ của mình. Nhưng trên thực tế, hắn đã mười tám tuổi rồi, cao hơn cô một cái đầu rồi. Đẹp trai, thu hút. Có thay đổi ra sao cũng khó mà phớt lờ.

Không đợi Ngu Diên làm rõ cảm xúc của mình, Tạ Tinh Triều cơ hồ phát hiện ra cô có vẻ không ổn. Hắn dường như cảm thấy việc này chẳng có gì to tát. Hành động như nước chảy mây trôi. Cho đến khi để ý thấy sự bất thường của Ngu Diên, mới cụp mắt, nghi hoặc hỏi: "Hử?"

Đôi mắt hắn tuyệt đẹp. Dung mạo trời sinh kỳ thật không hề lạnh lùng, cũng không quá hung dữ. Lại giống mỹ nam nhu mì nữ tính. Cực kỳ ngoan ngoãn trước mặt cô.

Điểm này khiến cảm giác xa lạ của cô đã nới lỏng đi ít nhiều.

"Diên Diên?" Hắn vẫy vẫy tay trước mặt cô.

Ngu Diên định thần lại, hơi dịch ra xa hắn một chút, nhận lấy hộp kéo: "Cảm ơn."

Ngu Diên chạm phải ngón tay Tạ Tinh Triều. Ngón tay thon dài, làn da mát lạnh. Mái tóc thiếu niên tản ra thoang thoảng mùi mộc tê. Đôi mắt xinh đẹp và hàng mi dài như gần trong gang tấc.

Cảm giác không thoải mái ấy hình như lại đến nữa rồi. Ngu Diên muốn rút tay về, kéo mình ra xa hắn. Động tác đó gần như là bản năng. Đến khi tỉnh táo lại, tim đập thình thịch.

Tạ Tinh Triều quả nhiên chú ý đến. Thiếu niên nhìn cô: ".. Diên Diên. Em thực sự vẫn còn giận tôi sao? Phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho tôi." Giọng hắn hơi khàn, càng nói càng trầm.

"Có phải tôi bây giờ có chỗ nào làm không được tốt? Hay là vì mấy năm đó.." Tốc độ nói của hắn nhanh hơn, sốt ruột lại thêm vài phần lo lắng hoảng sợ.

Ngu Diên: "..."

Cô biết Tạ Tinh Triều nhạy cảm từ bé, không thể nào không phát giác ra sự khác lạ vừa rồi của cô. Nhìn thấy ánh mắt bi thương của hắn, cô mềm lòng, áy náy, nhỏ giọng nói: "Làm sao có thể."

Cô vươn tay muốn vuốt lên mái tóc đen của hắn. Nhưng do chênh lệch chiều cao nên đổi thành vỗ nhẹ lên tay hắn: "Chỉ là vừa nãy bất chợt phân tâm một chút. Cậu đừng suy nghĩ nhiều."

Làn da thiếu nữ chạm vào mang cảm giác ấm áp vô cùng. Hắn vẫn luôn tham luyến hơi ấm này.

May thay trẻ con dễ dỗ. Có vẻ như Tạ Tinh Triều cũng không còn bận tâm đến.

Ngu Diên thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ lòng sau này không được hành xử như vậy nữa.

Hai người đi ra khỏi siêu thị. Tạ Tinh Triều hỏi: "Diên Diên, em thường tới đây mua đồ sao?"

Ngu Diên: "Chủ yếu đi vào tối cuối tuần."

Thiếu niên gật đầu: "Quanh đây còn có cửa hàng nào khác mà em thường lui tới không?" Hắn hỏi.

Ngu Diên hơi lúng túng. Cô có đôi mắt hạnh dịu dàng tự nhiên, dường như luôn ẩm ướt mơ màng. Đôi môi cũng vậy, nhỏ nhắn tinh xảo, môi trên hơi nhếch lên, đầy đặn đỏ tươi.

Cổ họng hắn nghẹn lại, nhìn tránh sang hướng khác: "Nơi Diên Diên thường đi, chất lượng hẳn là tốt nhỉ."

"Ồ" Ngu Diên suy nghĩ: "Tôi thường hay ghé qua có vẻ chính là nơi này, tiệm trái cây phía trước, Thủy Thính Phong, ăn cơm thì chủ yếu ở căn tin.."

Thời gian biểu thường ngày của cô thật ra rất cố định, sinh hoạt bình đạm. Cho nên lần này cô giới thiệu cho hắn cả những địa điểm thường hay lui tới.

Sau khi dạo quanh một vòng, Tạ Tinh Triều nói: "Cùng đi ăn nhé?"

Ngu Diên quả thật chưa ăn gì. Cô suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Điện thoại của Tạ Tinh Triều rung lên. Hắn ấn nút tắt và không nghe máy.

Ngu Diên hỏi: "Có người tìm cậu sao?"

Tạ Tinh Triều đáp: "Là hóa đơn mạng điện thoại gửi tới."

Ngu Diên không nghĩ nhiều.

"Tao chết mất, cái trường này to quá đi. A Triều đâu? Nó không gạt chúng ta chứ? Hay thực ra là nó đi nước ngoài du học rồi?"

"Tao nói mà, A Triều làm sao có thể vào đại học Bắc Kinh được?"

Mái tóc vàng bù xù của Hứa Ngộ Đông xuất hiện trong khuôn viên đại học Bắc Kinh có vẻ khá ngang tàng. Lộ Hòa mở bản đồ Gaode*. Hai người bọn họ hùng hùng hổ hổ chạy tới chạy lui trong bóng râm, giống như hai con bò Tây Tạng hoang dã đang mất khống chế.

(*Gaode: 高德地图 là một ứng dụng bản đồ của công ty AutoNavi, nhà cung cấp dịch vụ bản đồ, điều hướng và vị trí dựa trên web của Trung Quốc. Hiện AutoNavi đã được Alibaba mua lại)

"Kia có phải A Triều không. Trông tao cứ như thằng ăn trộm ấy. Bên cạnh nó sao lại có một cô gái." Hứa Ngộ Đông chỉ về hướng cách đó không xa. Có hai người đang sánh vai đi dưới tán cây.

"Không phải chứ. Mày nhìn nhầm rồi." Lộ Hòa nói: "Ai chẳng biết A Triều lạnh lùng khét tiếng. Không thể nào đi cùng với một cô gái được đâu. Cho nên người đó khẳng định không phải A Triều."

Hứa Ngộ Đông và Lộ Hòa đã vào được chương trình 2+2 của đại học Giang Nam như ý nguyện. Khoảng cách giữa đại học Giang Nam và đại học Bắc Kinh không xa. Đều nằm trên một tuyến tàu điện ngầm, chỉ cách ba, bốn trạm.

Ban đầu, khi biết Tạ Tinh Triều trúng tuyển đại học Bắc Kinh, tròng mắt họ gần như muốn rớt ra ngoài.

Nhưng mà học cho có cũng có chỗ tốt của nó. Bọn họ vốn chẳng quan tâm học hành, thế là nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm. Đặc biệt là sau khi phát hiện đại học Bắc Kinh và Giang Nam gần nhau đến thế.

Nhập học chưa được mấy hôm, Hứa Ngộ Đông và Lộ Hòa đã hẹn nhau buổi tối phải đi đại học Bắc Kinh tìm Tạ Tinh Triều chơi.

Tạ Tinh Triều chỉ nhắn lại bốn chữ: "Có việc, đừng đến."

Hứa Ngộ Đông, Lộ Hòa thương lượng với nhau và cùng thống nhất rằng A Triều thì làm gì có việc để bận rộn, còn khẳng định hắn chỉ đang khách sáo mà thôi. Bên ngoài mạnh miệng, giả vờ lạnh nhạt không muốn bọn họ tới. Đợi đến khi gặp họ rồi nhất định sẽ kinh ngạc vui mừng, giống như ngày xuân ấm áp.

Nào ngờ đâu con người này lại nhẫn tâm như vậy. Điện thoại không bắt, nhắn tin không trả lời. Y như đá chìm đáy biển, tìm thế nào cũng không thấy.

Ngu Diên cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Cách đó không xa, dường như có hai bóng người mơ hồ, có vẻ vẫn luôn dõi theo bọn họ, còn đang thảo luận gì đó.

"Không việc gì." Tạ Tinh Triều hơi che chắn cho cô.

Điện thoại của Lộ Hòa reo lên.

"Chết tiệt, A Triều trả lời tao rồi." Lộ Hòa kích động không ngừng.

"Cái gì?"

"Nói là còn nhìn nữa sẽ làm thịt bọn mình!"

Hứa Ngộ Đông: "..."

Cái này mẹ nó tin nhắn trả lời gì chứ, tin báo tử thì có.