Quá Mức Cố Chấp

Chương 12



".... Cậu cứ vậy mà thả hắn đi?" Thẩm Mộng ở đầu bên kia điện thoại lòng đầy căm phẫn nói: "Nếu là tớ, nhất định tớ sẽ mắng hắn đến chết mới thôi!"

"Cậu đến công ty bọn họ khiếu nại hắn đi! Cứ nói là thái độ hắn không tốt còn dám bày sắc mặt ra cho cậu xem! Tớ đảm bảo với cậu, khiếu nại kiểu này, một lần khiếu nại là một lần bị phạt."

Mua phòng là chuyện lớn, sao có thể chỉ nhìn qua mà quyết định luôn được, còn không cho người ta có thời gian suy nghĩ à?

"Không cần đâu, cũng không phải là chuyện gì lớn."

Thời Niệm vừa nói vừa ngồi xuống, dựa vào bồn hoa, nới lỏng giày, tay trái cầm điện thoại, tay phải nắm lại, nhẹ nhàng đấm lên bụng chân, bình thường cô ít khi đi giày cao gót, hôm nay lại đi cả một ngày dài, cẳng chân cũng muốn gãy ra rồi.

"Tớ nói với cậu chẳng qua là muốn kể lể chuyện xấu hổ mất mặt vừa trải qua mà thôi."

"Mua cố cung á?" Thẩm Mộng nghe cong, lại còn cười lớn, vô cùng vui vẻ, phi thường bất lương mà giả bộ an ủi: "Không phải là cậu nghĩ thế thật đấy chứ? Thực ra cũng không sao đâu, cùng lắm là người ta cảm thấy đầu óc cậu có vấn đề thôi."

Thời Niệm tức giận: "Cậu đúng là biết an ủi người khác." Nói thế thà không nói còn hơn.

"Nói thật đi, phòng đó cậu cảm thấy thế nào?" Thẩm Mộng hỏi cô, "Tớ lại đang ở huyện thành, bên kia cũng không có ai chịu đi xem phòng với cậu, cậu tự đánh giá xem thế nào đi?"

"Tốt, tuyệt đối rất tốt luôn," Thời Niệm xoa xoa bụng chân, thở dài: "Nhưng tớ không mua nổi." Hơn bốn trăm vạn đó, cô biết móc đâu ra nhiều tiền như vậy chứ.

Thời Mộng do dự một chút, thử nói: "Hay là cậu bán căn ở quê đi?" Năm kia Thời Niệm mới mua một căn ở huyện thành, cô định bảo Thời Niệm bán căn này đi, đưa mẹ và em trai đến thành phố A sống luôn.

Thời Niệm trợn mắt liếc cô ấy, "Bán rồi thì lúc về tớ ở đâu?"

Lại nói, dù có bán cũng không đủ tiền, ở huyện thành của bọn họ giá nhà mới có bao nhiêu đâu, mà ở khu này là bao nhiêu chứ, hoàn toàn không cùng cấp bậc. Em trai cô còn phải đi học, mẹ cô còn phải chữa bệnh, nói thế nào cũng cần phải có chỗ ở.

"Mấy trăm vạn lận đó."

Thẩm Mộng mở to hai mắt, hít một ngụm khí lạnh, Thời Niệm thấy thế nhanh trí che lỗ tai lại.

Quả nhiên,

Giây tiếp theo, tiếng rít gào từ phía đối diện trực tiếp xuyên qua màn hình di động ập đến: "Đây là cái phòng gì thế! Trả lần đầu cũng đã mấy trăm vạn!!! Cậu định ở hoàng cung đấy à?!!! Sao cậu không chịu nói trước...."

Trả lần đầu?

"Không phải là trả góp, đây là trả toàn" Thời Niệm mới nói được một nửa đã dừng lại.

Dùng sức chớp mắt mấy cái.

Cô có thể trả góp mà nhỉ! Đâu có bắt buộc phải trả một lần!

Trả toàn bộ thì cô không mua nổi nhưng trả góp thì có thể nha!

Thời điểm bệnh viện thông báo tuyển dụng, cô còn có một khoản tiền nhân tài tiến cử chưa lãnh, lần đầu mua phòng ở cũng không xin trợ cấp, còn có tiền thưởng nghiên cứu khoa học sắp tới nữa.

30% trả trong lần đầu, hơn nữa cô còn có thể cò kè mặc cả với bên công quỹ nhà ở, tính ra thì cô đủ khả năng đó chứ!!!

Cô đúng là ngớ ngẩn, suýt thì để tên môi giới kia dắt mũi.

"Tớ đi mua đây!" Thời Niệm không kịp giải thích nhiều, "Chờ tớ xử lý xong chuyện này sẽ liên hệ lại với cậu!"

Nói xong liền cúp điện thoái, lập tức đứng dậy, lung lay hai cái rồi xoay người chạy trở lại.

"....."

"Mẹ nói, người chị em, cậu có tiền như thế từ khi nào vậy?"

______

Bí thư Trương đến bây giờ cũng không biết bác sĩ Thời và Cố tổng của bọn họ có quan hệ gì.

Theo ý tứ của Cố tổng thì hẳn là có quen biết.

Nhưng thấy dáng vẻ của bác sĩ Thời thì hắn lại không xác định.

Cụ thể hai người là cái quan hệ gì, quả thật trong thời gian ngắn hắn không thể biết được. Hắn bắt đầu đi theo Cố tổng từ sau khi chủ tịch xảy ra chuyện, nhưng hắn từng nghe mấy bảo mẫu lâu năm ở Cố gia nói Cố tổng từng bị đưa đến bệnh viện tâm thần, thế nên tính cách có chút cổ quái.

Cũng không rõ là nguyên nhân gì mà sau đó bị đưa đến nhà họ hàng phương xa, nhiều năm sau mới trở về.

Sau đó lại đi du học hai năm mới về nước tiếp nhận xí nghiệp Cố thị. Hai năm chủ tịch xảy ra chuyện, Cố thị loạn đến hỏng bét, nội đấu vô cùng ác liệt, ai cũng nghĩ nhân cơ hội mà chia một chén canh.

Hắn chính là lúc ấy được Cố tổng đề bạt, tính cách Cố tổng, hắn không dám nói là hiểu hết mười phần, nhưng so với người khác thì vẫn hiểu hơn một chút.

Ít nhất,

Hắn có thể xác định, bác sĩ Thời trong lòng Cố tổng, tuyệt đối rất quan trọng.

........

Sau khi Thời Niệm rời đi, không khí xung quanh Cố Thành liền bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Bí thư trương do dự nhiều lần cũng chưa dám mở miệng, cuối cùng vẫn là căng da đầu tiến lên nói:

"Cố tổng, hắn đang ở trong phòng chờ ngài."

"Lúc trước hắn cũng đã hẹn rất nhiều lần, tôi đều thay ngài từ chối."

"Hình như là chuyện về chủ tịch, bằng không thì mấy lần gần đây cũng không gấp gáp như vậy."

Cố Thành dựa vào ghế sofa, cảm xúc trên mặt nhàn nhạt, cũng không biết là nghe có lọt tai không, bí thư Trương nói xong rồi cũng không thấy hắn phải ứng, vẫn cứ bình thản thưởng thức ly rượu trong tay.

Bí thư Trương có chút nóng nảy, "Phòng khách còn có mấy vị lãnh đạo của hội đồng quản trị, xem chừng quan hệ khá tốt với hắn, ngài, hay là đi xem thử một chút?"

Đâu chỉ ở mức khá tốt, vị kia chính là đỉnh cao giao thiệp, cao tầng Cố thị mỗi lần nhắc tới làm gì có ai không khen vài câu?

Lông mi Cố Thành khẽ nhúc nhích, lạnh mặt nhìn hắn.

Bí thư Trương giật mình đánh thót, lập tức sửa miệng: "Nhưng mà tôi tin tưởng người trong hội đồng quản trị cũng không phải là không biết phân biệt nặng nhẹ."

Cho dù có tâm thì cũng không có gan đâu, dù sao cũng ăn không ít đau khổ từ Cố tổng rồi mà, huống chi, quyền lực Cố thị đa phần đều do bọn họ nắm giữ, mấy người kia có nhảy nhót hơn nữa cũng không thể gây ra chuyện gì, chẳng qua là khiến người ta chướng mắt một chút thôi.

"Cô ấy mua căn nào thế?" Cố Thành đột ngột cất tiếng.

Cô ấy?

Bí thư Trương ngẩn người, sửng sốt ba giây mới phản ứng lại, vội nói:

"Chưa mua đâu, bác sĩ Thời chưa có mua, hẳn là"

Ngưng một lát, hắn rất muốn nói "Hắn là mua không nổi", dù sao thì phòng ốc ở Giang Đô những người trẻ tuổi lại không có của cải gì như bác sĩ Thời quả thực mua không nổi, không cần nghĩ cũng có thể đoán được.

Nhưng là nghĩ đến tính cách Cố tổng, bí thư Trương ngay lập tức sửa lời: "Hẳn là còn đang suy xét."

"Vậy à?" Cố Thành kéo kéo khóe miệng.

Bỗng dưng,

Hắn ném tay rượu trong tay là ngoài.

"Rầm_____"

Ly rượu va vào cửa kính, vỡ nát.

Bí thư Trương nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng, co rúm người lại, suy nghĩ mãi cũng không biết được là do hắn đề cập đến người kia hay bác sĩ Thời, rất sợ Cố tổng lại tức giận....

"Cốc cốc cốc." Tiếng đập cửa bỗng vang lên giữa văn phòng yên tính, nghe đặc biệt rõ ràng.

Cố Thành ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, lông mi dài rũ xuống, trong mắt là khoảng tối, ánh sáng từ cửa sổ sát đất hắt lên sườn mặt hắn.

Sắc nét mà tinh tế, cánh môi mím chặt, đáy mắt là một khoảng âm trầm.

Sau một lúc lâu,

Cố Thành đứng dậy, lấy khăn ướt ung dung thong thả lau tay, hất hất cằm.

Bí thư Trương lúc này mới dám thở phào, vội cất giọng nói: "Vào đi."

"Cố tổng," nhân viên kinh doanh địa ốc mặc một thân đồng phục đứng bên cửa, nhìn hai người bên trong, "Vị tiểu thư lúc trước trở lại rồi, cô ấy muốn mua căn phòng lúc trước xem qua, là khu 7 tầng 12 phòng 1201, ngài có muốn đến xem không?"

Vừa rồi lúc bí thư Trương rời đi có dặn các cô một câu, tuy rằng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng người ta đã dặn vậy thì cũng nên báo với bí thư Trương một tiếng.

Cố Thành dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn qua.

Bỗng dưng, hơi nhấp môi thả lỏng, chưa cười nhưng khóe miệng dương nhẹ, ánh mắt cũng giãn ra, ngoại hình quá mức tuấn lãng khiến người khác bị hớp hồn.

Người đứng bên cửa không nhịn được đỏ mặt, thầm nghĩ, dáng dấp của Cố tổng đẹp quá đi....

Cố Thành không nói gì, trực tiếp xoay người đi ra ngoài, bí thư Trương theo sát phía sau cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, tuổi không lớn nhưng có mắt nhìn đấy chứ.

"Làm rất tốt."

______

Bởi vì người môi giới lúc trước đi rồi nên Thời Niệm buộc phải xử lý thủ tục một mình.

Trình tự bên Giang Đô có chút phức tạp, đặc biệt là nhu cầu mua trả góp như cô, không chỉ yêu cầu cung cấp minh chứng công tác, thu nhập hàng tháng và xác minh tín dụng, mà còn phải kí cam kết an toàn riêng tư linh tinh các loại.

Cũng may hôm nay chỉ cần nộp tiền thế chấp, những tài liệu khác về chuẩn bị trong vòng một tuần là được, mặt sau còn một ít điều khoản cụ thể, cô cũng định trở về xem sau.

Trước mắt cứ kí thanh toán tiền đặt cọc hợp đồng đã.

"Cô nên đọc kĩ các điều khoản trước," mấy nhân viên kinh doanh phòng ốc vây quanh cô, chỉ vào chỗ ký tên trên hợp đồng, "sau đó thì kí tên vào đây."

Thời Niệm cúi đầu nhìn hợp đồng, chỉ vào một điều khoản hỏi:

"Cái này nghĩa là nếu trong vòng một tuần mà đổi ý thì có thể lấy lại tiền cọc đúng không?"

"Đúng vậy, không sai, nhưng mà chỉ giới hạn một tuần thôi, nếu vượt quá thời hạn thì chúng tôi sẽ không trả tiền đặt cọc."

"Ồ," Thời Niệm gật gật đầu, nghe cũng thấy hợp lý, nhưng mà, "Tôi là mua trả góp, nếu sau đó lại có người thích căn họ này mà muốn thanh toán một lần thì tôi có phải nhường lại không?"

Dù sao thì mua trả góp thu được lãi không ít nhưng niên hạn cũng dài, thanh toán một lần lại thu lợi ngay, khó nói chắc bọn họ sẽ không bán.

"Chuyện này tuyệt đối không xảy ra, cô cứ yên tâm," nhân viên công tác cười nói: "Chúng tôi có nguyên tắc sắp xếp thứ tự trước sau, không ưu tiên hình thức thanh toán, dù sao thì chúng tôi cũng là kinh doanh địa ốc chứ không phải đấu giá nhà."

Cái này cũng đúng.

Thời Niệm không do dự nữa, trực tiếp thanh toán tiền đặt cọc, chuẩn bị ký tên.

"Bác sĩ Thời."

Bất thình lình, phía sau có tiếng nói cất lên.

Thời Niệm quay ngoắt đầu lại, đụng phải ánh mắt Cố Thành, ngây ngẩn cả người.

Đôi mắt Cố Thành rất đẹp, con ngươi đen láy không hề có tạp chất, thâm thúy mà chuyên chú, tựa như bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.

Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp như hòa quyện.

Tim bỗng lỡ mất một nhịp, thình thích hỗn loạn nhảy lên.

Thời Niệm dùng sức mà chớp mắt vài cái.

Nhất định là do nhân viên địa ốc vây kín xung quanh nên không khí không lưu thông được, quá nhiều CO2 trong khi dưỡng khí lại ít mới có thể khiến cô cảm thấy có chút,

Khó thở.

Cố Thành đứng sau lưng cô, khoảng cách rất gần, như là muốn đem người bên dưới giam cầm lại, cúi đầu nhìn cô, tâm tình rất tốt, "Chuẩn bị mua à?"

Thời Niệm hồi thần, "Đúng vậy, chuẩn bị mua."

"Thật khéo, tôi cũng mua ở chỗ này," Cố Thành cười, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, "Tôi ở khu 7 tầng 12 phòng 1202, không biết bác sĩ Thời mua căn nào thế?"

1202?

Thời Niệm cúi đầu nhìn hợp đồng của mình, là khu 7 tầng 12 phòng 1201, Cố Thành mới nói hắn ở khu 7 tầng 12 phòng 1202, thế thì chẳng phải là.... Hàng xóm sao?

"Là phòng," Thời Niệm do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra, "số 1201."

"1201? Khéo thế à," ý cười trong mắt Cố Thành lại tăng vài phần, "Vậy thì chúng ta là hàng xóm rồi!"

Khéo sao?

Đúng là khéo thật.

Thời Niệm im lặng, chỉ nhìn chằm chằm Cố Thành, Cố Thành cũng im lặng, nhìn cô, cười vô cùng ôn hòa.

An tĩnh vài giây, nhân viên công tác đứng cạnh nhắc nhở:

"Thời tiểu thư, nên ký tên."

"A, được." Thời Niệm hồi thần, cúi đầu nhìn hợp đồng, lúc đặt bút lại do dự, ký rồi sẽ trở thành hàng xóm của Cố Thành.

Cô thật sự không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Cố Thành.

Càng không muốn làm hàng xóm với hắn.

Thời Niệm nhịn không được đưa mắt nhìn Cố Thành, người này còn đang chậm rì rì châm trà, nhìn qua có vẻ không để tâm chút nào.

Hẳn là cô suy nghĩ nhiều rồi.

Thời Niệm lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, cúi đầu "Xoát xoát" vài nét ký tên mình, cũng đồng thời bỏ lỡ thần thái thoáng thả lỏng của người kia.

Sau khi kết thúc,

Cố Thành duỗi tay, nhìn Thời Niệm, tươi cười tự nhiên mà chân thành:

"Sau này chúng là hàng xóm rồi, bác sĩ Thời có gì cần giúp đỡ cứ việc nói thẳng, hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau mà đúng không?"

Nói cũng thật hay.

Biết rõ là khách sao nhưng Thời Niệm vẫn cảm thấy cao hứng, không chút do dự liền cầm tay hắn, cong mắt, cười chân thành hơn nhiều so với trước đây.

"Không cần không cần, tôi cũng không có chuyện gì hết," ngưng một lúc, rất tri kỉ mà nói vài câu khách sáo, "Nếu Cố tiên sinh có chỗ nào cần giúp thì cũng tự nhiên nhé, chỉ cần tôi có thể thì nhất định sẽ giúp."

Ý cười trong mắt Cố Thành càng đậm.

"Được, tôi nhớ kỹ rồi."

Thời Niệm:??? Tôi cũng chỉ là khách sáo một chút thôi mà.

Tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ, lòng bàn tay ngay lập tức bị siết lại.

Bàn tay khô ráo lạnh lẽo, lực đạo lại rất lớn, hơi dùng sức đã khiến đối phương đau đớn.

Thời Niệm nhịn không được nhăn mày.

Cố Thành lập tức buông tay, xin lỗi nói: "Làm cô đau à?"

"Không, không," Thời Niệm dừng một chút, ngay sau đó liền cười lắc đầu, "Không việc gì, không sao cả."

"Vậy là tốt rồi." Cố Thành rũ mắt cười khẽ.

Hắn biết mà,

Thời Niệm sẽ không trách hắn.