Quá Mức Cố Chấp

Chương 13



Cố Thành nhìn theo bóng Thời Niệm, tươi cười cũng chậm rãi phai nhạt.

Dần dần, khôi phục lại biểu cảm bình thường.

Bí thư Trương cũng thu hồi tầm mắt, tiến lên một bước, hỏi dò:

"Cố tổng, bên phòng khách"

Cố Thành nhìn hắn một cái, đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Đi thôi."

Bí thư Trương thở phào một cái, lần này đoán đúng rồi, chỉ cần gặp bác sĩ Thời, Cố tổng liền dễ nói chuyện vô cùng.

______

Mấy người ở phòng khách đã chờ gần hai tiếng, trong lòng vô cùng bực bội, ban đầu còn có thể khách khí nói chuyện vài câu, được một lúc thì trực tiếp nhịn không được mà oán giận.

"Cố Thành làm cái gì thế? Không phải là ông đã nói trước với nó rồi sao? Sao bây giờ còn chưa thấy mặt?"

"Nó đúng là có giá, để một đám trưởng bối phải ngồi đây đợi mình, ngay cả khi cha nó Cố Kiến Nghiệp còn tại vị cũng không có chuyện như thế đâu!"

"Hừ, tiểu tử hôi mùi sữa, nắm được chút quyền lợi đã nghĩ mình là đương gia, lúc chúng ta cống hiến làm việc nó còn chưa ra đời đâu!"

"Còn không phải sao!"

Có người đứng dựa vào kệ sách cạnh cửa sổ sát đất, dáng người cao cao, hơi gầy, bộ tây trang thiết kế tỉ mỉ mặc trên người hắn có vẻ hơi rộng, hắn đeo gọng kính bằng vàng, ngũ quan cũng coi là đứng đắn, trong tay cầm một quyển sách, hào hoa phong nhã, mang theo hơi thở của thư sinh.

Nghe vậy,

Khóe miệng hơi câu, rất nhanh liền hạ xuống, buông quyển sách trong tay ra, đi về phía đám người, trấn an:

"Các chú đừng gấp, A Thành hẳn là có chuyện gấp, chúng ta cứ uống chút rượu trước, từ từ đợi hắn." Nói xong liền thuận tay lấy một chai rượt từ trên quầy bar xuống.

"Đừng đừng đừng đừng" tay còn chưa kịp chạm vào đã bị người khác vội vội vàng vàng gọi lại, "Cậu đừng có chạm vào đó."

"Đồ của Cố Thành không thể tùy tiện động vào đâu."

"Đừng đụng đến rượu của nó, số rượu đó đều là hàng trân quý, thiếu một giọt cũng không xong với nó đâu."

"Cố Vũ à, cậu quay lại, mau quay lại đây, để Cố Thành nhìn thấy cậu chạm vào đồ của nó thì biết làm sao bây giờ?"

Mấy người nói chuyện còn nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Tửu lượng của Cố Thành rất tốt, rượu hắn sưu tầm cũng đều là trân phẩm.

Một chai so với một chai lại càng quý hơn, cách quầy rượu một khoảng còn phảng phất ngửi được hương rượu.

Mặc dù là phòng tiếp khách nhưng vẫn sai người dựng một quầy bar nhỏ, phía bên kia cửa sổ sát đất treo đầy các loại rượu quý.

Nhìn thôi đã thòm thèm.

Nhưng trước giờ chưa một ai được phép đụng đến.

Cố Vũ rũ mắt, ánh mắt sau tròng kính hơi lóe, kéo kéo khóe miệng.

Cố Thành vẫn luôn hẹp hòi như vậy, đã là đồ của hắn thì ai cũng đừng nghĩ chạm vào.

Cố Vũ thu tay, không chút để ý cười cười, nói:

"Vừa lúc cháu mang theo mấy bình rượu ngon, cũng là loại rượu trân quý đã ủ lâu năm, nếu các chú không chê thì uống cùng cháu."

Mấy người liếm liếm môi, bọn họ đều là đám sâu rượu, cái gì không thể chứ uống rượu thì không thua ai.

Cố Vũ nói xong liền mở bình rượu, rót cho mỗi người một chén.

"Rượu ngon, ngửi thôi đã biết rồi."

"Sách, thật là thơm, xem ra đúng là được ủ rất lâu năm đấy."

Mấy chén rượu xuống bụng, ngữ khí cũng ôn hòa lại không ít, nhìn Cố Vũ cũng thuận mắt hơn nhiều.

"Cố Vũ này, lần này cậu trở về là lên được giáo sư à?"

Cố Vũ cười lắc đầu, "Làm gì có đâu, mới chỉ là phó giáo sư thôi, chức giáo sư còn xa lắm."

"Không tồi không tồi, như vậy đã là rất tốt rồi."

"Đúng vậy, từ bé cậu đã thông minh lanh lợi, học tập luôn dẫn đầu, năm đó tôi vừa nhìn đã biết cậu là nhân tài nên bồi dưỡng."

"Còn không phải vậy sao, tôi cũng cảm thấy rất tốt, phó giáo sư không phải ai cũng có thể làm đâu."

Cố Vũ khom lưng, lại rót đầy ly cho bọn họ, cười nói:

"Các chú đừng đánh giá cao cháu, cháu thì thông minh chỗ nào đâu chứ, so với A Thành còn kém xa."

"Không, cậu so với nó"

Một người vừa mới hé miệng đã bị người bên cạnh đấm cho một quyền, tức khắc tỉnh táo không ít, lập tức sửa lời: "Khá tốt, khá tốt, cậu hiện tại cũng khá tốt rồi."

Tươi cười trên mặt Cố Vũ phai nhạt dần, biểu tình có chút cô đơn.

Mấy người còn lại nhìn nhau, có vài phần không đành lòng, nhỏ giọng trấn an hắn:

"Cậu hiểu chuyện hơn nó nhiều, còn hiếu thuận nữa, đừng suy nghĩ lung tung, được không?"

"Đúng vậy, Cố Thành chính là một kẻ điên, cậu cách xa nó một chút."

"Cậy cứ làm nghiên cứu học thuật thật tốt, thỉnh thoảng lại đi thăm cha cậu một chuyến, a, ách, như vậy là được rồi."

"Tôi thấy chẳng qua Cố Thành là dựa vào"

Âm cuối khi nhìn thấy người đàn ông đang đẩy cửa bước vào lập tức tan biến ở cuống họng, đám người nhanh chóng buông chén rượu trong tay, đứng dậy, cười vô cùng hiền từ, nói:

"A Thành trở lại rồi."

"Bận bịu như vậy, có muốn nghỉ ngơi một lát không?"

"Cứ nghỉ trước đi, chờ lát nữa chúng ta lại đến Mãn Hương các, tôi đã đặt bàn rồi."

"Đúng đúng đúng, vừa ăn vừa nói chuyện...."

Cố Thành không đáp lại, chỉ quét mắt nhìn chén rượu bừa bãi trên bàn, lập tức lướt qua, ngồi vào phía sau bàn làm việc, ngả lưng ra ghế, nhìn đám người, lười biếng nói:

"Nói đi."

Đám người liếc mắt nhìn nhau, đều đoán không ra tâm tình Cố Thành hiện giờ.

Người này trước giờ đều âm tình bất định, hiện giờ nghe giọng có vẻ không tồi, không biết chừng lát nữa đã trở mặt không nhận người rồi.

Lần này bọn họ đến là vì vụ phạt tiền ở trung tâm thương mại, đều do Cố Đình và tên bạn trai không đàng hoàng của cô ta mà vụ việc trung tâm thương mại bị bóc trần, mua cho bọn họ không ít việc.

Còn chưa kịp xử lý thì Cố Thành đã về nước, không nói hai lời, trực tiếp sa thải vài giám đốc bộ phận, ngay cả cơ hội cầu tình cũng không có, mười mấy vị trí liền bị bỏ trống.

Lúc này ai chả muốn đem người của mình nhét vào chứ, khó ở chỗ Cố Thành cũng không phải dễ nói chuyện, cho nên bọn họ mới đến đây thăm dò một chút.

Chỉ là nếu cứ mở miệng hỏi trực tiếp......

"Khụ khụ, A Thành à." Một người hắng giọng, nhắc đến Cố Vũ đứng bên cạnh: "Cố Vũ vừa về nước chưa lâu, nói là muốn đến thăm cậu nhưng mãi không có cơ hội, vừa lúc hôm nay cậu ở Giang Đô nên cậu ấy liền tới đây, còn mang theo không ít lễ vật."

Cố Thành nghe xong cũng không phản ứng lại.

Cố Vũ đem quà cáp đến, đặt trên bàn, cười nói:

"Tôi nghe nói chị cả sinh rồi, lại không thể về kịp nên đã mua một ít đồ cho trẻ sơ sinh từ nước ngoài về cho chị ấy, lúc trước tôi có gọi điện cho chị ấy, thấy chị ấy cứ khóc mãi," ngữ khí cố ý ngắt nghỉ, "Anh, anh không, chị ấy có tốt không?"

Cố Thành hơi ngửa ra phía sau, nhìn Cố Vũ, trào phúng nói:

"Chị cả?"

Gọi cũng thật thuận miệng, nghe cứ như chị em ruột vậy.

A.

Thật khiến cho người ta chán ghét.

Cố Vũ trên mặt cứng đờ, ngay sau đó liền khôi phục như cũ, nhìn Cố Thành, giải thích:

"Lần này tôi tới chủ yếu là muốn nói với anh, nếu có thời gian thì đi gặp cha, trò chuyện với ông ấy, chị cả không phải mới sinh em bé à, ôm đứa bé qua cho cha gặp một chút không chừng còn có thể"

Lời còn chưa dứt, trước mắt liền hiện lên một bóng đen, "Phanh" một cái mà đập vào trán đau điếng, sau đó vang lên một tiếng "Ầm", gạt tàn thuốc rơi xuống thảm.

Thân mình ngay lập tức lảo đảo lui về sau hai bước, phải vịn vào sofa mới có thể miễn cưỡng ổn định thân mình.

Cố Vũ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng áp xuống hỏa khí trong lòng, nhẫn nại nói:

"Cố Thành, tôi là hảo tâm tới"

"Hôm nay tâm tình tôi rất tốt, không muốn so đo với anh," Cố Thành ngắt lời hắn, khẽ hất cằm, nói với Cố Vũ, "Cầm theo đóng rác rưởi này của anh rồi cút đi."

Hắn đã cảnh cảo Cố Vũ.

Tuyệt đối đừng xuất hiện trước mặt hắn, quả nhiên là thời gian trôi qua khiến người ta trở nên đãng trí.

Cố Thành nhìn bàn tay phải của mình, băng gạc đã sớm bị hắn ném đi, miệng vết thương vẫn còn rõ ràng trên đó, hắn nhỡ rõ bác sĩ Thời đã dặn dò, bàn tay này không thể dùng sức.

Bằng không, vừa rồi hắn sẽ tự mình ra tay.

Hắn thật đúng là biết nghe lời bác sĩ, Cố Thành cười, vừa nhấc mắt liền nhìn về phía Cố Vũ còn đang đứng tại chỗ, lạnh mặt quan sát đến vết đỏ bừng trên trán hắn.

Đáng tiếc,

Còn chưa chảy máu.

Phòng khách an tĩnh một hồi.

Bí thư Trương là người đầu tiên phản ứng lại, cầm khăn giấy đưa cho Cố Vũ, "Cố tiên sinh, mời về."

Hắn cũng không hiểu nổi Cố Vũ nghĩ gì, biết rõ là người bên Cố tổng đều ghét mình, hà tất còn phải chạy tới kiếm chuyện chứ?

Cố Vũ che trán lại, nhìn bí thư Trương, thấp giọng nói câu "Cảm ơn" liền xoay người đi ra ngoài.

Phí trước mơ hồ truyền đến tiếng oán giận cực nhỏ, "Nó lại động thủ đánh người? Đúng là quái đản!" Cố Vũ rũ mắt, cong cong môi, xoay người khép cửa lại.

Lòng bàn tay dùng sức mà ấn vết đỏ trên trán, từ pha lê nhìn thấy ửng đỏ ban đầu đã dần chuyển thành xanh tím mới buông tay.

Lúc đi sảnh kinh doanh địa ốc, nghe được mấy nhân viên công tác mặc đồng phục đang túm tụm bàn luận, mặt đầy hưng phấn nói:

"Oa, đây là lần đầu tiên tôi thấy Cố tổng cười, quá soái luôn!"

"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy! Thực ra trước đây tôi cũng thấy Cố tổng cười rồi, nhưng so với hôm nay lại hoàn toàn khác, cô có cảm thấy thế không?"

"Đúng đúng đúng, cảm giác như hôm nay mới thực sự là tươi cười, đến cả ánh mắt cũng vui vẻ."

"Ai nha, phỏng chừng là có quan hệ với vị tiểu thư hôm nay mua phòng đấy, nhìn giống như là"

"Nói hươu nói vượn cái gì đâu không!" Còn chưa nói xong đã bị người khác cướp lời, trực tiếp mắng: "Đi làm hay là buôn chuyện thế? Tự quản miệng mình cho tốt, ít đặt điều sau lưng người khác đi, không thì các cô cũng đừng nghĩ đến lương thưởng nữa!"

Vừa thấy lãnh đạo tới, mấy người le lưỡi, lập tức giải tán.

Cố Vũ dừng lại, sau đó dời bước đi đến chỗ giám đốc Lý của phòng kinh doanh địa ốc, cười nói: "Giám đốc Lý vất vả quá, hôm nay mà còn phải đi làm."

Lúc giám đốc Lý nhìn thấy người đến là ai thì liền sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, nó nghiêng trái phải, thanh âm không tự giác mà hạ thấp, ho nhẹ một tiếng: "Cố tiên sinh tới à."

Cố Vũ cười cười, tùy ý lật xem các hạng mục được đánh dấu trong hồ sơ bất động sản, "Tôi thấy hôm nay nhiều người lui tới, xem ra là làm ăn không tồi nhỉ."

"Cũng tạm cũng tạm," giám đốc Lý cười đến không thấy Tổ quốc đâu, "Vẫn như ngày thường thôi." Giang Đô của bọn họ trước giờ chưa khi nào thiếu khách.

Cố Vũ nheo mắt, tầm mắt dừng lại trên danh sách đăng kí hộ gia đình khu 7, phòng 1202 được cố ý khoanh tròn bằng mực đỏ, ghi ở bên cạnh hai chữ "Cố tổng", phòng 1201 bên cạnh đánh dấu mấy chữ bằng mực xanh, "Thời Niệm, Thời tiểu thư."

Thời Niệm?

_______

Đến khi sắp về đến phòng trọ, Thời Niệm mới nhớ ra Thẩm Mộng bị mình ném ra sau đầu, thế là cô vừa đi vừa bấm điện thoại, đầu dây ngay lập tức kết nối, phía bên kia tĩnh lặng lạ thường.

Thời Niệm khó hiểu nhìn mà hình di động, "Thẩm Mộng? Thẩm Mộng?"

Không nhầm số mà, sao lại không thấy tiếng gầm gừ?

Lại an tĩnh vài giây, đầu dây bên kia mới truyện đến tiếng nói sâu kín của Thẩm Mộng:

"Chị gái phú bà, chị nói đi."

Thời Niệm dở khóc dở cười, "Phú bà cái gì chứ, cậu lại nói lung tung." Cô mà thật được làm phú bà đấy.

Thẩm Mộng nặng nề thở dài, cực kỳ hâm mộ nói:

"Tớ thật bội phục cậu, một cô gái mà có thể nhịn được không khoe ra mình có.... Rất nhiều tiền."

Phải cô thì không khoe mới lạ, về sau ăn sữa chua còn lâu mới chịu liếm nắp!!!

"Khụ khụ" Thời Niệm bị Thẩm Mộng nói cho nghẹn cả lời, cái gì gọi là nhịn được không khoe ra, mấy chốt là không có gì để mà khoe đâu, bình thường cô thắt eo buộc bụng tích góp được chút tiền còn không đủ để bệnh nhân bệnh khu của cô để vào mắt.

Lúc trước còn còn bệnh nhân muốn tặng cô một chiếc đồng hồ hơn 50 vạn, chút tiền này của cô thì tính là cái gì.

Bất quá,

"Khụ khụ," Thời Niệm hạ thấp giọng, nỗ lực điều chỉnh thanh âm sao cho giống bình thường nhất có thể, "Tớ có chuyện cần cậu tư vấn."

"Tư vấn?" Thẩm Mộng kêu lên một tiếng khó hiểu: "Cậu nói năng cẩn thận, cứ kỳ kỳ quái quái như vậy làm gì."

Thời Niệm mím môi, trấn định nói:

"Thì là, tớ có một người bạn, gần đây gặp, gặp, gặp, khụ khụ, gặp chút chuyện tình cảm."

"Thật ra là không có người bạn nào cả." Thẩm Mộng trực tiếp bác bỏ lời Thời Mộng, nếu cô và Thời Mộng là một nam một nữ thì chính là quan hệ thanh mai trúc mã, làm gì còn người bạn nào của Thời Mộng mà cô không biết, bớt bịa chuyện.

Thời Niệm: "...." Được rồi, cô thật sự là không biết nói dối.

Thẩm Mộng giật mình, nhịn không được cười ra tiếng, huýt sáo, "Chuyện tình cảm? Mùa xuân tới rồi, bác sĩ Thời, cậu biết yêu rồi à?"

Thời Niệm gãi đầu, không biết phải giải thích làm sao cho thỏa đáng.

Chủ yếu là cô chưa từng yêu đương, không có kinh nghiệm gì cả, càng không biết xử lý mấy chuyện thế này, thời còn học đại học, người theo đuổi cô như vịt mà cô chẳng biết gì, đến khi biết được thì cũng trực tiếp cự tuyệt người ta.

Cấp cứu, xét nghiệm lâm sàng, cô đều có thể trấn định xử lí, nhưng nếu liên quan đến vấn đề tình cảm, cô quả thật có chút... khụ khụ, không hiểu.

Không giống Thẩm Mộng, từ nhỏ tới lớn, gần như là chưa lúc nào cô ấy không có bạn trai, đừng thấy cả ngày cô ấy ồn ào là cẩu độc thân không ai để mắt, thật ra cô ấy cũng chẳng hiếm lạ chuyện yêu đương.

"Tớ chỉ là cái kia, nếu, tớ nói là nếu, nếu, nếu, chỉ là nếu" Thời Niệm vắt óc, cố tìm từ ngữ để miêu tả cho Thẩm Mộng, "Nếu là một người đã từng, đã từng, tớ nói là đã từng, chính là rất nhiều năm trước, rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm trước có một người, cậu hiểu ý tớ không?"

"À."

Miêu tả kỳ kỳ quái quái, cứ như là nặn kem đánh răng vậy, Thẩm Mộng ở bên kia trợn trắng mắt, còn không bằng nói thẳng là có một người đàn ông.

"Chính là hắn, có khả năng, tớ nói là có khả năng thôi, có thể là năm đó, chỉ là năm đó thôi, cậu nghe kỹ tớ nói," sợ Thẩm Mộng hiểu lầm, Thời Niệm còn cố ý cường điệu nói lại, "Chuyện đã từ rất nhiều năm trước rồi, dù sao cũng đã nhiều năm không gặp, chỉ là năm đó có thể có chút hảo cảm, hiện tại phỏng chừng đã không còn tình cảm gì nữa rồi, cậu hiểu không?"

"À."

Đã từng yêu thâm, hoặc là yêu thầm nhiều năm, Thẩm Mộng mím môi, Thời Niệm này quá kém cỏi rồi, sao lại miêu tả thành một mớ bòng bòng như vậy?

"Bỗng nhiên trở thành hàng xóm của cậu, cậu thấy đây là loại tình huống gì?"

Nói liền một hơi xong liền cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, Thời Niệm lại hồi hộp nín thở, chờ "Chuyên gia tình yêu" bên kia phân tích cho mình.

Khó trách cô nghĩ nhiều, chủ yếu là.... Thật sự là.... Thật là... quá trùng hợp.

Hơn nữa, cô thề là cô không có tự mình đa tình, chỉ là, khụ khụ, lo lắng mình suy nghĩ lung tung nên đành đi hỏi một người tương đối thích hợp.

Thình lình, đối phương truyền đến một câu:

"Cố Thành ở cách vách nhà cậu?"

Thời Niệm: "...."

Cho nên vừa rồi cô miêu tả quá rõ ràng à?

Không đợi Thời Niệm mở miệng, liền nghe thấy bên kia truyền tới vài tiếng "Răng rắc, răng rắc" gặm táo.

Thẩm Mộng lúng búng nói không rõ: "Cậu hoài nghi hắn có ý xấu?"

Thời Niệm không trả lời, mặt có chút nóng lên.

Dù sao thì.....

Nếu đoán sai, thì coi như tự mình đa tình vậy.

"Tớ thấy không đâu."

"Đúng nhỉ." Thời Niệm vội vàng tiếp nhận góp ý, "Ha ha, kỳ thật tớ cũng cảm thấy không phải, chỉ là thuận miệng hỏi thôi." May mà không có gọi video, không thì đúng là không có lỗ mà chui.

"Bây giờ hắn mà dám theo đuổi cậu thì chẳng khác nào cóc đòi ăn thịt thiên nga, không biết tự nhìn xem mình là cái dạng gì!"

Thẩm Mộng hừ một tiếng, Thời Niệm nhà cô xinh đẹp như vậy, Cố Thành xấu xí kia xứng sao?

Thời Niệm: "????"

Thẩm Mộng thở dài: "Bụng bia, hoi đầu, lắp răng giả, cằm lại còn chẻ, tớ nói với cậu, gương mặt này của hắn già đi nhanh quá."

"......."

Thời Niệm có chút câm nín, gian nan nói: "Kỳ thật, tớ"

Lúc ấy cô đầu óc có chút mụ mẫm, thuận miệng nói linh tinh, thật muốn nói lý do, chắc là do.... Lòng hư vinh quấy phá.

"Cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho đứa bé sau này chứ?" Thẩm Mộng vô cùng lo lắng cái đồ ngốc Thời Niệm chưa từng yêu đương này bị người ta lừa mất, "Cậu là bác sĩ chắc hẳn biết rõ, gen di truyền rất mạnh mẽ, có đúng không? Đừng để lại tai họa cho đời sau, hiểu không?"

Thời Niệm: ".....Được."

Cô thật xin lỗi Cố Thành.