Quá Mức Cố Chấp

Chương 42



Thời Niệm dại ra, nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện, đầu óc cũng đình trệ, lẩm bẩm:

"Sao anh lại tới đây?"

Không phải hắn nên ở thành phố A sao? Sao lại chạy đến đây được? Sao hắn tìm được chỗ này chứ?

Cố Thành nhướng mày, "Em nói xem vì cái gì mà tôi lại tới?"

Em nói xem vì cái gì mà tôi lại tới?

Tim nhảy dựng lên, tăng tốc chóng mặt, nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Thời Niệm siết chặt ví trong tay, vành tai ửng đỏ.

Tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ như rơi vào tim, tưới lên chồi non sớm đã bị vùi lấp.

Chồi non xanh biếc lung lay, từ trong mặt đất chậm rãi từng chút một nảy mầm.

Sắp phá đất cát mà vươn lên.

Thời Niệm nín thở, nếu, nếu Cố Thành, nếu hắn nói mấy lời đó với cô, nếu thật sự là thế......

Cô hẳn là sẽ không từ chối.....

Thời Niệm chưa bao giờ khẩn trương như thế, sâu trong nội tâm ẩn ẩn một tia chờ mong.

Giữa tiết trời mưa dầm dề không ngớt, đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, lại dốc sức dò hỏi tin tức một người, không biết đã trải qua bao nhiêu khó khăn.

Cuối cùng,

Đứng trước mặt cô.

Ngay lúc cô lựa chọn từ bỏ, chấp nhận sống cô độc thì hắn tới, mang theo kinh hỉ vô bờ bến.

Thời Niệm bỗng hiểu được tâm tình của những người nơi đất khách gặp được người mình yêu, đó là cỡ nào vui sướng.

Không có bất cứ từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng lúc này, vui mừng, mừng thầm, vui sướng, cao hứng, thậm chí còn phải quơ chân múa tay biểu đạt tâm tình vui vẻ của bản thân.

Nhưng cô không phải người biết làm nũng, cũng không phải người có thể bộc lộ cảm xúc quá khích.

Chưa bao giờ Thời Niệm chán ghét sự bình tĩnh của mình như thế, lẽ ra khi nghe được tiếng hắn từ phía xa, một khắc khi nhìn thấy hắn, cô nên chạy tới ôm hắn mới phải.

Thời Niệm ngửa đầu, nhìn Cố Thành, cô nghĩ, chỉ cần Cố Thành nói, cô sẽ lấy hết can đảm.....

Thấy cô vẫn luôn im lặng, Cố Thành hừ một tiếng, giơ tay niết mặt cô, lại không nỡ làm đau cô, chỉ là trong lòng có chút căm giận bất bình.

"Thiếu một đống nợ, em đúng là so với ai đều chuồn nhanh nhất."

Quay đầu một cái đã không thấy người đâu, sau đó còn chặn luôn số của hắn!

E là thêm mấy phút nữa liền ngay cả hắn là ai cũng quên mất!

Vô lương tâm!

Cố Thành nói xong liền đưa dù cho trợ lý phía sau, bí thư Trương phải ở lại thành phố A xử lý công việc, hắn tới đây chỉ dẫn theo một tài xế và hai trợ lý, cái bệnh viện hẻo lánh này đến chỗ đậu xe cũng không có, dành phải để hai người đi tìm chỗ đậu xe.

Thời Niệm: "......"

Cảm động rớt nước mắt gì đó ngay lập tức bị đánh nát.

Được thôi, là cô tự mình đa tình.

Thời Niệm nhấp nhấp môi, hất mạnh tay Cố Thành ra, bước qua người hắn, phiền muộn nói:

"......Biết rồi, sau này trả lại cho anh."

Không phải chỉ là cái áo khoác thôi sao? Làm gì mà phải chạy xa thế tìm cô? Mới không đáng bao.....tiền!

Cố Thành nhíu mày, cánh tay duỗi ra, đem người bắt lại.

Không kịp đề phòng bị túm trở về, Thời Niệm suýt thì ngã ngửa, phải bám vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Thời Niệm trừng mắt nhìn Cố Thành, muốn nổi đóa nhưng lại thấy mình vô lý, dù sao thì đây cũng là bệnh viện.

Thời Niệm bình tĩnh lại, nhìn Cố Thành, nghiêm túc nói:

"Bao giờ về tôi sẽ trả lại tiền cho anh, không cần lo tôi quỵt của anh, anh cứ về trước đi."

Về?

Cố Thành bị cô chọc cười, hắn chạy xa như vậy chỉ để nhận lại một câu thế này? Một cái áo khoác đáng để hắn chạy xa như vậy sao?

Quay đầu dặn dò trợ lý một câu "Cậu đi vào hỗ trợ, chờ lát nữa hai người kia tới thì cứ đợi ở đây."

"Vâng."

"Ai."

Thời Niệm duỗi tay muốn ngăn lại liền bị Cố Thành nắm chặt cổ tay, dùng sức kéo cô vào ngực, tay nhéo cằm cô, trên dưới đánh giá một phen, ngữ khí vô cùng khó chịu.

"Em đi thay quần áo ngay cho tôi."

Vừa nhìn thấy đã muốn nói, trên người cô mặc cái áo sơ mi rách nát gì thế, mỏng dính, ngay cả nội y cũng nhìn rõ, lại còn dán sát vào người, mặc mà không khó chịu sao?

Đang êm đẹp thay quần áo làm gì?

Thời Niệm khó hiểu nhìn hắn, đúng là không bắt được sóng não của Cố Thành mà, cô mới không thèm để ý hắn.

"Bây giờ tôi muốn xuống đại sảnh lầu một, anh muốn làm gì thì làm."

Cố Thành không buông tay, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn cô, ánh mắt chấp nhất.

Thời Niệm thở dài, kiên nhẫn giải thích:

"Tôi không đem theo quần áo, chờ xử lý xong việc thì tôi về thay sau."

Hắn cho là cô không muốn thay sao? Cô làm gì có thời gian mà thay chứ, đến thở còn không có lúc thở nữa là.

"Không có quần áo?" Cố Thành cười, "Vừa lúc, vậy em mặc của tôi đi."

Nói xong làm bộ muốn cởϊ qυầи áo mình ra, áo khoác cũng đã cởi xong ném ở một bên, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Thời Niệm bị hắn dọa nhảy dựng, vội vàng ấn tay hắn lại, đầu phình to, hạ thấp thanh âm, nghiến răng nghiến lợi:

"Anh đừng có làm xằng làm bậy, đây là bệnh viện đấy!"

Giằng co một lúc, Thời Niệm đầu hàng.

"Được được, tôi thay là được," đúng là phục hắn, Thời Niệm hung tợn trừng Cố Thành vài cái, quả nhiên là tới mua việc cho cô, "Chờ đó."

May mà hôm qua cô tranh thủ về nhà, cầm theo hai bộ thuận tiện để tắm rửa.

Vào toilet thay một chiếc váy dài in hoa màu lam nhạt, nhân tiện rửa mặt luôn, Thời Niệm nhìn vào gương thở dài một cái.

Vừa ra cửa liền thấy người đang khoanh tay trước ngực, dựa trên mặt tường, Thời Niệm không liếc hắn một cái, trực tiếp bước qua, lúc sắp xuống cầu thang mới nhớ ra ví của cô còn đang bị hắn cầm.

Quay đầu liền thấy Cố Thành đang lẽo đẽo đằng sau, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

Thời Niệm xụ mặt, duỗi tay ra:

"Trả ví đây."

Cố Thành mím chặt môi mỏng, nhìn Thời Niệm mặc chiếc váy hai dây dài, nửa người trên lộ ra một mảng trắng nõn, xương quai xanh như mời gọi người tới xem......

"Em thay lại bộ cũ đi."

Hắn hối hận rồi.

".....Anh cút đi."

Lúc tới đại sảnh, người dưới này không đông lắm, Thời Niệm ngáp một cái, ngồi trên ghế chờ, trên người còn khoác áo của Cố Thành.

"Lần này là anh tự nguyện đưa áo khoác cho tôi," Thời Niệm nhìn người bên cạnh, "Sau này đừng có bắt đền tôi đấy."

Cố Thành ngồi cạnh, một tay chống đầu, nhìn Thời Niệm không chớp mắt, lười biếng "Ừ" một tiếng, ngón tay gõ gõ trên đầu gối.

Đột nhiên, hắn hỏi một câu.

"Em lạnh à?"

Hiển nhiên là khác tần số não với Thời Niệm.

"Không lạnh." Thời Niệm liếc hắn một cái.

"Em đói bụng à?"

".....Không đói." Ngữ khí cứng rắn, có chút chán ghét trả lời hắn.

"Em khát à?"

".....Không khát."

"Em tức giận à?"

"Không có."

Nhanh chóng phủ nhận như vậy xem chừng có chút chột dạ, Thời Niệm khựng lại, cố ý cường điệu lần nữa, "Tôi không tức giận."

Mắt Cố Thành đen nhánh, nhìn cô chằm chằm, đột nhiên hắn bật cười.

Thời Niệm đỏ bừng mặt, cả người mất tự nhiên, cố gắng ưỡn thẳng lưng, ép ánh mắt mình nhìn thẳng, không để ý Cố Thành nữa.

"Anh cười cái gì?"

Cười đến mức người ta thấy quái quái, cứ như bị người ta nhìn rõ tâm tư vậy.

"Em đỏ mặt cái gì?"

Cố Thành đột nhiên giơ tay, thần sắc bâng quơ lại có chút nhàn tản, chậm rãi chạm vào mặt cô, khoảnh khắc chạm vào còn khoa trương nói một câu.

"Nóng quá!"

"Nào có!" Khuôn mặt vốn chỉ hơi nóng giờ đã muốn bốc cháy, Thời Niệm vội vàng áp mu bàn tay lên má, quay đầu nhìn Cố Thành, "Anh bớt nói hươu nói vượn."

"Em không tin?" Cố Thành nhướng mày, "Tôi chụp cho em xem."

Nói xong liền lấy điện thoại ra, hướng Thời Niệm mà chụp một tấm.

"Tự nhiên chụp ảnh làm gì?"

Thời Niệm nhỏ giọng lẩm bẩm, cô không quen chụp ảnh, mỗi lần chụp đều cứng đờ người, hắn lại còn bất ngờ chụp một tấm như vậy.

Thời Niệm nhấp nhấp môi, thò lại gần muốn xem ảnh, "Tôi xem nào, có đỏ không?"

Ngón tay Cố Thành vuốt ve hai cái trên tấm ảnh, đầu ngón tay điểm điểm, trực tiếp đổi thành hình nền điện thoại.

"Còn không đỏ sao?" Cố Thành cho cô xem, "Sắp bằng màu áo khoác của tôi rồi."

Thời Niệm nghiêng đầu, ghé sát vào Cố Thành, nhìn ảnh chụp trên điện thoại, bất mãn nói:

"Nào có, tôi thấy bình thường mà."

Đâu có khoa trương như Cố Thành nói, có đỏ đâu, vẫn là màu da bình thường mà thôi.

Cố Thành rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên vành tai mượt mà tinh xảo của cô, áo khoác che khuất nửa thân trên nhưng vẫn không thể giấu được dáng người yểu điệu, váy dài bó sát bên bông, phía trên vòng eo mảnh khảnh là......

"....Một chút cũng không đỏ," Thời Niệm nhìn chằm chằm bức ảnh trên điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn Cố Thành, "Tôi thấy là do mắt anh có vấn đề."

Hắn có vấn đề?

Cố Thành cười, hơi cúi người, ghé lại gần, thổi khí bên tai cô, "Không đỏ sao?"

Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của Cố Thành nháy mắt liền xâm lấn, che trời lấp đất, vành tai cô bỏng rẫy, ngay lập tức đỏ lên.

"Anh cho tôi"

Vừa mới mở miệng, đã bị người từ cửa lớn chạy vào ngắt lời.

"Niệm Niệm!"

Văn Dương từ xa nhìn thấy Thời Niệm đang ngồi trong đại sảnh thì lập tức chạy qua, tối qua nghe Mộng Mộng nói vị bác sĩ Thời này rất lợi hại, hắn liền hối hận xanh cả ruột, sớm biết bác sĩ Thời giỏi như vậy, tối qua hắn còn lâu mới chịu về!

"Niệm Niệm, chị ăn sáng chưa?" Văn Dương thở hổn hển chạy tới, đưa bữa sáng trong tay cho Thời niệm, "Ăn một chút đi."

"Niệm....Niệm?"

Cố Thành đè lại bàn tay đang định nâng lên của cô, gọi lại hai lần, nhìn Thời Niệm, "Hắn gọi em là Niệm Niệm?"

Thân thiết à nha.

Rõ ràng chỉ là xưng hô thông thường mà thôi, sao từ trong miệng hắn ra nghe lại có chút..... triền miên.

Thời Niệm nhấp môi, nhỏ giọng giải thích:

"Nhũ danh của tôi," lại bồi thêm một câu, "Ít người gọi lắm, anh đừng gọi tôi thế."

Lúc còn nhỏ chỉ có trưởng bối thân thiết và Thẩm Mộng gọi cô như thế, bây giờ đã chẳng còn mấy người.

Chắc là do tính chất công việc, đa số người làm lâm sàng đều gọi cô là bác sĩ Thời, đôi lúc đồng nghiệp trêu chọc sẽ gọi cô là Thời Niệm Niệm.

Văn Dương lúc này mới để ý tới Cố Thành bên cạnh Thời Niệm, không khỏi sửng sốt, không phải Mộng Mộng nói bác sĩ Thời vẫn còn độc thân sao? Vậy người đang ngồi cạnh cô ấy là ai chứ?

"Ai thế?" Cố Thành giương mắt, nhìn tiểu tử vắt mũi chưa sạch không biết từ đâu chui ra, ánh mắt lạnh đi vài phần, ý cười có chút lương bạc.

"Cậu là ai thế?"

Nếu hắn nhớ không lầm thì Thời Niệm chỉ có một người em trai, chưa từng nghe qua còn có tên này nữa.

Khí thế người đàn ông này quá mức cường đại, ánh mắt lạnh băng lướt qua, Văn Dương bỗng cảm thấy hai chân mềm nhũn, cả người phát run, lắp bắp nói:

"Tôi, tôi, tôi, tôi là"

"Hắn là bạn trai Thẩm Mộng," Thời Niệm tiếp lời Văn Dương, nói thẳng: "Anh còn nhớ Thẩm Mộng không? Lúc trước chúng ta thường xuyên đi học chung, là cô bé ở cùng một tiểu khu với tôi ấy."

Cô không chắc Cố Thành còn nhớ Thẩm Mộng không nữa, theo lý mà nói Cố Thành nhớ rõ cô thì hẳn cũng nhớ rõ Thẩm Mộng, dù sao trước đây bọn họ cũng thường xuyên đi cùng nhau.

Cố Thành thu hồi tầm mắt, "Không nhớ rõ."

"Niệm Niệm!"

Đang nói chuyện thì Thẩm Mộng chạy đến, bởi vì giữa đường có chút chuyện nên mới chậm hơn Văn Dương vài phút, cũng đang thở hồng hộc trước mặt hai người, tầm mắt ngay lập tức dừng lại trên người Cố Thành đang ngồi cạnh Thời Niệm, huýt sáo một cái.

Mới sáng ngày ra đã gặp được một soái ca có nhan sắc thế này, tâm tình cũng tốt lên không ít.

"Soái ca, anh là ai thế?"

Cố Thành lập tức đen mặt.

Thời Niệm có chút xấu hổ, đánh mắt ra hiệu với Thẩm Mộng, lại hắng giọng, giới thiệu qua loa:

"Đây là hàng xóm của tớ," dừng một chút, "Cố Thành."

Cố Thành không nhớ nhưng Thẩm Mộng hẳn là nhớ rõ.

"Cố Thành?" Thẩm Mộng quái dị kêu lên, chưa kịp động não đã nói, "Hắn không phải là rất xấu xí sao?"

Bụng bia, hói đầu, lắp răng giả, cằm lại còn chẻ, sao bỗng chốc lắc mình thành vị soái ca trước mắt này rồi!

Thời Niệm:!!!! Quên mất từng nói bậy với Thẩm Mộng!

Văn Dương:!!!! Mộng Mộng, chị nói thế thì chúng ta sẽ bị đánh chết đấy.