Quá Mức Cố Chấp

Chương 43



Không khí bỗng trở nên vô cùng xấu hổ.

Toàn thân Cố Thành bao phủ một tầng lạnh lẽo, ngay cả Thời Niệm cũng không nhịn được run rẩy một chút.

Thời Mộng chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, mở to hai mắt, khó tin mà nhìn người đàn ông bên cạnh Thời Niệm, lắp ba lắp bắp:

"Hắn hắn hắn hắn hắn là Cố Thành?"

Mẹ nhà nó chứ!

Thời Niệm Niệm, oán khí của cậu thật lớn nha! Một siêu cấp soái ca cũng bị cậu bôi đen thành như vậy!

Bàn tay ấm áp của người đàn ông dọc theo hông cô gái mà chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại ở cần cổ mảnh khảnh, không rõ ý vị mà vuốt ve.

Thời Niệm cứng đờ người, chột dạ không thôi.

Cũng không thể nói là lúc ấy cô hẹp hòi, ghen ghét với hắn nên cố ý nói xấu được.

Chỉ có thể nhìn Cố Thành, cười gượng hai tiếng.

"Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm."

Cố Thành liếc cô một cái, bàn tay không nặng không nhẹ nhéo hai cái, thu tay lại, không nói gì cả.

Thời Niệm thở phào.

Thẩm Mộng nhìn áo khoác trên người Thời Niệm, ánh mắt bám sát động tác của hai người, trong lòng miên man suy nghĩ.

"Thực ra hai người không cần đến đâu," Thời Niệm nhìn Thẩm Mộng và bạn trai, "Tớ đã mời hai hộ lý rồi, mọi việc cũng đều xử lý xong xuôi."

"Dù sao tớ cũng rảnh nên tới thăm một chút," Thẩm Mộng nhận bữa sáng trong tay Văn Dương, đặt vào tay Thời Niệm, nắm lấy cổ tay cô, trấn an: "Cậu đừng lo lắng quá, Tiểu Hằng không có chuyện gì đâu, cậu phải chăm sóc tốt cho mình mới là quan trọng nhất."

Cố Thành nhấc mí mắt, ánh mắt cố định ở cổ tay Thời Niệm đang bị Thẩm Mộng nắm, thần sắc có vài phần không vui.

Thời Niệm gật đầu, đang muốn nói chuyện thì bị Cố Thành giữ chặt, kéo gần lại một chút.

"Hai người không lên thăm sao?"

Cố Thành giương mắt, nhìn hai người trước mặt, ngữ khí đuổi người vô cùng rõ ràng, chính là ý tứ "Nơi này không có chuyện cho hai người, đi lên được rồi."

Văn Dương nhát gan, Cố Thành vừa dứt lời đã vội vàng túm lấy Thẩm Mộng chạy biến, sợ còn chậm chạp sẽ chọc giận Cố Thành.

Thấy hai người lên lầu rồi, Thời Niệm mới quay đầu nhìn Cố Thành, còn chưa kịp mở miệng.

Cố Thành lên tiếng trước: "Đó là Thẩm Mộng?"

Thời Niệm gật đầu, "Nhớ ra rồi?"

Dù sao lúc ấy bọn họ cũng thường xuyên đi cùng nhau, tính cách Thẩm Mộng còn hướng ngoại hơn cô nhiều.

"Xấu như vậy," Cố Thành lười biếng nói: "Tôi nhất định quên rồi."

"......"

May mà Thẩm Mộng đi rồi, bằng không nghe được lời này nhất định liều chết với hắn, Thời Niệm yên lặng xin lỗi Thẩm Mộng trong lòng.

Cô sai rồi, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước cô tuyệt đối không dám nói bậy.

Người ở quầy thu phí bắt đầu làm việc, Thời Niệm đi đến xếp hàng, Cố Thành đứng ngay sau cô.

Thời Niệm cúi đầu, mở túi ra, "Họ mua cháo và bánh bao tới, anh muốn ăn gì?"

"Cháo."

"Cháo?" Thời Niệm đưa túi qua, "Đây, anh lấy đi."

Cố Thành nhìn qua, hẳn là nghĩ chỉ có mình Thời Niệm nên Thẩm Mộng chỉ mua một phần cháo.

"Em không ăn sao?" Cố Thành lấy cháo ra, cắm ống hút vào, đưa tới bên miệng Thời Niệm, "Không phải em thích cháo nhất sao?"

Thời Niệm lắc đầu, thân mình hơi ngả ra sau, "Anh ăn đi, tôi ăn bánh bao được rồi."

Thời Niệm nói xong liền cắn một miếng bánh bao, nói không rõ tiếng:

"Buổi sáng xử lý xong mấy chuyện, chiều về nghỉ ngơi một chút, đến tối là có thể ăn chút đồ ngon."

Tiểu Hằng mới phẫu thuật một ngày, trước khi bài tiết thì không thể ăn quá nhiều, bệnh viện có cơm dinh dưỡng chuyên dụng, lúc đó lại nhờ hộ lý đi mua cho nó một phần.

Cố Thành nheo mắt, cắn ống hút uống một ngụm, nhìn hàng dài phía sau, tự nhiên nói:

"Càng ngày càng đông."

Thời Niệm "Ừ" một tiếng, không dám chậm trễ thêm nữa, cúi đầu ăn ngấu nghiến, đang được một nửa thì đột nhiên bên cạnh có người xông tới, mắt thấy sắp đâm thẳng vào Thời Niệm.

Cố Thành lạnh mặt, nhấc chân đạp một cái, mắt đầy lệ khí.

"Muốn chết à?"

"Phanh" một tiếng, gã kia lập tức bị đạp ra ngoài, quỳ rạp trên đất, che ngực ho mạnh, chỉ vào Cố Thành.

"Anh.... Sao anh.....Sao anh dám động tay động chân hả?"

Động tay động chân?

Sắc mặt Cố Thành đen lại, nếu không phải Thời Niệm đang đứng bên cạnh, Cố Thành còn muốn phế hắn! Tâm tư dơ bẩn, nhiều người như vậy không đâm, cố ý chọn trúng Thời Niệm mà lao vào.

Cố Thành đột nhiên đạp một cái khiến xung quanh ồ lên.

Thời Niệm ngẩn người, nhìn gã bị Cố Thành đạp ra, nhất thời chưa kịp phản ứng, vừa định há miệng thì phát hiện còn chưa nuốt bánh bao xuống.

Vội vàng dùng sức bánh bao trong miệng, kết quá là cố quá thành quá cố, lập tức bị nghẹn, đấm mạnh ngực mấy cái, túm lấy cổ tay Cố Thành, khó khăn nói:

"Nước, nước, nước."

Trong túi của cô có bình nước, mau đưa cho cô.

Cố Thành duỗi tay ôm cô vào trong ngực, vỗ vỗ sau lưng, ánh mắt âm u nhìn gã đàn ông trên mặt đất.

"Cút ra xa."

Lần sau còn để hắn thấy, hắn liền vặn gãy cái tay bẩn thỉu kia!

Gã đàn ông đang nằm bò trên đất còn muốn ăn vạ hai câu, vừa nhìn thấy ánh mắt Cố Thành thì lập tức chột dạ.

Bình thường hắn cũng lượn lờ quanh bệnh viện, nhân lúc đông người sẽ cọ cọ một hai mỹ nữ, có mấy lần cũng gặp người đi cùng, chẳng qua cũng chỉ trừng mắt mấy cái là qua chuyện, không nghĩ tới hôm nay gặp phải tên tàn nhẫn như vậy, đá một cái khiến ngực hắn đau nhói.

Dù sao cũng không đủ tự tin, đành nuốt xuống mấy câu chửi mắng, vội vàng cuốn xéo.

Người xung quanh thấy thế đều sợ nằm không cũng dính đạn, rất ăn ý mà ngậm miệng không nói gì.

Thời Niệm bị ấn trong ngực Cố Thành, nghẹn nửa ngày cũng không thấy ngụm nước nào, lập tức chui ra, trực tiếp đoạt cháo trên tay hắn, uống mấy ngụm mới xuôi được.

"Chuyện gì vừa xảy ra thế?" Thời Niệm ách giọng nói, nhịn không được uống thêm ngụm nữa, "Mới vừa rồi có chuyện gì sao?"

Đang yên đang lành tự nhiên đạp người ta một cái, còn chưa đợi cô mở miệng, người kia đã co giò bỏ chạy khiến cô mờ mịt, chả hiểu làm sao.

Cố Thành nhìn cháo trong tay cô, đuôi mắt giương lên, cũng không nhắc nhở cô, "Không có chuyện gì đâu."

Thời Niệm khó hiểu, "Không có chuyện thì anh đá người ta làm gì?"

Cố Thành khoanh tay, lười biếng nói:

"Hắn muốn phi lễ tôi."

"....."

"Khụ khụ khụ."

"Khụ khụ khụ."

"Khụ khụ khụ."

Lời vừa nói ra, đừng nói Thời Niệm, ngay cả những người xung quanh cũng mãnh liệt ho khan, chạm phải ánh mắt Cố Thành thì tự giác lui ra xa.

Thời Niệm trầm mặc, lại uống thêm mấy ngụm cháo.

Rất mờ mịt.

Không biết nên đau lòng Cố Thành hay là người mới bị hắn cho một cước.

Uống được một nửa, Cố Thành đột nhiên nói, "Em lại chiếm tiện nghi của tôi đó à?"

"Khụ khụ khụ," Thời Niệm suýt chút thì sặc, liếc trái liếc phải, hạ thấp thanh âm, "Anh nói bậy bạ gì đó?"

Người này đúng là có vấn đề, thấy ai cũng nghĩ là chiếm tiện nghi của hắn.

Cố Thành hất hất cằm, nhìn ly cháo trong tay Thời Niệm, trong mắt chan chứa ý cười:

"Thời Niệm Niệm, em muốn hôn gián tiếp tôi đúng không?"

Thời Niệm đỏ bừng mặt, tay cầm cháo cũng run rẩy, cắn chặt răng nói:

"Tôi không có."

"Ai bảo anh không chịu lấy nước cho tôi!"

Lúc ấy cô quá nóng nảy nên mới đoạt cháo của hắn mà uống.

Nhận thấy được ánh mắt như có như không của người xung quanh, Thời Niệm nhấp nhấp môi, miễn cưỡng áp xuống ngại ngùng trong lòng, hắng giọng, bình tĩnh nói:

"Ngại quá, vừa rồi lấy nhầm, lát nữa tôi mua cho anh ly khác."

"Không sao cả." Cố Thành cười nhạt, ánh mắt sáng quắc như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Thời Niệm.

"Anh đừng" Thời Niệm mở miệng, vẫn chậm một bước.

"Tôi cũng quen rồi."

"......"

Anh! Còn! Chút! Liêm! Sỉ! Lễ! Nghĩa! Nào! Không! Vậy! Hả!!!!

______

Thật vất vả mới trả xong viện phí ở đại sảnh, lại đến văn phòng bác sĩ lấy kết quả kiểm tra, vì là ngày đầu tiên sau phẫu thuật, các loại kiểm tra đều thực hiện trên giường, đỡ mất công chạy qua chạy lại.

Lúc Thời Niệm và Cố Thành quay về, trong phòng có không ít người mặc đồng phục học sinh, vừa nhìn đã biết là bạn học của Thời Hằng.

Thời Niệm đẩy cửa phòng bệnh bước vào, cười nói: "Các em là bạn học của Tiểu Hằng đúng không, cảm ơn các em nhé, còn tới tận đây thăm nó."

Thấy Thời Niệm tiến vào, đám học sinh vốn vây quanh giường bệnh sôi nổi hẳn lên:

"Em chào chị."

"Em chào chị."

"Em chào chị Thời."

Sau đó liền nhìn thấy Cố Thành phía sau Thời Niệm, không nghĩ nhiều, trực tiếp hô lên:

"Cháu chào chú."

"Cháu chào chú."

"Cháu chào chú."

Cố Thành: "......"

Thời Niệm sửng sốt ba giây, lập tức xoay người, gắt gao nắm chặt tay Cố Thành, sợ hắn điên lên lại làm ra chuyện không hay, nhỏ giọng nói:

"Trẻ con thôi mà, anh đừng so đo với chúng."

Đồng ngôn vô kỵ, trẻ con chỉ biết nói lời thật lòng.

Cố Thành rũ mắt, nhìn bàn tay bị Thời Niệm nắm chặt.

"Buông tay."

Thời Niệm lắc đầu.

"Buông tay."

Thời Niệm không nhúc nhích.

Cố Thành cười khẽ, "Vậy thì em cứ nắm cả đời, đừng có buông tay."

Thời Niệm nghe vậy lập tức buông ra, vừa trở tay đã bị người ta nắm lại, sợ bị phát hiện, Thời Niệm vội lái sang chuyện khác.

"Các em vừa tan học à?"

Thời Niệm ngồi trên sofa ăn chuối, nhắc nhở Thời Niệm: "Bọn chúng đều học sơ tam rồi."

"A." Thời Niệm khựng lại, bỗng nhớ tới Thời Hằng cũng sắp thi chuyển cấp, bây giờ lại xảy ra tai nạn, trung khảo năm nay e là.......

"Thân thể quan trọng nhất, cứ cẩn thận tĩnh dưỡng," Thời Niệm nói xong lại xoa đầu Thời Hằng, "Trước giờ học lực của thằng bé đều rất khá, kì thi trung khải," thanh âm yếu đi vài phần, "Sang năm thi cũng không muộn."

Tuy thế thì sẽ học chậm hơn bạn bè một năm, nhưng cũng không còn cách nào khác, thân thể quan trọng nhất, cứ cứng rắn tới trường thi rồi không may xảy ra chuyện thì phải làm sao.

"Chị." Thời Hằng nằm trên giường bệnh, nhìn Thời Niệm, muốn nói lại thôi.

"Ừ?"

Thời Hằng do dự, bạn học bên cạnh nói thay hắn:

"Chị Thời, Thời Hằng đã vào cấp ba rồi, bây giờ đang nghỉ hè, không có thi thố gì hết!"

"Hắn nhân kỳ nghỉ mà đến trường làm việc lặt vặt, còn kiêm chức trợ giảng."

"Hắn còn giúp bạn học lớp em phụ đạo nữa, buổi tối cũng cùng tham gia tiết tự học."

"Đúng, không sai."

Thời Niệm ngẩn người, không nói chuyện.

Mặt Thời Hằng hơi tái, cười với bạn học, giải thích: "Chị của tớ là bác sĩ, bình thường bận lắm."

Thời Niệm miễn cưỡng gật đầu một cái, cứng rắn không nói thêm gì, chờ đến khi bạn học của Thời Hằng về hết, Thời Hằng cũng ngủ rồi, mới xoay người đi vào toilet công cộng.

Vòi nước mở đến mức lớn nhất, âm thanh xôn xao truyền ra ngoài.

Thời Niệm cúi đầu, vốc một vốc nước úp lên mặt.

Sau một lúc lâu,

Đóng vòi nước lại, hai tay chống trên bồn rửa mặt, nhìn người trong gương và...... người bên cạnh.

Thời Niệm: "Tôi tưởng anh đi rồi."

Cố Thành nhướng mày, "Em còn chưa đi, tôi có thể đi đâu chứ?"

Thời Niệm ngửa đầu nhìn Cố Thành, đột nhiên tỉnh ngộ, trực tiếp hỏi.

"Lần này anh tới là muốn đòi nợ hay muốn bồi tôi thế?"

Cố Thành cười khẽ, duỗi tay kéo cô đến trước người, đồng tử đen nhánh sáng ngời, giơ tay lau bọt nước trên mặt cô, giọng nói ôn nhu tận xương:

"Em nói thử xem?"

Thời Niệm mím môi, không nói gì, trong lòng có chút ủy khuất cùng mất mát, nghĩ đến Thời Hằng còn đang nằm trong phòng bệnh thì lại càng khó chịu.

Nhìn người đàn ông trước mặt, Thời Niệm nhịn không được cúi đầu, dựa vào bả vai hắn.

Khoảnh khắc ấy, cô thật sự cảm thấy mình đúng là thất bại.

Mệt mỏi, vô lực.

Cố Thành giơ tay, nhẹ nhàng trấn an người trong ngực, hơi cúi đầu, nói nhỏ bên tai cô:

"Muốn tôi ôm em một cái không?"

Thời Niệm nhắm mắt lại, đầu cọ cọ bên cổ hắn, có chút do dự, lại có chút động tâm.

Người đàn ông ghé sát lại, thanh âm trầm thấp, mang theo dụ hoặc, nhẹ giọng nói bên tai cô:

"Tôi ôm em một cái nhé?"

"....Được," cô rất cần một cái ôm, một cái ôm có thể khiến cô bình tâm lại, Thời Niệm duỗi tay ôm lấy Cố Thành, nhỏ giọng nói: "Anh ôm tôi đi."

"Được."

Cố Thành cười, duỗi tay nâng cằm cô lên, nụ hôn mang theo một chút lạnh lẽo và ướŧ áŧ, tê dại, ngọt ngào hạ xuống, từ trán đến mi tâm, rồi xuống chóp mũi......

Thời Niệm trợn mắt, giơ tay bóp mặt Cố Thành.

"Anh đang ôm tôi đấy à?"

Cố Thành: "Tôi cảm thấy em sẽ thích thế này hơn."

Thời Niệm: "......."