Quả Vô Hoa

Chương 2-1



Tô Mộc Thu nói: “Sư huynh, có lẽ em sắp chết.”

Lúc nói lời này, sắc mặt anh ảm đạm, trên mặt mang sầu, Phương Sĩ Khiêm một tay nắm cổ tay anh bắt mạch, trầm ngâm một lát, hỏi: “Không phải sợ, cậu nhìn trúng con cái nhà ai, sư huynh đi hỏi thay cậu, là Romeo nhà Montague? Hay là Juliet nhà Capulet?”

Tô Mộc Thu nói: “Hai người kia không phải đều là người chết sao?”

Phương Sĩ Khiêm trả lời: “Người ai chẳng phải chết, hoặc nhẹ như lông hạc, hoặc nặng như Thái Sơn, người chết thì có sao, đừng có mà xem thường người chết.”

Tô Mộc Thu ngắt lời: “Sư huynh anh nghiêm túc tí được không, em thật sự cảm thấy mình có nguy hiểm về tính mạng.”

Phương Sĩ Khiêm hất tay anh ra: “Mạch của cậu trơn mà có lực, đập còn khoẻ hơn cả anh, có bệnh cũng chỉ là bệnh tương tư thôi, chỉ cần không phải chứng ho ra hoa thì chả nguy hiểm gì cả.”

* Ho ra hoa: Một loại thiết định khá nổi tiếng bên Trung Quốc. Người mắc chứng ho ra hoa thường là người đang tương tư, khi mắc bệnh sẽ ho ra hoa, dần dần ho cả ra máu và chết. Cách chữa duy nhất là nụ hôn của tình yêu đích thực (true love kiss) từ người mà người mắc bệnh tương tư. Từ đó đã có rất nhiều đoản HE BE đủ cả ra đời dựa trên thiết định này. HE thì là tương tư hai chiều, hai người tỏ tình hẳn hoi. Còn BE thì dễ hiểu thôi, tôi yêu anh anh không yêu tôi, hay là tôi yêu anh anh yêu tôi nhưng anh không còn ở đây nữa,… kiểu vậy ^_^

Tô Mộc Thu mặt buồn buồn: “Sư huynh anh không hiểu, trong lúc tình cờ em đã biết được một bí mật, giờ chỉ sợ bị giết người diệt khẩu thôi.”

Phương Sĩ Khiêm hỏi: “Của ai?”, xong lại nói, “Từ từ chờ anh tí.” Y lôi hai cái nút tai từ trong ngăn kéo ra bịt kín tai, “Được rồi nói đi, bí mật của ai?”

Tô Mộc Thu đưa tay chỉ chỉ lên trên.

Phương Sĩ Khiêm bày tư thế tinh anh đỡ mắt kính trầm tư lật báo cáo.

Tô Mộc Thu lắc đầu.

Phương Sĩ Khiêm bày tư thế mặt giễu cợt cả người chán chường hút thuốc lá.

Tô Mộc Thu gật đầu.

Phương Sĩ Khiêm chậc chậc hai tiếng: “Người ta mới về được mấy ngày đã đến trêu chọc người ta, lúc cậu bế cậu ta vào phòng y tế anh đã thấy có điều mờ ám rồi…”

Tô Mộc Thu mặt thẹn thùng ngồi chờ bị phê bình.

Phương Sĩ Khiêm tiếp tục trách cứ anh: “Thật là sư môn bất hạnh, bổn môn kể từ chưởng môn sư huynh Lâm sư huynh đến giờ, ai không phải là người đàn ông tốt lòng thành với nhật nguyệt, băng thanh ngọc khiết đâu, thế nào lại ra một nghiệt đồ như cậu…”

Tô Mộc Thu ngắt lời: “Sư huynh, anh còn nhớ Vương sư huynh ven hồ Không Tên sao?”

Phương Sĩ Khiêm ho khan một hồi.

Phương Sĩ Khiêm bị sặc nước bọt.

Phương Sĩ Khiêm nhấp một hớp “não hoa”: “Phân tích cụ thể vấn đề đi, hôm nay ta không nhắc đến Vương sư huynh của cậu… Cũng không nhắc đến anh… Chỉ nói bí mật của cậu với Diệp Tu.”

Tô Mộc Thu sửa lại: “Của cậu ta, chuyện không liên quan đến em.”

Phương Sĩ Khiêm hỏi lại: “Nếu chẳng qua chỉ là bí mật của cậu ta thì tại sao cậu lại sợ bị giết người diệt khẩu?”

Tô Mộc Thu trả lời: “Vì em biết, nên nó có thể không còn là một bí mật nữa.”

Phương Sĩ Khiêm tò mò: “Tại sao cậu lại biết?”

Tô Mộc Thu suy nghĩ một chút, đau lòng ôm đầu: “Vì em tiện.”

Phương Sĩ Khiêm nói: “Biết rồi thì thôi, tại sao cậu lại để Diệp Tu biết là cậu biết?”

Tô Mộc Thu lại ngẫm nghĩ một hồi, đau tận đáy lòng: “Vì miệng em tiện.”

Phương Sĩ Khiêm thở dài: “Mộc Thu, anh với cậu biết nhau bao năm, đều là nam nhi mét tám đội trời đạp đất, lời có khi không nên nói hết, việc có khi không nên làm hết… Cái tật xấu chỉ cần kích động một cái là xù lông nói càn này của cậu sớm đã nên sửa lại rồi.”

Tô Mộc Thu nói: “Sư huynh, dù anh nói rất có lí, nhưng em thấy anh cũng không có tư cách nói em.”

Phương Sĩ Khiêm trợn mắt: “Anh làm gì mà không có tư cách?”

Tô Mộc Thu cười: “Anh còn nhớ năm đó là ai đuổi theo sau lưng Vương sư huynh kêu ‘Cậu trả Lâm sư huynh lại cho tôi! Cậu trả Lâm sư huynh lại cho tôi!!’ không?”

Phương Sĩ Khiêm quát: “Cậu câm miệng.”

Tô Mộc Thu nói tào lao một hồi với Phương Sĩ Khiêm, cảm giác cũng khá hơn, bình tĩnh bưng hộp cơm và cái cốc của Phương Sĩ Khiêm đi rửa. Anh vốn không có ý định nói với ai về bí mật của Diệp Tu, nói đúng hơn là, nếu không phải khi đó Diệp Tu đánh giá anh quá kém, anh không nhịn được, thì cũng sẽ không nói thẳng ra những lời như vậy.

Một vết sẹo trưng ra trước mặt, người bình thường có ý thức cũng sẽ không hỏi tại sao bị thương, máu chảy bao nhiêu hay là có đau không.

Tô Mộc Thu không tính là người không có ý thức, nghĩ tới nghĩ lui, anh cũng thấy mình ngày đó có hơi mất kiềm chế, ma xui quỷ khiến mà đâm vết thương của người ta, nhắc đến còn hơi có vẻ lấy oán báo ân.

Thế nhưng lúc đó, không biết tại sao, anh lại nói như vậy, lại làm như vậy. Diệp Tu cũng không phải người xa lạ, hai người từng gặp nhau một lần, cậu cũng từng giúp đỡ anh, lúc cậu ngã xuống, Tô Mộc Thu dường như có thể ngửi thấy mùi máu còn chưa khô trên người cậu. Vết sẹo kia vẫn chưa liền lại, nó vẫn ở đó, Diệp Tu mang theo nó mà vẫn hành xử như thường, dùng thuốc lá, ngôn ngữ cùng khoảng cách để che dấu mùi máu tanh trên người mình. Máu tươi chảy róc rách, đọng thành một bãi dưới chân cậu, Tô Mộc Thu không nhịn được, kéo cậu lại hỏi, cậu không thấy sao, cậu đang chảy máu.

Diệp Tu trả lời: “Tôi biết mà.” Giọng vô cùng bình tĩnh, thậm chí không giống như tiếng nói con người có thể phát ra.

Vì vậy anh không còn nói được thêm gì nữa.

Khi đó cũng là như vậy, Diệp Tu bổ sung là chưa thành, Tô Mộc Thu liền trầm mặc. Cuộc đối thoại của họ cứ vậy mà ngắt hẳn, không thể tiếp tục. Phương Sĩ Khiêm gọi điện về hỏi họ còn ở đó không, nếu Diệp Tu không thoải mái có thể truyền dịch cho cậu ta, Tô Mộc Thu bảo ‘anh trở lại mà truyền đi’, sau đó liền đi.

Lúc anh đóng cửa Diệp Tu còn nằm trên giường, một tay che trán, nhưng không che mắt, đôi mắt cậu sáng ngời như một khối băng đen dưới ánh đèn phòng y tế. Lần đầu tiên hai người gặp mặt Diệp Tu cũng là như vậy, tản ra một mùi hương gần như mùi băng nhũ, loại mùi sẽ không có trong số các loại mùi nhân tạo bán trên thị trường.

Pheromone, anh nghĩ, nếu là pheromone do thân thể con người tổng hợp ra, thì không phải là mùi hương cô độc như vậy.

Anh mơ hồ cảm thấy suy sụp, thấy mình đã làm sai điều gì, hoặc nói sai điều gì, rất là vi diệu, nhưng anh cũng không quá hối hận.

Dự cảm nguy hiểm sắp tới mãnh liệt như vậy, có lẽ ngày mai sẽ bị gọi đi tra khảo, công việc cũng sẽ gặp rắc rối, nhưng Tô Mộc Thu cũng không thấy hối hận.

Vết thương lớn như vậy, cậu bảo tôi giả vờ không thấy kiểu gì đây.

Coi mọi người đều ngu sao.

Tô Mộc Thu rửa hộp cơm và cái cốc, vừa lẩm nhẩm hát vừa nghĩ, binh tới tướng đỡ, nước tới thì đất ngăn.

Anh không chờ đến binh và nước của Diệp gia, mà lại chờ đến cờ khen người tốt việc tốt. Chồng cô gái phòng PR đặc biệt đến tìm anh nói cảm ơn, tràn đầy thành ý chờ đến khi anh làm thêm xong tan việc. Tô Mộc Thu đi vào phòng tiếp khách đã thấy lá cờ đỏ cao gần nửa người, nhất thời không biết nên cười hay cười khổ.

Người chồng của cô bé omega mùi hoa hồng có một gương mặt trẻ con, không giống một lĩnh chủ sở hữu vườn hoa hồng mà giống như một thợ làm vườn chăm sóc đoá hoa. Lúc nói chuyện Tô Mộc Thu mới biết người này là một beta, là thanh mai trúc mã với cô gái phòng PR, phân phân hợp hợp mấy lần y hệt điện ảnh, quấn quýt nhau đến tận giờ.

“Đúng là tình yêu đích thực rồi.” Tô Mộc Thu cảm khái.

Người đàn ông mặt trẻ con nghe vậy cười một tiếng, nắm tay vợ mình. Cô gái trẻ ngồi bên cạnh cúi đầu, mặt đỏ như một đoá hồng Dallas.

Hoa hồng lại nở rộ, mùi hương xông lên làm Tô Mộc Thu hơi ngứa mũi. Thợ làm vườn mặt trẻ con lại vô cùng tự nhiên, anh ta không ngửi thấy gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh ta hưởng thụ tình yêu của vợ mình. Tô Mộc Thu đề nghị họ lúc đi cảm ơn Diệp Tu thì chỉ nên để người chồng đi một mình, hoặc là nhờ trợ lí chuyển lời, người chồng nói rằng đã đi qua chỗ đó, đã gặp Diệp Tu ở phòng hút thuốc.

“Cậu ta nói gì?” Tô Mộc Thu hỏi.

“Anh ấy nói,” thợ làm vườn cười, “nếu là con gái, tên ở nhà có thể đặt là Mân Côi.”

Tô Mộc Thu cũng cười lên: “Đúng là một cái tên hay.”

Trừ cờ khen, hai người còn tặng một tờ vé ca kịch cho Tô Mộc Thu. Vở “Cây sáo thần” của Mozart, Tô Mộc Thu không biết nhiều lắm, chỉ nhớ là một vở kịch lấy cảm hứng từ truyện cổ tích. “Cũng không phải chỗ ngồi tốt gì, chỉ là tôi làm việc ở nhà hát, nên…” Người đàn ông nói như vậy, ngữ điệu khẩn thiết, anh thử từ chối một hồi, cuối cùng vẫn đành nhận lấy tấm vé.

Tô Mộc Thu tiện tay đặt tấm vé lên trên kệ giày, đợi đến khi em gái anh Tô Mộc Tranh về nhà mới lật lên xem: “…… Ngày 28, không phải là ngày mai sao?”

Lúc này anh mới nhớ đến tấm vé. “Nếu có hứng thú thì em cầm đi mà xem.”

“Được rồi được rồi.” Tô Mộc Tranh nói, vui sướng như một chú chim nhỏ, một lúc sau lại “A” một tiếng, “Không được rồi, tối mai em có hẹn rồi.”

“Là ai?” Tô Mộc Thu bén nhạy bắt được tin tức này. “A,  B hay là O?”

“Sao em biết được.” Tô Mộc Tranh le lưỡi. “Dù gì em cũng ngửi không ra được.”

Anh chưa từng xấu hổ vì sinh ra làm omega, nhưng em gái anh là beta lại là một chuyện tốt.

“Quả nhiên là chỉ có beta mới có thể có được tình yêu đích thực.” Tô Mộc Thu cảm khái.

“Mọi việc không thể nói quá tuyệt đối được.” Chú chim nhỏ bay đến bên cạnh anh, nhìn chằm chằm anh một hồi. “Anh trai em tốt như vậy, nhất định sẽ có người vì anh mà đến.”

“Chuyện này không nói vội.” Tô Mộc Thu cười kéo cô lại. “Em nói rõ xem ngày mai đi chơi với ai, mấy người, mấy giờ về đã.”

Tô Mộc Tranh mặt đau khổ, muốn bay mà không được.

Vé đã lôi ra, cứ bỏ đấy thì cũng phí, Tô Mộc Thu không muốn lãng phí, định đến nhà hát xem có nhượng lại được không. “Cây sáo thần” là một vở hài kịch tình cảm kinh điển, người đến xem toàn có đôi có cặp, anh chỉ có một tấm vé nên cũng không thể nhượng lại, dù gì cũng đã đến, anh quyết định đi vào xem sao.

Người thợ làm vườn nói rằng không phải ghế tốt, cuối cùng cũng chỉ là khiêm tốn. Tấm vé kia là của ghế chính giữa, Tô Mộc Thu vào muộn, một đường nói xin lỗi chen qua đầu gối của mấy người đi vào, bên cạnh ghế của anh có một người đang duỗi chân nhìn tờ giới thiệu vở kịch, anh nói: “Làm ơn cho tôi đi nhờ một chút.”

Người kia không thu chân lại, để tờ giấy xuống nhìn anh.

Tô Mộc Thu sửng sốt.

Là Diệp Tu.

Hôm nay Alpha mặc một bộ quần áo chính thức đến mức không giống như quần áo của cậu, râu cạo sạch, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, vành đen dưới mắt còn hơi mờ mờ, nhưng tư thái cũng rất thả lỏng, đang nâng cằm như cười mà không cười nhìn anh.

Cậu nhìn Tô Mộc Thu, Tô Mộc Thu cũng nhìn cậu, chân Diệp Tu vẫn không thu lại, dường như đang chờ anh mở miệng lần nữa. Tô Mộc Thu dứt khoát nhấc chân bước qua ngồi lên ghế bên cạnh.

Anh cũng đã đoán rằng quà cảm ơn của Diệp Tu cũng giống như anh, ghế ngồi hơn tám phần cũng là liền nhau, nhưng Diệp Tu cũng không giống như người sẽ đi xem nhạc kịch, mà cậu hẳn cũng đoán ra rằng Tô Mộc Thu có tấm vé khác. Anh nghĩ rằng Diệp Tu không muốn nhìn mặt mình sẽ không đến, kết quả là lại gặp nhau ở đây.

Người định không bằng trời định. Tô Mộc Thu ngửa mặt, cảm thấy hơi hoang mang.

Diệp Tu từ từ đọc nốt tờ giới thiệu, hỏi anh: “Có muốn đọc không?”

Tô Mộc Thu giơ điện thoại: “Đã đọc xong trên mạng rồi.”

Diệp Tu liền dùng tờ giới thiệu gấp thành một hình thù kì quái. Tay cậu rất đẹp, thon, trắng, linh xảo mà bén nhạy, lực chú ý của Tô Mộc Thu không khỏi bị kéo qua, phần trên của tờ giấy bị gấp thành hình một con hạc giấy, đoạn này còn rất bình thường, phần dưới lại gấp thành hai cái chân. Diệp Tu lục lọi một lúc trên người, hỏi Tô Mộc Thu: “Có bút không?”

Tô Mộc Thu đang khiếp sợ với loài sinh vật mới mọc thêm hai chân kia, móc bút ra đưa cho cậu: “Đây là cái gì?”

Diệp Tu cắn nắp bút, vạch mấy nét trên đùi con hạc giấy: “Hạc lông chân.”

Vẻ ngoài bỉ ổi thì thôi, đến cả cái tên cũng như vậy, Tô Mộc Thu không khỏi thán phục, sau đó từ chối cây bút dính nước bọt Diệp Tu trả lại: “Tôi có bút khác, cái này cậu cứ cầm đi.”

Diệp Tu “ừ” một tiếng, cắm cây bút vào trong túi, con hạc chân dài lắm lông kia được đặt lên thành ghế giữa hai người.

Điểm chịu lực lại vững như vậy, Tô Mộc Thu càng thêm thán phục, nuối tiếc tại sao mình không mang giấy để gấp thêm một con.

Diệp Tu đổi mấy tạo hình cho con hạc kia, cuối cùng để nó đứng tấn, không để ý nó nữa. Ánh đèn lúc này đột nhiên tối xuống, trước khi từ từ rơi vào bóng tối, Tô Mộc Thu liếc nhìn thấy gò má của cậu.

Anh nhìn thấy biểu lộ của Diệp Tu.

Cậu dường như từ đầu đã ngồi trong bóng tối, đã ngồi rất lâu.

————–

PS: Spoil một tẹo: Anh hùng cứu mỹ nhân (?)