Quả Vô Hoa

Chương 2-2



Vở “Cây sáo thần” của Mozart phân làm hai màn, dài khoảng hai tiếng rưỡi. Trước khi kịch tình bắt đầu là khúc mở đầu, khúc nhạc dài sáu phút, từ trang nghiêm dần dần hoạt bát, thể hiện rõ bối cảnh ảo tưởng xen lẫn với thần thoại, tiếp đó lại chuyển thành trữ tình, nam nữ chính vì yêu mà tìm đến nhau, trong thoáng chốc lại dồn dập lên theo kịch tình, cuối cùng kết thúc trong không khí vui sướng, coi như là bản tóm tắt kịch tình. Tô Mộc Tranh học nghệ thuật, trước khi đi còn đặc biệt truyền thụ kiến thức cho Tô Mộc Thu. Hoàng tử Ai Cập Tamino bị rắn độc đuổi theo, chạy đến ngôi đền của Nữ hoàng Bóng đêm, gặp người bắt chim Papageno không biết sự đời, người bắt chim hát bài ca vui sướng, khoác lác rằng mình đã giết chết con rắn khổng lồ… “Đoạn này là ca khúc đầu tiên.” Tô Mộc Tranh nói. “Mozart đặc biệt chọn một bài dân dao, để thể hiện rõ tính cách ngây thơ lạc quan của Papageno, nghe rất là thả lỏng, anh nhất định sẽ thích nó, không ai là không thích cả.”

Có thích hay không không biết, nhưng làm người ta thả lỏng là xác định.

Vì Diệp Tu đã ngủ thiếp đi.

Kịch tình diễn ra đến phút thứ 14, người bắt chim thổi lên cây sáo thần, ngây thơ, du dương, giống như đang đi trên một con đường nhỏ ở một vùng quê yên bình. Một thứ gì đó rơi trên đùi Tô Mộc Thu, là con hạc lông chân. Anh quay đầu sang, thấy Diệp Tu nhắm hai mắt, cả người lảo đảo như muốn đổ về bên này.

Cậu nhìn qua ngủ không sâu, đầu gật gù, thỉnh thoảng còn bị giật mình. Đây đã là lần thứ hai Tô Mộc Thu nhìn người này nhắm hai mắt, trong bóng tối, mặt cậu trông tái nhợt hơn lúc dưới ánh đèn, lông mi hơi rung động như một đôi cánh bướm.

Con bướm dừng trên vành đen dưới mắt, Tô Mộc Thu nghĩ, đành vậy, để cậu ta ngủ đi, dù gì vốn không định trao đổi gì với cậu ta.

Người tính không bằng trời tính.

Diệp Tu bắt đầu ngáy nhỏ.

Hai người đang ngồi ở vị trí tốt nhất trong các ghế thường, xung quanh đều là những người yêu thích nhạc kịch đã đặt vé từ sớm, nghe thấy tiếng ngáy liền bất mãn lườm về phía này. Tô Mộc Thu từ đầu còn kiên định làm ra thái độ “tôi không biết cậu ta”, sau đó bị nhiều tầm mắt đâm hơi nao nao, đành phải hơi đẩy nhẹ Diệp Tu để cậu tỉnh lại.

Không ngờ Diệp Tu không những không tỉnh, ngược lại lại trực tiếp ngã về phía anh dưới tác dụng của phản lực, tựa lên vai anh.

Cuối cùng cũng có cái gì để dựa vào, hơn nữa độ cao cũng phù hợp, Diệp Tu hài lòng ngủ say, không ngáy nữa.

Tạp âm biến mất, những người khác rút lại tầm mắt, chuyển về sân khấu.

Tô Mộc Thu cứng đờ.

Hơi thở ấm áp của alpha phả vào bên gáy anh, tiết tấu đều đều, mang theo vài chấn động nhỏ nhẹ.

Giống như một chú chó.

Tô Mộc Thu chưa từng nuôi chó.

Lúc tiếp cận người khác nhất cũng chỉ là khi còn bé dỗ Tô Mộc Tranh ngủ, em gái anh giống như một nắm cơm tròn vo, cuộn người trong vòng tay anh.

Những người khác đều rất để ý. Anh là omega, từ khi thức tỉnh giới tính, mọi sự tiếp xúc đều trở nên có ý đồ.

Có lẽ cố ý đến gần, có lẽ cố ý tránh xa, họ để ý đến anh cứ như một con quái vật ẩn giấu trong đám đông loài người.

Số ít, tỉ lệ một phần trăm, số mạng đã chỉ định anh không giống người khác.

Tô Mộc Thu không cảm thấy sỉ nhục, anh cố gắng không để ý đến sự bất đồng đó, sau đó làm cho họ trở nên không hề khác biệt.

Trong bóng tối, một alpha dựa vào vai anh ngủ say, giống như đang dựa vào một alpha hoặc một beta.

Nhưng anh chưa từng tiếp xúc với ai gần gũi như vậy. Anh có thể nghe được từng tiếng thở của Diệp Tu, lông mi cậu như một đôi cánh bướm đang đập nhẹ bên gáy, toàn bộ sức nặng của đầu cậu đều tựa trên vai Tô Mộc Thu, giống như một cái bóng bay chứa đầy nước nóng, hơi nước ấm áp truyền đến rõ ràng qua một lớp màng mỏng.

Tô Mộc Thu tốn mất ba bài hát mới có thể kéo lực chú ý ra khỏi người Diệp Tu.

Lại qua hai bài hát, Tô Mộc Thu cũng ngủ thiếp đi.

Màn thứ nhất kết thúc.

Kịch tình mới diễn ra 60 phút.

Người xung quanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người, hai người lại không hề có cảm giác.

Trên sân khấu, người bắt chim từ chối thử thách của Thần Ánh sáng: “Cuộc sống của tôi chỉ cần có đồ ăn, rượu ngon, quả vô hoa và người tôi yêu, vì thế, tôi cam nguyện làm tôi tớ.”

“Nếu như ta cho ngươi một người yêu,” thần nói, “ta cho ngươi một người yêu mà dù là màu da, màu tóc, màu mắt, trang phục hay tư tưởng đều giống như ngươi, ngươi sẽ làm gì?”

“Chúng tôi sẽ sinh ra một đám con cái, những người bắt chim nhỏ, đốt lên đống lửa và hát lên bài ca không kết thúc trong đêm dài.” Người bắt chim nói. “Chúng tôi sẽ bên nhau đến già, vĩnh viễn không xa rời… Người đã từng yêu sẽ mãi mãi không quên được cảm giác ấy.”

A, tốt đẹp dường nào, những người khác hát lên, người xem cũng vì thế mỉm cười, nhân gian có tình yêu, hai trái tim yêu nhau làm sao có thể bị chia tách bởi thần phật.

Bọn họ lại đang ngủ say trong lời yêu nồng nhiệt này.

Lúc Tô Mộc Thu tỉnh lại, cả vở kịch đã kết thúc, những người ngồi ghế trong người này tiếp người kia bước qua chân hai người họ để đi ra ngoài, anh vội co chân lại, ngay cả Diệp Tu bên cạnh cũng tỉnh giấc.

Diệp Tu ngủ nhiều hơn anh, vì vậy cũng mơ hồ hơn anh một chút, dường như bị ánh đèn bật lên chiếu đến không biết mình ở đâu, hỏi Tô Mộc Thu: “Hết rồi à?”

Tô Mộc Thu bị cậu hỏi đến bật cười: “Chưa hết, ngài còn có thể ngủ tiếp một giấc nữa.”

Diệp Tu duỗi người, cả người nhìn qua hơi uể oải: “Không được, nếu ngủ nữa thì tối nay sẽ không ngủ được.” Sau đó cậu lại hỏi: “Vừa rồi hát thế nào?”

“Rất tốt.” Tô Mộc Thu bắt đầu chém gió. “Hơn nữa bài aria kinh điển của Nữ hoàng Bóng đêm ở màn hai nữa, giọng nữ cao hát rất tuyệt vời.” Anh cũng chỉ có thể chém đến đây, vì những cái khác Tô Mộc Tranh còn chưa nói với anh.

Diệp Tu gật đầu một cái, ngẫm nghĩ mấy lời vừa rồi, móc bút ra ghi lên tay.

Tô Mộc Thu nhìn cậu.

Diệp Tu chú ý tới ánh nhìn của anh: “Ghi lại về làm tuyên truyền nghệ thuật cho Diệp Thu.”

Tô Mộc Thu nói: “Thật ra thì cậu lên mạng tìm kiếm là ra, không cần đi vào nghe thật.”

Diệp Tu nhìn anh như cười mà không cười: “Anh lại biết sao?”

Tô Mộc Thu giả ngu: “Biết gì?”

Diệp Tu làm động tác mời, Tô Mộc Thu đứng dậy: “Tôi đi trước, đến công ti lại thấy, Diệp trưởng phòng.”

“Anh đoán đi, đoán đúng tôi mời anh đi ăn cơm.”

“Cậu nói sẽ giữ lời chứ?”

Alpha cười nhìn anh, Tô Mộc Thu thở dài. Diệp Tu ăn mặc chỉnh tề, mà lại còn mặc com lê, hơn nữa rõ ràng không hứng thú với ca kịch, hẳn là bị người nhà lừa đến một sự kiện nào đó, không muốn đi, sờ đến vé nhạc kịch mới bảo là đã hẹn người khác đi xem, để diễn cho thật mới đi vào ngồi. Anh đoán Diệp Tu muốn đi từ lúc chuyển đổi hai màn, không nghĩ rằng mới mở màn cậu đã ngủ thiếp đi đến giờ mới tỉnh.

Com lê chỉnh tề, thà nghe nhạc kịch cũng không muốn đi, tám chín phần là xem mắt.

Gia đình cậu ta có biết con mình có chứng sợ hãi omega không, không thể buông tha trị liệu mà, Tô Mộc Thu có hơi đồng tình cậu.

Alpha không hề biết mình vừa bị đồng tình lại ngáp một cái: “Lâu lắm không ngủ ngon như vậy.”

Tô Mộc Thu a a hai tiếng, hơi xoay bả vai bị dựa mỏi của mình.

Anh mặc một cái áo đen, chỗ đầu vai nhiều hơn một vết màu trắng so với lúc mới vào, là protein lắng đọng lại từ nước bọt của Diệp Tu. Anh nghĩ dù gì mình cũng đã nôn hỏng một cái túi của người ta, mấy đồng tiền giặt quần áo này cũng không đòi người ta nữa.

Diệp Tu cũng chú ý tới chuyện tốt mình làm, nghiêm trang nói: “Trước anh nôn ra một cái túi của tôi, lần này coi như hoà.”

Tô Mộc Thu: “Ha ha.”

Anh đứng lên, hỏi: “Có đi không?”

Diệp Tu duỗi tay cho anh.

Tô Mộc Thu nhìn cậu, không biết cậu định làm gì.

“Chân tê rồi.” Diệp Tu hạ giọng nói.

Tô Mộc Thu “ha” một tiếng trong lòng, dùng lực kéo cậu dậy, nhìn Diệp Tu run rẩy lết ra ngoài, cảm thấy trong lòng hơi có tí vui vẻ.

Cả rạp hát chỉ còn lại hai người họ, lúc ra đến cửa Tô Mộc Thu quay đầu lại, rèm đã kéo lên. Trên sân khấu một lúc trước còn trình diễn yêu hận rắc rối của thần và người, tuý sinh mộng tử, là ảo mộng kéo dài hàng thế kỉ.

Những nhân vật đó sẽ vĩnh viễn ở lại trên sân khấu này, không ngừng ca xướng, nhảy múa, tiếp tục biểu diễn, yêu hận không ngừng, sinh tử không diệt.

Đáng tiếc là anh không nhìn thấy, nhưng cũng không hối tiếc.

Anh cũng coi như đã mơ một giấc mơ đẹp.

Diệp Tu đi ra ngoài trước anh một lúc, thấy anh đi ra liền hỏi: “Đi đâu bây giờ?”

Tô Mộc Thu ngạc nhiên: “Hả?”

“Đã nói là mời anh ăn cơm.” Diệp Tu sờ đầu, tìm một hồi mới móc ra 50 đồng. “Trong tầm 30 thôi nhé, đừng đắt quá.”

“Cậu để lại 20 làm gì?” Gọi xe?

Diệp Tu nghiêm túc: “Mua thuốc lá.”

“…  Ăn mì cay đi.”

Hai người đi ra ngoài nhà hát, mãi không tìm nổi một hàng mì cay, chỉ thấy một hàng bán mì lạnh. Tô Mộc Thu nghĩ có cũng hơn không, cầm 50 đồng mua hai phần thêm lòng thêm trứng, hai người đứng ăn ven đường.

Diệp Tu ăn cùng anh, ăn xong còn gắp một miếng từ phần của anh. Tô Mộc Thu kêu lên xuýt xoa, Diệp Tu mặt thản nhiên: “Tôi trả tiền.”

“Nhưng mời tôi ăn.”

Diệp Tu gắp miếng kia trả lại cho anh: “Vậy anh ăn đi.”

Tô Mộc Thu vẫn cứ chê chê, lại gắp trở về cho cậu.

Hôm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng rất đẹp. Nhà hát nằm ở khu thực dân thời xưa, chung quanh đều là các toà nhà mang kiến trúc phương tây. Diệp Tu tay nhét túi quần đứng bên cạnh anh, ngẩn người không biết đang nghĩ gì.

Tô Mộc Thu nói: “Quần áo cậu bẩn kìa.”

Diệp Tu cúi đầu nhìn vệt sốt dính vào áo: “Không sao, dù gì cũng là của Diệp Thu.”

Anh nghĩ, Diệp tổng có anh trai thế này thật là quá đáng thương.

Diệp Tu nói: “Diệp Thu có anh trai như tôi đúng là có hơi đáng thương, nhưng được cái là được rèn luyện, chịu đựng được khổ cực thì mới thành công được.”

Tô Mộc Thu ho sặc sụa.

Diệp Tu hỏi ông chủ hàng mì lạnh: “Quán bác có gì để uống không, trừ sốt ra nhé… Sốt không cay cũng được…”

Cuối cùng họ vẫn phải đi đến hàng tạp hoá mới mua được nước, Diệp Tu cũng tiện tay mua một hộp thuốc lá, hút thuốc như vừa được đại xá.

Tô Mộc Thu uống nước xong thấy dễ chịu hơn hẳn, Diệp Tu đang đứng bên cạnh anh hút thuốc như chốn không người, anh cũng không định chờ ở đây cho đến khi cậu hút hết. “Trưởng phòng, tôi đi trước đây nhé.”

Diệp Tu nhìn anh qua làn khói, Tô Mộc Thu lại bồi thêm một câu: “Tôi chưa nói, mà cũng sẽ không nói cho ai hết, cậu cứ yên tâm đi.”

“À.” Diệp Tu hé miệng, rút điếu thuốc ra vẩy vẩy. “Tôi biết.”

Cậu cười lên một cách âm hiểm: “Nếu anh nói ra, anh nghĩ anh còn có thể sống đến giờ này sao?”

Ngữ khí của cậu hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng giết người diệt khẩu của Tô Mộc Thu, anh không khỏi lui lại một bước như muốn tự vệ: “Tôi chẳng biết gì, mà cũng chẳng nghe thấy gì cả.”

“Sợ gì, không phải lúc đó tôi không nhìn thấy anh sao.” Diệp Tu nói. “Quy củ giang hồ, không thấy mặt không giết.”

Cậu lại hút một hơi thuốc, làn khói màu xanh mờ mịt giữa mấy ngón tay. “Mà anh có nói ra cũng chẳng có ai tin.”

“Chuyện alpha mới là người bị hại, người bình thường cũng sẽ không tin.”

Một tia sét nổ trong đầu anh, Tô Mộc Thu tiến lên một bước bắt lại tay cậu: “… Có đúng không?”

Diệp Tu nhìn anh, Tô Mộc Thu vừa nói: “Cậu bây giờ vẫn còn gặp được người kia có đúng không?” Anh nói rất nhỏ, nhưng vô cùng chắc chắn. Những trường hợp tương tự thường phát sinh với người quen biết, người thân, hàng xóm, hoặc là đồng nghiệp của người lớn trong nhà, mà người càng quen thì tỉ lệ bị tố cáo sau khi gây án càng thấp… Tô Mộc Thu chẳng biết tại sao lại chắc chắn rằng mình đã tìm được chân tướng, Diệp Tu hôm nay kiếm cớ thế nào cũng không lừa được. “… Cậu không báo cảnh sát? Không nói cho bất kì ai sao?”

Diệp Tu dùng ánh mắt bảo anh buông tay ra, thuốc lá sắp cháy hết, vậy mà cậu hút một hơi cuối cùng như vẫn còn nuối tiếc. “Người đó đã kết hôn sinh con rồi.” Cậu nói.

Cậu dường như đang nói một câu chuyện đã xảy ra, nhưng đó lại không phải thì quá khứ hoàn thành, cậu dường như nói rất nhiều điều, lại giống như không nói gì. Tô Mộc Thu đứng đó, nhìn cậu hút nửa bao thuốc.

Diệp Tu nhét nửa bao còn lại vào trong túi. “Bến xe gần nhất ở chỗ nào?” Cậu hỏi. Tô Mộc Thu lấy điện thoại ra tìm bản đồ, Diệp Tu ghé vào nhìn cùng, hít mũi một cái: “Trên người anh có mùi gì vậy?”

Cậu dựa rất sát vào tuyến thể của omega, Tô Mộc Thu hơi căng thẳng. “Gì?”

“Mùi chăn bông, ngửi là thấy buồn ngủ.” Diệp Tu hình dung. “Có phải mùi nước hoa không?”

Tô Mộc Thu ngẫm nghĩ một chút: “Hẳn là mùi nước giặt.” Anh nói ra một nhãn hiệu, đã rất cũ rồi, Diệp Tu nói rằng lúc còn bé đã ngửi thấy, có thể là trí nhớ lưu lại khi người giúp việc lúc đó giặt quần áo. “Bây giờ vẫn còn bán sao?”

“Lúc giảm giá mua cả một thùng, giờ chưa dùng xong.” Anh nói. “Nếu thích thì tôi mang cho cậu mấy hộp.”

“Đồng ý.” Diệp Tu mỉm cười. “Hôm sau tôi để Tiểu Kiều qua lấy, cho người tuổi trẻ được biết về đồ cổ áp đáy rương nó như thế nào.”

Tô Mộc Thu muốn đạp cậu một cái, nhịn không được giơ chân lên, đúng lúc này Diệp Tu quay lại, phất phất tay: “Gặp lại sau.”

Tô Mộc Thu một chân còn đang trên không trung, anh nhảy mấy cái ngay tại chỗ. “… Gặp lại sau.”

Tô Mộc Thu mà đã bắt đầu kiểm tra số liệu thì cái gì cũng không để ý, một lúc lâu mới nghe được có người bên ngoài đang gọi anh: “Anh Tô.” Giọng không to lắm, rất lễ phép, cũng không biết đã gọi bao nhiêu lần. Anh lười tháo găng tay đi ra ngoài rồi quay lại lại phải diệt khuẩn một lần, nói vọng ra cửa: “Ai vậy?”

Ngoài cửa là Kiều Nhất Phàm, trợ lí của Diệp Tu, cậu thanh niên gọi một lúc mà giọng đã hơi khàn. “Phòng bọn em làm thêm giờ gọi đồ ăn, trưởng phòng bảo anh chắc cũng ở đây nên để em mang một phần sang cho anh.”

Sở nghiên cứu và các phòng ban quan trọng khác không nằm trong cùng một toà nhà, làm thêm giờ cũng khá nhiều, nhưng thường cũng chả ai để ý bên này. Tô Mộc Thu đang một lòng nhào vào số liệu, bụng và tay cũng chẳng muốn phân cho đồ ăn. “Cảm ơn cậu nhiều, cậu cứ để bên ngoài… trên bàn nào cũng được.”

Anh quay về bàn thí nghiệm, nghĩ tới điều gì lại quay lại: “Tiểu Kiều? Tiểu Kiều? Kiều Nhất Phàm? Cậu còn đó không?”

“Em đây—“ Giọng nói từ xa lại gần. “Anh Tô có chuyện gì không?”

“Trên bàn anh có hai cái hộp, cái bàn sát cửa sổ ấy, cậu mang cho…” Anh nói được một nửa lại nghẹn lại. “…………… Không có gì, anh nhớ nhầm, làm phiền cậu phải quay lại một chuyến, cảm ơn nhé.”

Kiều Nhất Phàm cười rất thoải mái: “Không có gì, đều là việc em nên làm.”

Lại nói: “Em đi trước đây!”

Tô Mộc Thu đứng sát cửa, nếu cậu ta hỏi đến, anh nghĩ, nếu trưởng phòng của cậu mà hỏi…

Coi như là anh đã quên đi.

Ông trời chứng giám, anh vốn không định nhìn về phía bên kia. Đúng giờ làm việc, người người vội vã như chuẩn bị đi đầu thai, dừng lại xem chuyện gì xảy ra cũng có thể gây tắc nghẽn giao thông. Tô Mộc Thu đã đứng lên cầu thang mới liếc mắt một cái về phía đang ồn ào.

Omega nữ đang hung hãn chỉ vào một người: “Anh dám nói anh không sờ tôi?! Dám làm thì phải dám nhận! Alpha các anh không thằng nào tốt cả…”

Người đang bị cô gái kia chỉ trỏ trông có hơi quen quen, Tô Mộc Thu lên được nửa cầu thang mới nghĩ ra, khuôn mặt mập giả kia không phải Diệp Tu sao, hai tháng không gặp cũng sắp quên mặt cậu ta.

Hai tháng này là thời kì khai phát nước hoa Quả vô hoa, sở nghiên cứu bận ngày bận đêm, Tô Mộc Thu lại còn có việc khác, ngay cả hội nghị cũng là cấp dưới đi hộ, chỉ nghe báo cáo lại sau khi họp xong. Mà sở nghiên cứu lại không cùng toà nhà với các phòng ban kia, nếu không qua lại hai đầu thì đúng là có phong cách tị đời, ở trong núi không biết thế sự thật.

Trong cái nhìn vội vã đó, Diệp Tu trong vẫn như lần đầu hai người gặp mặt, hơi nhếch nhác, ngoại hình không quá ăn điểm, Tô Mộc Thu nghĩ, nếu cậu ta mà ăn mặc như hôm đi xem nhạc kịch thì không khéo bây giờ là cô omega kia đang thẹn thùng tự dính lên, trước khi đi còn lưu số điện thoại ấy chứ.

Đây thật là một xã hội xem mặt.

Trên tàu điện ngầm vốn đông người, chen nhau ma sát là chuyện bình thường, không ít người mượn cơ hội táy máy. Nếu không biết rằng Diệp Tu tránh omega như tránh hổ báo, anh cũng cảm thấy dáng vẻ kia của cậu như ngầu y như kẻ bị tình nghi vậy.

Cơ mà kể cả cậu ta có lí đi chăng nữa, thì tám phần cũng nói không rõ được.

Trong đám người đang xếp hàng ngay ngắn, Tô Mộc Thu đột nhiên quay lại, bước xuống cầu thang dưới ánh mắt oán giận của người xung quanh.

Lúc anh chen được đến hiện trường thì hai người trong cuộc còn chưa đi, người xung quanh đã tụ lại thành một đám đông nhỏ. Omega mặc bộ trang phục công sở đi giày cao gót, khí thế dâng trào, đang tuyên dương với mọi người xung quanh rằng cô “không sợ tà ác”, “nhất định lấy lại chính nghĩa cho omega” như thế nào. Có người nhốn nháo rằng không thể cho qua như vậy, an ninh sắp đến rồi, có người thì đã lặng lẽ giơ điện thoại lên.

Diệp Tu đứng đó, ngẩn người như đang suy nghĩ gì, cậu nhìn qua rất muốn hút một điếu thuốc, vậy mà chỉ đưa tay vào túi cũng bị người ta hỏi “anh định làm gì”, vì vậy càng cảm thấy nhàm chán. Tầm mắt mịt mờ của cậu rơi vào gương mặt quen thuộc lẫn trong đám đông đang vây xem, Tô Mộc Thu đang mỉm cười, vừa nói “xin nhường một chút” vừa chen qua đám người bên ngoài chui vào…

… Tô Mộc Thu?

Omega cậu mới chỉ gặp ba lần bước vào tâm bão, giống như một diễn viên đến muộn đang bước lên sân khấu. Diệp Tu nhìn anh từng bước đi đến, đứng sóng vai bên cạnh mình.

??

Bây giờ thì cậu nhìn trông có vẻ khá ngây ngô.

“Xin lỗi cô.” Tô Mộc Thu khoác tay cậu một cách vô cùng tự nhiên, giọng nói lại khá nghiêm túc. “Xin hỏi alpha của tôi vừa làm gì cô?”

TBC

Lời ca trích từ “Cây sáo thần”, có sửa đổi.