Quả Vô Hoa

Chương 4-1



Quả vô hoa

Tô Mộc Thu nói: “Sư huynh, em chết rồi.”

Lúc nói lời này, mặt anh vàng như nến, hơi thở mỏng manh, Phương Sĩ Khiêm cúi đầu nhìn túi nilon anh đang cầm, từ miệng túi thấy được màu xanh lá cây và bạc của kim loại, là một lốc bia: “Nhìn thế này, cậu hôm nay định ở lại hả?”

Tô Mộc Thu gật đầu một cái, thất hồn lạc phách.

Phương Sĩ Khiêm không nhường đường, đưa một tay ra: “Tiền thuê phòng.”

Tô Mộc Thu móc móc túi, lấy ví tiền ra đập vào tay y, tiếp đó vòng qua Phương Sĩ Khiêm đi vào, còn không quên mở tủ giày lấy dép đi trong nhà để thay. Phương Sĩ Khiêm nhìn bóng lưng anh, lắc đầu một cái đi đóng cửa.

Y lục lọi lấy ra hai đĩa đồ nhắm, Tô Mộc Thu đã đem bia xếp thành một hàng trên bàn, mở nắp từng lon một, mở đến lon thứ ba thì Phương Sĩ Khiêm vội vàng ngăn anh lại: “Nhà anh không có bồn tắm, uống không hết cậu cũng không đem ra tắm được đâu.”

Tô Mộc Thu nhìn y, ánh mắt rã rời mà lại khổ đại cừu thâm, anh đặt một lon bia trước mặt Phương Sĩ Khiêm: “Sư huynh, uống đi.”

Uống rượu là chuyện nhỏ, hóng hớt mới là chuyện lớn, Phương Sĩ Khiêm đẩy lon bia kia ra xa một chút: “Chuyện gì xảy ra, nói cho sư huynh nghe xem nào.” Y còn sợ Tô Mộc Thu uống nhiều quá líu lưỡi nói không rõ lời.

Tô Mộc Thu nâng lon bia lên uống trước một hớp, không ngoài dự đoán bị sặc đến một lúc không nói ra lời, trong mắt anh như có một cơn bão đang hoành hành, anh nói với giọng khàn khàn: “Ngày hôm qua em đã chết rồi.”

Phương Sĩ Khiêm nhìn đồng hồ, chín rưỡi, rõ ràng còn là hôm nay: “Thoát đời xử nam?”

Tô Mộc Thu phụt một tiếng phun hết ngụm bia thứ hai trong miệng ra ngoài, vội vàng rút giấy ăn ra lau.

Phương Sĩ Khiêm khinh bỉ cách xa hiện trường tai nạn, nhìn anh lúng túng tay chân dọn dẹp bãi chiến trường: “Không phải à? Không phải thì cậu ăn nói giật gân thế làm gì.” Y giơ lon bia cười nhạo. “Chuyện nhỏ tí mà cứ làm như nghiêm trọng lắm ấy, xử nam.”

Tô Mộc Thu ngẩng đầu lên nhìn y: “Em có pheromone rồi.”

Hiển nhiên Phương Sĩ Khiêm phản ứng lớn hơn với những lời này, y đầu tiên là lui về sau một bước, tiếp đó hơi khịt mũi: “Có sao? Sao anh không ngửi thấy gì?”

“Có, Sở Vân Tú phát hiện, em đã xử lí qua một chút.” Anh nhìn phản ứng của Phương Sĩ Khiêm lại bật cười. “Không phải cô ấy, cô ấy chỉ là xuất hiện đúng lúc đó thôi, không phải là do cô ấy.”

“Cậu…” Phương Sĩ Khiêm trầm ngâm một lát, rốt cuộc vẫn không hỏi ra câu “vì ai mà phát tình” kia. “Trong lòng cậu rõ chứ?”

Đôi mắt Tô Mộc Thu tối lại, anh cúi đầu nắm chặt lon kim loại: “Em rõ.”

“Ừ.” Phương Sĩ Khiêm nói. “Anh cũng rõ.” Y gãi đầu ngồi vào đối diện Tô Mộc Thu. “Dù ánh mắt của cậu có không bằng các sư huynh bọn anh thì cũng không cần tự ti. Diệp Tu dù cả người đều là khuyết điểm, anh nhất thời cũng không nghĩ ra nổi cậu ta có gì tốt, nhưng là nhìn trúng người ta rồi sư huynh vẫn sẽ giúp cậu…”

Tô Mộc Thu ngắt lời y: “Không phải là vì chuyện này, sư huynh, người ấy em không thể chạm vào.”

Phương Sĩ Khiêm nhíu mày một cái, Tô Mộc Thu rất hiếm khi lui bước như vậy: “Có gì không được, A chưa cưới O chưa gả, đây là xã hội pháp trị ngươi tình ta nguyện…”

Đây mới là trọng điểm. Tô Mộc Thu cười khổ: “Là em yêu đơn phương.” Hơn nữa còn là thân thể nhận ra trước đầu óc.

“Vậy thì lên luôn!” Phương Sĩ Khiêm vỗ đùi. “Một bàn tay vỗ không vang, hai bàn tay chính là cặp đôi vàng, cậu nhìn Phòng Phong và Đông Trùng Hạ Thảo…”

“Cậu ấy không được.”

“Hả?” Phương Sĩ Khiêm sửng sốt một hồi, đây cũng là điều không ngờ đến. “…… Đúng là vấn đề thật, lát nữa sư huynh giúp các cậu tìm mấy ông Đông y cổ truyền… Người tuổi trẻ đường còn rất dài, đừng buông tha trị liệu……”

“Ý em là cậu ấy không tiếp thụ nổi omega, là thật sự bài xích, không thể tiếp thụ về mặt sinh lí.”

Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều, Phương Sĩ Khiêm cau mày: “Vậy mà trước kia các cậu còn thân thiết vậy…”

Tô Mộc Thu cười cười: “Em trước kia…… có lẽ không phải một omega hoàn chỉnh……”

Sự việc phát triển đến mức này đã tương đối khó giải quyết, Phương Sĩ Khiêm có thể hiểu được Tô Mộc Thu chấn động khi tìm được người mình thích, cũng có thể hiểu nỗi buồn của omega chưa từng có mối tình đầu đã thất tình, điều duy nhất y không thể hiểu là… vì cái gì lại nhìn trúng phải Diệp Tu?

Vậy mà vấn đề này Phương Sĩ Khiêm cũng không muốn hiểu rõ ràng, vì vậy y nâng lon bia trên tay cụng li với sư đệ: “Uống!”

Rượu quá ba tuần, Tô Mộc Thu cảm thấy mình nên dùng đặc quyền khi thất tình, vì vậy anh nói: “Sư huynh.”

Phương Sĩ Khiêm ai ai trả lời, ngữ điệu ôn nhu tràn đầy sự cảm thông đầy tính nhân văn: “Đây đây anh đây.”

“Ví tiền của em ở chỗ anh đúng không.”

Đậu, Phương Sĩ Khiêm bĩu môi một cái: “Đúng đúng ở chỗ này.”

“Tiền cho anh, thẻ cũng cho anh.” Anh đúng là uống đến đầu lưỡi cũng run run. “Mang hết đống chén bát nhà anh ra đây, cho em nghe tí tiếng vang.”

Phương Sĩ Khiêm nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, đứng dậy vào trong phòng ôm một đống gấu bông ra, nện trên mặt anh như thiên nữ tán hoa.

“Mộc Thu.” Giọng y rất là nặng nề. “Không phải là sư huynh không bỏ được tiền, cũng không phải vì sư huynh tiếc cái sàn nhà, chỉ là trong nhà này thứ gì có thể đập giải sầu cũng bị anh và Vương sư huynh của cậu đập xong rồi. Lúc trở lại anh cũng chưa mua thêm, cậu trước dùng tạm mấy cái này đi, được không?”

Y chỉ cho Tô Mộc Thu: “Nhìn chỗ này xem, đó là dấu ấn của một cái ly thuỷ tinh Venice, năm đó anh chậm một bước không kịp đoạt làm Vương sư huynh của cậu đập trước, dù cũng là cậu ấy trả tiền…”

Tô Mộc Thu nhìn theo hướng chỉ, trên sàn nhà bằng gỗ thật sự còn để lại mấy dấu vết như vết móng nạo sàn: “Các anh… đúng là thiên địa đại chiến…”

“Đâu chỉ là thiên địa đại chiến, phải là ngày ngày đại chiến ấy chứ.” Phương Sĩ Khiêm vừa nói vừa cười lên, khoanh chân ngồi trên sàn nhà, dùng tay vuốt ve vết tích đó. “Alpha cùng alpha, điều này cũng khó tránh khỏi.”

Hai sư huynh của anh năm đó tốt nghiệp xong cùng nhau ra nước ngoài, vốn tưởng muốn gặp lại chỉ có anh đi máy bay đến gặp họ, ai ngờ sau đó Phương Sĩ Khiêm một mình quay về, Vương Kiệt Hi thì lại ở lại đó.

Tô Mộc Thu vẫn chưa từng hỏi qua, anh nói: “Sư huynh, các anh là chuyện gì xảy ra?”

Phương Sĩ Khiêm dựa vào chân cái đèn bên cạnh, phong cách hậu hiện đại, phong cách của Vương Kiệt Hi năm đó. Năm đó lúc ở chung hai người vác về một đống rác rưởi cỡ lớn đủ loại hình thù, khi quay về y kéo vải trắng bao từng thứ một ra, cảm thấy như có thứ gì xẹt qua trước mắt, có một số câu từ thế nào cũng không nhớ nổi, giống như bọn họ năm đó, hai thanh niên từ đầu đến chân đều không hợp lại cố chấp phải phối hợp nhau, đi chứng minh một số chuyện biết rõ không thể làm mà vẫn muốn làm. Trong gian phòng này từng có hai người ở, Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi lúc tuổi trẻ, Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi lúc còn ngu ngốc.

Ánh đèn mờ mờ chiếu lên gương mặt y, trên mặt Phương Sĩ Khiêm có những dấu vết khá rõ ràng của thời gian như nước chảy qua.

Y nói rất thâm trầm: “Chuyện nhà, chó FA đừng xía vào.”

Tô Mộc Thu đứng lên, rút một con Funassyi mặt thiếu đánh từ đống gối ôm ra định đánh.

Phương Sĩ Khiêm liền lăn một vòng đoạt lấy nó: “Cái này không được cái này không được— Đây là cái Vương sư huynh của cậu thích nhất— Cậu ấy nói giống anh.”

Anh lại nhấc một con Serperior lên: “Anh không định nói đây là con anh thích nhất vì nó giống Vương sư huynh nên không để cho em đập chứ?”

“Dù đúng là như vậy…” Phương Sĩ Khiêm ôm con Funassyi vào trong lòng. “… Nhưng cậu cứ đập đi.”

Tô Mộc Thu hung hăng đập con gấu bông xuống đất.

Sự thật chứng minh Phương Sĩ Khiêm rất đúng đắn, nửa lốc bia một bọc cá khô một bọc hạt dưa, Tô Mộc Thu xử lí xong một lon rưỡi đã chuẩn bị đi gặp Chu công. Y do dự một chút nên ném sư đệ ở phòng khách hay nên đi dọn giường mình, đây là một lựa chọn rất khó khăn, tối còn chưa lạnh, mà nôn trên giường thì sẽ rất phiền phức… Cuối cùng tình đồng môn vẫn chiến thắng… Phương Sĩ Khiêm quyết định đắp thêm cho anh một cái chăn.

Lúc đắp chăn Tô Mộc Thu đột nhiên tỉnh lại, mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm trước mặt không nhúc nhích, Phương Sĩ Khiêm bị anh nhìn đến nổi da gà: “Cậu có thể tự về à?”

“Em nghĩ là không được.” Tô Mộc Thu trả lời, trước mắt anh là trời đất điên đảo, nhưng anh nói vẫn rất rõ ràng. “Em chỉ là nhớ ra có một chuyện muốn nói với anh.”

“Ờ, cậu nói đi.” Phương Sĩ Khiêm lấy di động ra bắt đầu ghi âm, nếu là mật mã thẻ ngân hàng thì mai sẽ đi lấy, còn nếu là tỏ tình với Diệp Tu thì mai sẽ cho cậu ta nghe. “Chuyện gì?”

Mắt Tô Mộc Thu trong suốt, khuôn mặt mang theo mùi rượu hơi ửng đỏ, nói rõ từng tiếng:  “Sản phẩm thử nghiệm của Quả vô hoa hiệu quả rất tốt, nhất định sẽ bán chạy, em quả nhiên là thiên tài.”

Nói xong anh liền hài lòng ngủ thiếp đi.

Phương Sĩ Khiêm mặt vi diệu tắt ghi âm, chỉnh lại cái chăn cho anh.

Từ phòng vệ sinh trở lại Phương Sĩ Khiêm đã thấy một người cực kì hiếm thấy đứng trước cửa phòng y tế ngó đầu vào nhìn, y rón rén đi tới định hù người đó, tay còn chưa có vỗ xuống người ta đã xoay đầu lại.

“!!”

Doạ vẫn là doạ, chỉ là cũng bị người ta doạ lại, cái tay của Phương Sĩ Khiêm chuẩn bị đập xuống vai chuyển thành phủi phủi thứ gì đó không tồn tại: “Có con gì này.” Y nói rất trấn định.

“Cảm ơn.” Người kia cũng biểu hiện rất bình tĩnh.

Phòng y tế không khoá, y vẫn là mở cửa mời người đi vào rất ra dáng chủ nhà, bưng lấy cái cốc ngồi trên ghế xoay: “Diệp trưởng phòng thật đúng là khách hiếm thấy, nhức đầu chóng mặt hay là quên mang thuốc ức chế?”

“Không phải là tôi.” Diệp Tu nói, cậu tựa bên cạnh cửa chứ không bước vào hẳn. “Nghe nói có ai đó không thoải mái, khả năng sẽ đến phòng y tế.”

“A.” Phương Sĩ Khiêm giả vờ lật ghi chép khám bệnh. “Phòng nào?”

“Sở nghiên cứu.”

Phương Sĩ Khiêm đóng quyển sổ lại: “Không cần tìm, Mộc Thu hôm nay không đến, là anh xin nghỉ hộ nó.”

Diệp Tu nhìn y, Phương Sĩ Khiêm nhìn lại rất tự nhiên.

“Có thể hút thuốc lá không?”

Phương Sĩ Khiêm đẩy cái gạt tàn hình đầu lâu trên bàn vào góc khuất: “Không thể.”

Diệp Tu nhún vai: “Có nghiêm trọng không? Nghe nói anh ta đột nhiên nôn, doạ Tiểu Kiều chúng tôi phát khiếp.”

“Hơi chút.” Phương Sĩ Khiêm trả lời. “Giờ còn là giai đoạn đầu, chỉ sợ sẽ diễn biến thành bệnh mãn tính, đến lúc đó mới xử lí thì rất phiền phức…”

Y vẫn nhìn chằm chằm Diệp Tu, Diệp Tu lại giống như không hề cảm giác: “Phiền phức sao.” Cậu chỉ hơi cảm khái như vậy.

“Vậy ăn khuya cũng không được ăn nữa à?”

“So với ăn khuya thì tốt hơn là không ngửi mùi thuốc lá nữa.” Phương Sĩ Khiêm lộ ra nụ cười ‘tôi không hề lừa cậu’. “Cậu phải biết thần kinh của omega rất là nhạy cảm…”

Diệp Tu “a” một tiếng, như là mới hiểu ra: “Tôi cũng đã quên.”

Cậu không nói tiếp, nhưng Phương Sĩ Khiêm vẫn là hiểu ý cậu. Trong lúc đối thoại cậu ta quên rằng Tô Mộc Thu là một omega, có lẽ vì anh không có mùi, có lẽ vì quan hệ rất tốt, có lẽ vì giữa hai người họ không có một chút không khí khẩn trương dò xét giữa AO nào, nhưng tóm lại…

Những ngày khó được đối với Diệp Tu, được Tô Mộc Thu trân trọng, không để ý đến giới tính đã không về được.

Người bạn của cậu đã chết đi đúng thời khắc pheromone xuất hiện ấy.

Giờ chỉ còn lại một omega đã biết dục vọng là vật gì.

Phương Sĩ Khiêm lại một lần nữa bội phục quyết định thay Tô Mộc Thu xin nghỉ khi anh không thức dậy cực kì anh minh thần vũ liệu sự như thần của mình, omega mới bộc phát pheromone tâm tình không ổn định, để hai người họ gặp mặt tám chín phần sẽ gặp phải Tu La tràng.

“Diệp trưởng phòng không cần lo lắng.” Y nở nụ cười. “Mộc Thu là sư đệ đồng môn của anh, vì công vì tư anh cũng sẽ đốc thúc nó chú ý sức khoẻ, tự chăm sóc mình cho tốt.”

Diệp Tu cũng cười: “Anh ấy không chú ý, đành làm phiền bác sĩ Phương.”

Má nó cái giọng người nhà sản phụ của cậu là chuyện gì xảy ra.

Dù không có ý định tranh cái gì, nhưng bác sĩ Phương vẫn bất bình cảm thấy mình thua.

Trong phòng y tế bắt đầu ngập tràn mùi lửa cháy.

Mùi pheromone của Phương Sĩ Khiêm là mùi cây bạch dương, lúc tâm tình tốt thì mát mẻ như đang tản bộ trong rừng, lúc nổi nóng lên thì chính là mùi củi đang cháy tí tách.

Alpha là sinh vật thích cạnh tranh, tính độc chiếm mạnh, ý thức lãnh địa rất mãnh liệt, thời thanh xuân một câu không hợp cũng có thể đấu đến ngươi chết ta sống, vì vậy trong một lớp học số alpha luôn là số lẻ, hoặc là chỉ có một con hổ, hoặc là tam quốc trong thế chân vạc, đúng là cổ nhân không lừa ta.

Lúc còn trẻ y rất dễ nổi nóng, sau khi lớn lên có trầm ổn hơn một chút, nhưng trong xương vẫn y hệt sư đệ omega của mình, bị khích tướng là cả người đều xù hết lông lên.

Phòng y tế là lãnh thổ của y, giờ phút này pheromone tràn ra, vừa là khiêu khích, lại cũng là lệnh đuổi khách.

Diệp Tu cũng là alpha, bản năng ưu tiên, không thể nào không đáp trả.

Mùi pheromone thứ hai bắt đầu khuếch tán trong căn phòng, thâm trầm, mạnh mẽ, sự hiện diện của nó không thể nào phủ nhận.

Mùi này quen quen, Phương Sĩ Khiêm nhíu mày, y nhất định đã từng ngửi thấy ở đâu đó, rốt cuộc là mùi gì…

“—–!”

Y nghĩ ra rồi.

Đây quả thật là ăn gian.

Lúc dẫn đầu rút lui pheromone, trên trán Phương Sĩ Khiêm đã hơi thấm ra mồ hôi.

Dù trước ra tay là mình… nhưng mà… fuck!

Phương Sĩ Khiêm đẩy đẩy cặp kính: “Diệp trưởng phòng còn gì muốn hỏi sao?”

Lúc vừa rồi hai người giao phong, Diệp Tu hẳn cũng nhận ra mình không hoan nghênh cậu ta, là người thức thời thì hẳn nên theo bậc thang mà xuống.

Diệp Tu gật đầu: “Có, còn nhiều thứ cần hỏi lắm, bác sĩ Phương tốt nhất là viết một danh sách đi, trừ mùi thuốc lá ra còn có cái gì không tốt với dạ dày không…”

“……”

Sau khi Diệp Tu rời đi, bác sĩ Phương nâng cằm nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu hai người kia thành đôi thật, y chắc cần đốt một cây nến sư dệ trước.

Có lẽ là hai cây.

Lúc Phương Sĩ Khiêm về nhà, Tô Mộc Thu đang nấu ăn trong bếp, gà nấu bia, tận dụng tài nguyên.

Y nghĩ rằng sư đệ tỉnh ngủ đã tự rời đi, ai ngờ Tô Mộc Thu áy náy việc đập đống gấu bông nhà Phương Sĩ Khiêm hôm qua, ở lại dọn phòng còn kiêm cả nấu bữa tối.

Phương Sĩ Khiêm ngửi được mùi thơm sửng sốt mấy giây, cảm giác đi làm cả ngày về có người vào bếp nấu cơm còn nói với mình “hoanh nghênh về nhà” thật khác lạ, nhưng quan trọng hơn chính là…

Y vọt vào phòng bếp: “Đậu má cậu lấy gà đâu ra đấy là gà quay anh đặc biệt nhờ người khác mang về đấy!!!”

Hai người ngồi đối diện nhau cạnh bàn ăn, Phương Sĩ Khiêm đau đớn nhìn con gà quay đang bị mình băm nhỏ: “Mộc Thu, đọc môn quy của bổn môn xem nào.”

Sát thủ gà quay Tô Mộc Thu đứng lưng thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, giọng dõng dạc: “Muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ, trời sập tự có trời đi lo.”

“Rất tốt.” Phương Sĩ Khiê u buồn nhấc đôi đũa, hoá bi phẫn làm thèm ăn. “Ăn đi.”

Con gà quay khá to, Tô Mộc Thu băm đến run cả tay, gắp thịt cứ rơi hết cả xuống, nhưng sắc mặt anh nhìn qua cũng không tệ, hoàn toàn không còn dáng vẻ thất hồn lạc phách lúc gõ cửa ngày hôm qua. Phương Sĩ Khiêm cảm thấy hôm qua anh bị đả kích lớn như vậy, thế giới quan chắc cũng sắp lật nghiêng, ai ngờ qua một ngày đã thích ứng được.

Kiên cường do một số người biểu hiện là bất khuất không khuất phục, ở một số người khác lại biểu hiện bằng sự thích ứng.

Y thấy nên nói cho Tô Mộc Thu biết hôm nay alpha nào đó đặc biệt chạy tới phòng y tế muốn làm người nhà sản phụ: “Diệp Tu…”

Tô Mộc Thu “ừ” một tiếng:  “Em nghĩ thông rồi.”

Phương Sĩ Khiêm rất dễ bị mang lạc đề: “Cậu nghĩ thông cái gì?”

“Em nghĩ quá nhiều, không nên nghĩ nhiều như vậy.”

Phương Sĩ Khiêm vừa muốn khen anh, liền nghe Tô Mộc Thu nói tiếp: “Quả vô hoa còn chưa hoàn thiện, Umbrella vẫn còn cần cải tiến, vấn đề khoa học đang chờ em giải quyết còn nhiều như vậy, còn nhiều phần tiền tài trợ cần em đi xin… Cuộc sống bận rộn như vậy, còn để ý Diệp Tu làm gì.” Anh gỡ đống xương ra. “Lãng phí lắm, thiên tài như em tiêu phí tế bào não trên người một alpha, đây là một sự lãng phí với toàn loài người.”

Phương Sĩ Khiêm: “…”

Phương Sĩ Khiêm: “Anh thấy cậu và Diệp Tu đúng là vật họp theo loài, cũng không cần thắp nến cho cậu nữa…”

Tô Mộc Thu: “Sư huynh anh thấy chưa đủ cay sao? Em thấy vừa rồi mà.”

Phương Sĩ Khiêm: “…”

Phương Sĩ Khiêm ho nhẹ hai tiếng, làm bộ muốn thuyết trình: “Jane Austen…”

“Quyển ‘Kiêu hãnh và định kiến’ của bà ấy vừa chuyển thể thành phim zombie rồi.” Tô Mộc Thu nhai ớt xanh. “Sang năm chiếu em cũng rất mong chờ.”

“… Còn một quyển tên là ‘Lý trí và tình cảm’.”

“À, cái này chưa đọc, nó nói về cái gì?”

“Anh cũng chưa đọc.” Phương Sĩ Khiêm trả lời. “Cái này không quan trọng, quan trọng là, điều này nói rõ trong thân thể con người một nửa là lý trí, một nửa là tình cảm, nếu tồn tại, thì không cần lờ đi không thấy.”

“Cây nến đốt hai đầu không đốt hết một buổi tối.”

“Nhưng ánh nến này tuyệt vời dường nào.” Phương Sĩ Khiêm đọc tiếp câu thơ. “A! Tuyệt vời dường nào!”

“Sư huynh, trước mặt anh là tường.”

“Quay lưng lại, cho cậu mượn vai anh.”

Tô Mộc Thu dừng đũa: “Anh định chờ xem cuộc vui à.”

“Chỉ là một phần ba lí do.” Phương Sĩ Khiêm thẳng thắn. “Hai phần ba lí do còn lại là vô cùng trong sáng thuần khiết.”

“Người không có chấp niệm ân hận cả đời, người sống chính là vì chết đi không còn gì tiếc nuối… Mộc Thu, đừng để mình hối hận.”

Tô Mộc Thu quay đầu nhìn Funassyi và Serperior ngồi sóng vai trên ghế salon: “Anh không hối hận?”

“Không, không bao giờ.”

Tô Mộc Thu lại cầm đũa lên: “… Để em suy nghĩ một chút đi.”

Phương Sĩ Khiêm nhìn anh, không nhịn được đứng lên vươn người sang xoa đầu anh. “Tóm lại.” Giọng y rất vui vẻ. “Chúc mừng cậu trở thành loài người.”

Tô Mộc Thu sờ sờ dầu ăn dính trên đầu: “Em thấy Vương sư huynh còn không giống loài người hơn em.”

“Đó là vì lúc cậu ấy giống loài người cậu không thấy thôi.”