Quả Vô Hoa

Chương 4-2



Tô Mộc Thu nghĩ rất đơn giản, kế hoạch cũng rất đơn giản, ngay cả quá trình thực hành cũng đặc biệt đơn giản.

Không phải sao, anh là kì thanh xuân đến muộn chứ không phải kì phát tình đến muộn, nhìn thấy Diệp Tu cũng không đến nỗi tim đập loạn nhịp pheromone phát tán, vẫn còn là một người đàn ông uy vũ khí phách, còn Diệp Tu, anh vốn không gặp người ta nhiều.

Địa điểm làm việc không giống nhau, nội dung không giống, ngay cả người cùng có liên hệ cũng không có mấy, chỉ cần anh dậy sớm ngồi tàu điện ngầm tối không làm thêm giờ, muốn hồi tưởng hai chữ Diệp Tu cũng rất khó.

Thế giới lớn như vậy, cuộc sống bận rộn như vậy, muốn tránh mặt nhau chỉ là chuyện thời gian, muốn quên nhau cũng chỉ cần xem lại lịch làm việc của mình.

Phần anh dành cho từ tình yêu cũng chỉ có một chút.

Anh cho rằng cậu sẽ không xuất hiện nữa.

Vậy mà cậu lại xuất hiện, lại cũng không có ý định bước vào.

Cũng phải, Tô Mộc Thu nghĩ, chỗ làm cũng không lớn, anh quay đầu lại gạt khuôn mặt kia ra khỏi óc.

Anh dậy sớm, buổi sáng cũng đến sớm, cả trái tim đều nhào vào phòng thí nghiệm, cơm cũng lười ăn, ngày ngày triền miên cùng mì tôm, một mặt là vì muốn làm một kết thúc cho giai đoạn thử nghiệm đầu tiên của Quả vô hoa, mặt khác, anh cũng muốn làm ra một khuông giá cho Umbrella, để còn có mặt đi gặp Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi đang ở nước C, quốc gia đi đầu trong nghiên cứu khoa học, hàng năm đều có mấy hội thảo học thuật. Hai năm trước Tô Mộc Thu bận rộn, năm nay đã sớm làm hộ chiếu xin nghỉ phép quyết ý phải đi thăm sư huynh. Quả vô hoa giai đoạn một đạt thành quả không tệ về mặt tiêu trừ mùi pheromone, chỉ là hiệu quả phụ thuộc nhiều vào loại hình và nồng độ pheromone. Tiêu Thời Khâm họp với phòng sản phẩm, thị trường, tiêu thụ về, bày tỏ các lão đại bên kia hi vọng thời gian có hiệu lực có thể ổn định hơn, đây không phải là vấn đề gì quá khó khăn, Tô Mộc Thu yên tâm bàn giao công việc với các đồng nghiệp, vui vẻ về nhà dọn hành lí.

Nhân viên từ cấp bậc nào đó có thể đặt vé bay quốc tế qua phòng hành chính, bay hãng hàng không có hợp tác sẽ được ưu đãi, vì vậy khi cô gái phòng hành chính gọi điện hỏi anh có muốn thăng hạng ghế miễn phí không, Tô Mộc Thu không hề nghĩ nhiều liền trả lời có có có.

Lúc đi lấy vé và giấy tờ anh còn đặc biệt cảm ơn người ta, khen người ta đến mức run rẩy cả người. Trần Quả che khuôn mặt nóng lên nói: “Anh Tô thật biết ăn nói, để Diệp trưởng phòng nghe được làm sao bây giờ!”

Liên quan gì đến Diệp Tu? Tô Mộc Thu còn chưa kịp phản ứng, Trần Quả đã đưa một tập giấy khác cho anh: “Vừa đúng Diệp trưởng phòng còn chưa tới lấy, anh Tô lấy luôn hộ cậu ấy đi.” Nói xong cô lại cười hì hì nhìn anh.

Dự cảm đại sự không ổn ập xuống như một gáo nước lạnh, Tô Mộc Thu cố nở nụ cười: “Tôi và cậu ấy cũng không thuận đường…”

Trần Quả cười lợi hại hơn: “Được rồi, anh Tô đừng xấu hổ, công ti rất ủng hộ việc yêu đương trong nội bộ nhân viên, đặc biệt là AO như hai người…”

Anh vẫn biết Glory ủng hộ yêu đương nội bộ phòng ngừa chảy máu chất xám, nhưng anh không biết mình và Diệp Tu bắt đầu yêu đương từ lúc nào, Tô Mộc Thu vừa định hỏi liệu có hiểu lầm gì không, liền nghe Trần Quả nói tiếp: “Các anh giấu cũng kĩ thật, nếu không phải ngày đó tôi cũng ở trong tàu điện ngầm thật đúng là không nhìn ra, hỏi Diệp trưởng phòng cậu ấy mới thừa nhận…”

Má nó tàu điện ngầm! Đậu má Diệp Tu!

Tô Mộc Thu nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng hành chính, một lát sau lại quay lại cầm vé của Diệp Tu đi.

“Giờ thì thuận đường rồi.” Anh nở nụ cười gằn từng tiếng.

Trần Quả vui vẻ: “Tôi đã nói rồi mà.”

Diệp Tu vốn đang nói chuyện với Bao Vinh Hưng trong phòng hút thuốc, thấy Tô Mộc Thu thì vô cùng ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?”

“Tìm cậu có việc.” Anh nhìn Diệp Tu dụi điếu thuốc hút dở vào gạt tàn. “Chờ hai cậu nói xong…”

“Đừng nói chỗ này.” Diệp Tu lôi anh ra ngoài. “Không tốt cho dạ dày… Bánh Bao nhớ lời anh vừa nói đấy.”

Giọng nói sang sảng của Bao Vinh Hưng truyền tới: “Vâng lão đại! Không thành vấn đề lão đại! Giao cho em đi lão đại!”

Tô Mộc Thu thật ra muốn vào phòng hút thuốc, chỗ ít người dễ nói chuyện hơn, Diệp Tu và Sở Vân Tú gần như đã biến phòng hút thuốc của tầng này thành phòng VIP riêng của hai người họ, bình thường cũng không có ai muốn vào tìm ho, anh nghĩ Diệp Tu càng ngày suy nghĩ càng kì lạ, hít phải khói thuốc nhiều lắm là cổ họng không thoải mái, liên quan gì đến dạ dày.

Hai người đi đến cầu thang thoát hiểm, Diệp Tu còn đặc biệt mở cửa sổ tán mùi thuốc lá.

Chỗ này trống trải, một ít âm thanh cũng có thể tạo thành tiếng vang, Tô Mộc Thu đành phải hạ giọng: “Cậu nói với bên hành chính chúng ta là một cặp?”

“Tôi chưa nói.” Diệp Tu trả lời. “Mấy cô ấy hỏi, tôi chỉ là không phủ nhận.”

Tô Mộc Thu cơ hồ muốn nhào lên bóp chết cậu: “Không phủ nhận chính là thừa nhận! Cậu cho là tôi ngu hay bên hành chính thông minh!”

“Sợ cái gì.” Diệp Tu nói. “Chúng ta cũng không phải một đôi.”

“Biết là không phải cậu còn thừa nhận! Diệp Tu cậu có bệnh sao! Không muốn xem mắt cũng đừng lấy tôi làm bia đỡ chứ!”

Diệp Tu nhìn anh, như là vừa nghe được một ý kiến vô cùng tuyệt vời, đôi mắt cũng sáng lên, Tô Mộc Thu vội vàng nói: “Giờ cậu đi ngay! Đi giải thích đây là hiểu lầm với phòng hành chính ngay! Trả trong sạch lại cho tôi!”

“Đây là lí lịch cá nhân của công nhân viên, họ sẽ không nói lung tung.” Diệp Tu nhún vai, cả người đều trở nên lười biếng. “Phòng hành chính hiểu lầm chúng ta là một đôi chỉ có lợi không có hại.”

Tô Mộc Thu thật muốn bóp chết cậu ta, Diệp Tu lại chỉ tấm vé trong tay anh: “Đây là cái lợi đầu tiên.”

Tô Mộc Thu chưa từng nghĩ đến việc kết hôn, lại càng chưa nghĩ đến tình yêu văn phòng, vì vậy lúc đọc sổ tay công nhân viên liền lướt phần này. Glory quy định, nếu hai vợ chồng đều là nhân viên chính thức, mà một trong hai người từ cấp trưởng phòng trở lên, nếu một trong hai người đi công tác cần người kia đi cùng thì sẽ cùng được hưởng ưu đãi cấp trưởng phòng. Cặp AO là trường hợp đặc biệt, dấu hiệu xong coi như là đã cưới.”

“Không phải sao, nâng hạng ghế miễn phí.” Diệp Tu cầm vé của mình nhìn. “Khoang hạng nhất, amazing.”

Em gái cậu! Tô Mộc Thu muốn phát điên: “Chỉ là khoang hạng nhất!” Anh nắm cổ áo Diệp Tu kéo cậu qua, cơ hồ muốn nôn cả tim gan tỳ phổi trên mặt cậu. “Chỉ vì một cái khoang hạng nhất mà cậu lại trói tôi lại với cậu!!!”

“Tô Mộc Thu.” Hai tay Diệp Tu đè lại vai anh, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ điệu trịnh trọng, chính thức đến nỗi Tô Mộc Thu nghĩ cậu ta cũng muốn nôn cả tim gan lên mặt mình.

Diệp Tu nói tiếp với thái độ 120% nghiêm túc: “Đừng xem thường khoang hạng nhất, mười ba tiếng đồng hồ, ngủ ngon hơn hạng thường và hạng thương gia nhiều.”

Cậu lại suy nghĩ một chút: “Cơm cũng ngon hơn không ít.”

Vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, ngữ điệu càng thêm trịnh trọng.

Cứ như là chân lí.

Chưởng môn sư huynh dạy chúng ta, bần tiện không thể dời lòng, uy vũ không chịu khuất phục, giàu sang không làm động lòng.

Nhưng vì mười ba tiếng khoang hạng nhất, cái gì cũng có thể từ từ thương nghị.

Tỷ như bóp chết Diệp Tu, trả trong sạch lại cho mình, sau đó lại bấm tỉnh cậu ta bóp chết lần nữa.

Vì mười ba tiếng khoang hạng nhất.

Tô Mộc Thu thoả hiệp.

Lên máy bay, Tô Mộc Thu mới ý thức được một vấn đề rất quan trọng.

Phòng hành chính nghĩ hai người là A và O đã dấu hiệu, vì vậy ghế hạng nhất cũng không phải ghế hạng nhất bình thường.

Là ghế đôi, hai cái ghế nhìn thế nào đều thấy rất thoải mái, dính sát nhau không một kẽ hở, nhìn từ xa còn giông giống hình trái tim.

Má nó đây là khoang hạng nhất chứ không phải khách sạn tình nhân sao! Cái này không giống máy bay có một lối đi giữa hai hàng ghế anh đã tưởng tượng!

Nữ tiếp viên hàng không vẫn đang thực hiện nghĩa vụ giới thiệu cho hai người: “Đây là kiểu ghế đặc biệt thiết kế cho quý khách omega không muốn rời xa pheromone của alpha, tính riêng tư rất cao, có thể cấu tạo một không gian kín hoàn toàn cho pheromone, bên ngoài không truyền vào, bên trong không truyền ra……”

Cô đang ám hiệu tôi cái gì… Tô Mộc Thu muốn quỳ.

“… Để omega mới dấu hiệu, kỳ trăng mật, đang mang thai có thể cảm nhận được một chuyến bay tiện nghi thoải mái, chuyến bay này có một bản điều tra góp ý, sau còn có thể tham gia rút thăm trúng thưởng.”

Tô Mộc Thu giơ tay lên: “Xin cho tôi một tờ, không, hai tờ.”

Diệp Tu nhìn anh, lộ ra một biểu lộ vô cùng phức tạp.

Tô Mộc Thu hỏi: “Cậu không có vấn đề gì chứ?”

Diệp Tu thoải mái điều chỉnh ghế ngồi: “Anh chỉ vấn đề gì?”

“Mười ba tiếng không được hút thuốc lá, à cậu dán miếng dán nicotin.”

“Anh ngửi được?”

“Không ngửi thấy.” Anh thấy Diệp Tu gần đây có hơi nhạy cảm với các loại mùi, làm anh cũng trở nên nhạy cảm theo, trước khi lên máy bay còn xịt hơn nửa bình Quả vô hoa, nhưng dù sao đây cũng là thuốc chưa có mặt trên thị trường, lại còn là chất lỏng, anh không mang được lên máy bay, chỉ có thể chờ mong thời gian có hiệu quả đủ dài, hoặc là khắc chế chính mình không tiết pheromone.

Vì vậy vừa lên máy bay, Tô Mộc Thu liền dùng ánh mắt “ngủ mau ngủ ngay tại sao cậu còn chưa ngủ” nhìn chằm chằm Diệp Tu, người nọ đang đọc một quyển tạp chí thời trang dày cộp mua trước khi lên máy bay, Diệp Tu chọn quyển giá trị nhất, rẻ mà dày, hơn nữa đọc không hiểu còn có thể ngâm cứu khá lâu.

Cậu bị trừng đến nỗi nửa bên mặt cũng nóng lên: “Anh muốn đọc thì đọc trước đi.”

“Ai muốn đọc.” Tô Mộc Thu phản bác. “Tôi đang nghĩ tại sao cậu còn chưa ngủ.”

Diệp Tu nhìn anh như đang nhìn người bệnh thần kinh: “Anh cứ mong tôi ngủ như vậy sao?”

Tô Mộc Thu gật đầu, cảm thấy mục tiêu quá lộ liễu lại lắc đầu: “Không phải, chỉ là cậu ngủ thì tôi an tâm hơn.”

Vì vậy ánh mắt Diệp Tu nhìn anh từ “một bệnh thần kinh” biến thành “một người bệnh thần kinh nặng”.

Một Tô Mộc Thu có mục đích minh xác là không ngại bất cứ thứ gì, anh bắt đầu hát ru bên tai Diệp Tu: “Bé ơi ngủ đi, đêm đã khuya rồi… Để những giấc mơ đẹp sẽ luôn bên em…”

Diệp Tu hỏi: “Lúc em gái anh còn nhỏ anh cũng hát ru tẩy não cô ấy như vậy sao?”

“Tẩy não gì, cái này gọi là thôi miên!”

Diệp Tu nhìn anh một cái, quả quyết đeo tai nghe.

Tô Mộc Thu thở phì phò nhìn ra cửa sổ.

Biển mây mênh mông.

Trên bầu trời, dưới những vì sao, họ như đang ngồi trên một con chim màu trắng khổng lồ, bay về phương trời vô tận phía trước.

Thần điêu hiệp lữ trong võ hiệp, Thục Sơn tiên hiệp trong truyền kì, dường như cũng là như vậy, trước mặt là thiên nhai mờ ảo, dưới chân là vạn trượng hồng trần, không hỏi quá khứ, không nói sau này, sáng nay có rượu sáng nay say, vạn dặm không mây vạn dặm đều là nắng.

Tô Mộc Thu đang định hỏi cậu thích đọc Kim Dung hay Cổ Long, liền cảm thấy một túi nước nóng nằng nặng tựa vào vai mình.

Má nó, lại là sức nặng quen thuộc này, lại là xúc cảm quên thuộc này.

Diệp Tu nghiêng đầu, dựa vào vai anh ngủ thiếp đi.

Anh cứng đờ trong nháy mắt, Diệp Tu hình như cũng cảm nhận được, lông mi hơi chớp chớp, vì vậy bờ vai anh lập tức lại thả lỏng.

Hơi thở phun bên gáy trở nên vững vàng, đều đều, rõ ràng chỉ có CO2 tiếp xúc với vùng da đó, anh lại cảm thấy nơi đó như vừa được gieo mầm, có hoa nở rộ.

Phương Sĩ Khiêm chúc mừng anh trở thành loài người, vậy những người khác đều đeo trên lưng thứ tình cảm long trọng, nóng bỏng, ngọt ngào mà lại hơi cay đắng như vậy mà sống sao, anh còn tưởng rằng chỉ có loài kiến mới có thể nâng lên một trọng lượng nặng gấp 50 lần trọng lượng thân thể mình.

Quá vất vả.

Quá đau khổ.

Nhớ không nổi trước khi trở thành loài người mình làm thế nào có thể sống được bình thường, tầm thường, an ổn như vậy.

Ba ngàn dòng nước, Tô Mộc Thu cầm gáo đứng hơn hai mươi năm, chỉ múc lên được một Diệp Tu.

Vậy mà uống không hết, đụng không được.

Trên bụi gai làm sao có thể hái nho. Trong bụi tật lê làm sao hái được quả vô hoa.

* Trích từ kinh thánh Matthew, có thay đổi so với bản dịch

Trong không gian kín, anh ngửi được mùi toả ra từ trên người Diệp Tu, mùi thực vật, hình như là loại cỏ thơm nào đó, hỗn hợp cùng mùi đất mới, giàu sức sống.

Mùi này rất ấm áp, chẳng hiểu sao làm cho người ta thả lỏng, bắt đầu buồn ngủ, Tô Mộc Thu không nhịn được ngáp một cái, thời gian bay quá dài, một người ngồi không cũng rất nhàm chán, anh lựa chọn kéo cao chăn cùng ngủ thiếp đi.

Ngồi ở hàng ghế bên cạnh hai người là một omega nữ cùng một đứa trẻ, một giọng hát truyền tới từ trong bóng tối, xa xăm mà mông lung, mịt mờ.

Ngủ đi, ngủ đi, con ngủ cho ngoan để lớn cho nhanh. Lớn nhanh, lớn nhanh, cưới cô dâu về nhà.

Tô Mộc Thu xuống máy bay, cả người thoải mái, một mặt là vì ngủ đủ rồi chuyện lo lắng cũng không xảy ra, mặt khác là ngay lập tức có thể bye bye Diệp Tu.

Vương Kiệt Hi đến đón anh, Tô Mộc Thu nhìn đôi mắt không đều quen thuộc vô cùng kích động, giang tay đi tới với lời chào theo lối hát sơn ca: “Vương~ sư~ huynh~”

Vương Kiệt Hi ôm anh một cái, nhiu mày một cái lúc xẹt qua bên gáy anh, ngay sau đó liền nhìn thấy Diệp Tu đứng sau lưng Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu vốn có một bụng muốn tâm sự với hắn, thấy hắn nhìn Diệp Tu lại thấy vẫn nên giới thiệu hai người họ trước, dù sao anh cùng Diệp Tu sắp ai đi đường nấy, vẫn có thể đi nhờ xe Vương Kiệt Hi vào trung tâm thành phố được.

Tâm tình rất tốt, Tô Mộc Thu rất là khoan dung, vì vậy anh nói: “Sư huynh, đây là…”

“Diệp Tu.” Vương Kiệt Hi nói với cậu. “Bài của cậu thuộc chưa? Đừng có làm loạn trên đài như năm ngoái.”

Diệp Tu ngậm thuốc lá, vốn là không nhìn hai người họ, nghe nói như vậy lại nở nụ cười: “Anh đoán xem?”

Phương Sĩ Khiêm từng nói với anh, Diệp Tu lúc còn dùng bút danh “Diệp Thu” phát biểu luận văn nghiên cứu cùng phương hướng với Tô Mộc Thu, sau đó “Diệp Thu” không xuất hiện, Tô Mộc Thu cũng quên mất người ta, mà Diệp Tu về nước tiếp quản phòng khai phát sản phẩm, anh liền cho rằng cậu không liên quan đến mảng này.

Không ngờ rằng trước khi về nước Diệp Tu thành lập phòng làm việc Hưng Hân, thành quả đều phát biểu dưới danh nghĩa Hưng Hân, lần này lấy danh nghĩa công tác ra nước ngoài là vì Glory đầu tư cho nghiên cứu của Hưng Hân, cậu phải đại biểu phòng làm việc lên đài diễn thuyết.

Cái này đơn giản là công tư không rõ ràng, Tô Mộc Thu một đường nghe cậu tham khảo vấn đề học thuật với Vương Kiệt Hi… thế nào lại là nội dung mấy năm anh vắng mặt hội nghị, má nó.

Vương Kiệt Hi đưa Diệp Tu đến khách sạn, người của Hưng Hân sẽ đến đây gặp cậu, Tô Mộc Thu thì theo về căn hộ của hắn.

Căn hộ của Vương Kiệt Hi ở nước C khá giống phong cách lúc hắn còn ở trong nước, là phong cách cực giản, có thể là trào lưu bên này, Tô Mộc Thu nghĩ, lúc đi ngang qua phòng ngủ còn thấy một con Funassyi rất to đặt trên giường, trong nháy mắt anh nghĩ xem có nên chụp một tấm gửi cho Phương Sĩ Khiêm không, lại cũng mất đi cơ hội trong nháy mắt này… Vương Kiệt Hi rót nước xong đi ra từ phòng bếp, gọi anh: “Tới đây ngồi đi.”

Hai người uống một ít nước trong phòng sách, hỏi thăm nhau mấy câu, Tô Mộc Thu nhớ tới chuyện quan trọng, móc một đĩa CD ra đưa cho Vương Kiệt Hi: “Phương sư huynh nhờ em chuyển cho anh.”

Vương Kiệt Hi nhận lấy, bẻ thành hai nửa, tiện tay để nó sang một bên.

Tô Mộc Thu lại móc ra một cái USB: “Anh ấy nói cái đó là cho anh xả giận, cái này mới là thật.”

Vương Kiệt Hi nhận lấy rất thản nhiên, cầm nó trong tay: “Anh đọc mail cậu gửi rồi, về Umbrella… Lý luận rất thú vị, khuyết điểm cũng có, anh có một ít ý tưởng.” Hắn nói, nhìn Tô Mộc Thu hơi nghiêng về phía trước nín thở chờ đợi. “… Nhưng vẫn phải xem tiếp theo cậu trả lời thế nào.”

Trả lời? Tô Mộc Thu trợn mắt nhìn. Trả lời gì?

“Mộc Thu.” Hắn nói tiếp. “Cậu muốn đến chỗ anh không?”

TBC