Quả Vô Hoa

Chương 6-1



Quả vô hoa

—– Trên đời này trừ tôi ra đều không phải loài người.

Trên đường đến đây đã có ba người nói tóc anh dài, Tô Mộc Thu cũng hơi mất tự nhiên, đưa tay sờ sờ gáy.

Có thể là dài thật, trong lúc không để ý, mép tóc đã dài đến có thể che đi dấu vết của alpha để lại, dấu răng đó sờ lên cũng đã nhạt bớt, dù sao cũng chỉ là dấu hiệu tạm thời, không thể coi như thật.

Thấy hơi vướng, Tô Mộc Thu tìm Đới Nghiên Kì mượn dây đem tóc buộc lên, lại mượn thêm mấy cái kẹp giải quyết tóc mái. Kẹp tóc của cô bé đính mấy đoá hoa lá nho nhỏ, cài bên mái tóc anh, Phương Sĩ Khiêm nhìn thấy liền “ồ” một tiếng: “Sư đệ, cậu như thế này là định kết hôn hay là sắp đỗ trạng nguyên vậy.” Y vắt chân cười hì hì, đôi dép đi ở chân hơi lay động.

Tô Mộc Thu không nhịn được lại sờ sờ gáy.

Phương Sĩ Khiêm đã xem đơn thuốc của anh, sửa lại vài con số: “… Tổng thể mà nói thì có an toàn hơn cách dùng của cậu lúc trước, nhưng kì phát tình vẫn khó ổn định, cậu trữ thuốc cho tốt.” Sau đó lại hỏi. “Cậu với Bách Thanh thế nào?”

Tô Mộc Thu suy nghĩ một chút: “Rất tốt.” Anh trả lời.

Phương Sĩ Khiêm gật đầu một cái: “Viên Bách Thanh là đứa khá có thành tựu trong lứa trẻ này, người cũng rất nghiêm túc, cậu đi theo nó anh cũng yên tâm.”

Y rất hiếm khi khen ai như vậy, nói ra khỏi miệng như vậy, có thể thấy là rất coi trọng Viên Bách Thanh, Tô Mộc Thu “ừ” một tiếng nhận lấy đơn thuốc: “Để các anh phải quan tâm nhiều rồi.”

Phương Sĩ Khiêm khoát tay: “Anh với cậu nói cái này làm gì.” Y nói.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Tô Mộc Thu xuống lầu về sở nghiên cứu đã thấy Viên Bách Thanh ngồi trên ghế sofa ở sảnh, a một tiếng liền đi tới. Hôm nay hai người đúng là có hẹn, nhưng đến giờ vẫn là hẹn ở ngoài, chợt nhìn thấy cậu ta ở chỗ làm việc thật đúng là có hơi kì quái. Viên Bách Thanh cũng nhìn thấy anh, vẫy tay với anh từ xa.

“Anh Tô.”

Tô Mộc Thu gật đầu một cái, nhất thời không biết nên xưng hô thế nào, đành bỏ qua vấn đề này: “… Đến tìm Phương sư huynh?”

“Tìm, nhưng chưa nói được vài câu em đã bị đuổi ra.” Viên Bách Thanh cười ha ha. “Em còn có một bạn học ở Glory…” Cậu nhìn đồng hồ đeo tay một cái. “Các anh sắp tan việc rồi đúng không?”

Tô Mộc Thu cũng nhìn đồng hồ: “Theo quy định giờ làm thì đúng.”

“Em lái xe đến, lát nữa cho anh đi nhờ nhé?”

Tô Mộc Thu hơi do dự: “… Như vậy có ổn không?”

“Không sao, em cũng vừa lúc đến đây.” Cậu trả lời. “Vốn là định đi cùng nơi, nếu tách ra thì cũng kì.”

Nói có lí. Tô Mộc Thu đồng ý: “Vậy phiền cậu chờ tôi một lát, tôi về lấy đồ.”

“Không sao.” Viên Bách Thanh nhấp một ngụm nước, làm dấu mời. “Anh cứ từ từ.”

Tô Mộc Thu giữ lại buộc tóc, trả đống hoa cỏ đầy đầu lại cho Đới Nghiên Kì. Anh mở ngăn kéo, nhìn thấy đồ vật trong đó liền sửng sốt một hồi.

Hai khối xà phòng giặt nằm đó, như hai viên hổ phách lâu năm, yên lặng, tròn trịa, vững vàng, anh vốn cho rằng mình sẽ không nhìn thấy nó nữa.

Anh để lại một tờ giấy cho Diệp Tu, nhắc cậu rằng đồ cậu hẹn lấy vẫn ở chỗ cũ. Từ nước C trở về, anh cho rằng hai khối xà phòng trong ngăn kéo đã không còn ở đó, thay vào đó là áo khoác của mình, phép thuật cuối cùng của tiểu tinh linh, anh vốn cho là mình và Diệp Tu có ăn ý như vậy.

Nhưng mà không, nó vẫn nằm đó, những người khác trong sở nghiên cứu cũng chưa từng thấy áo khoác của anh. Tiểu tinh linh huỷ hẹn, nói như vậy lại không quá chính xác, anh quả thật không có can đảm tìm Diệp Tu hỏi tại sao không làm như đã nói, mà Diệp Tu cũng chưa từng tới thêm lần nào. Hai người thật sự có ăn ý ở một vài chỗ, gặp nhau hận muộn, nhưng lại làm người ta thở dài.

Anh đóng ngăn kéo, cầm một cái áo khoác khác chào mọi người.

Anh trở về toà nhà chính tìm Viên Bách Thanh cùng đi lấy xe, mới ra cửa không có hai bước, Kiều Nhất Phàm cầm thứ gì đó đuổi theo, nhờ Viên Bách Thanh mang cho một bạn học khác của hai người, nhìn góc cạnh, Tô Mộc Thu đoán đó chắc là một hộp cơm.

Cửa tự động đóng lại rồi lại mở ra, có người đi ra sau lưng Kiều Nhất Phàm, ngoại hình lười biếng, không hề nghiêm chỉnh.

Là Diệp Tu.

Lúc cái tên ấy hiện ra trong lòng, Tô Mộc Thu cảm thấy máu mình như chảy ngược, dần dần trở nên lạnh lẽo, làm cả người anh cũng trở nên cứng ngắc, rơi thành hoá thạch trong biển sâu.

Viên Bách Thanh cũng chú ý. “Đừng sợ.” Cậu ta vỗ vai anh, trong giọng nói có mang thứ ma lực được huấn luyện ra, cậu lặp lại một lần.

Không ai có thể tổn thương anh, đừng sợ.

Đúng giờ cao điểm, đường tắc không ngoài dự đoán, Tô Mộc Thu đang nghĩ nếu mình xuống xe ngồi tàu điện ngầm thì có đến điểm hẹn trước Viên Bách Thanh không, liền nghe cậu ta hỏi: “… Là anh ta?”

Tô Mộc Thu hỏi lại đầy hàm ý: “Cậu đoán xem?”

Mấy chữ này coi như là từ chối trả lời, Viên Bách Thanh không đáp lại, mở đài trong xe, tiếng nhạc không lời chầm chậm phát ra, ba bài hát kết thúc, xe đi lên trước được 500m, Tô Mộc Thu cuối cùng mở miệng.

Anh hỏi: “Bác sĩ, trường hợp của tôi có phải rất hiếm gặp không?”

Viên Bách Thanh dừng xe chờ đèn đỏ: “Thật ra thì cũng không quá hiếm gặp.” Cậu dùng giọng nói chuyên nghiệp đã được huấn luyện nghiêm túc. “Người là động vật cảm tính, mâu thuẫn sinh ra do sinh lí và tâm lí không hợp cũng rất thường gặp trên giường bệnh. Anh cũng không phải người khó giải quyết, nói chuyện có đầu đuôi, rất phối hợp trị liệu…” Thừa lúc đèn đỏ cậu rút tay ra vỗ vai Tô Mộc Thu. “Chúng ta sẽ thành công!” Cậu khích lệ.

Tô Mộc Thu cười nhẹ. “Phải thành công.” Anh nói.

Xe tiến lên 10m, Viên Bách Thanh tiếp tục đề tài: “Nếu có thể, em hi vọng anh và alpha dấu hiệu anh tạm thời cùng tham gia quá trình trị liệu, như vậy cũng có lợi cho tiến trình hồi phục của anh…”

Bệnh nhân của cậu nhắm mắt lại, dựa vào cửa kính xe lạnh lẽo, như là đã ngủ thiếp đi.

Phương Sĩ Khiêm hồi đại học học hai văn bằng, chứng nhận có thể thi cũng thi hết, chất lượng cao đáng sợ. Tô Mộc Thu vốn định tìm y làm trị liệu tâm lí, lại bị y lấy lí do quá quen từ chối, đề cử sư đệ đồng môn Viên Bách Thanh.

Đối với chuyến đi nước C đầy chuyện ngoài ý muốn, y thấy Tô Mộc Thu đáng phải bị dạy dỗ như vậy, mà sư đệ của y cũng phải trả giá cho những kinh nghiệm này… Vé máy bay về, phí khám bác sĩ tâm lí, dù liên lạc với trung tâm nhân quyền omega có thể chi trả toàn bộ những phí này, nhưng phải ghi rõ nguyên nhân hậu quả, Tô Mộc Thu ngậm miệng không nói, yên lặng móc túi tiền cho chứng PTSD của mình.

“Ngã một lần được một bài học.” Phương Sĩ Khiêm nói, Viên Bách Thanh hỏi có cần giảm giá cho Tô Mộc Thu không cũng bị y quả quyết từ chối. Viên Bách Thanh ngẫm nghĩ một lúc, quyết định để cuộc nói chuyện này rữa nát trong bụng.

Người là sinh vật cảm tính, tâm lí và thân thể không đồng bộ cũng không phải chuyện li kì gì, rối loạn định dạng giới, hội chứng Asperger, chứng háu ăn, còn cả anh. Coi như là làm phục hồi chức năng đi, Viên Bách Thanh nói, đừng gấp, từ từ mà làm, chuyện như vậy gấp không được. Thôn làng bị lũ quét cần rất nhiều thời gian để xây dựng lại, vớt tàu Titanic cũng không phải một ngày là có thể xong.

Đây cũng là một thứ cứng rắn, mang tính huỷ diệt đụng phải một thứ cũng rất cứng rắn khác, đụng đến tan xương nát thịt, cần thời gian rất dài, rất nhiều công sức để dọn dẹp tàn cuộc, gây dựng lại nó một lần nữa.

Mà dọn dẹp tàn cuộc cũng cần chuyên gia, Viên Bách Thanh nói, cậu dùng một ví dụ thông tục dễ hiểu để giải thích công việc của cậu, có người không đồng ý, nghĩ rằng việc đó rất dễ dàng, có thể tự mình làm được, họ vùi những tạp vật không dễ dọn dẹp vào lòng đất, hoặc để nó đó để thời gian mài mòn. Nhưng mà điều đó là không nên, chuyên gia sở dĩ là chuyên gia, là vì họ có một hệ thống khoa học mà hiệu quả để dọn dẹp những tạp vật đó, họ phân loại rác rưởi, cẩn thận quan sát vùng đất bị thiên tai hoành hành, để có thể chữa khỏi những bi thương nó gặp phải, để nó lại lần nữa tràn đầy sức sống. Vậy mà tất cả những thứ này đều cần có thời gian, phối hợp và cố gắng.

“Đây là thời gian không thể nóng nảy.” Viên Bách Thanh nói, hỏi Tô Mộc Thu có muốn uống một ít cacao nóng không. “Rất nhiều người không muốn chờ, thời gian quá quý báu với người hiện đại, vì vậy rất nhiều quá trình nhỏ bị xao lãng, khinh thường.”

Tô Mộc Thu nhìn cậu, anh hỏi một cách chân thành: “—- Cậu đã từng bị khinh thường sao?”

Bác sĩ tâm lí trẻ tuổi nhấp một hớp đồ uống, bên miệng còn dính một ít bọt cacao. “Cái này sao.” Cậu cười trả lời. “Em doạ họ giật mình.”

Đó là một lần sau khi kết thúc trị liệu, Tô Mộc Thu là vị khách cuối cùng của cậu trong ngày, trời lạnh, Viên Bách Thanh đề nghị hai người có thể uống thứ gì đó ấm áp. Máy sưởi trong phòng làm việc rất tốt, Tô Mộc Thu cũng không chọc thủng cậu, anh đoán rằng quá trình trị liệu của mình không như ý muốn, vì vậy cần tâm sự thêm.

Hai người nói đến phí khám bệnh của bác sĩ tâm lí, tiêu chuẩn thu phí và phản ứng của đại đa số người đối với “trả tiền nói chuyện về bệnh tâm lí”, trong lúc không để ý, cậu ta đã nắm giữ tiết tấu của cuộc trò chuyện, Viên Bách Thanh nói nhiều hơn lúc trị liệu, nhưng Tô Mộc Thu biết cuối cùng cậu ta cũng sẽ vòng lại.

“Người cũng là động vật bầy đàn.” Viên Bách Thanh nói. “Bầy đàn nghĩa là — khi chúng ta không thể hoàn thành việc gì, chúng ta có thể nhờ sự giúp đỡ của người khác.”

“Như là ‘Vinh Quang không phải trò chơi của một người’?”

“Đó là cái gì?”

“Tiểu thuyết võng du tôi mới đọc.”

“Ha.” Viên Bách Thanh có vẻ như khá hứng thú. “Có hay không?”

“Nhân vật chính mới xuất hiện liền bị đuổi khỏi giới esport, đến quán net cạnh đội cũ làm quản lí, âm thầm tổ chức đội ngũ của mình chuẩn bị lấy vô địch giải đấu… Trước đó cậu ta đã lấy ba, sau đó đồng đội không phối hợp, nói rằng cậu ta không được… Cậu ta phải chứng minh mình được.”

“Nghe cứ như tiểu thuyết võ hiệp.”

Cao thủ tuyệt thế bị chính đạo đuổi giết, thần binh tuyệt thế cũng bị cướp đi, không thể không mai danh ẩn tính ẩn cư, tu luyện võ công mới chuẩn bị xông xáo đại hội võ lâm tái xuất giang hồ. “Đúng là có chút giống.” Anh đồng ý, mô típ yêu thích của người Trung Quốc quả nhiên vẫn như vậy, bị vu oan sẽ được minh oan trả lại trong sạch, không được coi trọng sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ, chỗ này hẳn nên có nhạc nền “Tiểu đao hội tự khúc”.

* Tiểu đao hội tự khúc: một đoạn nhạc nền khá thường gặp trong phim võ hiệp thời xưa, có thể gg nghe thử

“Sau đó thì sao? Cậu ta có giành được chức vô địch không?”

“Tôi chưa đọc xong, nhưng tôi nghĩ là có.”

“Muốn là có thể giành được, đây không phải là người thắng cả đời sao?” Viên Bách Thanh nở nụ cười. “Tiểu thuyết thật tốt, nói anh là người thắng thì anh chính là người thắng, thua cũng không thua được.”

“Cũng không hẳn.” Tô Mộc Thu giải thích. “Lúc mới vào giang hồ, nhân vật chính có một người bạn, hai vũ khí của cậu ta đều do người bạn kia làm, có thể đoạt được bốn vô địch cũng là nhờ hai cây vũ khí đó, dĩ nhiên bản thân cậu ta cũng rất mạnh, nhưng hai cây vũ khí kia cũng có công rất lớn.”

“Sau đó hai người trở mặt thành thù?”

“Không.” Tô Mộc Thu trả lời. “Không có sau đó, ngay từ lúc đầu truyện thì người bạn đó đã chết rồi, nhân vật chính cứ như vậy vừa nhớ đến người bạn đó vừa cầm vũ khí chinh chiến nhiều năm… Nếu như bạn cậu ta vẫn còn sống thì nhất định có thể đoạt được càng nhiều vô địch, cũng sẽ không bị đuổi đi.”

“Vậy thì cũng không có quyển sách này nữa.”

“Đúng vậy.” Anh tiếc nuối. “Nếu như vậy thì đó lại là một quyển sách khác — ‘Võng du chi cẩu nam nam hô phong hoán vũ’.”

Đáng tiếc là cuộc sống không có nếu như.

“Bác sĩ.” Anh hỏi. “Cậu đã từng nghe nói đến ‘ngôi sao thần kì’ chưa?”

“Chưa.” Viên Bách Thanh trả lời. “Là cái gì vậy?”

“Có người nói, ‘người nào ra đời dưới chòm sao thần kì, muốn cái gì cũng có thể đạt được đến tay, nhưng mỗi lần thu được cái gì trong tay cũng sẽ phá hư một thứ gì đó khác’.” Tô Mộc Thu nắm tay lại rồi mở ra, trong đó không có gì cả. “Cậu thấy cách nói này thế nào?”

Viên Bách Thanh chọn lựa ngôn từ: “Người Trung Quốc có câu ‘cá và tay gấu không thể cùng có’, nhưng lại có một câu khác là ‘hai tay đều phải bắt, hai tay đều phải chặt’.” Cậu giơ hai tay làm một động tác bắt lấy trong khoảng không. “Em thấy có lúc lòng tham cũng là động lực để con người tiếp tục.”

“Tỷ như doạ người khác giật mình.”

“Tỷ như doạ người khác giật mình.” Viên Bách Thanh cười gật đầu. “Còn cả mong muốn sống thật tốt, mà muốn sống thật tốt thì cần có một tâm hồn khoẻ mạnh — đây cũng là ý nghĩa tồn tại của bác sĩ tâm lí, vì vậy em thấy rằng, tiêu tiền nói chuyện với bác sĩ tâm lí — cũng là chuyện cần thiết.”

Tô Mộc Thu cười rộ lên: “Cậu đi vòng lớn thật đấy.”

“Trong game online, trị liệu không biết đi vòng không phải là trị liệu tốt.”

Nói có lí. Tô Mộc Thu gật đầu một cái, liếc nhìn đồng hồ, đây là tín hiệu muốn kết thúc cuộc trò chuyện. Viên Bách Thanh từ ghế đứng dậy: “Nếu như alpha của anh có rảnh, thì em vẫn hi vọng anh ta có thể cùng đến với anh một chuyến.”

Cậu nhìn thấy đôi mắt nghi hoặc của Tô Mộc Thu: “Anh Tô cố gắng vượt qua PTSD để ở cùng anh ấy, em tin rằng anh ấy có thể cho anh sự trợ giúp rất lớn…”

“A.” A. A. A. Tô Mộc Thu trả lời. “Cậu nhầm rồi.” Anh nói. “Tôi làm vậy vì chính mình, không phải vì cậu ta.”

Cũng khó trách cậu ta sẽ hiểu lầm, omega bình thường không kiện alpha cố ý dấu hiệu đã là quá có lòng tốt, ai lại chịu tự bỏ tiền trị PTSD.

Dù là sự kiềm chế nhẹ nhàng nhất thì vào trong mắt omega đang kì phát tình cũng là một sự vũ nhục và bạo lực không thể chịu đựng, họ quá quen với việc được sủng ái được cưng chiều được thần phục, vào lúc yếu ớt nhất nhạy cảm nhất mà cũng là lúc mị lực lớn nhất, họ không cho phép một chút xíu phản đối nào. Tại sao ngươi dám, tại sao ngươi có thể như vậy?

Huống chi anh chỉ sinh ra phản ứng bài xích với một alpha duy nhất, không phải là tất cả. Trên thế giới nhiều alpha như vậy, beta nguyện ý cúi đầu xưng thần cũng không ít, một đống người có thể lựa chọn, tại sao phải treo cổ trên một thân cây vì cậu ta mà tiếp nhận trị liệu. Biện pháp đơn giản nhất, chính là đi tiếp xúc một người khác.

Vương Kiệt Hi khuyên: “Mộc Thu, cậu tốt nhất nên suy nghĩ kĩ hơn.”

Tô Mộc Thu trả lời: “Sư huynh, về rồi em sẽ suy nghĩ, visa du lịch của em có kì hạn, bên kia còn chưa nghỉ việc, không thể trốn ở lại đây được.”

“Không phải là vấn đề này.” Vương Kiệt Hi phản bác. “Anh nói đến Diệp Tu.”

Mỗi lần nói đến hai từ này, giọng hắn đều có vẻ đang giữ bí mật gì không chịu lộ ra, một lần hai lần, lòng hiếu kì của Tô Mộc Thu cuối cùng cũng nổi lên, anh hỏi rất thành khẩn: “Sư huynh, nếu anh biết điểm nhơ gì của cậu ta thì đừng ngại mà cứ nói thẳng, em nhất định sẽ cân nhắc thận trọng.”

Vương Kiệt Hi nhìn anh, như bà tiên nhìn công chúa ngủ trong rừng nhất định sẽ đi đến cạnh guồng quay sợi, có một loại cảm thán về số mệnh đã định không thể không phát, Tô Mộc Thu không nhịn được sờ sờ mặt, không biết mình có bị nhìn thành mắt to mắt nhỏ không.

Vương Kiệt Hi hỏi: “Cậu có biết mùi pheromone của Diệp Tu là mùi gì không?”

Anh lắc đầu, con người và pheromone rất đa dạng, alpha chủ yếu là cây cối, omega chủ yếu là hoa quả, trong đó cũng không thiếu những mùi kì dị, nếu ngửi thử cũng khó có thể phân biệt thì cũng có thể đi kiểm tra ở cơ quan chuyên môn. Bình thường chỉ có con gái đi, như Phương Sĩ Khiêm như vậy sống chết cũng muốn kéo Vương Kiệt Hi đi kiểm tra thì cũng là số ít.

Tô Mộc Thu biết mùi pheromone của mình là siro phong, cũng là vì năm đó hai sư huynh đi nước ngoài gửi một đống đặc sản về, đợt đó anh và Mộc Trnah ngày nào cũng ăn, đến giờ ngửi được mùi siro phong hơi nồng cũng còn thấy ngứa mũi. Còn về Diệp Tu, anh chỉ có thể dùng từ ngữ đơn giản hình dung đại khái, không thể nói rõ là cái gì.

Đó cũng không phải mùi rất thường gặp, hơn nữa càng về sau, mỗi lần ngửi thấy anh cũng thấy có ý đồ nổi lên, không khỏi đỏ mặt.

“Diệp Tu có biết không anh cũng không chắc, nhưng anh và Phương sư huynh của cậu cũng biết mùi này.” Hắn nhìn Tô Mộc Thu. “Tình huống của cậu không biết cũng bình thường.”

Tô Mộc Thu mê hoặc nháy nháy mắt, Vương Kiệt Hi móc ra một cái bình từ ngăn kéo bàn, ra hiệu anh mở ra, cái bình màu xanh lá cây, lớp thuỷ tinh rất dày, không có nhãn, anh do dự một chút, chỉ hơi phẩy tay ngửi thử.

* Dành cho ai thắc mắc, phẩy tay để ngửi là kiểu thường dùng trong phòng thí nghiệm hoá, phẩy phẩy trên miệng ống nghiệm để hơi bay vào mũi chứ không ngửi trực tiếp

Mùi thơm sâu lắng theo gió tràn vào khoang mũi, thâm trầm mạnh mẽ, hơi mang theo một ít mùi hương thảo và bùn đất.

Trong tình huống không có mùi thuốc lá tham dự, đây đúng là mùi pheromone của Diệp Tu.

Tô Mộc Thu hỏi: “Đây là cái gì?”

“Guaiacum officinale, tinh dầu gỗ cây dũ sang.” Vương Kiệt Hi rút một quyển bách khoa thực vật trên giá sách, mở một trang cho anh, đoá hoa màu tím nở rộ giữa đám lá thường xanh. “Mùi của nó được gọi là ‘đất mẹ’, không dễ mất mùi, còn có thể khiến người ta rã rời, vì vậy có một số người không thích nó lắm.”

Bộ Bá vương.

* Tật lê và dũ sang đều thuộc bộ Bá vương (Zygophyllales)

Kinh Matthew đã nói, trên bụi gai làm sao có thể hái nho, trong bụi tật lê làm sao hái được quả vô hoa.

“Cây dũ sang được gọi là ‘cây thánh’, cũng bị gọi là ‘cây của phù thuỷ’, người Paraguay tin rằng nó có thể trị được mọi tật bệnh nghiêm trọng, vì nó có thể tiêu viêm, lợi tiểu, làm ra mồ hôi, giúp thả lỏng, trấn an thần kinh… mấu chốt nhất là…”

Vương Kiệt Hi đưa tay lấy gẩy ra một ít, là một dạng keo đặc, hắn vê vê hai đầu ngón tay.

“Công hiệu lớn nhất của nó — là kích thích.”

Cây của phù thuỷ, cây của Thượng đế, loài cây của trăm loại vui mừng.

Nóng lên ra mồ hôi, thả lỏng thân thể, cũng là vì nhận lấy, cho đi và vui sướng.

Hay đó cũng là phản ứng dây chuyền khi bị kích thích.

“Nó có thể điều chỉnh sự tiết thể dịch, giảm bớt đau đớn khi quan hệ — nếu dùng nhiều hơn thì cũng tác dụng cả với alpha.”

Alpha và alpha.

Y và hắn.

Lúc đầu để phá bỏ mọi trở ngại đến với nhau, hai người cũng cố gắng làm không ít thứ.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, điều hắn thực sự muốn nói cũng không phải là hồi tưởng chuyện cũ.

Điều hắn muốn nói —

Muốn biểu đạt —

“Mộc Thu.” Hắn nói. “Cậu cho rằng đấy là tình yêu, làm thế nào cậu biết không phải là cậu ta cố ý tiết pheromone dẫn dụ cậu?”

Coi như cậu ta không cố ý — Vương Kiệt Hi như đã nhìn thấu hết thảy, rút giấy ăn lau sạch chất lỏng trên tay — liệu cậu có thể xác định rằng, pheromone của cậu không phải do cây dũ sang kích thích ra sao.

Cậu nghĩ gì. Cậu trả lời thế nào.

Nhà nghiên cứu được khen là Ma thuật sư đưa ra chất vấn.

Như tiếng chuỳ quyết định của toà án.

Tô Mộc Thu nhận được thư mời, anh để túi mua sắm đầy căng xuống đất, mở phong thư gửi đích danh cho anh, kỉ niệm 100 năm thành lập trường cũ, mời anh về làm đại biểu thuyết trình.

Từ khi bắt đầu đi làm anh cũng không nổi bật như lúc còn ở trường, mời anh lên hơn nửa là vì anh là omega, Tô Mộc Thu dùng tờ giấy bìa cứng có ruy băng trang trí gõ gõ bàn tay, ngẫm nghĩ, sao trường cũ suốt ngày kỉ niệm 100 năm, lúc học đại học anh đã tham gia đến mấy lần.

Sau khi trở lại từ nước C, chuyện đầu tiên anh làm chính là kéo dài chu kì nghiên cứu của Quả vô hoa, bởi vì sự cố khi gặp nhiệt độ cao đích thân anh trải qua, họ cần nhiều thử nghiệm thực tế hơn nữa, phòng thị trường và phòng tiêu thụ không hài lòng cho lắm, phòng sản phẩm lại đứng về phía anh, nghe nói vì chuyện này Diệp Tu còn lập quân lệnh trạng, nói rằng hết thảy hậu quả do kéo dài thời hạn tạo thành cậu sẽ chịu trách nhiệm. Buổi họp đó Tô Mộc Thu vẫn không xuất hiện, anh tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm tranh đoạt từng giây từng phút, có Đới Nghiên Kì nhìn trực tiếp về truyền đạt lại cho anh, có lẽ hiện trường thực sự động lòng người, từ đó trở đi xưng hô của Đới tiểu cô nương với trưởng phòng sản phẩm liền biến thành Diệp thần.

Lúc nhận được thư mời, sở nghiên cứu vừa mới nộp Quả vô hoa đạt tiêu chuẩn lên, Tô Mộc Thu nửa tháng rồi chưa về nhà, lúc đi siêu thị mua một đống đồ, lúc ngậm phong thư mở cửa, anh nghĩ, vẫn là mua xe tiện nhất.

Anh làm một bữa cơm rang thập cẩm, uống nửa lon bia, bọc chăn chìm vào giấc ngủ.

Ngủ dậy, Tô Mộc Thu nhìn đồng hồ, vừa lúc giờ nghỉ của Vương Kiệt Hi, anh liền cho sư huynh xem tờ thư mời của mình.

“Anh cũng nhận được.” Vương Kiệt Hi nói, hắn là người có thành tựu nhất khoá đấy, cũng được mời lên đài phát biểu.

“Vậy anh có về không?”

“Về.”

Tô Mộc Thu gửi liền mấy emoticon, cap màn hình nghĩ xem nên cho Phương Sĩ Khiêm xem lúc nào, có nên nhân cơ hội này đòi hỏi gì không.

“Đừng tính toán Phương sư huynh của cậu.” Vương Kiệt Hi đoán được anh đang nghĩ gì. “Tối qua lúc nối máy đánh phó bản anh đã nói rồi.”

Tô Mộc Thu: “………………………………………………..”

Vương Kiệt Hi: “Cậu có muốn chơi không? Bộ anh đang đánh sắp đủ rồi đấy.”

Tô Mộc Thu: “…… No, thank you.”

“A.” Vương Kiệt Hi có vẻ hơi tiếc nuối. “Nếu muốn chơi nhớ bảo anh.”

Tô Mộc Thu: “Ôm /yb”

Vương Kiệt Hi: “Chổi /sb”

Vương Kiệt Hi tắt khung chat, ngồi đờ ra một lúc trên ghế, hắn nhớ tới mấy tháng trước, đêm trước khi Tô Mộc Thu về nước, cuộc đối thoại về cây dũ sang. Lúc hắn hỏi xong, sư đệ của hắn hiển nhiên lọt vào mâu thuẫn giãy giụa, có lẽ qua một phút, hoặc qua một thế kỉ, Tô Mộc Thu như là nghĩ đến điều gì, trong mắt lại có ánh sáng loé lên.

“Sư huynh.” Anh trả lời. “Trong đầu một người có thể có trăm ngàn ý nghĩ thổi qua, nhưng người thực sự thực hiện mới là kẻ gia hại.”

“Dù pheromone của cậu ấy có là mùi gì, có hiệu quả gì, tiết ra là do vô tình hay cố ý, sai đều là người động thủ.” Sư đệ của hắn nói như vậy. “Người bị hại chính là người bị hại, người bị hại không có bất cứ tội gì.”

Cảnh tượng này làm hắn nhớ tới nhiều năm trước, một buổi chiều mùa thu, đầy trời đều là những đám mây đang lăn lộn, hắn đưa ra câu hỏi, còn sư đệ omega trẻ tuổi của hắn rũ mắt, suy nghĩ thật lâu.

Khác nhau ở chỗ, lời giải thích hộ Diệp Tu của Tô Mộc Thu kiên định hơn lúc trước, anh không có bất kì do dự nào, ánh mắt nhìn Vương Kiệt Hi đường hoàng mà tuyên cáo — cậu ấy vô tội.

Alpha vô tội.

Còn có thể nói gì nữa đây. Vương Kiệt Hi nở nụ cười. Hắn nói: “Cậu đi đi.”

Trở về đi.

Hắn nghĩ quá lâu, một avatar màu vàng dưới góc phải thanh nhiệm vụ vẫn nhảy lên, hắn mở ra.

Funassyi 23:18:12

Em có onl không?

Đánh phó bản không?

Funassyi 23:18:56

Bộ trang bị của em còn thiếu phần đầu thôi đúng không?

Anh mang theo Phòng Phong và Đông Trùng Hạ Thảo rồi, gặp nhau ở cửa.

Funassyi 23:28:44

Đại ca ngài đi đâu rồi?

Đâu rồi?

Đâu rồi?

Đâu rồi?

Đâu rồi?

Đâu…

……

……

……

Funassyi 23:43:34

…… Không nhận được sao?

Vương Bất Lưu Hành 23:43:47

Duyệt.

Đi lên đài thấy Phương Sĩ Khiêm giơ máy quay, Tô Mộc Thu không nhịn được muốn ORZ. Tô Mộc Tranh nói muốn quay lại bài thuyết trình của anh để bù lại tiếc nuối không thể đến xem, Phương Sĩ Khiêm thế mà làm theo thật, còn chân thành nói em gái cậu quá đáng yêu anh không nỡ từ chối lời thỉnh cầu của con bé. Anh nhìn khắp hội trường, thấy Phương Sĩ Khiêm giơ tay ra hiệu OK, không khỏi cắn răng nghiến lợi, giơ một ngón giữa dưới bục diễn giảng.

Thử mic, vô số ánh mắt tụ tập trên người anh, anh lại nhìn quét một lần nữa, có khuôn mặt trẻ tuổi, có khuôn mặt đã lớn tuổi, có người anh có ấn tượng, có người anh không hề quen biết, đặc biệt đến vì nghe anh nói chắc không có ai, không giống lúc diễn thuyết cho omega nghe, cũng không giống lúc phát biểu ở công ti, những người này tụ tập ở đây chỉ vì ngôi trường trăm tuổi, hơn nửa không quan tâm anh định nói gì, omega này định nói gì.

Nhưng anh vẫn phải nói, phải nói ra miệng, phải nói thật to thật dõng dạc.

Doạ họ giật mình, Viên Bách Thanh nói. Cậu cự tuyệt lấy thân phận omega nhắn nhủ tin tức cho thế giới bên ngoài, Vương Kiệt Hi nói. Thế giới phải trăm hoa đua nở mới có thú, Phương Sĩ Khiêm nói. Anh trai em tốt như vậy, Tô Mộc Tranh nói —

— Diệp Tu nói, Amazing.

Anh nhấn nút bắt đầu ppt, giấy trắng mực đen đơn giản sáng tỏ xuất hiện trên màn hình lớn, tầm mắt mọi người bị kéo qua.

Chủ đề thuyết trình của anh rất đơn giản, chỉ có một hàng chữ.

I’m here.

Tôi ở đây. Anh gật đầu, giang hai tay, nở một nụ cười sáng lạn.

Tô Mộc Thu lên tiếng: “Có ai từng nghe câu chuyện về ‘ngôi sao thần kì’ chưa —”

Lúc thực sự bước lên sân khấu là không nhìn thấy người ngồi dưới, thế giới dường như không tồn tại, chỉ có chính mình, tiếng nói của chính mình, những lời mình chưa nói ra, còn có ánh sáng, và nhiệt độ. Ánh sáng và hơi nóng vô hạn, tiếng nói vang vọng, tiếng tim đập, phấn khởi hơn cả tình yêu, thoả mãn hơn cả QED, nói ra, thể hiện mình làm người ta kích động như vậy, như hoà thành một thể với thế giới.

* QED: viết tắt của quod erat demonstrandum, nôm na là “điều phải chứng minh”

Nói ra từ cuối cùng, Tô Mộc Thu mới phát hiện trán mình đã bị mồ hôi thấm ướt, giống như mới làm xong công việc nào đó cần tốn thể lực. Anh cảm ơn người nghe, đặt mic lại trên bục. Toàn hội trường yên lặng như tờ, anh đứng trên đài, thấy hơi kinh hãi, là do quan điểm của anh quá cực đoan, hay là lời tự thuật của omega làm mọi người lúng túng?

Tiếng vỗ tay đầu tiên giống như giọt nước nhỏ xuống từ vòi, phát ra tiếng vang rất rõ, tiếng vỗ tay đầy tiết tấu, ngay sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba,… như là phản ứng dây chuyền của domino, lan khắp cả hội trường.

Trong tiếng vỗ tay như sấm rung, anh nhìn về hướng phát ra tiếng vỗ tay đầu tiên, phía cuối hội trường, một người đứng dậy đi ra ngoài. Tư thái kia buông tuồng lười biếng, ngay cả bóng lưng cũng tràn đầy phong cách của cá nhân.

Anh biết bóng lưng đó.

Vương Kiệt Hi mua vé muộn, chỉ mua được chuyến vào buổi tối đầu tiên của hội trường, nói rằng sẽ tự gọi taxi đến trường cũ gặp hai người. Phương Sĩ Khiêm để anh lại cầm máy quay, trông chừng mấy thùng carton, còn y thì ra cổng trường đón Vương Kiệt Hi.

Tô Mộc Thu đứng giữa sân trường, bên người là mấy thùng carton chất cao ngang người, anh vỗ vài cái, nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc từ khe hở.

“!!!”

Lại là đôi mắt quen thuộc đó, lại là màu vàng quen thuộc kia.

Funassyi.

Anh lật vài cái, bên trong trừ con Funassyi bông cao ngang người còn có vài chùm bóng bay và vài thanh pháo hoa.

Má ơi, đây là muốn cầu hôn rồi, Tô Mộc Thu giờ mới phản ứng kịp, Phương sư huynh yên lặng một thời gian dài như vậy, hôm nay chính là lúc khởi sự.

Lòng anh tràn đầy vui mừng, nhìn bốn phía tìm một toà nhà tầm nhìn tốt, chuẩn bị ghi chép toàn quá trình từ trên cao cho hai người họ.

Để sau đó cầm đi tống tiền.

Xung quanh sân chính đều là toà nhà của khoa nghệ thuật, Tô Mộc Thu nghe được tiếng đàn mới biết mình vừa vào toà nhà khoa âm nhạc, lúc hội trường đêm nào ở lễ đường cũng có diễn tấu, đây có lẽ là một người biểu diễn đang duyệt bài, hoặc có thể là một học sinh chăm luyện tập.

Bài nhạc này rất quen tai, trang nghiêm, hoạt bát, sau đó lại chuyển sang trữ tình — từ đầu anh chỉ thấy rằng dường như đã nghe qua ở đâu, dần dần đến phía sau mới thực sự có một chút ấn tượng, còn chân chính nhớ đến, là sau khi thấy được người đánh đàn.

Diệp Tu ngồi đó, tay áo xắn lên, ngậm thuốc lá, đầu ngón tay bay múa đàn một bản khúc mở đầu của “Cây sáo thần”, đó là bài hát duy nhất hai người cùng ngồi nghe — đến “Bài ca người bắt chim” phía sau thì Diệp Tu liền ngủ thiếp đi.

Bản nhạc này là tinh hoa của cả vở nhạc kịch, nhẹ nhàng của ảo tưởng, hùng hậu của thần thoại, cùng với nhiệt liệt và hân hoan của tình yêu, thống khổ và mâu thuẫn của hiểu lầm, và sau đó chính là cái kết có hậu vui vẻ… Anh không biết rằng Diệp Tu biết đánh piano, cũng như không biết rất nhiều chuyện về Diệp Tu, rất nhiều khuôn mặt của cậu ấy, nhưng điều cậu ấy đang suy nghĩ. Phòng nhạc không kéo rèm, mặt trăng từ từ lên cao, đem một vốc ánh trăng đổ vào trong căn phòng, chiếu ngón tay cậu sáng loá như những phím đàn trắng muốt, còn đôi mắt cậu thì thâm thuý như những phím đàn đen.

Những người chơi piano đều xinh đẹp như vậy sao, hay là ánh trăng sẽ làm người ta mù quáng.

Khúc mở đầu “Cây sáo thần” đã tiến vào hồi cuối, Diệp Tu lặp lại nhiều lần ở một đoạn, từ đầu Tô Mộc Thu cho rằng đó là bản nhạc viết thế, nghe một lúc lại phát hiện cậu không nhớ đoạn sau nên mới phải lặp đi lặp lại. Diệp Tu gãi gãi đầu, từ bỏ không nhớ nữa mà chuyển sang đánh bài khác, cũng là một bản piano của Mozart, Twinkle twinkle little star.

Biểu lộ tự nhiên, khúc chuyển cũng vô cùng tự nhiên, không có một chút cảm giác lúng túng nào, anh có thể chấm điểm tuyệt đối cho đoạn này, Tô Mộc Thu nhịn không được cười rộ lên.

Trong tiếng đinh đông của phím đàn, tiếng cười của anh như là một con chim vọt ra khỏi đội ngũ, trong nháy mắt Diệp Tu ngừng động tác nhìn sang.

Anh đứng ở cửa, bị cậu bắt tận mặt.

Tiếng piano dừng lại, Tô Mộc Thu lại như bắt được cây gậy chuyền đến… anh xoay người bỏ chạy.

Lúc lao xuống cầu thang, anh nhìn thấy Diệp Tu chạy đến cửa đuổi theo!

Hai người chạy qua toà nhà trống trải, chạy qua đám người đứng trước lễ đường, chạy qua Funassyi đang đưa tay cho Ma thuật sư, chạy qua đống pháo hoa và bóng bay cố xếp thành hình thù đặc biệt — anh hi vọng hai sư huynh không nhận ra mình, càng hi vọng họ không nhận ra Diệp Tu đang đuổi theo mình — điều này thật sự quá khó khăn, còn không bằng mong hai người họ ngày mai sẽ ra nước ngoài kết hôn.

Những chỗ quen thuộc trong trường Tô Mộc Thu cũng chạy một lần, kí túc xá, nhà ăn, thư viện, phòng thí nghiệm, toà đình nổi tiếng của trường, chỗ mấy con mèo tụ tập — anh vừa chạy vừa thở hồng hộc, sau khi cảm giác đau xuất hiện thể lực cũng giảm nhanh, may mà thể lực của Diệp Tu còn không bằng anh, vẫn bị anh kéo xa một đoạn — nhưng vẫn đuổi theo anh.

Anh muốn hỏi Diệp Tu tại sao cậu đuổi, nhưng câu hỏi này sẽ mang lại chính là tại sao anh chạy… Tô Mộc Thu vừa chạy vừa nghĩ tại sao mình lại nhấc chân bỏ chạy, bản năng bảo anh làm vậy, nhưng không chỉ bản năng, nếu tiếp tục ở lại đó, anh sợ mình sẽ nói gì, làm gì.

Anh không muốn tổn thương cậu.

Sau khi lấy được đáp án này, bước chân của Tô Mộc Thu lại chậm lại, nói không chừng cũng không tệ như vậy… Anh nghĩ, anh vẫn đang tiếp tục trị liệu, dấu hiệu tạm thời của alpha cũng đã nhạt đi, thân thể này hẳn cũng từ từ quên đi thống khổ, còn cả áo khoác… quên mất kì phát tình khốn kiếp kia đi.

Anh dừng bước, quay đầu lại, định bảo cậu đừng đuổi theo, tôi cũng không chạy nữa.

Con đường rộng rãi thoáng mát, có thể nhìn rõ từ đầu đường đến cuối đường, anh đứng trên con đường ấy.

Vậy mà Diệp Tu lại không ở đây.

Cậu không đuổi đến đây, Tô Mộc Thu đi ngược lại mấy bước, lại dừng lại, anh chạy đến đây rồi, phải trả máy quay cho Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi…

Một giây sau khi ý nghĩ này trôi qua, một cánh cửa sổ trên tường được kéo ra, Diệp Tu từ trong đó nhảy ra ngoài.

“Ha.” Cậu nói, nhếch môi cười. “Amazing!”

Lúc Diệp Tu còn là chủ tịch hội học sinh gây thù rất nhiều, mà người hâm mộ còn nhiều hơn cả địch nhân, vì vậy rất là tinh thông kĩ năng trốn tìm, chỉ cần trường học không xây lại hoàn toàn cậu liền có thể di chuyển tự nhiên qua các đường tắt và lối đi bí mật.

Alpha nhảy ra từ cửa sổ, một chân đặt trên bức tường bên cạnh Tô Mộc Thu. “Nếu anh không chạy nữa.” Cậu nói, rút một điếu thuốc ra. “Thì để tôi lấy hơi cái đã.”

Tô Mộc Thu cúi đầu nhìn chân cậu: “Cậu đây là tư thế gì?”

“Ép sát tường, dạo này lưu hành cái này.”

“Ép sát tường không phải là dùng tay sao?”

Anh còn cao hơn tôi mấy cm đấy, Diệp Tu cười lên: “Vậy thì ép sát bằng chân, đều như nhau cả, lĩnh hội được tinh thần là được.”

Cậu chặn lại anh ở một góc nhỏ, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, Tô Mộc Thu nhìn chằm chằm đầu ngón tay cậu. “Cậu đuổi tôi làm gì?” Anh hỏi.

Diệp Tu sửng sốt một chút. “Ừm.” Cậu ngậm điếu thuốc, không định đốt lửa. “Tôi cứ thấy có thứ gì chạy khỏi tay là phải đuổi theo, đây là thiên tính.”

“Tôi lúc nào — ”

“Ba lần.” Cậu giơ ba ngón tay. “Quá tam ba bận, tôi cũng không định để lại lần thứ tư cho anh.”

Nhìn khuôn mặt mê mang của Tô Mộc Thu, Diệp Tu đột nhiên muốn cọ chóp mũi anh, trên thực tế cậu cũng làm như vậy thật — cách không khí, làn sương trắng mỏng manh phả ra từ miệng cậu: “Biết ngay là anh không nhớ mà, tra nam.”