Quả Vô Hoa

Chương 6-2



Quả vô hoa

Năm 17 tuổi, Diệp Thu ốm nặng một trận, đột nhiên bị sốt cao không hạ. “38 độ 5.” Diệp Tu nhìn cái nhiệt kế. “Đừng cố gượng nữa, ở nhà nghỉ ngơi hẳn hoi đi.”

Hai người là sinh đôi, vốn nên đồng thể liên tâm, nhưng từ ngày nào đó trở đi lại trở nên hoàn toàn xa cách, đi lên hai con đường khác biệt. Diệp Thu cả người bủn rủn, nhưng trong đầu vẫn còn suy nghĩ chuyện trường học. “… Em không đi không được.”

“Nằm hẳn hoi.” Diệp Tu ngồi trên người thằng em chơi trò chơi, một lát sau lên tiếng hỏi giữa tiếng nhạc trò chơi. “Có cái gì mà em nhất định phải có mặt?”

“Có một tiền bối đã tốt nghiệp về trường diễn thuyết…” Diệp Thu ho khan vài tiếng. “… Chủ tịch hội học sinh phải có mặt tiếp đãi…”

Chức cao thì bận rộn, Diệp Tu hạ kết luận: “Còn có phó chủ tịch, thư kí…”

“Không phải như vậy…” Diệp Thu lại ho. “Là một thái độ… Người ta đặc biệt quay về…”

Nó ho quá phiền, Diệp Tu đưa nước và thuốc ngậm ho qua, đi đến tủ quần áo lật tìm đồng phục của Diệp Thu. Đồng phục học sinh cũng có sự khác biệt rất nhỏ, Diệp Tu vừa thắt cái cà vạt của Diệp Thu vừa hỏi: “Tài liệu cụ thể ở đâu? Trong máy tính của em hả?”

Diệp Thu trả lời, nói xong mới kịp phản ứng rằng cậu muốn làm gì: “… Không được…”

“Không sao cả.” Diệp Tu ngắt lời. “Nhóm của em anh biết hết cả, người bình thường cũng không phân biệt được anh với em, ra mặt một tí, không sao hết.”

“Không phải vấn đề này…” Diệp Thu ho đến nỗi đỏ bừng mặt. “Người diễn thuyết… là omega… nhóm tốt nghiệp cũng thế… anh…”

Đôi tay thắt cà vạt của Diệp Tu dừng lại trong chốc lát, cậu cởi cà vạt ra thắt lại hẳn hoi. “Không có gì hết, em nằm nghỉ hẳn hoi, lúc trở lại anh muốn thấy em đã hạ sốt rồi.” Cậu lại kiểm tra nhiệt độ trán Diệp Thu một lần nữa. “Lại sốt nữa thì thành ngu thật đấy… Vốn đã không thông minh bằng anh rồi…”

Diệp Thu muốn quát anh trai, lại tự biết không thể làm được, vì vậy há mồm cắn, cắn không được, giận lên lại càng thấy vô lực.

Diệp Tu sao hết đống tài liệu trong máy tính của nó sang USB. “Anh đi đây.” Cậu nói, đi đến cửa lại đột nhiên nghe tiếng Diệp Thu gọi tên mình.

Diệp Thu hỏi, đứa em trai song sinh của cậu hỏi: “… Bây giờ anh nhìn người khác ngoài chúng ta ra có còn là động vật nữa không?”

Diệp Tu không trả lời, lúc cửa sắp khép lại mới có tiếng nói truyền tới… “Ngủ đi.”

Cánh cửa đóng lại cùng tiếng mắng tức giận hụt hơi của Diệp Thu.

Từ sự kiện ngày đó trở đi, thế giới trong mắt Diệp Tu bắt đầu biến hoá… Trong mắt cậu không còn là người, mà là các loài động vật, chỉ trừ cậu và Diệp Thu. “Có lẽ là vì em giống hệt anh.” Cậu nói với Diệp Thu, nự cười rất nhạt, lại không lộ ra sự khó chịu đặc biệt nào.

Trong ấn tượng của Diệp Thu, Diệp Tu luôn là như vậy — bất cần đời, lười biếng, mang theo một cảm giác không quan tâm đến thứ gì, càng cố đè xuống thì loại khí chất đấy càng tản mát ra từ trong xương, vừa như đứa con trai cả, lại vừa như một đứa con út — vậy mình lại là cái gì, Diệp Thu khổ não suy tư.

Sự kiện kia — tất cả họ muốn xoá đi dấu vết của nó, để nó chảy qua kẽ tay như những dòng nước, Diệp Tu không đi lớp năng khiếu nữa, lúc Diệp Thu tập đàn, cậu được đưa đi gặp bác sĩ tâm lí. Một liệu trình kết thúc, Diệp Thu hỏi cậu vừa rụt rè vừa mong đợi: “Như thế nào rồi?”

“Ờm.” Diệp Tu nhai bim bim, trả lời một cách mơ hồ. “Bác sĩ của anh là một con nai sừng tấm.”

Vì vậy Diệp Thu biết, chỉ nó biết, anh trai sinh đôi của nó không hề khỏi bệnh, chỉ là tạo thành một tầm nhìn hoàn toàn khác biệt, sự kiện kia không phải là nước, sẽ không để lại cát mịn dính trên lòng bàn tay, nó xuyên qua thế giới của anh ấy như một dải băng nhũ, dấu vết đó sẽ lưu lại rất lâu, mà đó cũng không phải lỗi của Diệp Tu, rõ ràng không phải lỗi của anh ấy…

“Nam tử hán đại trượng phu, em đừng có khóc chứ..” Diệp Tu nói, dùng ngón tay dính muối bim bim lau mắt cho nó.

Diệp Thu tức giận hất tay cậu ra: “Anh thôi đi!”

Trừ mình ra đều không phải loài người, thói quen rồi thì cũng không có gì không tốt, cậu nói với Diệp Thu như vậy. Trên thực tế thì cậu cũng biểu hiện như thế, trừ lúc ban đầu tập trốn tìm, tránh xa omega 900m ra — Diệp Tu mặc đồng phục chỉnh tề, chải tóc gọn gàng, nở nụ cười thuần lương hiền lành, có nên giả vờ ngu một chút không, cậu ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc.

Không ai đoán được trò đùa nhỏ của cặp sinh đôi, không ai nhìn thấu cậu, lúc hai người còn nhỏ, thân thiết không xa rời, họ cũng thường chơi trò chơi đổi vai này.

“Cậu đoán xem.” Cặp song sinh không khác nhau chút nào nói một cách ngọt ngào.

Thời quá khứ ngọt như vậy, ngây thơ như vậy, tốt đẹp như vậy.

Tài liệu của Diệp Thu cũng y như tính cách nó, rất nghiêm túc, Diệp Tu từng nghĩ nếu ngày nào nó muốn bỏ nhà ra đi, thì chắc cũng phải chuẩn bị một bộ kế hoạch tỉ mỉ. Khách mời diễn thuyết tên là Tô Mộc Thu, tốt nghiệp loại giỏi, còn là loại chăm ngoan học giỏi, cũng không kiêng kị giới tính của mình, vì vậy trường học mời anh về diễn thuyết, người nghe chỉ giới hạn trong omega, như vậy chắc sẽ không phải làm thế nào để thi đỗ một trường đại học xịn —- Cậu vò tờ giấy thành một cục, công việc của chủ tịch hội học sinh rất đơn giản, chỉ là xã giao và chào mừng đơn giản, chỉ cần không đụng chạm thì mọi thứ đều ổn.

Cậu bắt đầu suy nghĩ nên lấy cớ gì để tránh bắt tay, dị ứng thì có giả quá không.

Tô Mộc Thu đến đúng giờ, Diệp Tu đứng bên cạnh thầy hiệu trưởng hà mã và thầy hiệu phó hạc, rũ tay nghênh đón anh, omega đến bằng xe bus, dưới ánh mặt trời, đôi cánh chim trắng noãn của anh toả ra vầng sáng trong suốt.

“Chào anh.” Diệp Tu nói, xin chào, thiên nga trắng.

“Chào cậu.” Thiên nga trắng gật đầu với cậu.

Trường học từng xây lại một lần, Diệp Tu phụng mệnh dắt anh đi dạo một vòng, đi đến toà nhà thí nghiệm, thiên nga hỏi: “Cậu có chỗ nào không thoải mái sao?”

A? Diệp Tu nhướn mày, thiên nga giật giật đôi cánh: “Sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm.” Nó nghiêng nghiên đầu. “Cũng có thể là do cậu trắng, nhưng môi cậu thâm lắm.”

Thật sao, Diệp Tu nhấp môi: “Có hơi mệt… Nắng hơi to quá.”

“Vậy cậu nghỉ đi.” Thiên nga trắng đáp. “Tôi đi dạo một mình là được, nếu gặp người khác thì tôi sẽ nói là tôi đi lạc.” Nó nháy mắt một cái. “Thế nào?”

Cái này đương nhiên là được, Diệp Tu vẫn còn phải giả vờ làm Diệp Thu: “Như vậy không ổn lắm, dù sao cũng là nhiệm vụ của tôi…”

“Không sao.” Đôi cánh của thiên nga nhẹ nhàng xoa đầu cậu. “Còn là trẻ con, khó chịu cũng không cần miễn cưỡng.”

Cú chạm đó quá đột nhiên, quá nhẹ, đợi người đi xa rồi Diệp Tu mới phản ứng lại rằng cậu vừa bị omega chạm phải, nhưng chưa kịp sinh ra phản ứng bài xích gì thì nó cũng đã kết thúc.

Giá như omega đều như vậy, Diệp Tu nghĩ, làm sao có thể, đó là một omega tự đi con đường của riêng mình.

Tô Mộc Thu tự đi dạo, Diệp Tu vẫn đến cầu thang toà nhà dạy học chờ, chỉ sợ có phiền toái gì xảy ra, cũng may đến lúc diễn thuyết bắt đầu mọi việc đều thuận lợi, cậu đứng trong bóng cái màn hậu trường, sẵn sàng ra trận nếu như có gì ngoài ý muốn.

Bài diễn thuyết của anh là loại hỏi đáp, sau lời tự giới thiệu đơn giản chính là thời gian đặt câu hỏi. Omega vốn hơi rụt rè, nhưng có lẽ là thiên nga trắng rất đẹp trai, lại khá thân thiện, sau mấy câu hỏi mọi người liền to gan hơn, bắt đầu hỏi mấy câu ngốc nghếch mà gây cười.

“Tiền bối.” Một con lửng giơ tay, mic được đưa tới. “Anh thấy chung sống với alpha thế nào?”

“Đầu tiên.” Thiên nga trắng nói. “Cậu phải có một alpha.”

Động vật khắp phòng nở nụ cười.

“Sau đó.” Nó nói tiếp. “Cậu phải tự kiềm chế mình, đừng đè người ta ra.”

Tiếng cười càng to hơn.

Thiên nga trắng không cười, Diệp Tu không đoán được biểu lộ của nó, nhưng cậu cảm thấy rằng nó không cười, chờ tất cả động vật cười xong, nó mới hỏi: “Câu này buồn cười sao?”

Câu hỏi rất nhẹ, giọng nói rất nặng, những động vật khác không nói gì.

“Mọi người thấy buồn cười, là vì thấy mình không có năng lực này, không thể đè được alpha? Các cậu bị giáo dục rằng omega là người yếu, chỉ có thể thần phục cả đời dưới chân alpha, mở rộng chân để người ta đoạt lấy, mà không thể xoay người đè lại họ?” Nó nhìn khắp hội trường. “Họ là loài người, chúng ta cũng là loài người, cùng một loài, cùng sống trên Trái Đất, có điều gì là không thể? Là thiếu một cánh tay hay một cái chân so với họ — omega nam không phải còn nhiều thêm một bô phận sao?

Có vài tiếng cười khẽ vang lên.

“Các cô.” Nó nói tiếp. “Sự cố gắng và trí tuệ của các cô đã chứng minh bất kì giới tính nào cũng là bình đẳng, là đáng tôn trọng, sinh sản đời sau, sứ mạng vĩ đại dường nào, lựa chọn cao thượng cỡ nào. Các cậu, các cậu là số ít — chúng ta thường nói chân lí nắm giữ trong tay một số người rất ít, các cậu có thể thử ước lượng xem.” Anh đưa tay làm động tác ném. “Xem có thể phân biệt sức nặng của không khí và chân lí không.”

Lại tiếng cười.

“Những người ngồi đây, đang nghe tôi nói, đều không thiếu hụt thứ gì so với người khác, ngược lại, cũng vì nhận được nhiều hơn người khác, có thể làm được nhiều hơn người khác, chúng ta mới chịu gặp nhau ở đây, đây là một xã hội tiến bộ, những quyền lợi của omega, mọi người có thể tìm thấy trên mạng, trong sách, nghe thầy giáo nói, tôi cũng không nói thêm nhiều nữa.”

Nói đi nói đi, có động vật kêu lên.

“Không, không nói.” Thiên nga trắng cự tuyệt một cách tàn nhẫn.

Tiếng thất vọng vang lên.

“Tôi sẽ không nói cho mọi người nghe mọi người có quyền lợi gì, tôi sẽ nói cho các người các người có trách nhiệm gì — Thật ra thì bất luận ai cũng nên có trách nhiệm này, nhưng tôi không nói với, hôm nay chúng ta đóng cửa nói với nhau — Kì phát tình, có thể có người đã trải qua, rất khổ cực, rất đau đớn, omega ở thời điểm đó là mềm yếu nhất, mọi người hãy tính kĩ chu kì, mang thuốc ức chế theo người. Nhưng đồng thời, nó cũng tràn đầy tính xâm lược, đó là lúc omega mạnh mẽ nhất, các người sẽ giống cá cần câu, đốt ngọn đèn của mình, thu hút con mồi của mình — nếu như người kia yếu hơn các người, các người còn có thể áp đảo họ — không phải là không thể nào, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, đừng chủ quan, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, sự tổn thương các người gây ra cho người ấy sẽ đi theo người đây suốt đời.”

Người bị làm không phải chúng tôi sao, họ hỏi, bị tiến vào cơ thể là chúng tôi, bị dấu hiệu là chúng tôi, có thể mang thai cũng là chúng tôi, tại sao lại là chúng tôi tổn thương người ấy?

“— Hành động giao cấu sinh ra lúc không tình đầu ý hợp, bỏ quên ý nguyện của đối phương, chỉ để cho mình thoải mái, tôi đều định nghĩa là tổn thương.” Thiên nga trắng trả lời. “Đừng nói tiêu chuẩn đạo đức và tiêu chuẩn pháp luật với tôi, đây là tiêu chuẩn của cá nhân tôi — Năng lực mạnh hơn người khác thì tiêu chuẩn cũng hẳn cao hơn, ý nghĩ của tôi chính là như vậy, không phục thì đợi lát nữa ra cửa sau chiến tiếp.”

Lại có tiếng cười.

“Các bạn thân ái.” Nó vỗ cánh. “Các bạn thân mến của tôi, omega nữ, omega nam, còn những người khác nữa — khi trong tương lai các bạn có người yêu, alpha, beta, omega, hay là gì đó khác — khi bạn muốn có quan hệ thân mật hơn với người ấy, khi đó, tôi mong các bạn có thể kiềm chế được mình, tôi mong các bạn sẽ không làm ra chuyện gì để mình phải hối hận cả đời, khi ý thức được mình đã tạo ra thương tổn khó có thể chữa trị gì, các bạn nhất định sẽ hối hận đến khóc thút thít, nhưng khi đó cũng không thể thay đổi được gì nữa.”

“Bạn yêu người ấy, thì đừng tổn thương người ấy.”

Gió nổi lên, Diệp Tu cảm thấy như có gió thổi đến từ trên bục, từ đầu là cơn gió nhẹ mơn man gò má, nhưng sức gió dần dần mạnh hơn, cuối cùng biến thành cơn gió mạnh khiến người không thể mở mắt ra — Cậu nắm tấm màn, thấy vô số chiếc lông vũ màu trắng cuốn theo cơn gió bay qua, đôi cánh trắng mềm mại của thiên nga cũng rút đi — Lúc gió ngừng lại, còn lại trên bục chính là người thanh niên đã trưởng thành.

Dường như anh chú ý đến cái gì, quay đầu lại mỉm cười với Diệp Tu.

Tô Mộc Thu.

Lúc omega tỏ tình với Tô Mộc Thu, Diệp Tu đứng nghe sau tấm màn, cả cuộc đối thoại không nghe lọt chút nào, một nữ sinh trong lớp cậu, cậu nhớ giọng của cô ấy, sau đó mới thấy rõ mặt cô từ chỗ tối.

Cô gái đi mất sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn, Tô Mộc Thu nghe được tiếng vỗ tay truyền tới từ sau tấm màn, anh vén tấm màn lên, thấy Diệp Tu đứng đó. “Nghe lẽn cũng không phải thói quen tốt.” Anh nhướn mày.

“Tôi đứng đây từ đầu, là các người không phát hiện.” Diệp Tu nở nụ cười khiêu khích, Tô Mộc Thu nhìn qua cũng không tức giận, không để ý đến cậu. “Nhìn sắc mặt cậu có vẻ tốt hơn nhiều.” Anh nói.

Diệp Tu xoa xoa môi, liếc nhìn gương mặt mình từ trong gương, sau đó lại chuyển qua hình ảnh phản chiếu của Tô Mộc Thu. “Tiền bối.” Cậu nói một cách lười biếng, cố gắng tỏ ra mình không hề để ý. “Muốn theo đuổi anh phải thi cùng một trường đại học với anh sao?”

Tô Mộc Thu ngẩn ra, trong nháy mắt không cách nào đoán được Diệp Tu là loại giới tính nào, nhưng ngay sau đó nhẹ nhõm hơn. “Tôi không thích yêu xa.” Anh trả lời mà cũng như không.

Diệp Tu nhìn chằm chằm nụ cười sáng ngời của anh, huýt sáo một tiếng trong lòng.

Cô gái omega có thi đỗ trường đại học kia không cậu không biết, nhưng Diệp Tu thì thi đỗ, sau đó ngay ngày nhập học đầu tiên liền biết tin Tô Mộc Thu tham gia chương trình trao đổi ra nước ngoài từ học kì trước.

Chờ đến lúc cậu ra nước ngoài — như Phương Sĩ Khiêm nói — thì Tô Mộc Thu đúng lúc về nước, hai người lại sát vai mà qua thêm một lần.

Sau một thời gian rất lâu Diệp Tu nghĩ mình đã quên mất người kia, họ chỉ gặp nhau một lần, mà một lần này có lẽ ngay cả một cái bóng cũng không để lại trong lòng Tô Mộc Thu, Diệp Tu thấy nhiều nhất là tên của anh, trên diễn đàn, trên tạp chí, sau đó có một khoảng thời gian là trong miệng Vương Kiệt Hi, khi đó cậu cảm thấy đôi mắt to mắt bé của Ma thuật sư lại rất thân cận.

Diệp Thu tốt nghiệp đúng năm, vào tập đoàn của nhà mình, cùng phòng nhân sự đi triển lãm đại học. “Nhiều người như vậy.” Diệp Thu mô tả cho anh trai. “Xúm hết vào nhau, không biết chúng ta là cải trắng hay họ mới là cải trắng.”

A, Diệp Tu nói rất bình thản, có người nào họ Tô không.

“Có, Tô Mộc Thu.” Omega duy nhất được tuyển vào sở nghiên cứu, nhớ rất rõ ràng. “Anh biết?”

Đâu chỉ là biết, Diệp Tu nghĩ, con người rác rưởi, lừa cả thanh xuân của anh, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói: “Người này em giữ cho tốt, là một nhân tài, chỉ kém anh trai em môt tẹo.”

“Thôi đi, anh cùng khoá người ta sao mà kém anh một tẹo.” Diệp Thu châm chọc. “Ngay cả mặt cũng chưa gặp bao giờ đúng không?”

Gặp qua một lần, mà như vạn năm, Diệp Tu tắt skype, không liên quan đến em.

Diệp Tu tốt nghiệp, lần lữa thêm mấy năm mới nghe tiếng gọi của gia đình về nước, Diệp Thu dặn dò mãi, để cậu nhất định phải đến Glory, cậu dùng chênh múi giờ trốn mấy lần, cuối cùng đành cầm túi bước lên tàu điện ngầm.

Lên tàu cậu liền chú ý đến omega kia, đầu tiên là vì người nọ chiếm mất vị trí cậu thích nhất, sau đó là vì nhìn mặt người nọ rõ ràng không ổn, Diệp Tu đã tham gia thí nghiệm lâm sàng, biết omega dị ứng thuốc ức chế sẽ có phản ứng thế nào — cậu vẫn đợi người nọ không chịu nổi, nhưng anh vẫn cố chịu đựng, cho đến lúc ra khỏi tàu điện ngầm —

“… Xin lỗi…”

Lúc anh ngẩng đầu lên, Diệp Tu lại nghe tiếng gió nổi lên, khắp nơi đều là lông vũ màu trắng bay tán loạn.

Qua một lúc lâu cậu mới phản ứng được Tô Mộc Thu nói gì.

A, Tô Mộc Thu.

Diệp Thu ngồi trong văn phòng rộng rãi, thấy Diệp Tu đến cả túi cũng không mang liền xanh mặt, chỉ muốn nối một tràng giang đại hải để anh nó ngoan ngoãn đi làm đàng hoàng, liền nghe thấy Diệp Tu nói: “Chuẩn bị một chỗ cho anh đi.”

Tràng giang đại hải nghẹn trong bụng, Diệp Thu trợn tròn mắt: “Anh, anh trai, anh ruột của em, anh trai khốn kiếp anh nói thật?”

“Thật thật.” Diệp Tu phẩy phẩy tay. “Nhân tiện hỏi, chúng ta không cấm tình yêu văn phòng đúng không?”

“Không cấm.” Diệp Thu trả lời. “Mà còn rất cổ vũ, phòng ngừa chảy máu chất xám.”

Vậy thì tốt, Diệp Tu gật đầu, nghĩ thầm đến lúc anh câu được nhân tài sở nghiên cứu cũng mong cậu có thể vỗ tay khích lệ.

Diệp Thu dĩ nhiên không biết cậu nghĩ gì, vui mừng phân cậu đi phòng khai phát sản phẩm.

“— Chuyện sau đó anh cũng biết rồi.” Diệp Tu giang tay. “Vé nhạc kịch là tôi để người ta tặng anh, người ta vốn chỉ chuẩn bị vé cho tôi, quà tặng anh là cái khác.”

Tô Mộc Thu nghe trợn mắt há mồm: “Bí mật của cậu —”

“Không coi như là bí mật.” Diệp Tu nói. “Nhưng anh hỏi, tôi cũng không nói dối.”

Lời nói thành thực, tư thái vô lại, Tô Mộc Thu nghẹn một hơi trong họng, mấy từ “cậu” quanh quẩn trong miệng không nói ra… mà cũng không có gì hay để nói.

Cậu nói rõ ràng, mọi kì quặc lúc trước đều có lí giải. Diệp Tu cười nhìn anh: “Tra nam, gạt thanh xuân của tôi, suy sụp tinh thần của tôi, tiêu tốn tiền tài của tôi…”

“Ai tiêu tốn tiền của cậu?!”

“Nói thuận miệng.” Diệp Tu giơ hai tay lên. “Tóm lại là ý đó, lĩnh hội tinh thần là được.”

“Cũng không muốn lĩnh hội tí nào…” Tô Mộc Thu che mặt.

Diệp Tu cười lên.

Anh nhìn cậu từ kẽ ngón tay.

Một lần hai lần, không có duyên phận, cậu cũng nhận, lần thứ ba anh muốn chạy, cậu để anh chạy, đây là lần thứ tư —

Ánh trăng như nước, ánh sao quấn bên đầu ngón tay, hai người nhìn nhau trong bóng tối, ở giữa là phong vân biến ảo từ thời xa xưa.

Cuộc sống ngắn ngủi mấy thập niên, làm sao có thể bỏ qua thêm lần nữa.

Họ truy đuổi nhau trong sân trường, bổ túc những gì đáng nhẽ vốn nên xảy ra từ mấy năm trước, họ chạy qua phòng ăn, đám đông, tình nhân tỏ tình, đường tắt bí mật, cuối cùng gặp nhau ở đây.

Ha.

Thì ra anh cũng ở đây.

Ha. Ha. Ha. Ha. Ha.

“Tô Mộc Thu.” Cậu nói. “Đây là gói hàng của anh, nội dung là nam, 178cm, cung Song Tử, nhóm máu AB, sở trường là không gì không thể — phiêu bạt bao nhiêu năm mới đến tay anh, anh suy nghĩ một chút, nếu không thì kí nhận luôn đi—”

Vừa nói vừa quay đầu lại, đầu ngón tay chỉ vùng cổ trắng nõn của mình.

Cảm giác đó lại đến, Tô Mộc Thu thấy cả người nóng ran, bản năng gào thét muốn anh nhào lên cắn chặt cổ người trước mặt, lưu lại dấu hiệu thuộc về mình — không phải là bản năng omega, mà là bản năng của cong người tên Tô Mộc Thu — từ rất lâu trước, lúc cậu ngủ thiếp đi bên người anh, mở mắt ra từ giấc ngủ, cười với anh, anh đều có ý muốn này.

Tôi muốn cậu ấy.

Tại sao có thể không là của tôi.

Lúc Diệp Tu đứng trên đài, anh nhìn cậu, có ý tưởng muốn gọi cho toàn thế giới biết — các người nhìn đi, người này, đã trải qua chuyện kinh khủng như vậy, nhưng cậu ấy vẫn không bị đánh sụp, cậu ấy vẫn mạnh mẽ, lạc quan, thông minh, có thể đưa tay giúp đỡ người khác, là một người thắng chân chính, các người nhìn đi —

Khi đọc quyển tiểu thuyết mạng kia, lúc nhân vật chính bắt đầu lại từ đầu ở quán net chỉ cách một con phố kia, trong lòng anh cũng là tâm tình như vậy.

Trên thế giới này sao lại có thể có người tốt như vậy.

Các người nhìn xem. Các người nhìn cậu ấy xem.

Tô Mộc Thu nhìn Diệp Tu, đưa tay về phía cậu, vòng qua cổ, chạm vào gò má — trong lòng anh đều là long vũ đang rung động, sợ hãi bị che dưới cánh chim, dần dần biến mất — một loại bản năng khác càng mạnh mẽ hơn át qua nó, mà đó chính là thứ Diệp Tu mang lại cho anh —

Để tặng thưởng, để cảm tạ, vì thứ gì đó càng nhiều hơn — anh muốn hôn lên nó, nhẹ nhàng, kịch liệt.

Diệp Tu chớp mắt, anh tiến tới.

Một luồng sáng chiếu đến.

Hai người cùng bị hoa mắt một chút. “Hai người đang làm gì…?” Người đứng sau luồng sáng hỏi, hơi dời cây đèn pin trong tay một chút. Tô Mộc Thu nheo lại mắt mới nhận ra người đó, chủ tịch hội học sinh đại học Q năm nay, Tôn Tường, omega, cao 1m85, lúc nhìn thấy Tô Mộc Thu còn đã cảm thán omega ngày nay đúng là càng ngày càng có vẻ có tính công kích.

Tôn Tường cau mày, trên gương mặt trẻ tuổi có một loạ vẻ đẹp ngông cuồng, cậu trai nhận ra chủ tịch hội học sinh tiếng xấu đầy mình lúc trước, cũng nhận được đại biểu omega lên diễn thuyết hôm nay, trong góc nhỏ, cô A quả O, không cần nghĩ nhiều liền nói với Tô Mộc Thu: “Cần giúp một tay sao? Tôi có thể lập tức gọi người— ”

“Không.” Anh nói. Không. Không. Không. Không. Không. Tô Mộc Thu nói:

“Cậu ấy là alpha của tôi.”

TBC