Quái Vật Khởi Phục

Chương 25



“Là có ý gì?”

Lâu Diên đứng dậy, hai chân hơi mở rộng, dáng đứng thẳng tắp tao nhã, có thể tiến lui, công thủ, chú ý đến nhất cử nhất động của Lưu Khang.

Cha mẹ giả… Ba chữ này khiến Lâu Diên không khỏi nhớ đến câu hỏi “Mẹ thật mẹ giả” trong sách bài tập của Tiểu Lăng.

Anh chắc chắn “Mẹ thật mẹ giả” không phải là “Quỷ Kể Chyện”. Nếu “Quỷ Kể Chyện” muốn giết người thì cần phải có một mối liên hệ giữa độc giả và nhân vật trong đó, giống như nhân vật chính trong truyện kinh dị mà Lý Tam Tân đã đọc, điểm chung đều là bác sĩ và chết tại bệnh viện tư nhân. Ngoài ra, “Quỷ Kể Chyện” phải ghi rõ cái kết của nhân vật chính ra sao, theo đó độc giả cũng sẽ có cái kết tương tự như vậy.

Sự giống nhau này liệu có phải chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên? Hay đang ngầm đưa ra gợi ý nào đó?

Lâu Diên thiên về vế sau hơn.

Lưu Khang dời ánh mắt từ Lâu Diên sang phía ngôi mộ mới “… Tôi đã tự đắp hai ngôi mộ này, bên trong là ít quần áo với mốt số di vật, chẳng có ai được chôn trong đó cả. Cha mẹ tôi ở nhà vẫn đang khỏe mạnh, còn chưa qua đời.”

“Nhưng tôi biết…” Lưu Khang trở nên sợ hãi, lo lắng nắm chặt lấy quần áo mình, đôi mắt mở to, nghèn ngào nói: “Tôi biết cha mẹ tôi đã chết rồi!!”

Lâu Diên bình tĩnh liếc nhìn Lưu Khang, qua vài giây sau mới hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

Lưu Khang vì uống quá nhiều rượu bia nên miệng có chút dính nhớp, mím môi vào rồi lại mở ra, chần chừ một lúc rồi khẽ nói: “Bốn ngày trước, trong thôn chúng tôi đột nhiên mưa to. Nước sông ngày càng dâng cao, sau đó có một quan tài đỏ trôi dạt theo dòng lũ rồi mắc kẹt lại ở địa phận thôn chúng tôi, người trong thôn đã hợp sức vớt nó lên. Trước đó chúng tôi cho là mộ phần của ai đó xui xẻo bị mưa cuốn trôi rồi rớt xuống sông, nhưng khi nhìn kỹ thì đây lại là một chiếc quan tài sống.”

Advertisement



Quan tài sống là nắp quan tài vẫn chưa đóng chặt đinh xuống.

Lưu Khang kể tiếp: “Người dân liền mở quan tài ra xem, bên trong không có gì lại rất sạch sẽ mới tinh. Gỗ dùng để đóng quan tài là loại hiếm có khó tìm, mỗi cái chạm khắc đều tràn đầy hơi thở của nghệ thuật, hoa văn ký tự điêu luyện như nước chảy mây trôi, khéo léo tinh xảo, đẹp đến mức ngỡ ngàng. Đâu chỉ phải mỗi vẻ bề ngoài, không biết quan tài đó đã lênh đênh trên sông bao lâu, vậy mà không hề ngấm nước một chút nào, khả năng chống nước quá là trâu bò, ngay cả những người thợ làm quan tài và đồ nội thất giỏi nhất trong thôn chúng tôi cũng không có năng lực như vậy.”

Nói đến đây, Lưu Khang thở dài một hơi, vừa tiếc nuối vừa sợ hãi nói: “Ngườ anh em, cậu cũng biết thôn chúng tôi dựa vào gỗ để mưu sinh, hầu như nhà nào cũng làm nghề buôn bán gỗ. Nhìn thấy quan tài đỏ như thế ai còn có thể cầm lòng cho đặng? Thế là thôn chúng ta liền khênh quan tài vào thẳng từ đường, các trưởng lão đời trước nói rằng thấy quan tài chính là phát tài, cho nên không ít người muốn chạm vào quan tài một chút để lấy may. Cha mẹ tôi cũng đến sờ một cái nhưng đến lượt tôi định bước lên thì các trưởng bối lại chê tôi kém cỏi, tay bẩn không cho chạm vào quan tài, làm tôi cứ tiếc nuối mãi… Nhưng đến ban đêm, chẳng biết có phải tôi nhìn nhầm rồi không, lúc đi vào trong sân nhà thì thấy cái quan tài đang nằm chình ình ở đó!”

Lâu Diên nổi lên hứng thú: “Sau đó thì sao?”

Lưu Khang rùng cả mình, hai tay ôm lấy thân thể to như gấu của hắn: “Tôi đã ngạc nhiên hết sức, nhưng khi rời khỏi đó thì lại chẳng nhìn thấy cái quan tài màu đỏ nào cả, còn cho rằng mình hoa mắt rồi, nhưng đến bữa tối thì cha mẹ bỗng nhiên trở nên vô cùng kỳ quái.”

Như đang nghĩ đến một cảnh tượng khiếp đảm nào đó, giọng nói của Lưu Khang run rẩy: “Trên người cha mẹ tôi chợt nổi lên rất nhiều đốm đen, trên bàn thì chẳng có món ăn nào, chỉ dọn lên miếng thịt nửa sống nửa chín rồi nhìn tôi đầy thích thú, nước miếng chảy ròng ròng… Rõ ràng là cha mẹ mình nhưng lại khiến tôi toàn thân ớn lạnh đến rùng rợn. Cố chịu đựng nỗi sợ hãi để hỏi hai người chuyện gì đã xảy ra vậy thì họ lại chẳng quan tâm đến lời tôi nói, cứ khăng khắng muốn đến từ đường để xem chiếc quan tài. Thế là tôi liền tức giận, lấy điện thoại gọi cho người anh họ đang canh gác ở đấy, yêu cầu anh ta tiêu hủy chiếc quan tài màu đỏ tà ác đó đi. Thế mà cha mẹ tôi nghe xong liền lập tức nổi điên lên, họ giằng lấy điện thoại rồi, rồi… nhét vào trong bụng tôi!”

“Nhét vào trong bụng?” Lâu Diên kinh ngạc nhìn thẳng vào bụng Lưu Khang.

Lưu Khang cười khổ: “Tôi không nói dối đâu, họ nhét điện thoại vào bụng tôi thật đấy.”

Lâu Diên đi đến chỗ Lưu Khang, ngồi xuống ấn tay vào bụng hắn. Chẳng mấy chốc đã chạm vào một khối u cứng trong bụng Lưu Khang, Lâu Diên sờ lần theo khối cứng đó, quả nhiên là hình dạng của một chiếc điện thoại di động.

Lưu Khang nước mắt rơi lã chã trên gương mặt to tròn mập mạp trông thật thê thảm, vừa tủi thân vừa sợ hãi: “Vào lúc đó, tôi đã biết họ không còn là cha mẹ mình nữa, nhất định là quỷ hu hu hu, nhất định là con quỷ đó đã giết cha mẹ của tôi, rồi chiếm lấy thân xác họ. Tôi định chạy đi báo cho người trong thôn biết nhưng trên người bọn họ cũng có đốm đen, chắc cũng biến thành quỷ rồi. Chẳng dám ở nhà nữa nên đành mang theo đồ ăn và nước uống chạy thẳng đến chỗ này… Bởi vì trong Thôn Liễu Thụ, đây là nơi duy nhất không có ai đến, cũng là nơi an toàn nhất.”

Quả thực, nếu không phải Lâu Diên muốn đi xem xét toàn bộ Thôn Liễu Thụ, cũng sẽ không tìm thấy nghĩa trang xa xôi này. Cho dù có tìm đến, nếu không phải vì tìm kiếm manh mối của ma quái, anh cũng sẽ không đi sâu vào đây rồi gặp Lưu Khang.

Dưới góc độ này mà nói thì ở đây thực sự an toàn hơn nhiều.

Lâu Diên trầm ngâm nghĩ đến cha của lão Vương.

Nếu lời Lưu Khang nói là đúng thì cha của Lão Vương chẳng phải là người nữa rồi?

Lão Vương thì sao? Cả Tiểu Lăng nữa?

Trong thôn này có bao nhiêu người đã không còn được bình thường?

Quan tài màu đỏ…

Lâu Diên lục lại những tin tức về ma quái trong trí nhớ, nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin nào liên quan đến quan tài màu đỏ.

Điều này cũng bình thường, trên thế giới có vô số câu chuyện kỳ ​​lạ, những gì Lâu Diên biết chỉ là một phần rất nhỏ trong số đó mà thôi. Huống chi, nếu như ma quái Thôn Liễu Thụ cuối cùng bị Phó Tuyết Chu ra tay giải quyết thì quan tài đỏ cũng chẳng thể “sống” được cho đến khi anh thu thập được thông tin về nó.

Con mưa phùn vẫn rơi dày đặc, Lâu Diên đưa tay vắt khô nước trên mũ, mái tóc đen gặp nước hơi xoăn lại, anh lau mặt rồi đội mũ lên.

“Quan tài màu đỏ còn ở trong điện thờ không?” Lâu Diên hỏi.

Lời này vừa nói ra, Lưu Khang trở nên kích động, trên mặt lộ ra vẻ e ngại cùng phẫn hận: “Không còn. Việc đầu tiên sau khi tôi trốn ra khỏi nhà chính là muốn đi đốt chiếc quan tài đó, nhưng lúc đến từ đường thì nó đã biến mất rồi!”

“Có lẽ tôi phải không phải là người duy nhất trong thôn này phát hiện ra chiếc quan tài màu đỏ, chắc chắn sẽ có những người khác nhận ra được sự khác thường thôi! Người anh em, cậu phải tin tôi, tôi không hề nói dối. Tất cả mọi thứ đều là sự thật. Tin tôi đi!”

Lưu Khang mãi mới tìm được một người có thể thổ lộ hết tâm tư, không những khóc lóc khổ sở mà còn cố gắng đưa tay ra ôm lấy đùi Lâu Diên, nhưng Lâu Diên đã khéo léo tránh được.

“Đừng khóc nữa.” Lâu Diên đưa cho hắn một túi khăn giấy, bình tĩnh nói: “Hãy miêu tả chi tiết hình dáng của chiếc quan tài đó cho tôi xem.”

Lưu Khang nhận lấy khăn giấy rồi đưa lên mũi xì một cái, giọng ồm ồm: “Tôi có một bức ảnh chụp chiếc quan tài màu đỏ, nhưng điện thoại lại đang ở trong bụng rồi… Hầy, nếu có thể lấy ra đưa cho cậu xem được thì tốt quá!”

Lâu Diên nhíu mày, suy nghĩ mấy giây liền gật đầu đồng ý: “Nói cũng có lý.”

Lưu Khang “A” một tiếng, bối rối ngẩng đầu nhìn anh.

Lâu Diên lại nói: “Theo tôi vào thôn, tôi có cách lấy điện thoại ra khỏi bụng.”

Nghe được nửa câu đầu, Lưu Khang chẳng có ý muốn quay về tẹo nào, nhưng nghe đến nửa câu sau, nhanh chóng từ dưới đất đứng lên: “Thế thì đi luôn! Người anh em, cậu đừng có lừa tôi nha!”

Có cơ hội sống thì chẳng ai lại muốn chết cả, Lưu Khang mấy ngày nay trước mộ cha mẹ đã khóc thảm thiết như vậy, ngoài khóc vì cha mẹ ra, hắn còn khóc cho chính mình nữa. Hắn cảm thấy bị con quỷ đó dúi cả cái điện thoại vào trong bụng, sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi.

Lâu Diên nâng cằm nhìn hắn, có chút phòng bị: “Anh đi trước, tôi theo phía sau, nơi đến là Nội thất cổ thụ.”

Lưu Khang lau lau mặt, đi trước ra khỏi nghĩa trang.

Những con đường ở Thôn Liễu Thụ chẳng khác nhau là mấy, hai bên đều rợp bóng cây liễu, những người không quen thuộc nơi đây rất dễ đi lạc.

Trên đường trở về, Lâu Diên lại làm quen với con đường, ghi nhớ trong đầu vài địa điểm để sau này dễ nhận biết hơn.

Tòa nhà lớn nhất và có kiến trúc cổ kính nhất ở phía đông chính là từ đường của Thôn Liễu Thụ.

Có người thông thuộc dẫn đường hiển nhiên nhanh hơn hẳn so với khi Lâu Diên đi một mình, chưa đầy nửa tiếng sau hai người đã đến gần Nội thất cổ thụ.

Lâu Diên định gọi điện cho Lộ Hảo Tu bảo cậu ta ra ngoài này, nhưng từ xa, anh nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng bên ngoài Nội thất cổ thụ, chính là Lý Tam Tân.

Liền tiện tay gọi cuộc điện thoại cho Lý Tam Tân, sau đó nhìn bạn thân cúi đầu sờ túi, lấy điện thoại ra nghe: “A lô, cậu về chưa?”

“Cậu đang đứng ở cổng chờ ai à?” Lâu Diên thong thả nói: “Nhìn sang bên phải đi.”

Lý Tam Tân quay đầu sang phải, thì thấy Lâu Diên đang đứng đó gọi điện, không khỏi bật cười “Cái tên này, cậu thừa tiền quá hả?”

Lý Tam Tân cúp điện thoại, áo khoác cởi khoá bị gió mưa cuốn một góc áo bay lên, trong tay còn cầm một chiếc ô cùng khẩu trang đi đến trước mặt Lâu Diên, đang muốn nói gì đó thì thấy khuất tại góc nhà phía sau hai mét, Lưu Khang dơ dáy bẩn thỉu đang thò đầu nhìn ra ngoài.

Lý Tam Tân nhíu mày, bước đến muốn túm cổ lôi Lưu Khang lại đây: “Ngươi là ai?”

Lâu Diên nắm lấy cánh tay Lý Tam Tân, nhỏ giọng nói vào tai: “Đây là người dân Thôn Liễu Thụ tôi dẫn về, rất hữu dụng.”

Lý Tam Tân bừng tỉnh đại ngộ, thái độ sắc bén chuyển thành ôn hoà: “Thì ra là vậy, có cần vào nhà ngồi chút không?”

“Tốt nhất đừng để người khác nhìn thấy.” Lâu Diên hỏi: “Sao cậu lại xuống đây thế?”

“Chẳng phải đang chờ cậu à?” Lý Tam Tân nhét ô và khẩu trang vào tay anh, hạ giọng nói: “Đeo cái này vào, sau đó dùng ô che mặt đi. Cậu mới đi được nửa tiếng thì lại có thêm một nhóm người đến Nội thất cổ thụ đấy, Đoàn Trạch Ca bói ra ông chủ của nhóm này chính là Thái Mạc. Cậu cũng là doanh nhân, lại nổi tiếng như vậy, chẳng có gì đảm bảo Thái Mạc sẽ không nhận ra cậu, nếu muốn giết hắn thì không thể để hắn nhận ra chúng ta được.”

Lâu Diên gật đầu đã hiểu, đeo khẩu trang lên rồi đè mũ thấp xuống: “Tôi biết rồi, cậu về trước đi. Tôi còn muốn nhờ Lộ Hảo Tu làm giúp mấy việc, xong xuôi rồi mới vào được.”

Lý Tam Tân liếc sang Lưu Khang, cự tuyệt: “Tôi ở lại với mấy cậu.”

Lâu Diên thấy cũng chẳng có vấn đề gì, gọi điện thoại bảo Lộ Hảo Tu, khi xuống đây thì nhân tiện mang theo một ít đồ ăn. Này chủ yếu là cho Lưu Khang, dù sao trông hắn thế này chắc cũng không có gì để ăn đâu.

Lộ Hảo Tu xách theo một túi đồ ăn nhanh chóng xuất hiện, Lâu Diên khoác vai, dẫn cậu đi vào ngõ nhỏ, mỉm cười hỏi: “Tiểu Lộ, ‘Dịch chuyển đồ vật’ của cậu hẳn là tiến bộ không ít rồi nhỉ?”

Lộ Hảo Tu ưỡn ngực, vừa bối rối vừa tự hào: “Anh ơi, sĩ biệt tam nhật, quát mục tương khán*, không giống như lần đầu dùng ‘Dịch chuyển đồ vật’ nữa. Lần này, nếu anh muốn lấy cái búa, em tuyệt đối sẽ không lấy lộn cái cưa!”

(*Sĩ biệt tam nhật, quát mục tương khán: Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã có một cái nhìn khác)

“Tốt lắm!” Lâu Diên vui vẻ nhìn cậu, sau đó hướng về phía Lưu Khang: “Vậy cậu lấy điện thoại từ trong bụng hắn ra đi.”

Lộ Hảo Tu: “…”

Lộ Hảo Tu ngoáy ngoáy lỗ tai, đầu đầy chấm hỏi: “Anh nói cái gì cơ? Trong bụng? Lấy điện thoại á?”

“Lấy điện thoại từ trong bụng hắn đây này.” Lâu Diên nói lại lần nữa, sau đó nhìn Lộ Hảo Tu rồi nở một nụ cười hết sức trìu mến: “Nhớ đừng có túm nhầm bộ ruột của người ta ra đó.”

Lộ Hảo Tu: “???”

Lưu Khang: “???”