Quái Vật Khởi Phục

Chương 26



Lộ Hảo Tu định nói không dám, nhưng nhìn thấy nụ cười của Lâu Diên cuối cùng cậu rụt rè bước đến trước mặt Lưu Khang, mếu máo như sắp khóc “Đại thúc, đừng sợ, cháu sẽ làm nhanh thôi.”

Hai chân Lưu Khang run lẩy bẩy: “Anh bạn nhỏ, cậu đừng run tay nữa.”

Lộ Hảo Tu vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đại thúc, cháu không kiềm chế bản thân được.”

Lý Tam Tân nghiêng đầu, dùng nắm tay che đi khóe miệng đang muốn cười, ho khan một tiếng: “Tiểu Lộ, có thể lấy ra được không?”

“Để em xem thử đã…” Lộ Hảo Tu cũng không dám chắc chắn.

Cậu sờ nắn bụng Lưu Khang, quả nhiên cảm nhận được một vật cứng có hình dạng như một chiếc điện thoại di động. Lộ Hảo Tu không khỏi cảm thán thủ đoạn của đám ma quái này thực sự phản khoa học, dưng mà với bọn này lại còn đỏi hỏi phải khoa học thì cũng đâu còn là ma quái nữa.

Lâu Diên hỏi: “Có làm được không? Nếu không được thì cũng đừng miễn cưỡng.”

Lộ Hảo Tu lập tức như được bơm máu, ánh mắt bỗng trở nên kiên định, nặng nề quay sang Lâu Diên khẽ gật đầu: “Em làm được!”

Không phải chỉ là chiếc điện thoại trong bụng thôi sao? Lâu ca cho rằng mình có thể lấy ra được thì nhất định mình sẽ lấy được!!

Lời vừa dứt, không gian dưới tay Lộ Hảo Tu dần bị bóp méo, rồi xuất hiện một cái lỗ đen. Cái này lỗ đen mở ra ở trên bụng Lưu Khang, Lộ Hảo Tu hết sức tập trung đưa tay vào bên trong, không quên nhắc nhở: “Đại thúc, đừng cử động.”

Lưu Khang đã đổ mồ hôi đầm đìa, thậm chí còn không dám gật đầu, chỉ chớp chớp mắt ra dấu đã biết.

Lâu Diên và Lý Tam Tân ở một bên cũng rất hứng thú khi nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù họ đã nhìn thấy Lộ Hảo Tu luyện tập sử dụng “Dịch chuyển đồ vật” nhiều lần rôi, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Lộ Hảo Tu sử dụng khả năng này trên cơ thể con người.

Nếu như phương pháp này thật sự thành công… Lâu Diên kín đáo nở nụ cười, nói không chừng sẽ trở thành năng lực giết người rất đáng gờm.

Lộ Hảo Tu cũng rất khẩn trương, nhưng cánh tay lại rất vững vàng, chỉ trong vài giây, trong mắt bỗng nhiên vui mừng, đưa tay ra khỏi lỗ đen: “Tìm được rồi!”

Mọi người nhìn chằm chằm vào tay cậu, một chiếc điện thoại thông minh to bằng bàn tay dính đầy chất nhầy và dầu mỡ đã được lấy ra.

Lưu Khang hai chân thoát lực, ngã xuống đất, cười khúc khích khi biết mình vẫn có thể sống tiếp: “Tốt quá, tôi được cứu rồi ha ha ha! Đúng đúng đúng, người anh em, đúng là cái điện thoại này, trong đó có bức ảnh chụp quan tài đỏ!”

Lâu Diên từ trong túi lấy một đôi găng tay trong suốt đeo vào, những ngón tay thon dài của anh kéo căng vào bao tay cho vừa vặn, nhận lấy điện thoại từ chỗ Lộ Hảo Tu rồi đưa túi thức ăn cho Lưu Khang: “Mau trở về nghĩa trang đi, tốt nhất đừng để người khác tìm thấy.”

Lưu Khang vội vàng gật đầu, ôm lấy tú đồ rồi chạy đi mà không ngoảnh lại.

Lâu Diên cau mày, lấy ra khăn giấy lau sạch sẽ chiếc điện thoại, định bật lên thì phát hiện điện thoại hết pin liền sập nguồn, tặc lưỡi nói “Chúng ta đi về sạc điện thoại đã.”

Nội thất cây cổ thụ đang có mấy người trẻ tuổi cầm ô đi theo lão Vương xem xét đồ đạc trong sân. Dưới sự che chắn của Lý Tam Tân và Lộ Hảo Tu, Lâu Diên bình tĩnh lên phòng tầng hai.

“Cái tên Thái Mạc dẫn theo hai người ở phòng bên cạnh chúng ta, ngoài ra còn một cô bé bảy tám tuổi nữa.” Lý Tam Tân chỉ chỉ căn phòng bên cạnh, thấp giọng nói: “Ngoại trừ đứa bé gái, hắn còn dẫn theo một vài nhân viên công ty, những nhân viên đó hình như là thực tập sinh, tuổi tác còn khá trẻ, có vẻ không chuẩn bị gì cả, chắc cho rằng Thái Mạc đưa bọn họ tới đây để xem gỗ thôi. Nhưng tôi cảm thấy mục đích Thái Mạc không phải đơn như vậy, có thể hắn ta đang dùng những người đó làm kẻ chết thay cho mình.”

Lâu Diên cười lạnh hai tiếng: “Đây là chuyện Cuồng tín đồ có thể làm ra được.”

Anh tìm một bộ sạc cắm vào điện thoại, mọi người cùng ngồi xuống chờ đợi điện thoại khởi động, Lý Tam Tân sờ cằm thắc mắc: “Vì sao Cuồng tín đồ lại tới đây trong? Lý do nào lại khiến Ôn Nhất An muốn giết Thái Mạc như vậy?”

Lâu Diên buổi trưa còn chưa ăn cơm, hiện tại thấy đói bụng rồi, anh bóc một túi bánh mì ra, chậm rãi ăn, thản nhiên trả lời: “Chúng ta đến vì cái gì thì bọn họ đến vì cái đó.”

Lý Tam Tân trầm tư suy nghĩ: “Bọn họ cũng muốn dung hợp?”

“Hoặc là muốn dung hợp, hoặc là muốn cung phụng.” Lâu Diên nhớ lại đời trước Cuồng tín đồ điên cuồng phách lối như thế nào, bây giờ ngẫm lại, rất nhiều Cuồng tín đồ đều có sức mạnh của ma quái: “Trong Thôn Liễu Thụ đang có thứ gì đó không đơn giản, tôi ngờ rằng Thái Mạc không phải là Cuồng tín đồ duy nhất trong nhóm đó, chúng chắc chắn có đủ năng lực để đối phó với thứ đấy. Nói không chừng, bọn chúng có cách có thể tìm ra được cái thứ kia…”

Đoàn Trạch Ca đang đọc bài Tarot, nghe vậy đột nhiên bật cười. Lâu Diên quay đầu nhìn cậu, nuốt xuống miếng bánh mì, cầm chai nước bên cạnh lên, mở ra uống một ngụm:”Cậu cười cái gì?”

Những ngón tay của Đoàn Trạch Ca rất dài, trên đó đầy những vết thương lớn nhỏ, còn có một vết bỏng gớm ghiếc từ trong lòng bàn tay kéo dài đến mu bàn tay, nhưng lạ là nó không hề ảnh hưởng đến sự linh hoạt của bàn tay cậu. Nghe được câu hỏi của Lâu Diên, cậu mỉm cười dùng thanh âm nhẹ nhàng trả lời: “Lâu tiên sinh quên rằng tôi có khả năng ‘bói toán’ sao? Tôi cũng có thể tìm ra thứ đó đấy”

Lâu Diên ngước mắt, hừ cười: “Đương nhiên tôi không quên.”

Tất nhiên là anh không quên, có điều Lâu Diên vẫn phần nào cảnh giác với Đoàn Trạch Ca, không muốn hình thành thói quen không chịu động não mà cứ dựa dẫm, ỷ lại vào “bói toán” của cậu ta nên không đề cập đến chuyện này. Nhưng Đoàn Trạch Ca đã chủ động nói ra, vậy anh chẳng cần phải khách khí nữa.

Lâu Diên ngoắc ngoắc tay về phía Đoàn Trạch Ca: “Lại đây giúp tôi xem một chút cái thứ này đang ở đâu.”

Đoàn Trạch Ca chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh, Lâu Diên mở điện thoại di động, nhấn vào album ảnh, tấm đầu tiên chính là ảnh chụp quan tài màu đỏ.

Bức ảnh này được chụp khi chiếc quan tài đỏ vừa được vớt lên khỏi dòng sông, một nhóm người tụ tập trên bờ, bùn đất nhớp nháp, mưa bay lất phất. Khoảng chục người đàn ông lực lưỡng buộc dây thừng vào quan tài rồi cùng nhau khiêng lên. Ở giữa đám đông đang chen chúc là hình ảnh chiếc quan tài màu đỏ nửa ở trên bờ, nửa chìm dưới nước, màu sắc rực rỡ, như thể một tia đỏ thẫm đột nhiên xông vào thế giới đen trắng vậy.

Quan tài tiêu chuẩn dài tầm 2m2, nhưng cái này quan tài phải dài đến cái 2m3, 2m4. Toàn bộ một màu đỏ tươi, nhìn không ra niên đại, nhưng các góc quan tài lại vuông vức và dày dặn, không hề có dấu vết côn trùng hay mối mọt, cũng chẳng vì mưa gió mà bong tróc sơn, như thể một chiếc quan tài vừa mới làm vậy.

Lâu Diên phóng to tấm ảnh để nhìn rõ hoa văn trên đó. Không phải là thanh tùng thúy bách, tiên hạc mẫu đơn như trên quan tài truyền thống mà là một mớ hỗn độn, như thể đó là một bức tranh do đứa trẻ con vẽ nguệch ngoạc lên vậy, chẳng rõ là hoạ tiết gì, nhưng lại nhìn thấy một chữ “Hỉ” rõ to được khắc ở giữa.

Thoạt nhìn thì có vẻ bình thường nhưng khi nhìn kỹ sẽ cảm thấy một cơn ớn lạnh không biết từ đâu ập đến, khiến người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đều cảm thấy xui xẻo và sợ hãi.

Đoàn Trạch Ca bỗng nhiên chỉ vào hoa văn trên quan tài, khoanh vòng một trong số đó: “Mọi người có thấy cái này nhìn giống con mắt, này giống cái đầu lâu không? Khi kết hợp lại thì có chút giống với ác quỷ?”

Cậu nhẹ nhàng ra dấu, Lâu Diên nhìn kỹ hơn, không khỏi gật đầu đồng ý.

Mặt xanh nanh vàng, gương mặt méo mó, càng xem càng thấy giống một cái mặt quỷ. Lâu Diên chuyển sang nhìn những nơi khác, đường nét tuy lộn xộn nhưng vẫn giống hệt nét mặt ác quỷ dữ tợn, khiến anh cảm giác lạnh thấu xương.

Bất kể nam hay nữ, già hay trẻ, đều là khuôn mặt ác quỷ chẳng hề giống nhau, nhưng lại vô cùng đáng sợ. Với cả, càng nhìn càng cảm thấy chúng sống động như thật, như thể đang thực sự di chuyển vậy… Những đường nét bắt đầu dao động, những mặt quỷ dần dần quay lại đối mặt với Lâu Diên, gương mặt của chúng ngày càng tiến gần, như thể sắp bước ra khỏi màn hình rồi dính vào khuôn mặt anh vậy!

Đột nhiên một bàn tay che bức hình đi, Đoàn Trạch Ca khẽ gọi: “Lâu Diên?”

Lâu Diên chợt tỉnh táo lại, lập tức đi kiểm tra tinh thần lực thì phát hiện sức mạnh tinh thần đã giảm đi 3 điểm mà không hề hay biết.

“Ô nhiễm tinh thần…”

Lâu Diên lẩm bẩm, sau khi yêu cầu Đoàn Trạch Ca bỏ tay ra, anh nhìn lại lần nữa thì thấy hoa văn hoạ tiết trên quan tài chẳng hề bị xê dịch, vẫn lộn xộn như cũ.

Chỉ bằng một tấm hình đã có thể gây ô nhiễm đến tinh thần người khác, ở trong lòng Lâu Diên lại càng đề cao mức độ nguy hiểm của nó. Những hoa văn ma quái trên quan tài cũng khiến Lâu Diên đặc biệt kiêng kị.

Lâu Diên hỏi Đoàn Trạch Ca: “Cậu có cảm thấy ô nhiễm tinh thần mà nó mang lại không?”

“Tôi bị tóc che mất tầm nhìn rồi nên không thấy rõ.” Đoàn Trạch Ca vuốt sợi tóc trước mặt: “Không có cảm giác gì cả.”

Lâu Diên mím môi mỉm cười, lại khẽ thở dài: “Tôi không chắc mình có thể đối phó được với chiếc quan tài đỏ này.”

Lộ Hảo Tu và Lý Tam Tân cũng đến xem bức ảnh, nhưng Lâu Diên chỉ cho bọn họ nhìn một chút để tránh bị ô nhiễm.

Bọn họ cũng không nhìn ra được quan tài có đặc biệt gì, nhưng sau khi nghe Lâu Diên nói như vậy, Lý Tam Tân không khỏi lo lắng: “Nếu nguy hiểm quá thì bỏ đi, chúng ta xử lý xong tên Thái Mạc kia rồi đi ra ngoài?”

Lâu Diên cười khẽ hai tiếng: “Cậu không lo lắng cho an nguy của người dân thôn này à?”

Lý Tam Tân là người tốt, người tốt theo đúng nghĩa đen. Là khi thấy người già ngã xuống sẽ chạy đến đỡ lên, nhìn thấy quý cô bị trêu ghẹo sẽ lên tiếng bênh vực, gặp thấy trẻ vị thành niên chơi trò nguy hiểm sẽ đi tới quát lớn đuổi chúng về nhà.

Lý Tam Tân im lặng, một lúc sau mới lê tiếng: “Dù sao so với việc cậu bỏ mạng tại đây còn tốt hơn.”

Hắn đối với những thôn dân kia không thể thấy chết không cứu, nhưng nếu đẩy Lâu Diên vào tình cảnh mạo hiểm đến tính mạng của mình để đối phó với chiếc quan tài màu đỏ, hắn thà cùng Lâu Diên rời khỏi nơi này ngay lập tức còn hơn.

“Thế còn mảng da trên tay cậu thì sao?” Lâu Diên vươn tay xắn ống tay áo Lý Tam Tân lên, vốn là mảnh da vuông vức nhỏ bé nay đã bao trùm toàn bộ cánh tay Lý Tam Tân rồi, Lâu Diên chằm chằm vào mảng da này, ánh mắt lạnh lẽo đè nén tức giận, nói lại: “Nếu không nhanh chóng dung hợp, cậu sẽ trở thành quỷ nô cho ‘Quỷ Kể Chyện’ đấy.”

Cho dù là để ngăn chặn Phó Tuyết Chu nuốt chửng ma quái hay là vì Lý Tam Tân hoặc là vì tính mạng của người dân đang sống ở Thôn Liễu Thụ, anh đều không thể bỏ qua quan tài màu đỏ được.

Lâu Diên là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, có bao nhiêu khả năng để giết được quan tài màu đỏ, anh phải thử mới biết được. Chỉ cần có cơ hội thành công, anh sẽ sẵn sàng đánh cược.

“Đoàn Trạch Ca.” Lâu Diên bình tĩnh nói: “Giúp tôi tính toán xem quan tài đỏ sẽ xuất hiện ở nơi nào.”

Đoàn Trạch Ca cúi đầu xáo bài tarot, rồi rút ra một lá bài.

“Kết quả thẻ bài cho biết, mười hai giờ tối nay, trên sông sẽ có xuất hiện bất ngờ.” Đoàn Trạch Ca ý vị thâm trường nói: “Nó cũng bảo, tại nơi nguy hiểm nhất sẽ có cơ hội giúp anh đạt được mong muốn.”

Lâu Diên trầm tư suy nghĩ: “Thật sao?”

Xem ra tối nay anh phải ra ngoài lúc 12 giờ rồi.

“Nửa đêm à?” Lý Tam Tân nhíu mày vừa định đề nghị đi cùng, liền thấy ánh mắt phản đối của Lâu Diên.

Lâu Diên nhìn bạn thân một lúc, rồi nhìn về phía Lộ Hảo Tu, trong mắt chứa đầy sự kiên định, ý tứ của Lâu Diên vô cùng rõ ràng: Anh muốn tự mình đi giải quyết.

Đối phó ma quái, ở đây không ai có kinh nghiệm và khả năng hơn anh. Nếu đến Lâu Diên cũng không giải quyết được quan tài màu đỏ thì những người này có đi thì cũng là chịu chết.

Càng ít người mất mạng càng tốt.

“Tôi đi ngủ bù.”

Sức mạnh tinh thần chỉ còn lại 17 điểm hết sức bấp bênh, Lâu Diên ăn xong hai chiếc bánh mỳ thì đặt lưng xuống giường ngủ một giấc.

Nói không chừng buổi tối sẽ xảy ra một trận chiến lớn, anh cần phải khôi phục lại tinh thần mới được.

Sau khi nhắm mắt lại, Đoàn Trạch Ca bỗng nhiên nói: “Lâu Diên, đừng để Sức mạnh tinh thần tụt xuống dưới 5 điểm.”

Lâu Diên không mở mắt, lười biếng hỏi: “Vì sao?”

“Khi Sức mạnh tinh thần trở về 0, anh sẽ lập tức biến thành ma quái.” Đoàn Trạch Ca nói, “Nhưng khi Sức mạnh tinh thần tiệm đến đến mức 0, anh sẽ rơi vào trạng thái cuồng bạo. Khi đó, sẽ mất đi lý trí con người, sẽ rơi vào trạng thái hoàn toàn khác, rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.”

Hơi thở của Lâu Diên nhẹ nhàng, nhưng Đoàn Trạch Ca biết anh vẫn chưa ngủ, chỉ lẳng lặng lẽ nghe cậu nói.

Ánh mắt của Đoàn Trạch Ca chuyển từ bài tarot sang người Lâu Diên, “Tôi tính toán khi sức mạnh tinh thần của anh thấp hơn 5 điểm, rất có thể sẽ rơi vào trạng thái cuồng bạo.”

Giọng nói của Lâu Diên từ trên đầu giường truyền đến: “Ừ.”

Xem ra trông anh vẫn rất bình tĩnh, rất trầm ổn, như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay: “Tôi biết rồi.”

*

Mười một giờ tối, Lâu Diên bị tiếng động ở phòng bên cạnh đánh thức.

Khi mở mắt ra, trong phòng đã tối om. Đoàn Trạch Ca đang ngồi ở bàn viết cái gì đó, Lộ Hảo Tu nằm trên ghế sô pha, Lý Tam Tân thì nằm ở giường khác, cả hai đều thở đều đều, chìm vào giấc ngủ.

Lâu Diên đi lau mặt rồi lặng lẽ di chuyển đến bên cửa sổ, khẽ vén rèm lên, nhìn ra ngoài. Ngay sau đó, nghe thấy cửa phòng của Cuồng tín đồ bên cạnh vang lên, ba người lớn và một bé gái đi ngang qua cửa phòng họ, khẽ khàng đi về phía cầu thang.

Tên đứng đầu đeo kính không cao cũng không thấp, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, tóc vuốt ngược ra sau, nhìn giống một giáo sư trung niên nho nhã, người này chính là Thái Mạc.

Lâu Diên thả nhẹ hô hấp, lắng nghe tiếng bước chân của những người này đi từ tầng hai xuống tầng một, một lát sau, trong phòng dưới lầu cũng có tiếng động.

Giọng nói của một thực tập sinh trẻ vang lên, thụ sủng nhược kinh nói: “Ông chủ, muộn thế này còn muốn đi xem gỗ sao?”

Thái Mạc mỉm cười, giọng điệu ôn hòa ấm áp nói: “Một mẻ gỗ tốt vừa mới về tới nơi, tôi thấy mấy cậu vẫn chưa ngủ nên muốn dẫn đi xem cùng? Sợ rằng nếu xem muộn quá, vật liệu gỗ sẽ bị mua hết.”

Ba thực tập sinh trả lời thẳng thắn: “Vâng ông chủ, chúng ta đi lấy đèn pin đã.”

Một lúc sau, những người này rời khỏi Nội thất cổ thụ.

Lâu Diên mặt mày nặng nề, chẳng cần nghĩ anh cũng có thể đoán được kết cục của những thực tập sinh này. Sự chán ghét đối với Cuồng tín đồ gần như đã khắc sâu vào xương tuỷ, Lâu Diên mặt không biểu cảm giơ tay lên, nương theo ánh trăng nhìn vào đồng hồ, thấy vẫn chưa đến mười hai giờ, quyết định đuổi theo Thái Mạc để xem đám Cuồng tín đồ này rốt cục đang có ý đồ gì.

Anh đeo từng vũ khí tự vệ lên người, những vũ khí này không gây ra mối đe dọa nào cho ma quái, nhưng đối phó với con người thì lại khác.

Cuối cùng, Lâu Diên quay đầu nhìn người trong phòng, ra hiệu cho Đoàn Trạch Ca, lặng lẽ đi ra cửa.

Khi đi ngang qua phòng của đôi vợ chồng trẻ, Lâu Diên dừng lại rồi gõ cửa.

“Ai vậy?” Lưu Thành đi tới nhìn về phía cửa, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Lâu Diên: “Anh tìm chúng tôi có việc không?”

Lâu Diên kéo vành mũ lên, bình tĩnh nói: “Đừng tin lời của bất cứ ai. Tốt nhất hai người đừng nên tách ra, sáng mai nhanh chóng rời khỏi Thôn Liễu Thụ đi.”

Nói xong, anh nhanh chóng bước xuống cầu thang, chẳng quan tấm đến phản ứng của Lưu Thành.

Lưu Thành nhíu mày nhìn bóng lưng rời đi: “Đồ thần kinh!!”

Nói xong thì đóng cửa lại.

Vài phút sau, lại có tiếng gõ cửa phòng.

Hoàng Tâm đá đá bạn trai, Lưu Thành tức giận ném điện thoại xuống: “Chết tiệt, lại là ai nữa vậy?!”

Vừa mở cửa liền thấy ba người bạn của “Đồ thần kinh” mới nãy đứng dàn hàng chặn kín cửa.

Lý Tam Tân và Đoàn Trạch Ca đều có thân hình cao lớn, khi Lộ Hảo Tu nghiêm mặt cũng rất đáng sợ. Lưu Thành bị doạ lùi lại hai bước, trong lòng chột dạ: “Mấy người định làm… làm gì đấy? Muốn đánh nhau phải không?”

Lý Tam Tân lãnh đạm nhìn hắn: “Bạn tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở thì cậu nên nhớ cho kỹ vào. Tối nay bảo vệ bạn gái của cậu cho tốt, hai người tốt nhất đừng nên tách ra, nếu không…”

Hắn cười lạnh một tiếng, hàm nghĩa sâu xa, Lưu Thành đột nhiên sợ hãi, tưởng rằng mình và bạn gái sắp bị tấn công đến nơi rồi.

Đoàn Trạch Ca cũng chậm rãi nói: “Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí cả, cậu cho rằng những người bình thường như cậu có thể lợi dụng kiếm chác được đồ đạc rẻ tiền trong thôn này sao? Nếu không phải biết hai người ngày mai sẽ rời đi thì tối nay sẽ không đến tìm mấy người nói vài câu đơn giản như thế đâu.”

Lộ Hảo Tu cũng hừ lạnh một tiếng, giả vờ rất hung ác giơ nắm đấm lên: “Nghe thấy chưa? Còn dám ở lại là bị ăn đòn đấy!”

Rung cây doạ khỉ xong, ba người quay lưng rời đi để lại Lưu Thành một mình đứng ở cửa, lau đi mồ hôi:”Mẹ nó, một đám bệnh thần kinh à!!”

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn sợ hãi nên nhanh chóng chui vào phòng khóa cửa lại, quyết định đêm nay không mở cửa thêm lần nào nữa.