Quái Vật Khởi Phục

Chương 5



Ma quái dùng lực rất mạnh đập vào cửa, mỗi lần va chạm vào tủ quần áo sẽ rung lắc rất lớn. Lâu Diên và Lộ Hảo Tu gắt gao chống đỡ tủ quần áo, mỗi một lần va chạm đều có thể cảm nhận được phía sau lưng truyền đến một lực kinh người.

Lâu Diên rơi vào tình cảnh này mà anh vẫn bình tĩnh đến khó tin, quay đầu nói với Lộ Hảo Tu: "Như vậy không được. Thêm vài lần nữa chúng nó có thể phá tan cửa xông vào mất, cậu tiếp tục chống đỡ nhé để tôi tranh thủ thời gian, đem dây thừng chuẩn bị cho tốt, chúng ta sẽ trốn bằng đường cửa sổ."

Lộ Hảo Tu dùng hết sức đỡ tủ, tách chân ra lần nữa đứng vững, mạnh mẽ gật đầu "Vâng."

Lâu Diên bước nhanh, mang theo ba lô chạy đến bên cạnh cửa sổ.

Anh cầm dao nhanh chóng rạch chăn thành từng mảnh sau đó bện chặt vào với nhau cho đến khi đạt đến độ dài như yêu cầu. Mỗi tầng cao khảng 3 mét, từ tầng 4 xuống cũng phải tầm mười mấy mét, độ dài của chăn cũng đủ rồi.

Lâu Diên động tác vẫn không dừng lại, hỏi: "Cậu nặng bao nhiêu? "

Lộ Hảo Tu hô: "68kg, có thể chịu được không? "

Lâu Diên lông mày giãn ra: "Có thể."

Lâu Diên nhanh chóng buộc chăn vào, từ trong ba lô lấy ra dụng cụ cắt bắt đầu gỡ tấm lưới sắt trên cửa sổ xuống.

Mất đi sự chống đỡ từ Lâu Diên, Lộ Hảo Tu tiếp nhận áp lực càng lớn hơn. Cánh cửa rung lắc ngày càng mạnh, Lộ Hảo Tu dùng hết sức ấn lưng vào tủ quần áo, bị lực lượng ma quái phía sau tấn công mạnh mẽ bàn chân từng bước tiến về phía trước, giống như một con thuyền nhỏ bị sóng biển không ngừng xô đẩy

Một thân ướt đẫm mồ hôi, không biết là do quá sợ hãi hay là dùng quá nhiều sức lực, mồ hôi ướt đẫm chảy vào trong mắt khiến cậu rất ngứa ngáy, nhưng Lộ Hảo Tu lại không dám cử động cánh tay, chỉ sợ đám ma quái phía sau sễ đột nhiên phi vào.

"Ầm ——!"

Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa gỗ cuối cùng vẫn không chịu nổi lực công kích đã bị phá vỡ.

Phía trên cánh cửa đã bị phá ra một cái lỗ lớn, hai con ma quái cười hi hi thò tay vào thăm dò, cánh tay trắng xanh cố gắng mò mẫm cuối cũng cũng bắt được Lộ Hảo Tu.

"Con trai, con trai, thấy con rồi nhé..."

"Mau ra ăn cơm thôi, mẹ làm món mà con thích nhất đấy, mau ra ăn đi hi hi."

Bọn chúng không hề che giấu ác ý nữa, nước dãi nhớp nháp chảy ra từ miệng chúng trông như tơ nhện, tranh nhau muốn chui vào. Hai tấm da đã không còn có thể duy trì "hình người" được nữa, những con bọ đen từ trong mắt, trong miệng, từ lỗ tai, lỗ mũi bọn chúng chui ra, bò về phía Lộ Hảo Tu.

"A!!!"

Nhìn thấy hai khuôn mặt hung dữ quen thuộc này cùng với đám côn trùng đang nhanh chóng lao tới, Lộ Hảo Tu sợ hãi nhịn không được kêu lên một tiếng.

Một con côn trùng nhảy lên người Lộ Hảo Tu, tốc độ cực nhanh như sắp chui vào lỗ tai cậu. Lộ Hảo Tu luống cuống tay chân, kinh hoảng đem côn trùng đập xuống, toàn thân nổi da gà "Đậu má!! Cái quỷ gì đây?!"

Cậu đã quên mất nhiệm vụ đang làm, không còn ai ngăn cản nữa, lại "rầm" một tiếng, tủ quần áo đã bị đẩy ra.

"Phắc!" Lộ Hảo Tu cắn răng, không ổn rồi!

Thời khắc mấu chốt, Lâu Diên bên này đều đã ổn thoả, hướng về phía cánh cửa hô: "Lộ Hảo Tu!"

Lộ Hảo Tu tinh thần chấn động, dùng sức đem tủ quần áo lại đẩy về phía trước, xoay người chạy về phía cửa sổ. Lâu Diên đã chuẩn bị xong xuôi, dọc theo dây bện trèo ra ngoài, thúc giục Lộ Hảo Tu: "Mau đến đây!!"

Lộ Hảo Tu nhanh nhẹn cúi người chui ra cửa sổ, học theo Lâu Diên ôm dây thừng trèo xuống dưới. Lúc hai người bọn họ vừa mới rời khỏi cửa cửa sổ, tủ quần áo bị lũ ma quái đánh đổ hoàn toàn, mặt không biểu tình đi tới cửa sổ, cúi đầu nhìn hai người đang bỏ trốn.

Lâu Diên ngẩng đầu nhìn chúng nó, nhanh chóng quyết định: "Chúng ta cần phải tăng tốc độ, cậu nhìn tôi cho kỹ nhé."

Nói xong, Lâu dùng hết sức xoắn sợi dây quanh tay mình hai vòng, hai tay nâng lên giữ cho cơ thể ổn định, sau đó đạp vào tường rồi nhanh chóng trượt xuống.

Tư thế thả dây của anh tuy không chính xác cho lắm, nhưng lại vô cùng trơn chu, giúp tiết kiệm sức lực. Đây là bản năng sinh tồn đã được rèn luyện trong những lần đối mặt nguy hiểm, cận kề sống chết. Lâu Diên chẳng quan tâm có chuẩn chỉ hay không, chỉ cần nhanh là được, nếu đủ nhanh thì sẽ có cơ hội sống sót.

Không đến mấy giây, Lâu Diên đã đi xuống tầng một, nhanh đến mức khiến Lộ Hảo Tu không khỏi trợn mắt há mồm.

Lộ Hảo Tu nuốt ực một cái, ngẩng đầu nhìn hai bóng quỷ quái. Bọn quỷ quái dường như không biết cách tháo gỡ nút thắt mà Lâu Diên đã buộc vào nhưng cũng không muốn dễ dàng buông tha hai người như vậy. Đám bọ màu đeo từ trong cơ thể lại chui ra, dọc theo đường dây thừng nhanh chóng bò tới gần Lộ Hảo Tu.

Nhìn chúng nó ngày càng tới gần, khiến cho Lộ Hảo Tu liên tưởng đến một cái miệng sâu hoắm đầy máu đang tấn công mình.

Trong chớp nhoáng này, Lộ Hảo Tu trong đầu không nghĩ gì nữa, chỉ còn lại hình ảnh Lâu Diên đu dây nhảy xuống như thế nào.

Bộ não con người thực sự rất đáng kinh ngạc, nếu như trước kia Lộ Hảo Tu phải mất ba, bốn ngày mới nhớ được một bài học, vậy mà trong phút chốc, cậu lại ghi nhớ rõ ràng từng bước hành động của Lâu Diên.

Cậu tỉ mẩn bắt chước Lâu Diên, bàn tay hơi buông ra, cảm giác không trọng lượng lập tức ập đến.

Cả người Lộ Hảo Tu trượt xuống rất nhanh, không phải, là đang rơi tự do mới đúng! Giọng nói của Lâu Diên xuyên qua sương mù dày đặc vang lên rõ ràng, như đâm xuyên qua thần kinh Lộ Hảo Tu: "Hai tay nắm chặt vào."

Lộ Hảo Tu theo phản xạ lập tức nắm chặt vào sợi dây, cánh tay đột nhiên cảm thấy một trận đau dường như đã bị trật khớp, may thay là tình trạng rơi tự do mất kiểm soát cũng đã dừng lại.

"..." Lộ Hảo Tu sắc mặt tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi, cắn răng nén đau.

Đau quá!

Nhưng cũng mừng là cậu đã dừng lại ở tầng hai rồi, cách mặt đất chưa đầy ba mét. Lâu Diên liền trực tiếp bảo cậu thả tay ra, Lộ Hảo Tu lăn trên mặt đất vài vòng để giảm bớt lực tác động.

Cảm giác chạm đất thật quá tốt, Lộ Hảo Tu trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác may mắn, cậu thở hổn hển, thì trông thấy Lâu Diên lấy bật lửa đốt cái chăn.

Chăn làm bằng cotton nguyên chất rất dễ cháy, những con côn trùng đang bò trên mảnh dây khi bị lửa quét đến liền "xèo xèo" phát ra tiếng kêu thảm, nhanh chóng bò ngược trở lại.

Lâu Diên đỡ Lộ Hảo Tu, dẫn cậu rời khỏi toà chung cư "Sao rồi?"

"Hình như tay bị trật khớp rồi." Lộ Hảo Tu đau đến tái xanh: "Nhưng không sao cả, tôi vẫn có thể đi được."

Lâu Diên gật đầu "Ừ!"

Đi được một đoạn, Lộ Hảo Tu nhịn không được quay đầu nhìn lại. Sương mù dày đặc đã ngăn cản tầm mắt, nhưng cậu có thể lờ mờ nhìn thấy thấy hai bóng người màu đen đứng bên cửa sổ phòng ngủ nhìn bọn họ rời đi.

Bóng dáng quen thuộc cùng ánh mắt thân thương khiến Lộ Hảo Tu không khỏi nhớ về những tháng ngày cha mẹ đều đưa tiễn cậu đi học.

Màn sương mù dày đặc vừa đáng sợ lại đáng hận này bỗng nhiên lại bao phủ thêm một tầng bi thương, nó che đi hung ác và sát khí của đám quỷ dị, dường như muốn dành sự dịu dàng cho Lộ Hảo Tu, cũng là lời từ biệt ấm áp cuối cùng mà cha mẹ gửi đến cậu.

Lộ Hảo Tu thậm chí có thể còn nghe ra được giọng nói của cha mẹ mình.

[ Tạm biệt con trai bé bỏng. ]. Ra‎ chươ𝗻g‎ 𝗻ha𝗻h‎ 𝗻hất‎ tại‎ #‎ TRÙMT‎ RUYỆN.VN‎ #

[ Cha mẹ mong con sẽ sống thật tốt. ]

Lâu Diên đột nhiên nhét một thứ gì đó vào tay Lộ Hảo Tu.

Lộ Hảo Tu quay đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, là một cặp nhẫn vàng thiết kế đơn giản.

Lâu Diên nhìn sương mù phía trước, bình tĩnh nói: "Lúc cậu ở trong phòng tắm tẩy rửa, tôi đã tìm thấy hai chiếc nhẫn này trong tủ quần áo. Thi thể của cha mẹ cậu quá lớn, không thể mang đi được, cặp nhẫn này cậu có thể để trong người, coi như đó là cha mẹ cậu."

Lộ Hảo Tu nhìn chằm chằm hai chiếc nhẫn đã bị nhuốm máu, rưng rưng nước mắt nói: "Cảm ơn Lâu ca..."

Lộ Hảo Tu tràn đầy cảm kích nhưng lại nghẹn ngào không nói nên lời, chưa bao giờ cậu khóc đến chật vật như vậy, trên người vừa đau vừa lạnh, nắm chặt hai chiếc nhẫn, trong lòng lại cảm thấy bình yên.

Cậu nghiêng đầu dùng vai áo lau mặt, bật khóc nức nở giống như một con vật nhỏ vậy, nói với Lâu Diên điều bất an của trong đầu: "Tôi muốn mời một thầy cúng về làm lễ để cha mẹ tôi được ra đi suôn sẻ. Lâu ca, tôi sợ hai người bị ma quỷ giết chết sẽ không thể đi đầu thai chuyển kiếp được."

Lâu Diên bật cười "Cậu mà cũng mê tín như vậy? "

Lộ Hảo Tu đầu tiên lắc sau đó lại gật một cái, tâm trạng phức tạp: "Trước kia vốn không tin, nhưng bây giờ thì tin rồi. Tôi sợ cha mẹ sau khi bị chúng nó giết hại chết cũng không thể nhắm mắt, cũng sợ linh hồn hai người sẽ bị thương tổn. Trong truyện và phim kinh dị chẳng phải nói như vậy sao? Thi thể hai người tôi đã không thể chăm sóc tốt được nữa rồi, chỉ hi vọng hai người ra đi được bình yên mà thôi."

Lâu Diên giải thích nói: "Yên tâm đi, cha mẹ cậu chết rồi sẽ không còn phải chịu đau khổ nữa. Ma quái chúng ta hôm nay gặp phải cũng không thể tạo ra quỷ vực, cho nên dù bị giết chết cũng sẽ không thể thành quỷ nô cho chúng được."

"Quỷ vực? Quỷ nô?"

"Đám ma quái có đẳng cấp cao sẽ tự mình hình thành một lãnh địa của riêng chúng, thường được gọi là 'Quỷ vực' " Lâu Diên nói: "Quỷ vực là một không gian riêng biệt, có thể được coi là 'Nhà' của chúng. Trong ngôi nhà đó, sẽ chỉ có duy nhất một chủ nhân, có thể thay đổi mọi thứ trong phạm vi bao phủ, nếu bị giết ở trong quỷ vực, một sẽ trở thành nô bộc, hai sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho chúng hấp thu. Nếu bị cuốn vào quỷ vực, chúng ta cũng không thể dễ dàng thoát ra như vậy được."

Lộ Hảo Tu trầm ngâm gật đầu: "Thế đám sương mù đang bao vây ở đây có phải là quỷ vực không? "

Lâu Diên trực tiếp phủ nhận: "Không phải. Đám ma quái trong toà nhà này không thể tự hình thành quỷ vực, cho nên mới lợi dụng sương mù dày đặc này để che giấu thủ đoạn."

"Thế giới này thật nguy hiểm quá...." Lộ Hảo Tu miễn cường cười cười, nỗ lực trấn an tinh thần nhưng đã thất bại, ỉu xìu héo rũ hỏi "Vậy... có nhiều ma quái có quỷ vực không Lâu ca? "

Lâu Diên lấy ra con dao gọt, đôi mắt liếc nhìn xung quanh, gương mặt tuấn mỹ như mang thêm một tầng khí lạnh: "Không nhiều. Theo tôi được biết, chỉ có cấp A mới có thể tự hình thành quỷ vực. Cậu đừng lo lắng quá, số lượng cấp A rất ít, ở giai đoạn đầu này chưa chắc chúng nó đã hình thành, trong khoảng thời gian tới, chúng ta sẽ không rơi vào quỷ vực nào hết."

Lộ Hảo Tu nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa nhìn thấy hành động của Lâu Diên, thần kinh vừa mới thư giãn lại căng thẳng lần nữa: "Lâu ca, có chuyện gì vậy? "

"Không có gì, đây chỉ là thói quen của tôi thôi, là thói quen mới được bồi dưỡng ra." Lâu Diên nhếch miệng, nụ cười kia rõ ràng cực kỳ đẹp mắt, nhưng lại tràn đầy hận ý: "Có người đã cho tôi một bài học rằng: Càng muốn thành công thì càng không được buông lỏng cảnh giác, ai mà biết được sẽ có thứ kinh khủng nào đó đột nhiên xuất hiện làm xoay chuyển cục diện? "

Lộ Hảo Tu luôn cảm thấy lời nói này thật kỳ lạ, như có ý tứ gì đó nhưng cậu không dám hỏi nhiều, liền cuống quít gật đầu: "Lâu ca nói đúng!"

Cậu cũng xốc lại tinh thần, cảnh giác với xung quanh nhưng vừa mới đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy trong đầu một trận đau đớn, hai chân lập tức mềm nhũn, cả người té ngã xuống đất.

Trong đầu từng trận đau đớn kịch liệt đánh tới, so với trật khớp mới rồi còn kinh khủng hơn, Lộ Hảo Tu cảm thấy choáng váng, cuộn tròn người lại, gian nan nói: "A a a Lâu ca, đầu tôi... đau quá!!!"

Lâu Diên gần như cho rằng cậu bị mấy con sâu đen chui vào trong đầu, nhưng sau khi thấy tình trạng của Lộ Hảo Tu, anh nhướng mày mỉm cười. "Chúc mừng Lộ Hảo Tu, cậu đã thức tỉnh thiên phú."