Quái Vật Khởi Phục

Chương 6



Một phút trôi qua rất nhanh, đau đớn trong đầu Lộ Hảo Tu cũng từ từ biến mất.

Cơ thể co rúm, hơi thở nặng nề, vẻ mặt đờ đẫn.

Lâu Diên gập gối ngồi xổm xuống bên cạnh, cúi đầu quan sát Lộ Hảo Tu đang nằm trên mặt đất, mái tóc hơi xoăn tán loạn trên mặt "Cậu cảm thấy sao rồi? "

Đời trước, khi Lâu Diên lần đầu tiên thức tỉnh, anh đã mất rất nhiều thời gian để chấp nhận thiên phú và sự thật rằng thế giới đã thay đổi, đến khi anh ra ngoài đã muộn hơn hai giờ so với lúc này, Lộ Hảo Tu đang ở trước mắt chắc chắn đã bị 'cha mẹ' làm thịt rồi. Cho nên đời trước anh chưa từng biết đến Lộ Hảo Tu, tất nhiên cậu cũng không giống như kiếp này có thể chạy thoát, lại còn thức tỉnh thiên phú.

Đây là thay đổi thứ nhất sau khi Lâu Diên sống lại mang tới, anh cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cũng rất sung sướng và hiếu kỳ.

"Kỳ diệu lắm!!" Lộ Hảo Tu lẩm bẩm "Có một bảng thuộc tính đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi cùng với thông tin về khả năng thiên phú trên đó. Thiên phú... cái này giống như đột biến gen trong DNA của tôi phải không? Tôi cảm thấy sức mạnh này đã trở thành một phần trong cơ thể vậy. Lâu ca, tôi trở thành siêu nhân rồi à? "

Lâu Diên bị chọc cười "Siêu nhân à, trước tiên khoan nghiên cứu thiên phú đã, hiện tại tình thế đang cấp bách, bởi vì cậu thức tỉnh thiên phú nên đã tốn mất một phút rồi, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Lộ Hảo Tu liên tục gật đầu, theo sát Lâu Diên đi về phía trước.

May mà tiếp đó cũng không có xảy ra bất ngờ gì, hai người thuận lợi rời khỏi chung cư, thoát khỏi sương mù dày đặc.

Vừa ra khỏi khu nhà, hai người giống như từ thế giới ảo mộng đầy rẫy nguy hiểm chết chóc bước vào một thế giới chân thực tươi mới và an toàn, đủ loại ánh sáng màu sắc rực rỡ đập vào mắt, cùng âm thanh ồn ào của thành phố từng cái một len lỏi vào tai. Làn gió bụi thốc thẳng vào mặt, tiếng ồn ào của thành phố, tiếng loa phát của các hàng quán phía xa, tiếng chim ríu rít... hơi thở cuộc sống ngập tràn khắp mọi nơi.

Lộ Hảo Tu tham lam hít một hơi thật sâu, thật là tươi đẹp quá!

Thật sự, Lộ Hảo Tu chưa bao giờ cảm thấy thế giới hỗn độn này lại đẹp đẽ như bây giờ, đẹp đến mức muốn tìm một chỗ ngủ cho say, không khỏi thèm thuồng nhìn mọi người, hận không thể xông đi lên nói với mọi người rằng: "Xin chào nha! Phải bảo trọng, khỏe mạnh đó!".

Thật là một sự bình yên tuyệt vời.

Trước Lâu Diên cũng có vài người đã trốn ra được. Hai người bọn họ vừa ra đến, liền thấy bảo vệ tòa nhà cùng một số người đang tụ tập cách đó không xa vẻ mặt do dự đối với chung cư thì thầm chỉ chỏ, hẳn là đã phát hiện ra điều bất thường nơi đây.

Lâu Diên mang theo Lộ Hảo Tu lặng lẽ đi sang một bên, quay người nhìn chung cư Lệ Thủy một chút.

Dưới sự bao phủ của màn đêm, ở bên trong nhìn ra thì thấy vô cùng ma quái, nhưng bên ngoài nhìn vào thì thấy vẫn bình thường. Nhưng cho dù bình thường thế nào, sương mù dày chỉ tập trung bao bọc lấy một cái chung cư cũng biến thành bất thường, không thể nghi ngờ sẽ khiến mọi người bất an.

Thì ra ở thời kỳ ban đầu, với năng lực của lũ ma quái này cấp độ nguy hiểm cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi, ngay cả bên ngoài che đậy cũng không xong.

Lâu Diên "ha" khẽ cười một tiếng, đây cũng có thể là một tin tức tốt.

Anh mang theo Lộ Hảo Tu rời chỗ này càng xa càng tốt, tùy tiện hỏi mượn điện thoại một người lạ đang đi đường báo cảnh sát. Lâu Diên bình tĩnh lấy lý do: "Tại Chung cư Lệ Thủy phát hiện có người sử dụng vũ khí sinh học tạo ra một đám sương mù dày đặc khiến cho người dân cảm thấy hoang mang" mong lực lượng cảnh sát sẽ trang bị đầy đủ vũ khí đến phong tỏa chỗ này, dưới sự ngạc nhiên đến ngỡ ngàng của Lộ Hảo Tu.

Mãi đến khi người tốt cho mượn điện thoại rời đi, Lộ Hảo Tu mới nhặt lại cằm, kinh ngạc cùng thán phục nói: "Lâu ca, làm vậy cũng được sao?!"

"Sao lại không được?" Lâu Diên nhíu mày lại, tràn đầy sự quyến rũ cùng tự tin của một cao thủ lão làng trong xã hội này: "Ở trong thời kỳ khó khăn này phải dĩ bất biến ứng vạn biến mới có thể ngăn cái chết vô ích của con người khi tiếp xúc với lũ quỷ quái ấy được, nói thẳng ra sẽ không có ai tin đâu, cậu bạn nhỏ ạ. Làm như vậy ít nhất có thể chắc chắn rằng họ xem xét một cách nghiêm túc những thứ đã diễn ra, không thể bỏ qua và họ sẽ sớm tìm ra điều gì đó bất thường."

Lộ Hảo Tu nét mặt trầm tư 'như đã hiểu ra vấn đề'.

Lâu Diên nhìn cánh tay buông thõng hai bên: "Tôi gọi xe cho cậu, mau đến bệnh viện kiểm tra xem cánh tay như thế nào đi."

Lộ Hảo Tu mê man ngẩng đầu, đôi mắt cún con to tròn, rưng rưng sợ hãi nhìn Lâu Diên:" Lâu ca, anh không đi cùng với tôi sao? "

"Tôi còn có việc phải làm." Lâu Diên vốn nghiện thuốc lá, từ trong túi lấy ra bao thuốc, xé bỏ lớp màng bọc trong suốt, rút một điếu thuốc sau đó đưa lên miệng rồi châm lửa: "Cậu không đi theo tôi sẽ an toàn hơn."

Anh còn muốn đi tìm ma quái để dung hợp, làm sao mang theo cậu bạn nhỏ này bên người được?

Ngọn lửa rực hồng sáng chói trên mặt Lâu Diên, bóng mi dài lay động, lộ ra một chút lãnh đạm cùng sắc sảo. Ánh lửa phá tan bóng tối, vầng sáng vàng mơ hồ cùng với khói thuốc theo hơi thở bay lên như ẩn dấu một con dao găm sắc bén tuy nguy hiểm nhưng lại mê người, từ biểu cảm đến lời nói tất cả đều đã cho thấy sự quyết đoán của Lâu Diên.

Lộ Hảo Tu im lặng một lúc, cúi đầu, tóc tai cũng theo đó mà rũ xuống: "Nhưng tôi muốn đi cùng anh, Lâu ca..."

Cậu nhịn không được ỷ lại Lâu Diên, hụt hẫng chợt ùa tới làm cho những niềm vui khi may mắn sống sót của cậu đều tan biến. Cậu không biết sau này phải làm gì, cũng không biết tối nay phải đi đâu nữa, ngày mai rồi lại tới nơi nào. Lộ Hảo Tu đã vô thức coi Lâu Diên là chỗ dựa an toàn nhất, cậu chỉ muốn đi theo Lâu Diên.

Không để cho Lâu Diên nói tiếp, Lộ Hảo Tu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời lấp lánh: "Lâu ca, tôi tuyệt đối sẽ không cản trở, tôi đã thức tỉnh thiên phú rồi, có thể giúp được anh!"

Lâu Diên cầm điếu thuốc nghiêng đầu: "Cậu thức tỉnh thiên phú gì?"

"Dịch chuyển đồ vật!" Lộ Hảo Tu đôi mắt so với đèn đường còn muốn sáng hơn, như một con thú nhỏ tràn đầy tự tin: "Tôi có thể dịch chuyển đồ vật!"

"Dịch chuyển đồ vật? "

Lộ Hảo Tu điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần trong đầu tôi nghĩ đến đặc điểm, tính chất của vật nào đó, sau đó tiêu hao năm điểm Sức mạnh tinh thần, hơn nữa nếu vật này tồn tại trong phạm vi thiên phú của tôi, tôi có thể lấy được nó!"

Lâu Diên nhíu mắt lại, nhấn mạnh lời nói: "Có thể ư?"

Lộ Hảo Tu lộ ra một nụ cười xấu hổ: "Bởi vì bảng thuộc tính nói 'thời gian và không gian vốn không ổn định, khó kiểm soát, thiên phú dưới sự ảnh hưởng của không gian mà phạm vi có thể thay đổi'. Tôi cũng không hiểu ý nghĩa của câu này cho lắm, hẳn là sẽ có khả năng thất bại phải không?"

Lâu Diên suy tư một lát, mãi đến khi khói hơn phân nửa đoạn, mới chậm rãi nói: " Tôi chưa từng nghe nói qua thiên phú của cậu, cũng hiếm thấy gặp qua người nào có thể thức tỉnh thiên phú về không gian... Nói thật, đối với thiên phú của cậu tôi cũng rất mơ hồ, nhưng nếu biết tận dụng loại thiên phú này hẳn là sẽ rất đáng gờm."

"Tôi suy đoán 'Phạm vi không gian thay đổi' có thể ám chỉ đến quỷ vực, có lẽ khi cậu ra vào quỷ vực thì phạm vi ảnh hưởng bởi năng lực thiên phú thì sẽ phát sinh biến hóa. Ví dụ, ở ngoài quỷ vực, khả năng dịch chuyển đồ vật phạm vi chỉ có một trăm mét; nhưng khi bước vào nói không chừng có thể mở rộng đến hai trăm mét, hoặc là thu nhỏ lại chỉ còn năm mươi mét... Nhưng những điều này còn cần phải được thử nghiệm và xác định nhiều lần mới có thể biết rõ ràng."

Lộ Hảo Tu hiểu rõ, liên tục gật đầu: "Bây giờ tôi cũng không biết thiên phú phát huy ảnh hưởng trong phạm vi là bao nhiêu, nếu không trước tôi cứ thử một chút đã. Lâu ca, anh có muốn lấy thứ gì đó không?"

Lâu Diên nửa chút cũng không khách khí, nói thẳng: "Có, mang cái xe tôi để ở trong gara ra đây."

Lộ Hảo Tu lúng túng "ớ" một tiếng: "Đừng có đùa tôi mà, Lâu ca!! To như vậy làm sao tôi mang đến được."

Lâu Diên cùng với thuốc lá sương mù cười một chút, chậm rãi đổi một câu: "Vậy thì tìm cái búa đi hoặc là cái đồ gì đó bằng sắt rắn chắc cũng được."

Lộ Hảo Tu gật đầu, nhắm mắt lại rồi bắt đầu sử dụng thiên phú.

Bàn tay cậu mở ra, trong đầu nghĩ: "Đồ gì đó bằng sắt lại rắn chắc... đồ gì đó bằng sắt..."

Không khí bắt đầu vặn vẹo hình thành lên một lỗ đen to ngang ngửa lòng bàn tay, Lộ Hảo Tu thò tay vào trong lỗ đen vừa được tạo ra, vốn tưởng rằng mình sẽ cảm nhận được hình dạng của một cây búa, nhưng không ngờ lại sờ đến một thứ cũng bằng sắt như lại chẳng như tưởng tượng mà là... dây xích.

Lộ Hảo Tu khẽ giật mình, vô thức kéo nhẹ một cái "loảng xoảng" tiếng dây xích va chạm vào nhau tạo ra âm thanh nặng nề tựa hồ xuyên qua thời gian và không gian xa xôi truyền đến tai cậu.

Sợi dây xích này chạm vào lạnh như băng, thậm chí có loại cảm giác như xương người vậy, khiến bản thân đột nhiên cảm thấy từng trận ớn lạnh cùng u ám. Lộ Hảo Tu trong lòng kinh sợ, theo bản năng buông tay ra.

Đó là cái gì vậy?

Thật chỉ là sợi dây xích không?

Cậu quay đầu lại, đang định nói chuyện với Lâu Diên, nhưng lại bắt gặp một ngôi sao băng màu vàng đang bay trên bầu trời đêm.

"Á đậu!!" Lộ Hảo Tu trong nháy mắt quên mất chuyện vừa rồi: " Lâu ca, mau nhìn sao băng!"

Lâu Diên cũng nhìn lại, xác định đúng là sao băng, anh lập tức nhắm mắt lại, rất thành kính chắp tay trước ngực hướng sao băng bắt đầu cầu nguyện.

Đây là thói quen Lâu Diên có khi còn nhỏ, tuy bản thân không có tín ngưỡng hay đi theo một tôn giáo nào, nhưng mỗi lần gặp được phật tổ, bồ tát, hay bất cứ bức tượng nào có thể cầu nguyện, anh đều rất nghiêm chỉnh cúi lạy, chứ đừng nói đến sao băng. Khi còn bé, anh cũng đã hái vài chiếc cỏ bốn lá và quả bình an để ước nguyện, sau đó thì nuốt luôn quả đó vào trong bụng.

Lâu Diên vốn chẳng quan tâm có ứng nghiệm hay không, anh ấy nghĩ rằng chỉ cần thực hiện một điều ước, bất kể có ước muốn gì, nguyện vọng của ông đây nhất định phải thành hiện thực.

Đối với Lâu Diên mà nói, thay vì trông chờ người khác thực hiện, nó giống như một lời thông báo đầy tính ngạo mạn thì đúng hơn: Để tôi nói cho mấy người biết, một khi tôi đã mong muốn điều gì, sớm muộn tôi cũng sẽ biến nó thành sự thật, mấy người đều ghi nhớ kỹ cho tôi.

"Mong rằng mình sẽ thành công giết chết Phó Tuyết Chu."

Lâu Diên thuần thục đem những lời này ở trong lòng lặp lại ba lần xong mới mở mắt ra.

Sao băng phía chân trời đã biến mất không còn tung tích, ánh đèn thành phố ban đêm che lấp sao trăng, bầu trời lại lần nữa khôi phục một mảng mờ mịt tối tăm.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có thể sẽ cho rằng ánh sáng vàng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Lâu Diên cảm thấy tâm trạng tốt lên một chút, quay đầu hỏi Lộ Hảo Tu: "Thế nào, lấy được không?"

"Không có haiz..." Lộ Hảo Tu ủ rũ: "Tôi vốn định tìm một cái búa, nhưng lại mò tới một cái dây xích, vì kéo không ra nên tôi đành buông tay."

Lâu Diên thản nhiên: "Mới đầu thiên phú đều như vậy, sử dụng vài lần rồi sẽ quen thôi."

Lộ Hảo Tu còn định nói thêm, lại thấy một chiếc ô tô chạy thẳng về phía bọn họ, đèn xe chói mắt chiếu thẳng vào hai người.

"Lâu Diên?!" Phía sau đèn xe là giọng nói của một người đàn ông vang lên.

Lâu Diên híp mắt nhìn về phía đèn xe, lấy tay che mắt lại, cất bước hướng về phía ô tô: "Lý Tam Tân? Không phải tôi bảo cậu phải đợi ở nhà sao? "

Một người đàn ông cao lớn đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng quần âu bước xuống xe với vẻ mặt nghiêm trọng: "Đột nhiên gọi tôi rồi nói mấy câu kỳ lạ như vậy, bảo tôi làm sao ở nhà chờ được? Định đến thăm cậu một chút, tôi sợ cậu lại làm ra chuyện gì điên rồ."

Anh đi đến bên cạnh Lâu Diên, xác định đứa bạn thân không có vấn đề gì, lúc này nét mặt mới hòa hoãn đi một chút: "Mới nãy đi qua chỗ nhà cậu, thấy cảnh sát bao vây treo dây chằng chịt phong tỏa cả tòa nhà, không cho bất cứ ai vào, đã xảy ra chuyện gì rồi??? Lại còn cuộc điện thoại đó của cậu nữa, có vấn đề gì không? "

"Cảnh sát đã đến rồi, nhanh như vậy á?" Lộ Hảo Tu rất là kinh ngạc: "Lâu ca gọi xong cũng chỉ tầm mười mấy phút thôi."

Lý Tam Tân nhìn về phía Lộ Hảo Tu: "Cậu là? A... đúng rồi, hàng xóm tầng dưới nhà Lâu Diên đây mà."

Lộ Hảo Tu thụ sủng nhược kinh nói: "Sao anh lại biết tôi? "

"Qua nhà gặp Diên tử cũng trông thấy cậu vài lần." Lý Tam Tân cười xấu xa túm lấy cánh tay Lộ Hảo Tu: "Mà lần nào cũng thấy cậu ngồi trong góc tường ôm cặp sách lúi húi bận bịu làm bài tập."

Lộ Hảo Tu: "..."

Còn chưa kịp giải thích chuyện cái tay, Lý Tam Tân đã thu tay về nhìn về phía Lộ Hảo Tu: "Cậu bạn, sao cái tay lại trông cong queo thế kia, bị trật khớp rồi à? "

Lộ Hảo Tu xấu hổ muốn gãi mặt, nhưng lại không nhấc nổi cánh tay: "Vâng, là trật khớp."

Lý Tam Tân sờ sờ cằm, đột nhiên lộ ra một nụ cười nhiệt tình: "Lại đây, để tôi xem một chút, tôi là bác sĩ hàng chuẩn xịn đó."

Lộ Hảo Tu "wow" một tiếng, lập tức dâng lên sự kinh nể với Lý Tam Tân, ngoan ngoãn để cho Lý Tam Tân xem xét cánh tay mình.

Lâu Diên không nói cho Lộ Hảo Tu biết Lý Tam Tân là vốn bác sỹ thú y, anh hỏi cái vị chuyên gia này: "Thế nào rồi? "

Lý Tam Tân nói: "Cần phải đưa đến bệnh viện càng sớm càng tốt, khớp nối đã bắt đầu sưng rồi. Sau đó còn phải cần nghỉ ngơi nửa tháng nữa, sẽ không có vấn đề gì."

Lộ Hảo Tu nhẹ nhàng thở hắt ra.

"Vậy nhờ cậu đưa cậu ta đến bệnh viện nhé." Lâu Diên nói: "Tôi còn có việc muốn làm nên mượn xe cậu một lát. Xe tôi gọi cũng sắp đến rồi, hai người đi xe đấy đi, đến gặp bác sĩ xem thế nào, xong việc thì đưa cậu ta về nhà cậu nghỉ ngơi."

Lý Tam Tân nhíu mày, ánh mắt không đồng tình nhìn Lâu Diên: "Đêm hôm khuya khoắt cậu còn muốn đi đâu?"

Lâu Diên không nói, anh chỉ duỗi ra ngón tay cong cong.

Lý Tam Tân đành bất đắc dĩ giao chìa khóa xe giao cho anh, thở dài nói: "Nhớ về sớm đấy."

Lộ Hảo Tu cũng biết Lâu Diên nhất quyết không mang mình theo, chính mình đi theo sẽ trở thành gánh nặng cho anh. Cũng không cưỡng cầu nữa, ngoan ngoãn nghe lời: "Lâu ca, đi đường cẩn thận."

Taxi đã đến, Lâu Diên gật đầu nói: "Biết rồi, xe đã đến, hai người đi đi."

Đưa mắt nhìn hai người lên xe rời đi, Lâu Diên đứng tại chỗ một lúc rồi mới chậm rãi đi đến phía xe Lý Tam Tân, nhưng không ngồi vào trong xe mà lại đi ra mở cốp phía sau.

Lý Tam Tân là người có tính OCD lại theo chủ nghĩa cầu toàn, trong cốp sau rất sạch sẽ, Lâu Diên trực tiếp mở một chiếc hộp ở phía trong cùng.

Trong hộp cơ bản có các dụng cụ bảo dưỡng khẩn cấp được trang bị cho xe, trong xe Lý Tam Tân có những thứ này cũng không quá bất ngờ. Lâu Diên tìm một chiếc cờ lê thích hợp nhất trong hộp dụng cụ rồi tung nó lên cao, cảm giác được trọng lượng khiến anh khẽ nhướn lông mày.

"Tìm được rồi, tiếp theo sẽ..."

Lâu Diên trong mắt lóe lên một tia tàn ác, lôi 'Điện thoại đoạt mệnh' từ trong túi ra, nở một nụ cười ý vị thâm trường.

"Sẽ đập chết mày!!"