Quan Gia

Chương 486: Chu Kiến Quốc rất buồn bực



Chu Kiến Quốc cảm thấy có chút buồn bực, không cao hứng nói:

- Chỉ cần là việc tốt thì phải nên mở rộng chứ.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười.

Hắn cảm thấy Chu Kiến Quốc sau hơn nửa năm ở đây quả thật đã chịu áp lực không ít. Chuyện này cũng khó trách. Lý Dật Phong lúc trước ra sức ủng hộ Chu Kiến Quốc, tất nhiên là muốn cho ông ta một cơ hội để thể hiện tài hoa của mình, nhưng đó cũng chính là một khảo nghiệm ác liệt. Nếu có thể đứng vững, khi thời cơ thích hợp đến, Chu Kiến Quốc có thể nâng cao thêm một bước. Nếu không đứng vững, như vậy chứng minh Chu Kiến Quốc không chịu nổi. Ở quốc gia chúng ta, từ trước đến nay là "sư nhiều cháo ít", không biết có bao nhiêu người nhòm ngó những chức vụ cao.

Nhưng trong quan trường, gấp là không được. Anh càng thiếu kiên nhẫn, càng sốt ruột thì khả năng càng có chuyện xấu.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Bí thư, tôi có một đề nghị. Bây giờ ngài đã quen thuộc tình huống ở đây, ngài nên cố gắng hết sức hiệp trợ Bí thư Tần làm tốt công tác quản lý cán bộ. Tình hình ở Đại Ninh khác xa so với Lâm Khánh. Nếu cứ áp dụng phương thức như cũ thì sẽ không hay. Nghe nói Bí thư Tần rất thích những cán bộ vững vàng, thành thục. Nếu ngài có thể làm được như vậy thì Bí thư chắc chắn sẽ hài lòng đối với ngài.

Đây cũng không phải là lời nói thiếu căn cứ. Căn cứ vào tin tức mà Lý Hâm đã nói, Chu Kiến Quốc sau khi nhậm chức, công tác rất cẩn thận, tuy thủ quy tắc. Bí thư Tần quả thật đối với ông ta cũng rất là hài lòng. Bí thư Tần năm nay năm mươi mấy tuổi, thuộc loại cán bộ lạc hậu, thậm chí còn bảo thủ, thích những cán bộ làm đến nơi đến chốn. Đương nhiên, nếu như Chu Kiến Quốc cố gắng phối hợp công tác tốt với ông ta, Bí thư Tần tự nhiên sẽ có khuôn mặt tươi cười mà thôi.

Chu Kiến Quốc rầu rĩ nói:

- Bí thư Tần đương nhiên là vừa lòng rồi. Ông ta nói cái gì thì tôi đều nhanh chóng như cái loa phát thanh theo.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi bật cười.

Tính cách của Chu Kiến Quốc cũng giống như tính cách của hắn. Từ bản chất thì bọn họ là người cùng loại. Chu Kiến Quốc trước kia ở trong quân đội, sau khi xuất ngũ thì về địa phương trở thành Hiệu trưởng trường Trung cấp Nông nghiệp, rồi đến Cục trưởng cục Nông nghiệp. Hai chức vụ này đều là chức quan không lớn. Một khi thói quen đã dưỡng thành thì khó mà sửa được. Hiện giờ đã đến tỉnh Đại Ninh, chức quan thăng tiến, nắm quyền lực trong tay. Nhưng trên thực tế, chẳng khác nào một nhân viên trong vòng tròn quan hệ của Bí thư Tần. Cẩn thận cũng là điều dễ hiểu.

- Bí thư, tình hình này chỉ là tạm thời. Lãnh đạo thượng cấp khi khảo sát một người thì cần có cả một quá trình. Lý Hâm đã nói cho tôi biết, Bí thư Tần là một người có tư tưởng khá lạc hậu, nhưng lại coi trọng tình nghĩa. Chỉ cần ngài có thể chân chính chiếm được cảm tình của ông ta thì tôi tin rằng ông ta thay đổi tư tưởng thôi. Đối với tính cách của những vị cán bộ lão thành này thì muốn sửa nhanh cũng hơi khó.

Lưu Vĩ Hồng liền an ủi.

Chỉ có trước mặt Chu Kiến Quốc, hắn mới có thể nói chuyện một cách thoải mái, không chút e dè.

Chu Kiến Quốc buồn bực một chút nhưng sau đó liền khôi phục lại tâm trạng bình thường. Đây chính là một ưu điểm của ông ta. Bất kể dưới hoàn cảnh nào, đều có thể nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc không vui, hướng đến sự vui vẻ hơn.

- Ừ, cậu nói cũng rất có đạo lý. Bí thư Tần quả thật có tính cách như vậy. Ông ta đối với công tác của tôi cũng khá là hài lòng. Ông ấy là nhân vật số một, chúng ta cần phải phối hợp công tác với ông ấy.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.

Chu Kiến Quốc kỳ thật trong lòng không tình nguyện cho lắm, nhưng ông biết có rất nhiều quy tắc trong quan trường cần phải tuân thủ. Lưu Vĩ Hồng ở huyện Lâm Khánh "gây chiến", Chu Kiến Quốc trong lòng cũng muốn làm như vậy một phen. Nhưng đồng nghiệp bất đồng mệnh, cho nên cũng không có biện pháp nào.

- Vĩ Hồng, đối với bài xã luận của Nhật báo Nhân dân, cậu cảm thấy thế nào?

Chu Kiến Quốc tuy rằng đồng ý với ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, nhưng lại không cam lòng, lại nhắc đến bài xã luận của Nhật báo Nhân dân. Ông ta cảm thấy lúc này hẳn là tỏ thái độ, thì có lẽ sẽ có thu hoạch.

Lưu Vĩ Hồng gương mặt nghiêm túc, trầm ngâm hỏi ngược lại:

- Bí thư, ngài cảm thấy như thế nào?

Chu Kiến Quốc không do dự, lập tức nói: Text được lấy tại Truyện FULL

- Tôi hoàn toàn ủng hộ, kiên quyết ủng hộ. Tôi tính viết một bài báo, tỏ một chút thái độ của mình.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu:

- Bí thư, thời cơ chưa đến.

Chu Kiến Quốc liền nghi hoặc hỏi lại:

- Thời cơ chưa đến?

- Vâng!

Lưu Vĩ Hồng gật đầu.

Lưu Vĩ Hồng xem ra, quỹ đạo lịch sử đã bắt đầu có sự lệch lạc, ít nhất là vì có sự tham dự của hắn mà thái độ ông cụ đã dần dần có sự thay đổi, tất nhiên là sẽ ảnh hưởng đến xu thế đại cục quốc gia. Nhưng sự thay đổi này vẫn chưa rõ ràng. Ông cụ khẳng định trong lòng cũng đang có sự đấu tranh tư tưởng. Nếu mọi việc cứ diễn ra thuận lợi, không phát sinh những bất ngờ thì Lưu Vĩ Hồng chắc chắn ông cụ sẽ thay đổi quan niệm.

Vấn đề ở chỗ, chuyện bất ngờ có thể phát sinh hay không.

Lưu Vĩ Hồng tái sinh, tạm thời chỉ có thể ảnh hưởng một phạm vi rất nhỏ bên cạnh hắn mà thôi. Đối với nước ngoài là ngoài tầm tay với. Lúc này đã là tháng sáu năm 91, các nước láng giềng phương bắc, thế cục đang diễn ra ác liệt. Gorbachev thi hành cải cách, gặp phải lực cản rất lớn. Chiếu theo sự phát triển này thì biến cố tháng 8 năm 91 sẽ thực sự phát sinh. Trận chính biến này sẽ thất bại, làm cho một đế quốc lâu đời nhanh chóng sụp đổ. Liên Xô chia năm xẻ bảy, thay vào đó là một nước Nga mới mẻ.

Điều mà Lưu Vĩ Hồng lo lắng nhất là sau biến cố đó, thái độ của ông cụ có thể thay đổi hay không. Phát sinh lớn ở nước láng giềng phương bắc nhất định sẽ ảnh hưởng đến quốc gia chúng ta. Đất nước muốn làm cải cách lại khiến cho liên minh rơi vào vực sâu, cao tầng đại lão của quốc gia chúng ta làm sao mà không thể nghe thấy chứ? Theo như Lưu Vĩ Hồng biết, bởi vì Liên Xô xảy ra biến động khiến cho quốc nội tranh luận, đạt đến trạng thái cao nhất. Trong khoảng thời gian ngắn, đều nghiêm chỉnh đề phòng thế lực một bên lớn mạnh lên.

Cũng bởi vì có loại tình huống này mà thủ trưởng tốt cao mới đến thị sát phía nam.

Dưới loại tình huống như vậy mà Chu Kiến Quốc lại tùy tiện tham dự vào thì thật sự là họa phúc khó dò.

Cho dù cuối cùng sự thật chứng minh hắn đúng thì trong mấy tháng này, nếu làm sai thì đủ để cho hắn vạn kiếp bất phục. Trên thực tế, theo trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng thì có rất nhiều cán bộ sau biến cố này đã ly khai sân khấu chính trị một cách ảm đảm, không còn có cơ hội quay trở lại nữa.

Trong tình hình đó thì không ai còn nhớ người cũ nữa, mọi người đang cố gắng tranh đoạt quyền lợi cá nhân.

Chu Kiến Quốc không phải Lưu Vĩ Hồng, không có bùa hộ mệnh.

Đối mặt với diễn biến quan trọng, Lưu Vĩ Hồng thật không dám hành động thiếu suy nghĩ, không dám cổ vũ Chu Kiến Quốc mạo hiểm, đầu cơ chính trị như vậy.

Sự việc này chẳng những cần vận may mà còn cần đến tiền tài.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng biết tính cách của Chu Kiến Quốc, chỉ nói mờ mịt một hai câu thì sợ là không ngăn cản được sự nhiệt tình của ông ta, lập tức nói thêm:

- Bí thư, bây giờ chưa vội, khả năng không lâu sau, thế cục sẽ rõ ràng hơn. Cho đến lúc đó, có tỏ thái độ thì sẽ ổn thoả hơn.

Chu Kiến Quốc nửa tin nửa ngờ hỏi:

- Vĩ Hồng, tin tức này ở đâu? Bạn của cậu ở Bắc Kinh nghe được điều gì à?

Chu Kiến Quốc hiện tại ngày càng hoài nghi Lưu Vĩ Hồng bối cảnh ở Bắc Kinh không đơn giản. Biểu hiện của người thanh niên này ngoài thủ đoạn ra, thì cũng cực kỳ nhạy bén, khả năng dự đoán được tương lai, hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của hắn. Chu Kiến Quốc ngờ vực như vậy là không phải vô căn cứ.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Bí thư ngài yên tâm đi. Nếu tôi có tin tức gì thì ngài là người mà tôi thông báo trước tiên.

Chu Kiến Quốc liền cười rộ lên.

Ông ta không nghi ngờ lời nói của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng đã giúp cho ông rất nhiều. Song phương tuổi tác chênh lệch rất nhiều. Có giao tình như vậy thì duyên phận thật sự không giống như bình thường.

Chu Kiến Quốc sau khi được giải khai khúc mắc thì tâm trạng cũng khá thoải mái hơn. Chu Kiến Quốc đối với tình hình huyện Lâm Khánh, vẫn quan tâm như trước. Dù sao nơi đó cũng là khởi điểm con đường làm quan của ông. Ở trường Trung cấp Nông nghiệp, thậm chí là Cục Nông nghiệp đều chỉ là một công tác bình thường. Chỉ có điều chức vụ không giống nhau mà thôi. Chân chính có thể khiến cho Chu Kiến Quốc lĩnh hội được con đường làm quan thì phải nhờ đến vị trí Bí thư Huyện ủy huyện Lâm Khánh.

Chu Kiến Quốc đã có hứng thú hỏi thì Lưu Vĩ Hồng cũng không cảm thấy phiền khi trả lời. Hai người bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất.

- Vĩ Hồng, có vội trở về không? Hôm nay đến nhà tôi ăn cơm nha, tôi sẽ gọi điện cho Ngọc Hà, bảo nó về nhà ăn cơm chung.

Chu Kiến Quốc hứng trí rất cao, khi trò chuyện thì thời gian rất nhanh trôi qua. Chu Kiến Quốc nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ cơm, liền mời Lưu Vĩ Hồng. Tuy nhiên, ông lập tức nhíu mày lại, dường như nghĩ đến sự việc không vui.

- Bí thư, chuyện gì vậy?

Lưu Vĩ Hồng có chúy kỳ quái hỏi.

- Ừ, là về chuyện của Ngọc Hà. Hôm trước nó trở về nhà, tâm sự rất nhiều, giống như là có chuyện không vui. Tôi và mẹ của nó có hỏi qua nhưng nó không hề hé răng. Thật là nó làm cho tức chết mà. Một cô gái có tính cách lạnh nhạt như vậy, cả ba và mẹ cũng không thể nói được lời nào sao? Vĩ Hồng, cậu đến cũng đúng lúc lắm, cậu giúp tôi làm công tác tư tưởng với nó, bảo nó ngàn vạn lần đừng để chuyện gì buồn trong lòng, như vậy rất ảnh hưởng đến tinh thần. Cậu nói thì chắc nó sẽ nghe, nó chẳng có bạn bè nào cả.

Chu Kiến Quốc nói xong, trên mặt tràn đầy sự lo lắng, không khỏi lắc đầu.

- Ngọc Hà có tâm sự à?

Lưu Vĩ Hồng cũng có chút kỳ lạ. Chu Ngọc Hà chỉ có tính tình lãnh đạm chứ tâm lý vẫn bình thường, cũng biết yêu và cảm thông. Lưu Vĩ Hồng và cô quen biết lâu như vậy, hắn cũng khá hiểu về cô. Cô có bao giờ cần đến hắn phụ đạo tâm lý đâu. Lưu Vĩ Hồng thực không thể tưởng tượng được cô có tâm sự gì.

- Đúng vậy, chẳng biết có chuyện gì xảy ra nữa. Trước kia, khi còn học tại đại học Minh Châu, cũng có một khoảng thời gian như vậy. Cả mấy tháng trời đều rầu rĩ không vui. Khi đó, chúng tôi cũng chẳng hỏi được gì. Cậu nói xem, có con gái nào như nó không?

Chu Kiến Quốc buồn bực nói.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu:

- Được rồi, tôi sẽ đến tìm cô ấy.

- Cũng không gấp đâu, bảo nó về nhà ăn cơm.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Tôi gọi cô ấy ra ngoài ăn, thuận tiện hỏi thăm xem cô ấy rốt cuộc có tâm sự gì.

Chu Kiến Quốc do dự một chút, rồi nói:

- Được rồi, vậy thì buổi tối hai người về nhà ăn cơm nhé.