Quan Gia

Chương 487: Chu Ngọc Hà quả thật khá khác thường



Vào giờ cơm trưa, các học sinh đều tan học, tụm năm tụm ba đến căn tin ăn cơm. Lưu Vĩ Hồng đậu xe dưới ký túc xá của Chu Ngọc Hà, đốt một điếu thuốc, đợi cô ấy xuống. Cuộc sống của Chu Ngọc Hà tuân theo một quy luật, giống như đến giờ là phải ăn cơm vậy.

Nhưng lần này Lưu Vĩ Hồng đã đoán sai một chút.

Những sinh viên trên đường đã thưa dần mà vẫn chưa thấy bóng dáng Chu Ngọc Hà. Hay là cô ấy không ở ký túc xá? Thế thì hắn biết tìm cô ấy ở đâu đây.

Nói ra thì thật xấu hổ, làm bạn với Chu Ngọc Hà lâu như vậy mà cũng không thể biết được cô đi đâu, cần phải tìm một người để hỏi mới được.

Nghĩ đến đây, Trưởng ban Lưu liền hướng đến ký túc xá. Sau khi quan sát ngó nghiêng, hắn nhìn thấy một bóng dáng thon thả vội vã đi đến, trong tay bưng một cặp lồng. Lưu Vĩ Hồng nhìn kỹ, thì ra là Hoàng Đào Hoa.

- Hoa Đào?

Lưu Vĩ Hồng kêu lên một tiếng.

A! Hoàng Đào Hoa hoảng sợ, sau khi nhìn thấy rõ là Lưu Vĩ Hồng thì lập tức bất ngờ kêu lên:

- Bí thư Lưu, đến thăm chị Ngọc Hà à?

- Ừ, em đang làm gì vậy?

- A...chị Ngọc Hà mấy ngày nay không thấy khỏe, nên không ra khỏi ký túc xá. Em mang cơm cho chị ấy.

Hoàng Đào Hoa vội vàng đáp.

- Không khỏe?

- Đúng vậy!

Hoàng Đào Hoa gật đầu, do dự một chút rồi hạ giọng nói:

- Bí thư Lưu, em thấy hình như chị Ngọc Hà có tâm sự. Em có hỏi nhưng chị ấy không nói. Anh đi khuyên nhủ chị ấy đi.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu nói:

- Được, em đưa cặp lồng cho anh. Anh mang vào cho cô ấy.

Vâng! Hoàng Đào Hoa tất nhiên là đồng ý, vội vàng đưa cặp lồng cho Lưu Vĩ Hồng:

- Bí thư Lưu, em về quán đây. Em nhờ người trông giúp cho em.

Sau khi đợi Lưu Vĩ Hồng gật đầu đồng ý, Hoàng Đào Hoa vội vàng rời khỏi, dường như ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng cô cảm thấy áp lực rất lớn.

Nhìn theo bóng dáng cô ấy, Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười thật tươi. Chẳng lẽ Trưởng ban Lưu thật sự làm cho người ta sợ hãi như vậy sao?

Lưu Vĩ Hồng bưng cặp lồng bước vào ký túc xá.

Bác gái trông coi ký túc xá cũng không kiểm tra Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng nhìn bề ngoài thì tuổi trẻ, nhưng khí chất lại không giống như đám sinh viên ở đây, lòng dạ khó lường đến khu ký túc xá để tán gái. Theo lý thì ở đây cấm sinh viên yêu đương. Nhưng cũng chẳng có ai tuân theo cả. Nghiên cứu sinh thì không cấm đoán điều này. Đầu thập niên 90, nghiên cứu sinh cũng là một công việc chính thức, được trả lương và tiền trợ cấp đàng hoàng.

Phòng ở của Chu Ngọc Hà không khóa, chỉ khép hờ.

Lưu Vĩ Hồng lịch sự gõ cửa.

- Hoa Đào, vào đi!

Bên trong truyền đến âm thanh uể oải của Chu Ngọc Hà, không phải thanh âm lãnh đạm. Chu Ngọc Hà lãnh đạm chỉ với những người khác, còn với Hoàng Đào Hoa thì cô xem là bạn tốt của mình.

Lưu Vĩ Hồng cảm thấy buồn bực, không nghĩ đến mình lại biến thành Hoàng Đào Hoa như vậy.

Đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Chu Ngọc Hà đang nằm dựa trên giường đọc sách, nhưng hình như là không có tập trung vào quyển sách. Tâm trạng của cô đang để ở đâu đâu.

- Là anh à?

Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, Chu Ngọc Hà giật mình kinh hãi, trong mắt hiện lên một chút niềm vui bất ngờ.

- Tôi ở dưới gặp Hoàng Đào Hoa, liền xung phong nhận việc mang cơm lên cho cô. Tôi nói cô thật là kỳ, quán của người ta buổi trưa là thời điểm kinh doanh tốt nhất đấy.

Lưu Vĩ Hồng bước qua, đem cặp lồng đặt lên trên bàn, ra vẻ không hài lòng nói.

Chu Ngọc Hà thản nhiên cười:

- Tôi cũng đã nói qua, cô ấy không cần phải đưa cơm cho tôi, tự tôi sẽ đi qua đó. Nhưng cô ấy không nghe thì tôi cũng đành chịu.

Lưu Vĩ Hồng đem cặp lồng đặt trước mặt cô, nói:

- Mau ăn đi, mà sao lại như thế này. Hai tháng không gặp, cô đã gầy như thế này. Cuộc thi thất bại à?

Chu Ngọc Hà nhìn qua quả thật gầy hơn so với trước kia, thân thể giống như gió thổi cũng bay. Ánh mắt cô mang theo một cỗ u buồn, dường như rất không vui. Lưu Vĩ Hồng vừa cảm thấy vừa kỳ lạ lại có chút đau lòng.

Chu Ngọc Hà liếc mắt nhìn cặp lồng, từ trên giường ngồi thẳng dậy, ưỡn người một chút rồi nói:

- Tôi không ăn. Anh mời tôi ăn bữa tiệc lớn đi. Tôi muốn ăn hải sản.

- Được, dù sao thì tiền tôi cũng nhiều mà. Ăn cơm như vầy thì thật là không công bằng.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu. Hắn đến đây để mời Chu Ngọc Hà đi ăn cơm, nhân tiện cũng muốn hỏi thăm cô một chút, rốt cuộc là cô đã gặp chuyện gì không vui.

Chu Ngọc Hà cười nói:

- Anh ra ngoài trước đi. Tôi thay quần áo đã.

Cô bây giờ vẫn còn mặc trên người bộ quần áo ngủ. Xem ra là nguyên cả buổi sáng ngây người ở ký túc xá này rồi.

Lưu Vĩ Hồng liền xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:

- Mau lên nha, đừng có mà tô son trét phấn nữa. Tôi không kiên nhẫn đâu.

Chu Ngọc Hà liền cười, dường như Lưu Vĩ Hồng đến đã làm cho tâm trạng không vui của cô tươi tỉnh hơn một chút.

Lưu Vĩ Hồng đứng ở ngoài ký túc xá, đốt một điếu thuốc, chuẩn bị tinh thần chờ đợi. Tuy rằng hắn đã cảnh cáo trước, nhưng khi một cô gái đi ra ngoài thì trang điểm cũng là một công việc quan trọng, không thể không làm tốt.

Tuy nhiên, Lưu Nhị Ca đã tính toán sai một lần nữa. Chu Ngọc Hà thật đúng là không trang điểm. Hút chưa hết điếu thuốc thì cô đã bước ra rồi. Cô chỉ đơn giản thay bộ quần áo, tóc tùy tiện chải sơ qua.

Thời tiết khá nóng nên Chu Ngọc Hà mặc chiếc áo trắng mỏng, quần tây đen, đôi dày màu đen, có vẻ rất đơn giản, lộ ra vẻ của người trí thức.

Lưu Vĩ Hồng quan sát vài lần rồi nói:

- Sao vậy!

Chu Ngọc Hà liền hỏi:

- Cái gì là sao vậy?

- Nhìn bộ dạng của cô, người ta sẽ hiểu lầm rằng tôi ức hiếp cô. Nếu gặp người không biết chuyện chắc nghĩ rằng tôi đã làm chuyện có lỗi với cô đấy.

Lưu Vĩ Hồng đĩnh đạc nói. Hắn trong lòng đã xem Chu Ngọc Hà là bạn, nên khi nói ra cái gì cũng đều rất tự nhiên.

Ai ngờ Chu Ngọc Hà lại đỏ mặt lên, sau đó lại trở nên tái nhợt, trong mắt cô lóe lên có thẹn thùng, có tức giận, có bất đắc dĩ, thậm chí còn có sự phẫn nộ. Trạng thái cảm xúc tổng hợp này, Lưu Vĩ Hồng dường như chẳng bao giờ thấy ở Chu Ngọc Hà. Hắn còn tưởng mình nhìn nhầm.

- Cô sao vậy?

Lưu Vĩ Hồng hỏi.

Chu Ngọc Hà lập tức khôi phục lại sự điềm tĩnh của mình, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Không có gì, đi thôi!

Lưu Vĩ Hồng trong lòng cảm thấy hoài nghi, nhưng hiển nhiên lúc này không thể hỏi được, nên chỉ biết kìm nén sự nghi hoặc của mình, cùng Chu Ngọc Hà ra khỏi ký túc xá, lên chiếc Santana, thẳng đến nhà hàng Thiên Hoa. Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn

Hôm nay không phải là cuối tuần, lại là giữa trưa nên trong nhà hàng nổi tiếng nhất Đại Ninh có thể tìm được một chỗ ngồi vừa ý. Ngoại trừ những người làm ăn hoặc những cán bộ lớn thì người bình thường sẽ không đến đây ăn cơm.

Chu Ngọc Hà muốn ăn hải sản nên Lưu Vĩ Hồng liền gọi tôm hùm và trứng cá muối. Sở Nam tuy là tỉnh đất liền nhưng hải sản của nhà hàng Thiên Hoa cũng được coi là chính tông. Chỉ cần có thị trường thì làm ngành dịch vụ sẽ luôn trăm phương nghìn kế thỏa mãn yêu cầu của khách hàng.

- Có cua không?

Chu Ngọc Hà liền đột nhiên hỏi.

Cô nhân viên phục vụ sửng sốt, vội vàng hỏi:

- Tiểu thư, hiện tại không phải là mùa cua. Cho nên chúng tôi chỉ có cua biển. Cô muốn dùng mấy con?

Lưu Vĩ Hồng lập tức đáp:

- Được, hai con đi!

Cua không phải là hải sản, tuy nhiên chỉ cần Chu Ngọc Hà muốn ăn thì Lưu Vĩ Hồng cũng không keo kiệt làm gì. Tất nhiên, ngoại trừ hải sản, Lưu Vĩ Hồng còn gọi thêm một chút món ăn bản địa.

Chu Ngọc Hà nhíu mày nói:

- Nhiều quá rồi!

- Không sao!

Lưu Vĩ Hồng đơn giản nói một câu. Chu Ngọc Hà không biết nguyên nhân gì mà bỗng nhiên muốn ăn hải sản. Nhưng ăn hải sản thì không thể no được. Người Sở Nam khi ăn thì phải ăn cho no, lại còn phải ăn món ăn bản địa. Hắn thì không sao, trời sinh nết ăn thật tốt, cái gì cũng ăn.

Chỉ trong chốc lát, các món ăn được mang lên, lại còn mang thêm một chai rượu nho màu trắng, để hai người nhâm nhi một chút.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Khi ăn hải sản thì nên uống một chút rượu nho, nhất là khi ăn tôm hùm và cua biển. Loại rượu Chenin Blanc mùi vị khá thích hợp, có thể xóa đi mùi hải sản.

Rượu nho Chenin Blanc có xuất xứ từ nước Pháp, thường có mật ong và mùi hoa, khẩu vị nồng, độ chua cao. Khi rượu được rót ra, màu vàng óng ánh dưới ánh sáng, có thể thấy chất lượng của nó không tồi.

Lưu Vĩ Hồng không nghĩ nhà hàng Sở Nam lại có rượu Chenin Blanc chính tông như vậy. Loại rượu này phải cần nhập khẩu mới có.

Chu Ngọc Hà liếc mắt nhìn hắn, gật đầu.

Người này tuổi trẻ, nhưng hiểu biết quả thật không ít.

- Chúng ta ăn trứng cá muối, sau đó ăn cua, rồi tôm. Cua và tôm hương vị rất tươi, nếu ăn trước thì những đồ ăn sau sẽ không còn hương vị nữa. Đương nhiên, đồ ăn Sở Nam chúng ta là ngoại lệ, trọng dầu trọng cay, loại hải sản nào cũng không lấn át được.

Lưu Vĩ Hồng cười nói.

Chu Ngọc Hà hỏi:

- Anh là người Sở Nam à?

Lưu Vĩ Hồng trừng mắt nói:

- Nói gì vậy? Tôi đương nhiên là người Sở Nam rồi. Tôi học và làm việc ở Sở Nam thì phải là người Sở Nam rồi. Tôi chỉ là nguyên quán Bắc Kinh thôi.

Chu Ngọc Hà liền hé miệng cười. Lưu Vĩ Hồng trừng mắt, có lẽ rất nhiều người sẽ sợ hắn khi nhìn hắn lúc này, nhưng Chu Ngọc Hà lại cảm thấy nó đặc biệt. Chỉ có lúc này, Chu Ngọc Hà mới cảm thấy Lưu Vĩ Hồng trẻ tuổi, còn bình thường thì hắn rất cáo già. Thậm chí cô còn cảm thấy ba của mình cũng chưa gian xảo bằng Lưu Vĩ Hồng.

Nếu Trưởng ban Lưu biết ấn tượng của mình trong cảm nhận của Chu Ngọc Hà lúc này như thế nào thì không chừng sẽ rất buồn bực.