Quan Gia

Chương 514



Cùng với cơn sóng gió ở huyện Lâm Khánh, Địa khu Hạo Dương thậm chí là nhóm lãnh đạo Tỉnh cũng đều không nhàn rỗi.

Thư kí Chu Thần của Lục Đại Dũng khi gọi điện tới, nói Địa khu cũng là "ngày ầm ĩ". Hai ngày nay đề tài nóng hổi nhất chính là "Sự kiện Liên Xô". Mọi người đối với bài viết về Lưu Vĩ Hồng mỗi người một câu, tranh luận không ngớt. Có người nói nhìn xa trông rộng, hiểu biết chính xác, cũng có người nói nói chuyện giật gân, nói bậy. Đương nhiên, đều là lén lút thảo luận, trong hoàn cảnh chính thức, ai cũng đều ngậm miệng không nói.

Sự đấu tranh về đường lối, quả thật rất nhạy cảm, ai có thể không chú ý chứ?

Lưu Vĩ Hông không hỏi ý kiến của Lục Đại Dũng.

Trên thực tế, hôm trước Lục Đại Dũng đích thân gọi điện thoại cho hắn, rất cẩn thận thử dò hỏi, có phải là chính sách phía trên thay đổi không? Ngụ ý là, đây là ý của Lưu lão gia phải không? Nhìn từ phía Lục Đại Dũng, Lưu Vĩ Hồng cho dù tài tình cũng không thể mưu trí như thế.

Không có ý của Lưu lão gia, Lưu Vĩ Hồng thân là con cháu quý tộc, có thể to gan phát biểu một bài viết không hợp với tư tưởng chủ đạo sao? Còn đăng bài trên báo "Tiếng kèn" nữa.

Nếu là chủ ý của Lưu lão gia thì có thể lí giải được, cũng phải cẩn thận hơn nữa. Phương châm quan trọng của đất nước, e là vẫn chưa hoàn toàn định ra được. Phải biểu hiện thế nào mới có thể thật sự giành được sự tín nhiệm của Lưu gia, được nhét vào "trong vòng hệ thống" của Lưu gia là sau khi Lưu Đại Dũng tự mình biết được thân phận thực sự của Lưu Vĩ Hồng, từ đó xem xét được rất nhiều vấn đề.

Nếu nói trước kia ở Địa khu Thanh Phong, nguyện vọng lớn nhất của Lục Đại Dũng chính là mong Bí thư Địa ủy Thái sớm về hưu. Sau khi ông ta thuận lợi tiếp quản vị trí Bí thư Địa ủy Hạo Dương, lòng ham muốn của Lục Đại Dũng càng trở lên lớn hơn. Trở thành nhân vật số một ở Địa ủy, là cá bộ cấp Sở thực quyền, đứng bên cạnh cánh cửa cán bộ cấp Tỉnh, Lục Đại Dũng "dã tâm bừng bừng" cũng là lẽ thường tình.

Nhưng Bí thư Địa ủy có thể tiến vào thực chức cấp Tỉnh, khó hơn nhiều so với khi tiến vào bộ máy Địa ủy, hoàn toàn không ở một cấp bậc có thể so sánh được. Tính đơn số lượng mà nói thì toàn tỉnh có mười bốn thành phố trực thuộc, cũng chỉ có mười bốn nhân vật số một trong Đảng ủy. Nhóm lãnh đạo chính quyền Tỉnh ủy chính là mười bốn chọn một. Mà Địa khu Hạo Dương mới là một thành phố bốn huyện, nhóm Bí thư Địa ủy chẳng qua chỉ là năm chọn một mà thôi. Hơn nữa, trước đây khi địa vị thấp, chỉ cần có lãnh đạo trên Tỉnh chiếu cố là đủ, muốn tiến vào bộ máy của Tỉnh thì nhất định phải có sự quan tâm của các nhân vật cấp cao mới được.

Lão Lưu gia, không nghi ngờ gì nữa quá đủ mạnh.

Chỉ cần thành công trong việc gia nhập vào hệ thống Lưu gia, tiến thêm một bước sẽ không còn là giấc mơ.

Lý Dật Phong chẳng phải là một bằng chứng rõ ràng sao?

Lục Đại Dũng lúc này mới xem như đã rõ được vì sao Lý Dật Phong có thể từ một Phó chủ tịch Tỉnh phi Ủy viên thường vụ điều chuyển sang làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Không có Lưu gia đứng sau ra tay giúp đỡ thì tiến thêm một bước cũng là muôn vàn khó khăn.

Cho nên sự chú ý của Lục Đại Dũng và Mộ Tân Dân hoàn toàn khác nhau.

Tuy nhiên đáp án của Lưu Vĩ Hồng lại không thể khiến Lục Đại Dũng hài lòng. Lưu Vĩ Hồng nói với ông ta, đây hoàn toàn chỉ là hành vi của một mình hắn, không hề liên quan gì đến những người khác.

Lưu Vĩ Hồng nói như vậy, Lục Đại Dũng cũng chỉ có thể nghe vậy, không tiện tiến thêm một bước "truy tìm tận gốc".

Là "đấu tranh" trên tầng cao như vậy, mình là các bộ thế nào, có thể dễ dàng đặt chân vào đó sao? Lưu Vĩ Hồng không phải ra vẻ thần bí gì, mà đó là một cách "bảo vệ" hắn. Trước khi thế cục cao tầng chưa mấy sáng sủa thì không hi vọng hắn bị cuốn vào. Text được lấy tại Truyện FULL

Có lẽ, Lưu lão gia ván cờ này cũng không nắm chắc mười phần thắng?

Do đó, mượn danh nghĩa của thế hệ con cháu là Lưu Vĩ Hồng, phát biểu một bài "kinh thiên động địa" trên "Tiếng Kèn", tạo nên một vai trò quan trọng.

Chính bởi vì vậy, Lục Đại Dũng càng thận trọng hơn nữa.

Cả đời này, khổ sở làm được cái chức Bí thư Địa ủy không dễ dàng gì, không nên một bước đi sai lầm là mọi sự đều ngừng.

Chu Thần chỉ nói với Lưu Vĩ Hồng, Bí thư Lục chuẩn bị tối nay sẽ đi Tỉnh chạy hạng mục.

Lưu Vĩ Hồng liền cười.

Lúc này, Lục Đại Dũng đi gặp Lý Dật Phong, đó là điều đương nhiên. Dù sao Lý Dật Phong cũng là cấp trên cũ của ông ta, bao nhiêu năm nay đã chiếu cố ông ta như vậy, gặp phải chuyện này, đến thỉnh giáo kế sách với Lý Dật Phong đã trở thành một thói quen trong tiềm thức.

Làm cho bọn họ loạn một trận đi.

Khi gửi bài viết đi, đối với khả năng có thể tạo thành "hỗn loạn" giống như thế này, Lưu Vĩ Hồng đã sớm có dự liệu, cũng không thấy bất ngờ.

Ăn tối trong căn tin xong, Lưu Vĩ Hồng trở về phòng tập thể, bắt đầu lặng lẽ sắp xếp hành lý.

Chính vào lúc đó, điện thoại rung lên.

Lưu Vĩ Hồng đến bên ghế sofa ngồi, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn.

- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng

- Vĩ Hồng, là cha đây.

Từ trong điện thoại truyền đến một âm thanh rất uy nghiêm.

- Cha, hành lý con đã chuẩn bị xong hết rồi, ngày mai con sẽ quay về Thiết Môn.

Lưu Thành Gia còn chưa nói chuyện gì, Lưu Vĩ Hồng đã kính cẩn nói luôn.

Đối với đứa con có thể so sánh với Gia Cát Lượng, có thể "liệu sự như thần" này, Lưu Thành Gia đã thấy quá quen. Đứa con này không biết chứa cái gì trong đầu. Nếu là trước đây, Lưu Vĩ Hồng phát biểu bài viết đó trên báo "Tiếng Kèn", Lưu Thành Gia còn không nhảy dựng lên sao? Bây giờ đương nhiên không thể. Lưu Vĩ Hồng đã đem đến cho ông quá nhiều niềm vui bất ngờ, cho dù bề ngoài vẫn là một đứa trẻ ngoài hai mươi, nhưng trong lòng Lưu Thành Gia đã sớm không coi như vậy. Dám phát biểu như vậy trong "Tiếng Kèn", Lưu Vĩ Hồng nhất định có lý riêng.

Lưu Thành Gia đang chờ một lời giải thích từ đứa con của mình.

- Cha, rất nhiều việc không thể nói qua điện thoại, đợi con về Thiết Môn rồi, sẽ gặp mặt nói chuyện sau.

Lưu Thành Gia nói:

- Con không cần về Thiết Môn đâu, về thẳng Bắc Kinh đi. Ngày mai, cha cũng đến Quân Khu để báo cáo công tác. Ngoài ra, hôm qua đồng chí Hán Dân đã gọi điện cho cha, hỏi cha có biết chuyện gì không.

Lưu Vĩ Hồng thoáng cảm thấy kinh ngạc, Vân Hán Dân chủ động gọi cho Lưu Thành Gia, còn hỏi vấn đề nhạy cảm như vậy sao?

Cẩn thận suy nghĩ, cũng không thấy lạ.

Vân Hán Dân và Lưu Thành Gia trở thành thông gia cơ bản là việc đã định, Vân gia "phân tách" như vậy cũng là việc đã định. Dưới tiền đề Lão gia tử bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay, Vân Hán Dân lựa chọn cách dựa vào Lưu gia là lựa chọn bất đắc dĩ, đồng thời cũng là lựa chọn tốt nhất. Lưu Thành Gia tính cách uy nghiêm, thận trọng, chính là tính cách Vân Hán Dân thích nhất. Giữa hai thông gia đã có nhiều mối liên kết, cũng là điều tất yếu.

Tuy thoạt nhìn, địa vị Quân đoàn trưởng của Tập đoàn quân không hiển hách bằng Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam, nhưng Lưu Thành Gia lại đại diện cho "tương lai" của đội quân Lưu gia. Chỉ cần ông cụ còn sống trên đời một ngày thì đều phải ra sức ủng hộ. Lưu gia có điều kiện như vậy, hai con đường để đi. Thời khắc then chốt, thế lực quân đội liệu có đủ không mới là nhân tố lớn nhất có thể ảnh hưởng đến đại cục.

Địa vị của Lưu Thành Gia dưới con mắt của Lưu lão gia đã là xưa không bằng nay, Vân Hán Dân lựa chọn kết nối con đường ngầm với Lưu Thành Gia, mật thiết lui tới, tất nhiên cũng đã suy xét kỹ càng. Dù sao về vấn đề thể diện, Vân Hán Dân và Lưu Thành Gia qua lại, ai cũng đều không thể nói gì.

Thông gia mà.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nói:

- Vâng, vậy thì đến Bắc Kinh trước rồi nói vậy. Có một số chuyện, con cũng muốn nói với bác Vân. Cho dù nói thế nào, đã đến thời điểm quan trọng nhất rồi.

Lưu Thành Gia rùng mình, dường như con trai nói câu này, chính là đại diện cho "Tiếng kèn ra trận".

- Tốt lắm, con đi đường cẩn thận, hay là đi tàu hỏa tới Đại Ninh đi, không cần tự mình lái xe đâu. Tốt nhất cũng đừng chạy đường đêm, đến Bắc Kinh trễ một ngày, cũng không cần gấp.

Lưu Thành Gia dặn dò một câu.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Vâng, con biết rồi.

Thật ra Trưởng ban Lưu nói câu này với cha, nhưng khẳng định sẽ không nghe.

Buông điện thoại xuống, Lưu Vĩ Hồng lấy túi hành lý đơn giản, ra khỏi Khu nhà, lập tức đi thẳng đến bãi đỗ xe, leo lên con Santana mới mua, khởi động xe, từ từ ra khỏi sân Tòa nhà Huyện ủy huyện Lâm Khánh.

Khi hắn đi làm đã sớm xin Mộ Tân Dân nghỉ rồi, nói là cần phải về Bắc Kinh thăm cha mẹ.

Mộ Tân Dân tự nhiên rất ưng thuận phê chuẩn.

Y ước gì lúc này Lưu Vĩ Hồng rời khỏi Lâm Khánh, rất nhiều việc có thể triển khai. Trên thực tế, Mộ Tân Dân cần phải rời khỏi Lâm Khánh trước Lưu Vĩ Hồng một bước, lập tức đi tới Địa khu, tìm Chủ tịch Địa Khu Tào Chấn Khởi báo cáo tình hình.

Thời khắc then chốt, Mộ Tân Dân cảm thấy cần mời Tào Chấn Khởi ra mặt ủng hộ mới được. So với Mộ Tân Dân lòng như lửa đốt thì Trưởng ban Lưu tuy bận nhưng vẫn ung dung. Vào lúc bóng đêm bao trùm toàn bộ, chiếc Santana tiến vào bãi đỗ xe của khu chợ tổng hợp ở Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng cầm chiếc túi nhỏ, nhẹ nhàng đi lên tầng hai của khu chợ. Trên bậc thang của tầng hai của khu chợ tổng hợp, mỗi một bậc thang đều được khảm năm chữ to đùng: Đường nhân điện khí thành.

Cửa hàng điện tử lớn nhất Địa khu Hạo Dương, mấy tháng trước đã khai trương, cái tên này cũng là Lưu Vĩ Hồng lấy. "Đường nhân điện khí thành", nghe có vẻ rất uy phong, và giống với cửa hàng quần áo "Thu Thủy Y nhân", vào mùa hè, thời gian kinh doanh của Đường nhân điện khí thành cũng mở muộn vô cùng. Lúc này, đèn đuốc sáng trưng như trước. Lưu Vĩ Hồng vừa bước lên tới tầng hai liền nhìn thấy Đường Thu Diệp mặc một chiếc váy hoa hồng, một đôi xăng đan giống như màu của pha lê, tóc dài ngang vai, quay lưng về phía Lưu Vĩ Hồng, đang "quan sát" vương quốc điện máy của mình. Cặp mông rắn chắc, đôi chân nõn nà, rất là gợi cảm. Lưu Vĩ Hồng hé miệng cười, nhẹ nhàng bước lại gần.

Không biết bắt đầu từ khi nào, "dọa Đường Thu Diệp nhảy dựng lên" đã trở thành thói quen xấu của Lưu Vĩ Hồng. Nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của Đường Thu Diệp, Lưu Vĩ Hồng liền cảm thấy vui vô cùng, không ngờ lần này, Trưởng ban Lưu hình như có phần tính nhầm.

Hiển nhiên đã gần, Lưu Vĩ Hồng đã dang rộng đôi tay, chuẩn bị ôm lấy Đường Thu Diệp từ phía sau, ai ngờ vào lúc này Đường Thu Diệp đột nhiên quay người lại, kêu một tiếng "oa" rất lớn vào người hắn, trái lại lại khiến Trưởng ban Lưu giật thót tim. Thấy bộ dạng kinh động của Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp vui không tả nổi, khanh khách cười không ngừng, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng, cực kỳ hút hồn người. Lưu Vĩ Hồng hai tay vừa rút lại, liền kéo cái cơ thể mềm mại đẫy đà khêu gợi kia vào lòng.

- Hì hì, em sớm đã nhìn thấy anh rồi.

Đường Thu Diệp lại ôm chặt vòng eo rắn chắc của hắn, dựa vào trong ngực hắn, cười hì hì nói. Lúc này, Trưởng ban Lưu tự nhiên cũng phát hiện ra tấm vật liệu bằng inox cách đó không xa, giống như một bức tường phản quang, "sự đánh lén" của hắn sớm đã bị Đường Thu Diệp thu hết vào trong mắt.

- Được, cô bé ngốc, cũng dám làm anh sợ, xem anh trừng trị em thế nào đây này.

Lưu Vĩ Hồng nghiến răng nghiến lợi nói. Đường Thu Diệp khanh khách cười, cơ thể đã mềm nhũn. Cô biết, bị người này trừng trị là có cái cảm giác gì, cũng có chút căng thẳng.